Editor: Kina.
"Ai viết một tay chữ nòng nọc?"
"Anh!"
Đường Bạch Dạ giận, cầm lấy bút lông, dính mực, lả tả viết câu đối, đón người mới đến xuân vạn sự như ý, hạ tân niên hoa nở phú quý.
Khóe miệng Đường Thành Nam co quắp, Đường Nhất Phong cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Đại ca, đây là cái gì thế a?"
Chữ tứ tứ phương phương.
Không thể nói khó coi, nhưng Đường Nhất Phong đã quen nhìn chữ của Đường lão, vừa nhìn Đường Bạch Dạ viết nhìn thế nào đều rất không thoải mái.
Đường phu nhân che miệng cười, Đường lão vẻ mặt lãnh diễm, "Hiện thế a..."
Chỉ có Hạ Thần Hi vỗ tay, đáng yêu, "Lão công, chữ của anh thật đẹp nga."
Mọi người, "..."
Đường Bạch Dạ liếc nhìn cô một cái, Hạ Thần Hi rất vô tội, không ai vỗ tay cho anh, cô vỗ tay cho anh a, Đường Bạch Dạ hừ lạnh, "Em là đang buồn nôn anh."
Hạ Thần Hi cười.
Đường lão đem chữ của Đường Bạch Dạ từ đầu tới đuôi đều phê bình một lần, Đường Bạch Dạ không phục lắm a, "Vậy ông có bản lĩnh, ông viết tốt hơn tôi nhìn ra."
"Ấu trĩ." Đường lão cao ngạo lên mặt, "Anh sao có thể so với được với tôi?"
Đường Bạch Dạ nheo mắt lại, ôn hòa hừ một tiếng.
Đường lão cầm bút lông lên, vẫy vẫy viết hai hàng chữ, cũng viết hai câu giống Đường Bạch Dạ, nhưng mà, cảm giác Đường lão viết ra, chính là không giống nhau, vừa nhìn chính là hành gia, chữ viết kia nước chảy mây trôi, lại đủ hồn hậu.
Vô cùng có lực.
Rất đẹp, nhìn cũng rất thoải mái, chẳng sợ Hạ Thần Hi người ngoài nghề cũng cảm thấy như vậy, Đường lão so với Đường Bạch Dạ đã thấy tốt hơn nhiều.
Đường Bạch Dạ viết chữ chính là chữ viết bút lông bình thường, ông viết mới là thư pháp.
"Có phục hay không?"
"Có cái gì rất giỏi."
"So với anh rất giỏi, liền thư pháp kia, bảo bối theo ta học ba ngày so với chữ của anh còn dễ coi hơn."
Mọi người, "..."
Này một tá đánh cũng không nhỏ, bởi vì Hạ bảo bối theo Đường lão học mấy ngày cờ vua, hạ được so với Đường Bạch Dạ tốt hơn rất nhiều. Cho nên, mặc kệ làm cái gì, lấy Hạ bảo bối đến làm ví dụ, đây tuyệt đối là nháy mắt giết người.
Vô cùng nháy mắt giết.
Đường Bạch Dạ quả nhiên bị thương, anh vậy mà có thể so ra kém nhi tử, quá đáng thương có hay không!!!!
Anh lại một lần nữa lặng yên rít gào, đứa bé lần này nhất định phải là nữ nhi, nhất định phải là nữ nhi.
Hạ Thần Hi ở một bên dở khóc dở cười, Đường lão viết xong câu đối, Đường Thành Nam cùng Đường Nhất Phong treo lên, vừa nhìn vui mừng hơn, Hạ Thần Hi thật tình cảm thấy, thư pháp Đường lão rất tốt, Đường Bạch Dạ cùng cô ra lưu mèo.
Vợ chồng bọn họ là rảnh rỗi nhất, tân hôn không có việc gì làm, không phải ra ngoài cùng bằng hữu tụ hội chính là tản bộ, Hạ Thần Hi mang thai, rất nhiều nơi vẫn không thể đi, sợ bị thương, thời gian bọn họ ở nhà rất nhiều.
"Lão đầu tử hôm nay lại đả kích anh." Đường Bạch Dạ ôm Hạ Thần Hi, "Ông ấy đã vô số lần đả kích anh."
"Ngoan, anh là con của cha nên bị cha đả kích." Hạ Thần Hi cười, "Chữ của anh chính xác không viết được tốt bằng cha, anh liền nhận đi."
"Hiện tại người trẻ tuổi, ai luyện mấy cái đó a."
"Kỳ thực... Em rất không có ý tứ nói, mặc dù em là người thường, cũng lâu rồi không viết, nếu em muốn viết, khẳng định cũng đẹp hơn anh, chữ của anh, thực sự không dễ nhìn." Hạ Thần Hi châm chọc.
"Hạ Thần Hi!" Đường Bạch Dạ giận, "Làm hiền thê lương mẫu, em tại sao có thể ghét bỏ chồng của mình?"
□□, □□.
Hạ Thần Hi không nói gì, "Em là ghét bỏ chữ của anh."
"Đó cũng là ghét bỏ, đó cũng là một phần chồng em a."
Hạ Thần Hi triệt để nghẹn ngào không nói gì, "Em phục anh, anh nói cái gì thì là cái đó sao."