Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1276: Lục Trăn là một yêu tinh 3




Lục Trăn không thể tưởng tượng ra, liền hỏi "Anh ta sao lại nhận ra tôi? Tôi có hơn ba mươi loại mặt nạ, cũng không biết ra ngoài thì mang loại nào, sao anh ta biết tôi là ai?"

Nolan nhàn nhạt nói, "Người có thể tới nhà của tôi ăn cơm, đi ngủ cũng chỉ có hai người, một người là anh tôi."

Lục Trăn ngón tay chỉ vào cái mũi của mình, "Một người là tôi?"

Nolan thiếu tá uống một ngụm bia, Lục Trăn cười nói, "Tôi thực sự là rất có phúc."

Nolan hừ lạnh, Lục Trăn hỏi lại, "Anh ta biết tôi là Lục Trăn?"

"Lời vô ích."

Thiếu tá thẳng khí hùng như vậy, ra vẻ đạo mạo, Lục Trăn trái lại không biết nên nói cái gì, chỉ là, việc này có điểm quỷ dị, nếu là Michael biết mình, rốt cuộc thiếu đã nói với người nhà như thế nào?

Điểm này, đích xác so sánh huyền huyễn.

Anh cũng có một chút ít phiền muộn, Lục Trăn ở trong mắt Nolan thiếu tá, rốt cuộc là như thế nào, nếu anh là một người phụ nữ, chuyện này không cần hỏi lại, nhưng mấu chốt là, anh là một người đàn ông.

Được, loại phong hoa Tuyết Nguyệt này khoan hãy nói.

"Hôm nay theo dõi tôi, có thu hoạch gì không?" Lục Trăn cười hỏi, bộ dáng không thèm quan tâm.

Nolan thiếu tá bị vạch trần, cũng không có một chút kinh ngạc.

"Tôi chỉ tình cờ theo dõi anh thôi. Gần đây tên trùm buôn thuốc phiện Columbia qua đây cùng Bor giao dịch, chúng tôi thu được tin tình báo nên đang theo dõi này án này. Tình cờ vừa lúc thấy Bor hẹn anh, chỉ là ngoài ý muốn." Nolan thiếu tá nói, "Đơn hàng lớn như vậy, vì sao lại cự tuyệt?"

Sau khi cuộc điện thoại của Bor, anh biết sau lưng Bor có người muốn nhân cơ hội diệt vương bài.

Lục Trăn vừa tiếp xúc chuyện này, sẽ không thần thông mà biết phía sau có nguy hiểm. Nghe giọng điệu của Bor thì anh ta vô cùng kính trọng người này. Trong thành phố New York này, không có mấy người có thể khiến Bor tôn kính.

"Cậu đã nghe cả câu chuyện, cậu cảm thấy tôi nên đồng ý thương vụ này sao?" Lục Trăn cười hỏi, mang theo một chút trêu tức.

Nolan nhàn nhạt nói, "Công việc của tôi là phụ trách bắt người, so với việc làm ăn của các người không giống nhau. Tôi chỉ biết là, nếu 2 người đồng ý giao dịch, tôi đã bắt các người rồi. Chỉ đơn giản như vậy, chẳng lẽ anh phát hiện ra tôi đã nghe lén nên không đáp ứng?"

"Không phải." Lục Trăn nói, vuốt cằm, hai chân vắt tréo, bộ dáng vô cùng thả lỏng "Bor nói chuyện có bảo lưu, tôi tự nhiên cũng có bảo lưu, mặc dù lợi nhuận rất cao, nhưng nguy hiểm quá lớn, cũng không cần phải tham dự."

"Nguy hiểm lớn?" Nolan thiếu tá bật cười, "Ở trong mắt anh, cái gì được gọi là nguy hiểm lớn, người ở ngục giam các anh cũng cho người đến cướp, các anh am hiểu chuyện buôn bán nhất, vậy thì có cái gì gọi là nguy hiểm?."

“Cậu thật sự cảm thấy một điểm nguy hiểm cũng không có?" Lục Trăn hỏi lại, tươi cười rất trong sáng, như là ánh nắng tháng ba, không nhiễm tạp chất.

Nolan nghĩ đến cuộc điện thoại kia, anh thầm nghĩ, có nên nói với Lục Trăn hay không, anh nghĩ đi lại nghĩ lại, không cần phải nói với Lục Trăn, anh ra quyết định gì, đây là chuyện của anh, anh và Lục Trăn vốn chính là kẻ thù.

Đây cũng không phải là tin tức chung.

"Anh nghĩ anh sẽ nghe tôi nói sao?" Nolan cũng hỏi lại.

Người thông minh nói chuyện, luôn luôn vòng quanh, đặc biệt phiền, Lục Trăn nói, "Bor làm việc, nhất định cẩn thận, ông ta là thương nhân súng ống đạn dược hợp pháp, có người gọi tới ông ta đặt hàng là hợp tình hợp lý, tôi không nghĩ ra vì lý do kinh động gì mà khiến các anh theo dõi ông ta, cũng muốn nghe lén tất cả việc của ông ta. Dường như các anh biết, hôm nay tôi sẽ gặp mặt ông ta, nhưng việc này không thuộc phạm trù chống khủng bố."