Editor: duong lieu
"Anh muốn không nghĩ, hà tất nhớ nhiều năm như vậy, tôi đánh đố, nhiều lần anh đi Tel Aviv như vậy, không hề trở về tọa trấn nhỏ kia." An Tiêu Dao nhàn nhạt nói, "Anh có phải hay không hối hận năm đó không cùng anh ta đi, trái lại cùng sư phó đi?"
"Không hối hận." Lục Trăn nói, hơi nhắm mắt lại, "Tôi đều không nhớ, anh ta bộ dáng như nào."
"Nhân tâm a, là khó khăn trắc gì đó." An Tiêu Dao nói, "Anh cảm giác mình có lỗi với anh ta, cho nên anh trốn tránh, anh phong bế ký ức quá khứ, cố ý mơ hồ mặt anh ta, anh sợ hãi lại đối mặt anh ta."
"Tôi không có." Lục Trăn có chút chật vật phủ nhận.
An Tiêu Dao nói, "Lục Trăn, đừng trốn tránh, đây là sự thực giấu ở trong lòng anh, nếu không, đã nhiều năm như vậy, anh cuộc sống vô tâm vô phế, chưa từng có tận lực quên một người như thế."
"Mà lại, anh còn không thể quên được."
Lục Trăn á khẩu không trả lời được, "Anh nói tôi thích anh ta?"
"Chẳng lẽ anh không thích anh ta?"
"Không, tôi chỉ là sợ hãi, tôi làm anh ta thất vọng." Lục Trăn nói, "Cũng không phải là thích, tôi đã quên tên anh ta là gì, cũng đã quên, mặt anh ta, càng quên..."
"Nhưng anh chưa từng quên bất luận một việc gì giữa anh cùng anh ta, không phải sao?" An Tiêu Dao ôn hòa nói, như đại ca tri kỷ, "Đã nhiều năm như vậy, ký ức người đã sớm mơ hồ, tôi cũng không nhớ hơn mười năm trước, những người tôi ở chung, bọn họ bộ dáng như nào nữa, quá xa vời."
"Nhưng người này nếu là quan trọng, tôi nhớ chuyện rất nhỏ giữa tôi cùng anh ta, chúng ta nhớ kỹ một người, có đôi khi nhớ kỹ không phải mặt của anh ta, mà là chuyện cùng nhau trải qua với anh ta."
...
Lục Trăn không xác định, chính mình có thể lại bị An Tiêu Dao lừa dối hay không.
Những lời này, anh bán tín bán nghi.
An Tiêu Dao nói, "Nếu anh không yêu anh ta, hà tất quan tâm tâm tình của anh ta, hà tất quan tâm, anh sẽ làm anh ta thất vọng."
Lục Trăn nhíu mày, trầm tư không nói.
"Anh ta là nam nhân." Một lát, phun ra một câu nói như vậy.
An Tiêu Dao nói, "Nolan thiếu tá không là nam nhân sao? Anh theo cùng người ta ve vãn, hôn môi, Lục Trăn, chẳng lẽ anh vẫn không phát hiện anh là lưỡng tính sao?"
Lục Trăn, "..."
An Tiêu Dao biết anh chịu kích thích, lại nhàn nhạt thêm một câu, "Kỳ thực, tôi cùng Vân Sinh vẫn luôn là loại hình anh thích, hai người chúng tôi vẫn luôn rất lo lắng, vạn nhất anh thú tính đi yêu chúng tôi, làm sao bây giờ, này khó giữ được thế nhưng là vấn đề rất nghiêm trọng, thẳng đến Nolan thiếu tá xuất hiện, giải quyết lo lắng của chúng tôi, vạn hạnh, vạn hạnh."
Lục Trăn, "..."
Mẹ kiếp!
Anh trừng An Tiêu Dao, cầm lấy tài liệu trong tay đập qua, An Tiêu Dao tiếp được, phóng tới trên bàn, "Không tin anh đi hỏi Vân Sinh."
"Cút!" Lục ca ca phong độ hét lớn, "Lão tử liền là thích nam nhân, cũng tuyệt đối sẽ không coi trọng anh cùng Mục Vân Sinh."
Nam nhân một bụng ý nghĩ xấu, anh mới chướng mắt đâu.
Anh thích nam nhân, cũng thích như Nolan vậy... mặt Lục Trăn tối sầm, tình cảm sâu đậm đại thất.
An Tiêu Dao lời nói thấm thía nói, "Này ảnh hưởng lưỡng tính, kỳ thực rất sâu xa, nói không chừng cùng chuyện anh trải qua có liên quan, trong trí nhớ của anh nếu như không có đại ca của anh, dự đoán, anh chính là không phải lưỡng tính."
"Cho nên nói a, anh thực sự thích người kia."
Lục Trăn mờ mịt, Lục Trăn nghi hoặc, anh khó có được rơi vào giữa khốn đốn, anh từng có nữ nhân, còn không ít, nhưng anh cùng Nolan thiếu tá vô cùng thân thiết như thế, anh cũng không ghét, chẳng lẽ lão tử đây là lưỡng tính sao?