Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1247: Không mang theo tôi về nhà sao? 3




Editor: thanh huyền

Nolan thiếu tá cười lạnh, "Đạn lạc gây thương tích, nhưng to nhưng nhỏ, anh muốn chảy bao nhiêu máu, bị thương bao sâu, anh mới nguyện ý nhìn một cái miệng vết thương của anh?"

Anh ta là phẫn nộ, Lục Trăn cảm giác được.

Chỉ là, anh ta không rõ, Nolan thiếu tá vì sao phẫn nộ.

Nếu là đổi thành Mục Vân Sinh, An Tiêu Dao thương như vậy, anh chỉ biết vui sướng khi người gặp họa, đương nhiên, cũng không phải là nói, anh không quan tâm các huynh đệ, chỉ là vết thương như vậy đối với bọn họ mà nói như cơm thường.

Các đại lão gia, cũng không phải mạng cũng bị mất, ai sẽ vì một vết thương thương tâm hao tổn tinh thần.

Bọn họ liền chưa từng có thời gian vì loại chuyện này hao tổn tinh thần.

Lục Trăn lặng yên nghĩ, được rồi, đại thiếu gia chính là đại thiếu gia, da mỏng thịt mềm, một điểm thương cũng ngạc nhiên.

Nolan thấy vẻ mặt của anh ta thờ ơ như vậy, thiếu chút nữa cho anh ta một cái tát, thanh âm cũng lạnh mấy phần, "Lục Trăn!"

Lục Trăn cầu xin tha thứ, "Được, được, lần sau tiểu sinh chẳng sợ rụng một máu hạt, cũng vội vàng băng bó lại, được rồi sao?"

Nolan đột nhiên lại nhìn thấy bộ ngực anh ta một vết thương, mi tâm hơi nhíu lại, đó là một vết thương cũ, niên đại dường như rất rất xưa, dấu vết có chút cũ, xem ra cũng không biết quá đã bao nhiêu năm.

Cũng không biết là cái gì tạo thành.

Nolan trên mặt giống như bị người đánh một cái tát, đột nhiên cảm giác mình lớn như vậy rống anh ta, rất không nên.

Lục Trăn làn da là màu đồng cổ, rất khỏe mạnh, cơ ngực rất mỏng, bắp thịt dài nhỏ, thoạt nhìn cũng không cường tráng, nhưng chứa đầy lực, thân hình rất hoàn mỹ, trên cơ ngực hoàn mỹ như vậy, liền có một vết thương không hoàn mỹ.

Có câu nói, trên người các đại lão gia sao có thể không có một vết thương.

Đó là công huân(huân chương).

Nolan cảm thấy, những lời này chính là thối lắm.

Có thể không có vết thương, ai muốn trên người có vết thương.

Lục Trăn thấy Nolan thiếu tá vẫn nhìn vết thương của anh, nhịn không được nhíu mày, "Thương thế kia là hồi bé, đã lâu rồi, cậu cũng đừng hỏi tôi vì sao bị thương, tôi không nhớ rõ."

"Anh không nhớ rõ?" Thanh âm Nolan căng được như dây đàn.

"Không nhớ rõ." Lục Trăn vô tâm vô phế, than buông tay.

Nolan đột nhiên nhắm mắt lại, nhịn xuống bạo lực trong ánh mắt sắp muốn chen chúc ra tới, anh nỗ lực nói với mình, không nên trách anh ta, này tiểu phiến tử(tâm hồn trẻ con nhanh quên), chính là một tiểu phiến tử, giang sơn dễ đổi.

Ai biết, anh ta rốt cuộc là thật không nhớ, còn là nhớ.

Anh ta không tin, anh ta thật có thể quên.

Chuyện cũ như khói, anh còn nhớ lúc tiểu Lục Trăn nhào tới, trọng lượng áp ở trên người anh, anh còn nhớ, máu Lục Trăn, nhuộm đỏ ngực của anh, khi đó anh liền thề, tuyệt đối sẽ không để anh ta ở trước mặt mình, lại lưu một giọt máu.

Nhiều như vậy, chuyện cũ trầm trọng, há nhưng một mình anh nhớ kỹ.

Lục Trăn, anh không thể quên.

Nolan thiếu tá lại một lần nữa mở mắt ra, mắt tất cả gợn sóng gợn sóng, đã biến mất không thấy, khôi phục yên lặng, tay anh tôi, xoa vết thương kia, vừa mới đụng đến, cảm giác bắp thịt Lục Trăn trong nháy mắt cứng ngắc.

Lục ca ca cấp tốc đẩy Nolan thiếu tá, như không có việc gì mà đem áo choàng tắm kéo lên, chính anh ta cũng không phát giác, chuyện này làm đột ngột, chẳng sợ lại như không có việc gì, cũng có cảm giác.

"Không muốn đùa giỡn ca ca." Lục Trăn đơn giản phá vỡ không khí, cười đến yêu nghiệt chúng sinh.

Nolan thiếu tá hừ lạnh, thu thập công cụ, cầm lên văn kiện phóng tới túi văn kiện lý, ánh mắt quét tới, "Qua đây nghỉ ngơi."

.thanhhuyen.dinendanlequidon........