[MĐTS] Cuối Cùng Là Cố Nhân Về

Chương 32




【 "Đúng vậy, thứ đệ tử cậy vào gia thế khinh thường người khác, làm xằng làm bậy đều phải giết, không chỉ giết, còn phải chém đầu, bị vạn người thóa mạ, cảnh tỉnh đời sau."

Nghe vậy, Ôn Triều đột nhiên quay đầu lại: "Ngươi nói cái gì?"

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: "Ngươi bảo ta lặp lại lần nữa sao? Được. Thứ đệ tử cậy gia thế khinh thường người khác, làm xằng làm bậy đều phải giết, không chỉ giết, còn phải chém đầu, bị vạn người thóa mạ, cảnh tỉnh đời sau, nghe rõ không?"

Ôn Trục Lưu nghe thấy câu này, như đang suy tư cái gì, nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện. Ôn Triều bạo nộ: "Ngươi dám thốt lời nói rắm chó không kêu, đại nghịch bất đạo, cuồng ngôn vọng ngữ như vậy."

Ngụy Vô Tiện đầu tiên là cong khóe miệng, "Phốc" một tiếng, ngay sau đó, phát ra một trận cười to càn rỡ.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc mọi người, hắn đỡ vai Giang Trừng, vừa cười mà thở không nổi vừa nói: "Rắm chó không kêu? Đại nghịch bất đạo? Ta thấy là ngươi thì có! Ôn Triều, ngươi biết những lời vừa rồi là ai nói không? Nếu đã không biết, ta nói cho ngươi. Đây là đại danh sĩ khai tông lập tổ nhà ngươi Ôn Mão nói. Ngươi cũng dám mắng danh ngôn của lão tổ tông ngươi rắm chó không kêu, đại nghịch bất đạo? Chửi giỏi lắm, cực tốt! Ha ha ha ha ha ha!"

Trong bản "Ôn môn tinh hoa lục" lúc trước phát, liền một câu của người Ôn gia bình đạm như nước lã không có gì lạ cũng có thể lặp lại phân tích thâm ý trong đó, ba hoa khoác lác, đừng nói chi học thuộc ngâm nga, Ngụy Vô Tiện đọc hai lần đã bị làm cho ghê tởm, nhưng câu này của Ôn Mão để người ta cảm thấy mười phần châm chọc, hắn lại nhớ rõ rành mạch.

Mặt Ôn Triều lúc đỏ lúc trắng, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Đúng rồi nhục mạ danh sĩ Ôn gia là tội gì? Nên phạt như thế nào? Ta nhớ rõ là giết bất luận tội, đúng không? Ân, thực tốt, ngươi có thể đi chết rồi. 】

Làm rất đẹp! Mọi người chỉ cảm thấy cách làm của Ngụy Vô Tiện thật sự là quá hả giận, đồng thời cũng cảm thấy những lời này đâu chỉ mười phần châm chọc, phải là vạn phần châm chọc!

【 Ôn Trục Lưu luôn luôn phòng bị người khác công kích, lại chưa từng phòng bị Ôn Triều chủ động rời khỏi, hắn đột nhiên làm loạn nên không kịp phản ứng. Ngụy Vô Tiện cố ý kích Ôn Triều, chính là đang chờ lúc hắn giận đến mất khống chế. Tươi cười bên miệng hắn không giảm, ra tay nhanh như chớp, ngay lập tức liền đoạt kiếm phản công, một lần đã chế trụ Ôn Triều.

Một tay hắn túm Ôn Triều, lên xuống mấy cái, nhảy lên hòn đảo đá trên hồ sâu, cùng Ôn Trục Lưu kéo ra khoảng cách, một tay kia cầm kiếm để trên cổ Ôn Triều, cảnh cáo:" Đừng nhúc nhích, coi chừng ta cho Ôn công tử của các ngươi chảy chút máu! "

Ôn Triều tê tâm liệt phế kêu lên:" Đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích! "

Môn sinh vây công Lam Vong Cơ cùng Kim Tử Hiên lúc này mới ngừng công kích.

Ngụy Vô Tiện quát:" Hóa Đan Thủ ngươi cũng đừng nhúc nhích! Các ngươi biết tính tình của Ôn gia chủ, chủ tử ngươi ở trong tay ta, hắn chỉ cần mất một giọt máu, tất cả người ở nơi này kể cà ngươi, một người cũng đừng hòng sống! "】

Tim của mọi người đều treo lên cổ họng, tầm mắt đi theo người ở trong động tụ tập trên người Ngụy Vô Tiện.

【 Trong một loạt tiếng kêu sợ hãi cao thấp không đồng đều, con yêu thú này từ từ xoay đầu qua, dùng kia một đôi tròng mắt to như cái đấu chăm chú nhìn hai tên đứng ở trên lưng mình.

Đầu con thú này hình tròn vô cùng cổ quái, vừa giống rùa vừa giống rắn. Chỉ nhìn đầu thú, càng tựa như một con cự xà, nhưng nhìn thấy phân nửa thân hình lộ ra khỏi mặt nước của nó, lại càng giống..

Ngụy Vô Tiện nói:".. Con rùa này lớn dữ.. "】

Tàng Sắc Tán Nhân:" Con rùa này lớn dữ! "

Mọi người:.

Mẹ con các ngươi có thể chú ý trọng điểm không, thời khắc nguy cấp như vậy, các ngươi cư nhiên còn có tâm tư phun tào.

Tuy rằng con rùa này lớn thật..

【 Ngụy Vô Tiện bình tĩnh đối diện cặp mắt to màu hoàng kim kia. Đồng tử dựng thành đường thẳng, khi to khi nhỏ, tầm mắt phảng phất khi thì đông lại khi thì dãn ra, không rõ hai người trên lưng mình là thứ gì.

Xem ra thị lực của con yêu thú này cũng giống rắn, không quá tốt. Chỉ cần bất động, có lẽ nó không thể cảm nhận được.

Đột nhiên, bên trong hai lỗ mũi tối om của yêu thú phun ra hai luồng hơi nước làm cho vài chiếc lá phong lúc đầu nổi trên mặt nước vừa vặn dính ở gần mũi nó, có lẽ là bị chút vật nhỏ này làm ngứa, nó mới hắt hơi. Ngụy Vô Tiện vẫn như cũ án binh bất động, giống như một bức tượng điêu khắc, nhưng động tác nhỏ này lại làm Ôn Triều sợ hãi.

Ôn Triều biết con yêu thú này thích giết chóc thành tánh, thấy nó bỗng nhiên hắt hơi, cho rằng nó sắp nổi trận lôi đình, bất chấp kiếm còn đang ở trên cổ, điên cuồng giãy giụa hướng Ôn Trục Lưu ở bờ biển thét chói tai:" Còn không mau cứu ta! Mau cứu ta! Còn thất thần làm gì! "

Giang Trừng cắn răng mắng:" Ngu xuẩn! "】

" Ngu xuẩn! "Một đám người chửi ầm lên.

Thật ngu xuẩn, ngày thường ỷ thế hiếp người, diễu võ dương oai, ra vẻ lão tử là thiên hạ đệ nhất, lão tử là chí cao vô thượng, tới thời điểm mấu chốt thì một chút sức phán đoán cũng không có, cư nhiên thiếu kiên nhẫn như thế, một con rùa hắt hơi liền đem hắn sợ tới mức làm như lập tức sẽ bị cắn chết.

Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng mặt vô biểu tình, tên này thực sự rất ngu xuẩn, nhưng một kẻ ngu xuẩn như vậy, ỷ vào là nhi tử Ôn Nhược Hàn, ỷ vào có Ôn Trục Lưu bảo vệ có thể huỷ hoại Liên Hoa Ổ, huỷ Kim Đan của Giang Trừng, huỷ hoại tương lai của Ngụy Vô Tiện..

【 Ngụy Vô Tiện thấy một môn sinh Ôn gia ở bên cạnh đang thở hổn hển lắp mũi tên, cố sức kéo cung mà nửa phần cũng kéo không được. Thật sự nhịn không nổi, lập tức đoạt cung, một chân đá môn sinh kia qua một bên. Bao đựng còn dư lại ba mũi tên, hắn một hơi lấy hết lắp vào, kéo hết cỡ, tập trung nhắm chuẩn. Dây cung phát ra tiếng động "xẹt" ở bên tai, đang muốn buông tay, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.

Tiếng kêu này có nhiều kiểu sợ hãi, Ngụy Vô Tiện vừa chuyển mắt, Vương Linh Kiều chỉ huy ba tên gia phó, hai người thô lỗ bắt Miên Miên, nắm chặt mặt nàng, một người khác giơ lên trong tay thiết lạc, xông thẳng ấn vào mặt nàng.

Thiết lạc đã nóng tới phát ra ánh sáng đỏ chói, vang "xèo xèo". Ngụy Vô Tiện ở khá xa, thấy thế lập tức đổi hương1 mũi tên, buông tay thả cung.

Ba mũi xuất hiện, trúng hết ba người, một tiếng hừ cũng chưa kêu, ngẩng mặt ngã xuống đất. Ai ngờ, dây cung còn đang run rẩy, Vương Linh Kiều đột nhiên nhặt lên thiết lạc rơi xuống đất, một phen túm tóc Miên Miên, lần nữa hướng mặt nàng ấn qua!

Tu vi của Vương Linh Kiều cực kém, lần này lại vừa nhanh vừa độc. Nếu để nàng ấn trúng, cho dù Miên Miên không mù một mắt, cũng hủy dung cả đời. Nữ nhân này vào lúc nguy cấp, tùy thời đều phải chuẩn bị chạy trốn, tâm tư vẫn kiên trì, nhớ mãi không quên hại người. 】

" Này.. Thế gian tại sao lại có nữ nhân đáng giận như vậy.. "Bọn tiểu bối lạnh sống lưng, da đầu tê dại.

" Vị Miên Miên cô nương này sẽ không cứ như vậy huỷ dung? "Âu Dương Tử Chân rất lo lắng.

Trong đám người, La Thanh Dương đứng ra, hướng Ngụy Vô Tiện thi lễ:" Đa tạ Ngụy công tử. "

Ngụy Vô Tiện xua xua tay:" Không có gì, đã nhiều năm như vậy, ta cũng quên việc này. "

" Hừ! "Giang Trừng xem thường," Ngươi chính là mắc bệnh anh hùng. "

【 Trong tay Ngụy Vô Tiện đã không còn mũi tên, đi đoạt của người khác cũng không kịp rồi, dưới tình thế cấp bách, hắn vọt qua, một chưởng đánh xuống tay Vương Linh Kiều đang túm tóc, bổ một chưởng thật mạnh vào ngực nàng.

Vương Linh Kiều chính diện chịu một chưởng của, phun một búng máu, bay về phía sau. Nhưng mà cái thiết lạc kia đã ấn trúng ngực Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện ngửi được mùi quần áo và da thịt bị đốt cháy, còn có mùi hương thịt chín đáng sợ, vùng dưới xương quai xanh gần ngực, truyền đến đau đớn ngập đầu.

Hắn hung hăng cắn răng, vẫn không thể nhịn một tiếng rít gào kêu đau ở khớp hàm, làm nó chạy ra yết hầu. 】

Chậc!

Một đám người hít một hơi, cái này có bao nhiều đau a.

Giang Yếm Ly lo lắng nhìn Ngụy Vô Tiện:" A Tiện, có phải rất đau hay không? "

" Không có, cũng không phải rất đau, hơn nữa chuyện này không phải đã qua sao!"Ngụy Vô Tiện vẫn cười đến vô tâm không phổi.