Editor: Hạ Trần
Phù dâu đại đa số là mặc màu sắc tương đối nhạt, màu mật ong, sâm panh, hồng nhạt thấy rất nhiều, màu xanh ngọc rất ít thấy, Tiết Giai Vân cười nói, "Không có việc gì, tân nương đủ đẹp, không lo lắng bị phù dâu chúng ta làm lưu mờ."
Về điểm này, Đường Bạch Dạ tỏ vẻ rất đúng.
Hạ Thần Hi cười, nghe bọn họ nói giỡn, tâm tình cũng rất thoải mái.
Hạ bảo bối lên trễ phi cơ, một hồi sẽ đến, Đường gia cũng chưa ăn cơm chiều, chờ bảo bối trở về, cùng nhau ăn cơm, cho nên toàn bộ ở trong phòng khách nói chuyện phiếm, ở đây trừ chờ mong bảo bối trở về.
Còn có chờ mong người khác trở về.
Là Lý Hoan Tình.
Cô liền chờ mong nhìn thấy Mục Vân Sinh, sau khi ly biệt, chưa từng gặp mặt, lần này cùng nhau làm phù dâu phù rể, cuối cùng cũng có thể gặp mặt, tâm tình của cô rất phức tạp, vui mừng xen lẫn một tầng ngọt ngào, từng, hôn lễ bọn họ tiến hành phân nửa, bị người phá thất bại.
Từ đó về sau, cũng không cử hành hôn lễ nữa, nhiều năm như vậy, ngã ngã bính bính, cô cũng hi vọng, có thể có hôn lễ thuộc về bọn họ, chỉ là, trong lòng người cô yêu, khúc mắc đã sâu, không biết khi nào mới có thể đạt được tín nhiệm của anh.
Cũng không biết, hôm nay, anh có tới nhà lớn Đường gia hay không.
Hẳn là sẽ đến.
Nếu không, ai đưa bảo bối trở về a.
Mọi người ăn điểm tâm no bụng, cũng không thế nào đói, Đường Thành Nam hưng trí, muốn nhìn các phù dâu mặc lễ phục, dù sao cũng chưa mặc thử, các cô gái nhìn lễ phục đẹp, mà cũng nóng lòng muốn thử.
Quản gia dẫn bọn họ đến phòng lầu một thay quần áo.
Nhà lớn Đường gia náo nhiệt như thế, Đường lão trong lòng cũng cao hứng, cũng không thể chờ đợi được muốn nhìn một chút đoàn phù dâu phong thái.
Mấy vị phù dâu này, chiều cao không sai biệt lắm, vóc người cũng không sai biệt lắm, còn là thuần một màu tóc đen dài thẳng mượt, có dự cảm nam nhân, nhìn ra tới hiệu quả, nhất định rất chấn động, đều là các cô nương thanh xuân tịnh lệ.
Như các cô sở liệu, lúc bốn người giẫm cùng màu giày cao gót ra, mọi người đều kinh diễm.
Đây là lễ phục bó eo, làm nổi bật lên vóc người yểu điệu linh lung của các cô.
Hạ Thần Hi nhìn cũng cảm thấy ánh mắt thật tốt.
Các cô đem tóc thắt thành kiểu đuôi ngựa, thoạt nhìn lại rất trẻ trung, Vân Dật cùng Lâm Nhiên thổi một tiếng huýt gió, vô cùng lưu manh, ánh mắt Lâm Nhiên tất cả đều để trên người Tiết Giai Vân, bốn vị phù dâu, các hữu phong tao (chắc là ý mỗi người một vẻ).
Đương nhiên, ở trong mắt tình nhân, tự nhiên là nữ nhân của mình xuất sắc nhất.
Đây không hề nghi ngờ.
Ánh mắt Lâm Nhiên nhìn chằm chằm, mọi người đều đã nhận ra, Đường Bạch Dạ trêu ghẹo, "Nếu không cậu cũng đi thử lễ phục, chụp ảnh lưu niệm đi."
Anh trừng Đường Bạch Dạ liếc mắt một cái, không nói chuyện.
Đường phu nhân nói, "Trẻ tuổi thật tốt, đẹp cực kỳ."
Mấy vị phù dâu cũng rất thích lễ phục, tất cả đều là đặt làm, một người một bộ, Hạ Thần Hi đề đặt cho các cô.
Các nam nhân yêu cầu chụp ảnh chung, Đường Thành Nam đem máy ảnh của mình ra, quá đem nghiện.
Đang lúc náo nhiệt nhất, ngoài cửa có tiếng xe, quản gia mới nói một tiếng, tiểu thiếu gia... thanh âm Hạ bảo bối liền truyền vào.
"Con đã về rồi, con đã về rồi, gia gia, mammy, daddy..."
Mọi người kinh hỉ, quay đầu đã nhìn thấy Hạ bảo bối vô cùng đẹp trai mặc quần áo vải ka-ki thoải mái, mang theo mũ quả dưa, tức khắc như trùng kích pháo xông tới, mọi người còn chưa có tỏ vẻ hoan nghênh.
Tiểu bảo cùng tiểu bối liền xông lên trước, song song nhào tới Hạ bảo bối.
"Ôi, ôn nhu một chút, ôn nhu một chút..." Hạ bảo bối quái khiếu.
May mắn thảm mềm mại, Hạ bảo bối áp chế hai đại ngao Tây Tạng, cuồn cuộn khởi đến, mọi người cười to, Hạ bảo bối mẫn tiệp đứng dậy, ôm tiểu bảo tiểu bối mỗi bên hôn một cái, ôm bọn họ, cười đến mặt mày đều cong lên.