Editor: Hạ Trần
Tiết Giai Vân biến sắc, kỳ thực, cô về nhà qua năm, tuyệt không có ý tứ gì đặc biệt, cũng không phải cố ý tránh anh, chỉ là không nói cho anh biết mà thôi, cô hằng năm đều về nhà qua năm.
Cô cũng là một mình trở về.
Ba mẹ có đôi khi một ngày sẽ trở về, cô sẽ ở đến lớp mới trở về.
Này thành lệ cũ.
Nói cho Lâm Nhiên làm cái gì, anh cũng sẽ không cùng cô trở về, cô cũng sẽ không dẫn anh trở về, cần gì phải nói, cô cũng không phải sửa lại quốc tịch muốn xuất ngoại, vừa đi không trở về.
"Em không muốn cùng anh nhiều lời, em đang vội." Tiết Giai Vân nói, mang hành lý vượt qua Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên nắm cổ tay của cô, đoạt lấy hành lý của cô, để ở cốp sau xe, Tiết Giai Vân mắt nhạy bén nhìn cốp sau xẽ cũng có một hành lý nhỏ, thuộc về Lâm Nhiên.
Cô rất kinh ngạc.
"Anh đang làm cái gì?" Tiết Giai Vân kinh ngạc cực kỳ.
"Làm cái gì?" Lâm Nhiên giận tái mặt, "Làm chuyện anh muốn làm."
"Lên xe."
Ngữ khí của anh, cũng không tính rất tốt, Tiết Giai Vân vô cùng khiếp sợ, ngơ ngẩn nhìn anh, không biết nên phản ứng thế nào, anh muốn cùng cô cùng nhau về nhà? Này... Sao có thể, vì sao?
"Sau một đêm dài nói chuyện, anh sẽ không để một mình em đi thời gian dài như vậy, anh sẽ không để em một mình nghĩ ngợi lung tung, chờ em trở về, lại nói cho anh biết, chúng ta kết thúc, ngoạn xong."
"Em..." Tiết Giai Vân mím môi, nhịn xuống trong lòng đau đớn.
Cô sao có thể như vậy?
Cô sẽ không như vậy?
Cô thực sự sẽ không? Chính cô cũng không biết.
Lâm Nhiên nói, "Anh so với ai khác hiểu rõ em, anh biết, trong lòng em đang suy nghĩ gì, Giai Vân, anh muốn thời thời khắc khắc nhìn em, cho đến khi, em đối với anh hoàn toàn có lòng tin mới thôi, anh biết, là anh phá hủy lòng tin của em đối với anh, như vậy, anh sẽ mang nó trở về một lần nữa, chỉ cần em cho anh cơ hội."
Tiết Giai Vân mắt ẩm ướt, Lâm Nhiên đi tới, ôm cô.
Trong lòng anh, cũng không chịu nổi, từ chỗ Hạ Thần Hi biết được, cô phải về nhà qua năm, anh không kịp nghĩ, lập tức đóng gói vài thứ, cùng cô cùng nhau về nhà, anh biết, không thể bỏ mặc Tiết Giai Vân một người lâu như vậy.
Ai biết, cô lại sẽ làm ra quyết định gì, cho nên, anh muốn cùng cô cùng một chỗ, chỉ là một lễ bái mà thôi.
Thừa dịp cô đối với anh, còn rất mềm lòng, anh muốn nắm chắc cơ hội.
Tiết Giai Vân cảm thụ được vị đạo mà mình quen thuộc, ở trong ngực anh, xót xa khổ sở trong lòng, "Trầm tiểu thư..."
"Không cần đề cập tới cô ấy, tại sao muốn đem cô ấy kéo đến giữa chúng ta? Giai Vân, đừng như vậy, mang anh về nhà qua năm, được không? Anh bảo đảm, sẽ không để cho em khó xử." Lâm Nhiên nói.
"Anh đã làm khó em."
Lâm Nhiên mỉm cười nói, "Cô nương ngốc, em cũng hơn hai mươi, sắp ba mươi, mỗi lần về nhà qua năm, gia gia nãi nãi em có phải hay không thúc em, muốn tìm một tôn nữ tế? Hàng xóm có thể hỏi hay không, em lúc nào lập gia đình?"
"Mang anh trở lại thật tốt, liền nói anh là bạn trai em, anh anh tuấn như thế, độ cao có, phong độ cũng có, khí chất cũng có, muốn cái gì có cái đó, mang về có nhiều mặt mũi a, gia gia cùng nãi nãi cũng có thể mang đi ra ngoài khoe khoang chừng mấy ngày."
Tiết Giai Vân dở khóc dở cười đấm anh một quyền, "Anh thật tự kỷ."
Thế nhưng, đích thực là lời nói thật a.
Cô niên kỷ không nhỏ, hơn hai mươi tuổi, không phải tiểu cô nương mười tám tuổi, ở lão gia cô, hai mươi tuổi còn chưa có gả chính là gái lỡ thì, mỗi lần về nhà, gia gia nãi nãi đều hỏi cô có đối tượng hay không, lúc nào kết hôn, cô cũng rất khổ não.
Không có biện pháp a.
Có đôi khi cô đều giả vờ lảng tránh, không biết nên nói như thế nào.