Editor: Hạ Trần
Chẳng lẽ, muốn đem ngọt ngào của bọn họ, đặt sang một bên, không quan tâm sao?
Nơi vô cùng thân thiết như thế, sao lại để người khác xông tới.
Anh ta không quan tâm, cũng phải suy nghĩ tới cảm nhận của Giai Vân, Lâm Nhiên, anh thực sự là một tên khốn kiếp.
Thần sắc Lâm Nhiên càng thêm hoảng hốt, gật gật đầu, đang muốn đi, Trầm Lộ Lộ thấy Lâm Nhiên không giới thiệu chính mình, liền chủ động giải thích, "Hạ tiểu thư, nhĩ hảo (mình nghĩ tựa như là rất vui được biết cô), tôi là tên Trầm Lộ Lộ, cô so với nhìn thấy trên ti vi hấp dẫn hơn."
Hạ Thần Hi đạm đạm nhất tiếu, "Nhĩ hảo, Trầm tiểu thư, đã lâu."
Trầm lộ lộ ngại ngùng cười, bộ dáng có chút ngượng ngùng, thực sự làm người ta thấy đáng yêu, Hạ Thần Hi nhịn không được đang suy nghĩ, Giai Vân a, cậu thế nào so với người ta, cậu xem một chút, chỉ là một câu nói liền e thẹn vô hạn, cậu thỉnh thoảng cũng mặt hồng đỏ gì gì đó, nhu tình như nước, cậu chắc không thể nào học được một hai phần đâu?
Cô còn giống như có lời muốn nói với Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, "Trầm tiểu thư, Lâm tiên sinh, bằng hữu tôi sắp tới, các người còn không đi sao?"
Trầm lộ lộ có chút cười khổ, cô cho rằng Hạ Thần Hi sẽ rất dễ gần, Đường Bạch Dạ cùng Lâm Nhiên lại là huynh đệ tốt, tương lai các cô có thể sẽ thường gặp mặt, cho nên cô nghĩ liên lạc cảm tình, tới gần một chút, sau này ở chung cũng tốt.
Ai biết, Hạ Thần Hi không nể mặt như thế.
Lâm Nhiên xoay người rời đi, trầm lộ lộ nói một tiếng, cũng theo cùng nhau rời khỏi, bọn họ vừa mới đi tới cửa, Tiết Giai Vân trở lại, cước bộ lảo đảo một chút, cơ hồ té ngã, Hạ Thần Hi lấy làm kinh hãi, vội vội vàng vàng đứng dậy.
"Giai Vân!" May mắn, cô động tác mau, tới kịp ôm lấy thân thể của cô ấy, cô ấy mới không té ngã, chỉ là không cẩn thận đụng vào bồi bàn, ly rượu cùng dịch thể rơi đầy đất, tạo ra âm thanh rất lớn.
Lâm Nhiên đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tiết Giai Vân bộ dáng đang say, dựa vào ở trong lòng Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi xin lỗi bồi bàn, đồng ý trả tiền những đơn rượu này, Tiết Giai Vân là khách quen, quản lý cũng biết, cũng rất rộng dung không tính toán.
Hạ Thần Hi đỡ cô trở lại chỗ ngồi, Lâm Nhiên nắm chặt nắm tay, hơi liễm mí mắt, "Đi thôi."
Trầm Lộ Lộ không biết chuyện gì xảy ra, có chút mờ mịt, cũng chỉ theo anh ta cùng đi ra ngoài.
Cô gái kia nhìn quen mắt như vậy, cô hình như gặp qua ở đâu, chỉ là, tóc cô ta mất trật tự, tóc che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, cô xem được cũng không phải rất rõ ràng.
Nhưng mà, ngoài ý muốn luôn luôn có.
Lâm Nhiên cùng Trầm Lộ Lộ đứng ở nơi cửa chính, có một nữ hài uống say liều lĩnh xông tới, vọt tới trong lòng Lâm Nhiên, sau đó đi vào là bạn trai của cô, âm mặt bảo Lâm Nhiên buông ra nữ hài kia.
Ở cửa, khiến cho một trận gây rối, Hạ Thần Hi nhìn sang, âm thầm kêu không xong, Tiết Giai Vân cũng theo tầm mắt của cô nhìn sang, hơi ngẩn ra, Lâm Nhiên? Cô là vui mừng, anh ta còn nhớ cô, còn tới quán bar bọn họ cùng đến, nhưng mà, mới một lát sau, thần sắc của cô liền lờ mờ đi xuống.
Như bị người xé rách đau đớn.
Loại đau khổ này, làm cho cô không thể chịu đựng được, cơ hồ muốn xông tới hỏi một tiếng, vì sao? Tại sao muốn mang nữ nhân của anh tới nơi có hồi ức của chúng ta, cửa hàng áo cưới, quán bar, vì sao một lần lại một lần mang nữ nhân này xâm lấn nơi hồi ức của chúng ta, anh nhẫn tâm biết bao.
Tiết Giai Vân thương tâm muốn chết, cô đã có một chút huân, không biết là không phải say, trong mắt tất cả đều là sương mù, Lâm Nhiên đã buông ra nữ nhân kia, cảm giác được một đạo tầm mắt bi thống, anh quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Tiết Giai Vân.
Hai người ánh mắt chạm vào nhau, Lâm Nhiên như bị điện giật, cấp tốc rời đi ánh mắt, rời khỏi quán bar.