Editor: Kina.
"Anh đã không thích tôi xuất hiện ở bên cạnh anh, vì sao anh muốn tùy ý ra vào thế giới của tôi, anh còn hỏi tôi có nguyện ý hay không sao?" Nolan trầm giọng hỏi, mơ hồ dẫn theo một tia lửa giận, Lục Trăn biết, anh đã chọc giận tới Nolan.
Chỉ là, chính anh cũng rất bất đắc dĩ, có một số việc, rất khó giải quyết viên mãn.
Trừ phi một bên nhượng bộ.
Bầu không khí lạnh xuống, Lục Trăn không chủ động nói chuyện, giữa bọn họ, vô cùng trầm mặc, trầm mặc đến đáng sợ.
Trong quán rượu, âm nhạc du dương không ngừng truyền đến.
Đây là một quán bar không tính là quá đông, âm nhạc rất nhẹ nhàng, tao nhã, có mùi vị của thời trung cổ cổ điển, Lục Trăn trầm mê trong âm nhạc, tạm thời thả lỏng thần kinh, không nghĩ đến chuyện phiền lòng này nữa.
An Tiêu Dao nói đúng, mọi việc đều có một giới hạn.
Anh và Nolan thiếu tá, đã qua giới hạn.
Đúng sai thị phi, rất khó xác định.
"Nolan, ở trong mắt anh, tôi là hạng người gì?" Lục Trăn hỏi.
Thần sắc của Lục Trăn rất biếng nhác, phóng túng, thậm chí có thể nói là ngả ngớn, Nolan nguy hiểm nheo mắt lại, Lục Trăn là có ý gì?
Đoán không ra ý tứ Lục Trăn, Nolan cũng ăn ngay nói thật, "Anh là người vô tâm vô phế nhất tôi từng gặp, vô tình, giả dối."
Miệng Lục Trăn há to, cực kỳ kinh ngạc, "Tôi không có một điểm tốt?"
"Anh có cái gì tốt?"
Lục Trăn thuộc như lòng bàn tay, "Ca ca nhìn rất suất, tính tình tốt, tri thức uyên bác, kỹ thuật vượt qua thử thách, trọng tình trọng nghĩa, khôi hài hài hước, đếm không hết ưu điểm a."
"Không thấy được." Nolan thiếu tá vô tình đả kích.
Lục Trăn rất thương tâm, "Anh nhất định là mù."
Lục Trăn nhìn Nolan, trọng trọng gật đầu.
Vô cùng khẳng định thuyết pháp của chính mình, Nolan nhất định là mù, mới có thể không nhìn thấy anh có nhiều ưu điểm như vậy.
Nolan hừ lạnh một tiếng, lại uống một chén.
"Tất cả đều là giả."
"Vậy anh giả một chút cho tôi xem a." Lục Trăn mỉm cười nói, "Tôi loại này mới tốt, giả được thân sĩ, cũng diễn được đàn ông, anh cũng không hiểu tôi."
Nolan có chút buồn cười, Lục Trăn cũng thực sự quá đùa.
Lục Trăn nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Tôi đã không có một chút điểm tốt nào, vậy rốt cuộc anh coi trọng tôi cái gì?"
"Tôi đang suy nghĩ, một người đại lạn như thế, trừ tôi ra, dự đoán cũng không người nào để ý, bất đắt dĩ mới phải thu nạp." Nolan thiếu tá nhàn nhạt nói, trong mắt, xẹt qua một mạt hơi cười.
Lục Trăn kinh ngạc đủ năm giây mới ý thức được, Nolan thiếu tá nói một chuyện cười, lập tức cười to lên.
Chưa từng nghe Nolan thiếu tá kể truyện cười, cũng thật vui.
"Hôm qua anh nhận ra súng ống đạn dược của tiểu cô nương kia thế nào?" Nolan tò mò hỏi, chính anh ta ngay từ đầu cũng không phát giác ra được.
Lục Trăn cười, "Tôi nói, các anh ít phái nằm vùng đến tiếp cận chúng tôi đi, đều là bất lực trở về, nếu giết người của các anh, các anh lại cảm thấy chúng tôi thủ đoạn độc ác, không giết, lại cảm thấy chúng tôi từ thiện."
"Môi trường chúng tôi lớn lên từ nhỏ, chúng tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, một loại nằm vùng này, ở trước mặt chúng tôi diễn kịch cho dù tốt, nhịn không được tối đa ba giờ sau, trừ phi anh mỗi lần đều là thoáng một cái đã qua."
"Anh cũng không muốn nghĩ, chúng tôi đã bắt bao nhiêu nằm vùng của các anh, các anh còn có mấy nằm vùng ở tổ chức chúng tôi, còn dám phái người để tới gần tôi, thật đúng là đã cho rằng tôi thấy sắc mất khôn, vậy mà dùng mỹ nhân kế."
"Tôi không có giết tiểu cô nương kia, là do tâm tình của tôi tốt."
...
Lục Trăn bình thản nói xong, đây là trên đường đều biết chuyện, chống khủng bố điều không ít người qua đây, kết quả toàn chết, thương vong nặng nề, nếu không giết bọn họ, chẳng lẽ để cho bọn họ trở lại thăm dò bí mật phun ra ngoài??