Kỳ thực, sự tình phong hoa Tuyết Nguyệt như thế, Hạ Thần Hi bình thường là không hội làm, nàng là phải cụ thể người, Đường tổng so với nàng lãng mạn hơn, chỉ là, người ở hoàn cảnh đặc biệt, đã nghĩ làm một ít chuyện lãng mạn.
Ví dụ như: nhìn sao, ngắm trăng đẹp.
Đặc biệt thoải mái.
Đặc biệt nằm ở trên thuyền nhìn sao.
Đường tổng có một câu nói thật đúng: Đây mới là cuộc sống!
Thần Hi cũng nhận thức như vậy.
Đây mới là cuộc sống.
Trăng mật ngày đầu tiên trôi qua mặc dù không quá hoàn mỹ, ngày hôm sau lại là siêu cấp hoàn mỹ, vượt qua mong đợi.
Hai người ở trên biển tới nửa đêm, lúc này mới lái thuyền trở về, đông tây cũng không thu thập, Đường tổng trực tiếp ôm Hạ Thần Hi trở về phòng, ôm Hạ Thần Hi như công chúa nhỏ, Hạ Thần Hi dở khóc dở cười.
Ngày hôm sau, lúc Hạ Thần Hi tỉnh dậy thì Đường tổng đã sớm rời giường.
Tiếng sóng biển không ngừng, cô rửa mặt chải đầu, sau đó qua cửa sổ ngắm phong cảnh, nhìn thấy chính là cả một vùng biển xanh lam.
Hạ Thần Hi xuống lầu, Đường Bạch Dạ đã đi chợ rồi. Hải sản mua hôm qua họ đã ăn hết sạch, hôm nay cần đi mua mới. Sáng nay anh đi sớm, mua được hải sản đặc biệt ngon, tôm hùm vừa to vừa tươi.
Đường Bạch Dạ thả tất cả vào nước để sống, nuôi một ngày không có vấn đề gì, muốn ăn lúc nào thì làm lúc đó.
"Anh thức dậy lúc nào mà sớm vậy?" Hạ Thần Hi xuống lầu, Đường tổng chính mình đang sửa soạn bữa sáng.
"Anh dậy mà em không biết, người mang thai thật thích ngủ nhiều, cũng ngủ không được tốt, nhìn em ngủ ngon như vậy, anh cũng không nỡ đánh thức em." Đường Bạch Dạ vừa nói vừa bày biện món ăn.
Làm xong bữa sáng, lại đến chợ một chuyến, cuối cùng cũng là anh tính chuẩn thời gian, trên đảo thanh tịnh nên xong việc thì cũng là lúc Hạ Thần Hi tỉnh giấc.
Nếu là ở trên đảo có nhiều cư dân sống, nửa đêm ngư dân rời bến, ồn ào bận rộn, làm cho không có cách nào ngủ được.
"Em nghĩ, nếu là có địch tập kích, dự đoán khi họ nổ súng em mới phát hiện ra."
"Nói linh tinh gì thế, có anh ở đây bên cạnh em, sao có thể để em một người đối phó trăm địch." Đường Bạch Dạ nói vô cùng khí phách, Hạ Thần Hi cười nghiêng ngả.
Ăn bữa sáng xong, Đường Bạch Dạ mang Hạ Thần Hi đến núi phía sau chơi.
Tới núi, Hạ Thần Hi mới phát hiện, quá khứ chính mình rất thích hoa sơn trà, có chừng mười mẫu đất, tất cả đều là hoa sơn trà, chợt nhìn sang, khắp núi đồi tất cả đều là hoa sơn trà.
Người kiến thiết và chăm sóc vùng hoa sơn trà này nhất định là một nhà làm vườn tuyệt vời.
Đầu tiên là tảng lớn hồng nhạt hoa sơn trà, tiếp theo là một tảng lớn đỏ hồng hoa sơn trà, lại là một mảnh tuyết bạch hoa sơn trà, lại đến lại là đỏ hồng hoa sơn trà, cuối cùng là phấn hồng hoa sơn trà.
Như mấy khối thật lớn bố trí cùng một chỗ, đẹp không sao tả xiết.
"Thật đẹp, tuyệt đẹp." Hạ Thần Hi nhịn không được than thở, thực sự thật diễm lệ, trên đời có vô số biển hoa, lại không có biển hoa sơn trà nào, nàng cuối cùng cũng thấy được, cái gì là hoa sơn trà.
Người xưa thường nói, người người đều nói mẫu đơn đẹp, cô tự thấy mẫu đơn không sánh được bằng sơn trà.
Thực sự không đẹp bằng hoa sơn trà.
Hạ Thần Hi đặc biệt thích hoa sơn trà trắng, loại trồng ở chính giữa, có đường nhỏ để đi vòng quanh vườn hoa, Hạ Thần Hi đi qua đi lại không ngừng ở trong đó, càng cảm thấy ở đây khí hậu ấm áp, thích hợp hoa sơn trà sinh trưởng.
Hoa sơn trà nhìn vô cùng đẹp, nhiều đóa diễm lệ.
"Bọn họ trồng thế nào mà nhìn đẹp thế này?" Hạ Thần Hi ca ngợi nói, "Em cho tới bây giờ chưa xem qua vườn hoa nào xinh đẹp như vậy."
......