Mấy Thằng Kia, Mau Biến!

Chương 22




- Tôi tới đây tìm một người.

- Ở đây không có người anh cần tìm. - Cô bình tĩnh nói.

- Có đấy. - Hắn nói, đôi mắt hơi liếc vào bên trong.

- Diệp Phong! - Từ trong kia một giọng trẻ non nớt vang lên khiến mọi người giật mình quay lại.

- Tử Văn, em có quen Diệp Phong sao? - Cô ngạc nhiên hỏi.

- Ừ, anh ta là anh họ em. Nhưng em không muốn anh ta là anh họ em chút nào. - Cậu nhóc hừ lạnh nói, mắt rõ lên tia thù hận.

- Tử Văn, em đừng nháo nữa, mau cùng anh về nhà đi. - Diệp Phong thở dài mệt mỏi nói.

- Tôi không muốn, tôi không muốn ở cùng kẻ đã giết cha mẹ mình! - Cậu bé hét lên sau đó chạy vào phòng đóng cửa lại.

Winter thấy vậy nhíu mày sau đó cũng quay vào trong phòng, Lisa đi lấy chìa khóa dự phòng để lại cô với hắn ở đó.

- Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? - Cô nhíu mày hỏi.

- Tôi có thể vào nhà không? - Hắn hỏi.

- Được thôi, hãy kể cho tôi chuyện gì xảy ra. - Cô nhún vai nói.

Hắn bước vào trong lặng lẽ quan sát nơi này một chút sau đó thở dài kể lại.

- Từ rất lâu rồi, khi xưa lúc đó ba tôi và mẹ còn làm trong tập đoàn. Khi ấy mẹ tôi là một thư ký cho ông, lúc đầu thì không có gì nhưng rồi dần về sau hai người dần yêu nhau. Lúc đó mẹ của Tử Văn cũng chính là dì ba tôi lấy chú tôi, chú tôi khi ấy lấy dì ba cũng chỉ vì gia sản của Diệp gia. Sau khi tôi sinh ra và lớn lên, dì tôi mang thai và sinh ra Tử Văn. Thằng nhóc rất đáng yêu, nghịch ngợm, tôi rất yêu thương nó. Nhưng khi nó lên 4 tuổi một bi kịch đã xảy ra, chú tôi vốn dĩ yêu mẹ tôi nên quyết định phải li hôn với dì và ép mẹ tôi yêu ông ta. Nhưng mẹ và dì kiên quyết từ chối, ba tôi cũng đuổi ông ta ra khỏi Diệp gia, mà ông ta lúc đó lợi dụng tình yêu của dì giết chết cả nhà tôi và cả dì. Lúc đầu tính giết luôn cả tôi và Tử Văn nhưng thất bại vì bị người trong nhà phát hiện. Sau chuyện đó ông ta vẫn chưa từ bỏ, sai người trà trộn vào nội bộ gia tộc dụ dỗ Tử Văn hận thù Diệp gia. Năm nó lên 5 tôi mới phát hiện và diệt trừ tất cả. Mà lúc đó cũng đã quá muộn, thằng bé đã bị đầu độc tư tưởng nên luôn xa cách khinh ghét với người của Diệp gia, nó cho rằng vì mẹ tôi nên cả gia đình nó mới tan vỡ cuối cùng thành hận thù. Cha mẹ tôi sau khi mất vẫn luôn dặn dò tôi phải cố gắng bù đắp, yêu thương thằng bé dù có chuyện gì xảy ra. Tôi luôn làm theo lời cha mẹ dặn khi hai người qua đời. Tôi luôn cố gắng bù đắp cho Tử Văn nhưng nó ngày càng trở nên xa cách lạnh nhạt với tôi hơn, nó thường gây rất nhiều rắc rối xung quanh thậm chí còn cố ý phá hợp đồng quan trọng của tập đoàn. Tôi rất hiểu nó, dù sao nó cũng chỉ là một cậu bé cần sự yêu thương của gia đình nên không trách nhiều. Nhưng rồi dần dần nó càng phá phách hơn, thường xuyên mắng người làm trong nhà, tự nhốt mình trong phòng và còn bỏ nhà đi. Nhưng lần như vậy tôi đều phải sai người đi khắp nơi tìm nó. Tôi bây giờ cũng không biết cách gì để có thể bù đắp cho nó và gia đình nó nữa. - Hắn buồn bã nói.

- Anh không có lỗi. Là do số phận, mọi người ai cũng phải trải qua một đau thương nào đó để lớn lên. Không ai có cuộc sống hoàn hảo, bất cứ ai cũng phải mất đi một mảnh ghép cuộc đời. - Cô vỗ vai hắn nói. Trong truyện cũng có nói về tình tiếc này và được kể rất bi thương. Kể từ sau khi ba mẹ mất, Diệp Phong hắn luôn phải gánh vác mọi chuyện của tập đoàn rồi còn phải lo lắng cho Tử Văn nữa. Trong gia tộc hắn, mọi người đều chỉ muốn dụ dỗ hắn và Tử Văn lấy đi một phần gia sản của Diệp gia, do đó hắn luôn phải đề cao cảnh giác trước tất cả. Một đứa trẻ 17 tuổi vừa phải quản lí tập đoàn vừa phải bảo vệ em mình trước những người trong gia tộc, hắn cũng phải chịu quá nhìu đau đớn rồi.

- Tôi sẽ giúp anh thuyết phục Văn Văn về nhà. - Cô nói xong thì quay gót bước vào trong để lại hắn ở bên ngoài.