“Ăn của lão Mập một đao!”
Mắt thấy sắp bị quỷ hỏa nuốt chửng, thời khắc nguy hiểm, một con dao bếp cao khoảng nửa người xoay vài vòng trên không trung, cuối cùng phát ra tiếng “ầm” thật lớn, cắm thẳng xuống chỗ thần minh đang đứng.
Quỷ hỏa tiêu tan trong chớp mắt.
Mập Mạp sờ lên đầu không có bao nhiêu sợi tóc của mình, hướng về phía Thịnh Ngọc hô lên: “Tôi có một người đồng nghiệp tên là Tiểu Mỹ, cô ấy là fan của cậu, hai ngày nữa là sinh nhật của cô ấy.
Một đao vừa rồi đủ đổi lấy chữ ký của cậu chứ?”
‘Tiểu Mỹ’ nghe như cái tên vừa được bịa ra.
Thịnh Ngọc hoài nghi tên Mập Mạp *cầm đèn chạy trước ô tô, không khỏi cười mắng: “Một đao đó đừng nói mười chữ ký.
Anh muốn tôi đứng trước mặt chào hỏi cô ấy, nhân đó cầu hôn thay anh còn được nữa là.”
Chú thích
(满嘴跑火车 [mǎn zuǐ pǎo huǒ chē]: mô tả người nói những lời vô nghĩa.
Mình đổi thành “cầm đèn chạy trước ô tô” nghĩa cũng tương tự thế)
“Không được, không được đâu. Thấy cậu, tiểu Mỹ làm sao còn đặt tôi vào mắt.” Mập Mạp lắc đầu như trống bỏi, miệng nói hài hước, thân thể lại thành thật.
Anh ta thoạt chừng cũng hơi sợ, hai mắt híp lại chỉ còn một khe nhỏ, không ngừng nhìn tới nhìn lui ở đại sảnh lầu một.
Cách đó không xa, Bùi Giản nằm dưới đất kêu ư ử. Lưu Nhạn cũng ngồi xổm xuống, cố gắng làm giảm sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất.
Ngoài hai người họ ra, xung quanh một mảnh vẳng lặng.
Có vẻ như đã lấy lại được sự bình yên, nhưng thần sắc của một người so với một người còn khó coi hơn.
Đặc biệt Bùi Giản, anh ta nhìn Mập Mạp đầy vẻ khó tin: “Mày vậy mà thật sự dùng luôn viên thủy tinh thứ hai?”
Mập Mạp rút dao bếp ra, nhún vai nói: “Mày không làm không có nghĩa là người khác sẽ không làm.
Cây đao có thể ngăn được quỷ hỏa này là do tao dùng viên thủy tinh thứ hai đổi thành, hoàn toàn không thu hút ma quỷ đến.”
“Đó là do số mày may.”
Bùi Giản vốn còn muốn châm chọc, khiêu khích thêm một câu ‘Chưa chắc lần sau cũng may mắn vậy đâu’. Mà nhớ đến thứ duy nhất có thể khắc chế quỷ hỏa hiện đang nằm trong tay Mập Mạp, anh ta đành uất ức nuốt lời vào trong.
Không chỉ miệng cảm thấy uất ức, mà cử động cũng cảm thấy uất ức không kém.
Dưới cái nhìn quái lạ của ba người kia, anh ta gượng gạo lê cái chân thọt của mình, khập khiễng men theo cầu thang đi lên lầu, muốn đi tới phía sau Mập Mạp.
Ai ngờ lúc này, biến cố đột ngột xảy ra.
Bùi Giản vừa di chuyển, chưa được hai bước, bỗng cảm giác nhiệt độ sau lưng tăng vọt, dư quang khóe mắt trông thấy từng đốm lửa nhỏ từ từ lan đến.
Anh ta hét lên đầy kinh hoảng, cố gắng bước nhanh hơn.
Lúc này làm gì còn nhớ đến cái chân thọt của mình, anh ta sợ hãi đến độ không nhớ nổi chân nào bị bỏng.
Cố gắng lê lết đến sau lưng Mập Mạp, không hề ngoảnh đầu lại, chân bước không ngừng chạy một mạch lên lầu hai.
Sự tình làm gì nhẹ nhàng như vậy.
Nếu có thể lên lầu hai dễ dàng như thế, Lưu Nhạn đã sớm xông lên từ trước, nào có chỗ cho anh ta phát huy.
Nơi này đã bị quỷ hỏa bao vây.
“Thì ra lúc nãy biến mất, là do chạy ra phía sau phóng quỷ hỏa.
Xem ra con quỷ oa này muốn bắt baba trong rọ.” Mập Mạp không nhận ra anh ta vừa chửi luôn cả mình, anh ta chạy vài bước đến giữa cầu thang, đột ngột cất cao giọng: “Tất cả ra sau lưng tôi.!”
Vừa dứt lời, tiếng bước chân trần trên gạch lát nền vang lên.
Òm ọp, òm ọp ——
Tiếng bước chân rất nhẹ, dường như bị át đi bởi tiếng của quỷ hỏa.
Nhưng không ai xem nhẹ động tĩnh yếu ớt này.
Tựa như âm thanh này không ngừng lưu chuyển khắp bốn phương, tám hướng, vô số quỷ oa đi chân trần cười khúc khích, trong bóng tối chớp chớp đôi mắt đen như mực, nhìn chằm chằm bọn họ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Như đang vô cùng hưởng thụ quá trình vờn nhau với người chơi, nhiệt độ của đám quỷ hỏa ở phía sau lúc ban đầu chỉ thuộc dạng “hơi nóng”, người chơi cùng lắm chỉ đổ mồ hôi ướt đầy áo.
Nhưng rất nhanh sau, họ liền cảm giác được có gì đó không ổn.
Khi hô hấp họ hít vào luồng hơi nóng hừng hực, nhiệt độ cao kinh khủng, thông thẳng xuống lục phủ ngũ tạng.
“A…”
Thịnh Ngọc sờ gáy, nơi đó mọc một cục mụn nước to và ngứa, chỉ chạm nhẹ thôi mà máu đã chảy đầy tay.
Ngửi được mùi máu của quỷ vương, thần minh giống như rơi vào trạng thái điên cuồng, quỷ hỏa lần thứ hai bùng cháy đầy kiêu ngạo.
Lưu Nhạn sợ tới mức ngã khuỵu xuống, hét to: “Mập Mạp anh mau lấy đao để phía sau đi, bên này sắp bị thêu cháy rồi.”
Phía trước có thần minh đang nhìn chằm chằm vào họ, phía sau quỷ hỏa không ngừng ép sát, mọi người toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Dưới sự tấn công của hai bên, Mập Mạp vung đao ra phía sau, chỉ miễn cưỡng ngăn cản được quỷ hỏa.
Ngoài cách này ra, chẳng thứ gì có thể cản bước được thần minh.
Ngay khi Lưu Nhạn che miệng, tràn đầy tuyệt vọng, Mập Mập đột nhiên rống to một câu vô cùng trẻ trâu: “Thao Thiết thịnh yến!”
Càng trẻ trâu hơn nữa là anh ta vẻ mặt khẳng khái hy sinh giơ tay phải lên.
Tấm thẻ phát ra ánh sáng nhè nhẹ, một con thú nhỏ nhảy ra.
Nghe đồn Thao Thiết mặt dê thân người, mắt ở dưới nách, có thể ăn được mọi thứ trên đời, vô cùng uy mãnh. Nhưng thứ mà Mập Mạp triệu hồi……Trông có chút khó coi.
Con thú nhỏ đó cao chưa đến một mét, nhìn qua có vẻ đang trong độ tuổi bú sữa.
Nó hiếu kỳ nhảy đến bên cạnh quỷ hỏa, há to mồm, nuốt trọn đám quỷ hỏa trước mắt chỉ bằng một ngoạm.
Một giây sau, con mắt dưới nách nó tròn xoe, đột ngột ngã xuống đất, mặt đầy khó tin lấy móng vuốt che miệng.
Một lúc sau, phun ra máu tươi
Đó chưa phải là đoạn khiến người ta không biết nói gì nhất, sau khi hộc máu xong, Thao Thiết tung ta tung tăng trốn vào thẻ bài, cho dù Mập Mạp có gọi như thế nào, con thú nhỏ đó cũng không chịu chui ra.
May mà cơn sóng này cũng giáng một đòn nặng nề vào thần minh.
Không biết từ nơi đâu truyền đến tiếng khóc nức nở của trẻ con, lúc gần lúc xa, giọng điệu đầy căm hận và giận dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Mập Mạp lo lắng quay đầu hỏi: “Của cậu là kỹ năng gì?”
“…” Thịnh Ngọc trong lòng có chút bối rối.
Vấn đề là anh không biết nên trả lời như thế nào, cũng chẳng thể nói thẳng kỹ năng của tôi là ăn cắp kỹ năng của anh, đúng không?
Anh chỉ đơn giản mở mắt, nói: “Tôi là tăng cường.
Có thể khiến kỹ năng của người khác trở nên mạnh hơn.”
Tuyệt vời! Mẹ nó đây chẳng phải là đang ở trên sa mạc khát nước thì trời đổ mưa sao!
Trong đầu Mập Mạp chỉ còn suy nghĩ như thế, nghe được tiếng cười ngày càng càn rỡ, phóng túng của thần minh.
Anh ta cũng trở nên gấp gáp, nói lớn: “Hai ta đừng giấu dốt nữa.
Để tôi nói trước, tôi có thể sử dụng kĩ năng hai lần trong một phó bản, tôi đã dùng một lần, còn lại một cơ hội cuối cùng.
Vậy nên, cậu có thể tăng cường cho tôi bao nhiều liền tăng cường bây nhiêu, hiểu chứ?”
Thịnh Ngọc rối loạn gật đầu.
Kế đó ngay sau khi Mập Mạp hô lên Thao Thiết thịnh yến, anh he hé miệng, nhỏ giọng đọc: “Lòng tham không đáy.”
【Ngài đã cướp đoạt kỹ năng Vua tham ăn: Thao Thiết thịnh Sức mạnh gấp năm lần, sau năm phút hiệu lực cướp đoạt sẽ biến mất.
】
Năm phút, bọn họ chỉ có năm phút!
Trong vòng năm phút phải đả thương được thần minh, nghĩ đến đây, Thịnh Ngọc cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cùng lúc đó, Thao Thiết tinh thần phấn chấn, ngẩng đầu ưỡn ngực từ trong khinh không hiện ra. So với con non vừa rồi, con lần này có vẻ đã thành niên, thoạt nhìn có chút phô trương.
Thao Thiết giương vuốt đánh vào khoảng không đen kịt.
Mọi người mắt to mắt nhỏ chờ đợi, mất một lúc sau mới phản ứng, Thao Thiết không đánh trúng cái gì cả, chỉ là một khoảng trống.
Mập Mạp gào thét: “Đánh vào bên trái quỷ hỏa!”
Thao Thiết đánh vào bên phải.
Bàn tử lại rống to bên phải, Thao Thiết đánh tới đánh lui, suýt nữa vỗ Mập Mạp bẹp dí.
Sau nhiều lần như thế, cuối cùng Mập Mạp đành chịu thua.
Anh ta gần như sụp đổ quay lại hỏi: “Tại sao Thao Thiết không chịu nghe theo mệnh lệnh của tôi?”
Thịnh Ngọc trong lòng cũng vội muốn chết.
Với sự chậm trễ vừa rồi, ít nhất một phút đã trôi qua.
Thần linh cũng là một kẻ gian manh, dường như nó biết là có giới hạn thời gian vậy nên hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
Cố tình đây là một con Thao Thiết thập phần có phẩm cách, căn bản không đem mệnh lệnh của Mập Mạp đặt vào mắt.
Cứ theo cái đà này, việc đối mặt với Thần chết chỉ là vấn đề một sớm một chiều, sau đó cả đám bọn họ khổ sở cùng nhau dắt tay xuống Hoàng Tuyền.
Thôi, ngựa chết chữa thành ngựa sống đi.
Thịnh Ngọc cắn chặt hàm răng, thử nói thầm trong lòng: Ăn quỷ hỏa bên trái!
Cám ơn trời đất, anh vừa dứt lời, Thao Thiết tựa như nhận được tín hiệu, ngoan ngoãn quay đầu nhanh chóng ăn đi quỷ hỏa.
Tốt xấu gì nó cũng mạnh hơn con ban đầu gấp năm lần, lần này nó cuối cùng cũng không ăn xong liền héo, mà là ung dung ợ một tiếng kinh thiên động địa, hơi nóng xông thẳng lên trần nha.
Thấy Mập Mạp trên mặt tràn đầy khiếp sợ, Thịnh Ngọc lập tức nói: “Chắc do nó cao quá nên không nghe anh nói gì.
Anh bò lên lưng nó, nói to mệnh lệnh bên tai nó, tin tôi, chắc chắn nó sẽ nghe lời của anh.”
Mập Mạp nửa tin nửa ngờ.
Chuyện kế tiếp càng làm anh ta khiếp sợ, con Thao Thiết này tựa như mất trí mà chạy vội đến gần anh ta, cúi người xuống đặt anh ta lên lưng.
Sau đó gầm lên một tiếng đầy giận dữ, truy tìm vết tức của thần.
Mập Mạp chỉ huy, Thịnh Ngọc thuật lại, Thao Thiết công kích.
Một tổ hợp kín kẽ không lổ hổng, ngay cả Mập Mạp cũng không phát hiện có gì không ổn.
Sau khi một mệnh lệnh nữa được tung ra, Thao Thiết bỗng nhiên giơ cao móng vuốt, đập mạnh xuống.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
“A a a a a a a a —— “
Tiếng hét thê thảm của trẻ con vang lên, rõ ràng là một vị thần, lại khóc kêu thảm thiết vô cùng.
Lần này chắc chắn đã đánh trúng, đánh rất mạnh là đằng khác.
Nhìn thấy từng chùm sáng lóe lên trong bóng tối, một viên pha lê đen trong suốt lăn đến trước mặt Thịnh Ngọc.
Lưu Nhạn vui vẻ nói: “Là máu của thần.
Hay quá, chắc chắn nó đã bị trọng thương!”
Mập Mạp gian nan nắm chặt đám lông mao trên đầu Thao Thiết, anh ta cảm thấy có chút chóng mặt buồn nôn.
Hô to trong hoảng loạn: “Con quỷ oa này trong doanh trại của thần chắc chắn thực lực nằm ở dưới đáy, thần lực trong máu của nó rất yếu, bị thương sinh mệnh mới miễn cưỡng phun ra một viên thủy tinh đen.
“
Nói cách khác, đây có thể là viên thủy tinh đen duy nhất.
Tới thật đúng lúc, nếu sử dụng viên thủy tinh này, nói không chừng có thể kéo dài được thời gian triển khai “lòng tham không đáy”.
Thịnh Ngọc theo bản năng khom lưng, ai biết vừa cầm viên thủy tinh lên, một bàn tay đột ngột chìa ra từ bên trái, nắm chặt lấy cổ tay anh.
Ngước mặt lên nhìn, ác ý hoàn toàn không che đậy trong mắt Bùi Giản.
“Đưa thủy tinh cho tao.”
Hoàn toàn không cho anh cơ hội trả lời, Bùi Giản gấp không kịp thở nói: “Mập Mạp lấy đi hai viên thủy tinh.
Mày nếu có thể sử dụng kĩ năng, vậy nghĩa là đã dùng hết một viên. Lần này chắc là nên tới lượt tiền bối là tao dùng rồi đó? Đừng hòng tự mình độc chiếm chiến lợi phẩm!”
Thịnh Ngọc mím môi, lửa giận xông thẳng lên tới não.
3 phút, chỉ còn dư lại 3 phút!
Vốn không có nhiều thời gian, còn phải lãng phí thời gian cùng kẻ khác cãi cọ.
Hơn nữa đây không chỉ là chuyện của một viên thủy tinh.
Anh phảng phất như nhìn thấy quá khứ mười năm điên cuồng bị giẩm đạp, bị điên cuồng cọ nhiệt.
Ỷ vào anh không gây sự, nên kẻ này được nước lấn tới.
Dựa vào đâu?
Trong giới giải trí, anh mạnh hơn Bùi Giản.
Nhưng anh phải chịu đựng những lời chửi bới vô cớ trong suốt mười năm, chỉ vì sợ người khác chỉ trích anh kiêu căng ngạo mạn.
Trong “21 tầng”, anh vẫn mạnh hơn Bùi Giản, ở đây không có sự trói buộc của ống kính.
Nếu đã vậy, thì còn nhẫn nhịn làm gì nữa?!
Thịnh Ngọc hất tay Bùi Giản, cười nói: “Tôi có chút tò mò, vừa rồi tiền bối làm gì vậy, là đánh quái hay là truyền máu.
Sao tôi phải đưa anh viên thủy tinh này?”
Bùi Giản đầu tiên là sững sờ, sau đó tức giận mắng: “Đây chính là lí do tao xem thường lũ thanh niên tụi mày. Không biết lấy đại cục làm trọng, tụi mày nghĩ tao dùng viên thủy tinh này vì lợi ích cá nhân của tao sao? Không, là dùng để cứu giúp mọi người!”
Thịnh Ngọc cười càng thêm xán lạn: “Ý của anh là, tôi còn phải cảm ơn anh?”
“Đương nhiên.” Bùi Giản gật đầu như thể đây là lẽ đường nhiên.
Hai người nhìn nhau, không ai cử động trước.
“Mọi người đều là đồng đội, cậu định làm trở mặt nhau sao.
Thịnh Ngọc đừng keo kiệt như thế được không.”
Lưu Nhạn thấy họ có xu hướng cãi nhau, nên đến gần nói: “Tôi lấy tư cách người trung lập nói một câu, Thịnh Ngọc đã dùng thủy tinh một lần rồi, sử dụng lần thứ hai rất có thể thu hút ma quỷ đến. Tình hình lúc đó chẳng phải sẽ càng khó khăn hơn ư, dù sao cậu cầm cũng chẳng thể dùng, chi bằng cho tôi, khụ, hoặc cho Bùi Giản cũng được.”
Thấy Thịnh Ngọc vẫn như cũ không hề bị lay động, Mập Mạp bên kia có thể xông đến cướp lấy thủy tinh bất kì lúc nào.
Bùi Giản cuống lên: “Mày nếu không muốn đưa thủy tinh thì đừng đứng trong vòng bảo hộ nữa.
Ai cũng chịu sự bảo vệ của kẻ khác, vì cớ gì mày lại được lợi hơn?”
Vừa dứt lời, Thịnh Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười quái lạ.
“Được thôi.”
Nó đồng ý đưa thủy tinh đen?
Hai người trước mặt chưa kịp phản ứng.
Họ gần như sẵn sàng cãi nhau một trận lớn, thậm chí còn định hợp tác nhau ép người đưa thủy tinh đen, kết quả đối phương hệt như cây bông, đụng một cái liền rơi xuống, hoàn toàn không cần tốn sức.
Vẻ mừng rỡ lập tức lan tỏa nơi đáy mắt họ, họ nhìn thấy nụ cười tươi tắn lại nở trên môi Thịnh Ngọc, tay trái tay phải vỗ một phát, thủy tinh đen liền dung nhập vào trong.
“…!”
Hai người trợn tròn mắt.
Chưa dừng ở đó, chuyện tiếp theo khiến họ chết lặng.
Chỉ thấy Thịnh Ngọc không chút lưu luyến xoay người, đi về hướng bên kia đại sảnh.
Cùng lúc đó Mập Mạp chấn động toàn thân, hét lên đầy sợ hãi.
Thao Thiết dưới thân di chuyển theo sát Thịnh Ngọc.
Cái gọi là vòng bảo hộ biến mất ngay lập tức, khu vực an toàn chuyển đến vị trí Thịnh Ngọc đang đứng.
Mà hai kẻ đang đứng ở chỗ cũ đần mặt ra, mặt mài đầy khiếp sợ bại lộ trước mặt thần.
—— Tiêu! Bọn họ tiêu rồi!
Suy nghĩ này đồng thời xuất hiện trong đầu bọn họ, sắc mặt tái nhợt..