Phương Kha hai mắt mờ mịt: "Tiên Tôn cái gì cơ? Tại hạ nhìn giống Tiên Tôn lắm à?"
Trúc Ẩn Trần nghiêm túc nhìn hắn: "Ngươi đang tính lừa ta sao?"
Che giấu danh tính, thái độ không trung thực, đánh giá xấu! Âm điểm!
Biết mình thật sự bị bại lộ, Phương Kha đang đóng giả Tiên Tôn có chút xấu hổ nhìn đệ tử trên danh nghĩa này của mình: "Cái này... Lời bày tỏ của tiểu Tô cô nương thật đúng là khiến người khác không thể từ chối được."
Trúc Ẩn Trần: "Tiên Tôn có tuổi rồi."
Ngươi còn dám chấp nhận lời tỏ tình của sư muội ta?! Nàng mới lớn được bao nhiêu?!
Phương Kha cảm nhận được một mũi tên sượt qua đỉnh đỉnh đầu mình, bên trên viết năm chữ "trâu già gặm cỏ non": "... Yêu đương thì liên quan gì đến tuổi tác."
"Ta cũng thật lòng, Thiên Đạo làm chứng. Hàn Trúc, ngươi cũng đã có đạo lữ, hẳn là sẽ hiểu được cảm giác khó kìm lòng nổi này."
Không, ta không hiểu, Trúc Ẩn Trần cắm đao lần nữa: "Ngươi xong đời rồi."
Phương Kha chớp chớp mắt, khuôn mặt yếu đuối lại vô tội có ba năm phần giống Túc Ly làm cho người khác thương tiếc: "Tiên tôn sắp độ kiếp thất bại với khách khanh Phương Kha của Yêu Hoàng Điện không có chút liên quan nào hết."
Trúc Ẩn Trần: "...."
Hay cho lỗ tiên sinh của giới Tu chân giới! Đến cả sự khác biệt về thân phận cũng bị hắn xóa sạch.
Phương Kha: "Lâu ngày thấy chân tình, ta có thể chậm rãi chờ ngày sư huynh chấp nhận ta. Ta chỉ sợ tiểu Tô cô nương sẽ cảm thấy khó xử, dù sao đi chăng nữa thì nàng cũng rất hy vọng được ngươi tán thành."
Trúc Ẩn Trần nghe tiếng gọi "sư huynh" vô cùng tự nhiên kia, khóe môi mím lại: "Ngươi với hắn quả nhiên là ruột thịt."
Mặt không đỏ, tim không đập kêu đồ đệ của mình là sư huynh, ngay cả mắt cũng không chớp cái nào. Thật không hổ là cữu cữu của Túc Ly, da mặt dày không lẫn đi được.
Phương Kha nâng tay áo lên che môi, hơi nghiêng đầu: "Đúng vậy nha. Xem ra Tử Hành rất thoải mái khi ở cùng ngươi. Khụ khụ. Tại hạ ở trước mặt tiểu Tô cô nương vẫn rất rụt rè, chỉ là nàng tương đối thích dùng cái đuôi bắt lấy......"
Trúc Ẩn Trần không muốn nghe, lạnh lùng tuyên án tử: "Ngươi nhất định sẽ chết."
Sắc mặt Phương Kha khẽ thay đổi, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, ngước mắt nhìn về phía Trúc Ẩn Trần, không nhìn được chút giả dối nào trên gương mặt hắn, lông mày nhăn lại, giọng cũng trầm xuống: "Thiên Đạo vô tình như vậy sao? Vậy mà lại không chịu cho ta đường sống nào."
"Vân kỳ nàng thân phụ thiên mệnh, nếu ngươi thật lòng thì nhất định phải chết. Ta sẽ an bài cho các ngươi kiếp sau gặp nhau, thuận lợi...... Tu thành chính quả."
Khi Trúc Ẩn Trần nói ra bốn chữ cuối cùng, y cảm giác giác bắp cải trắng mình trồng ở nhà bỗng bị người khác trộm mất, kiếm khí theo đó vô thức thoát ra ngoài. Lưỡi kiếm sắc bén sượt qua chân Phương Kha, để lại một vết kiếm rất sâu.
"Thiên mệnh?"
Phương Kha rũ mắt liếc qua vết kiếm trên mặt đất, lại ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt tràn ngập màu tím ánh vàng đậm đặc, đẹp đẽ quý giá như thần thánh ngự trên chín tầng mây: "Ta đã thuận theo thiên mệnh một lần, hiện tại còn muốn thuận theo lần thứ hai, còn chưa đủ sao!"
Kiếp sau? Hắn và tiểu hồ ly vừa mới thổ lộ tâm ý với nhau, dựa vào cái gì tiện nghi cho cái gọi là kiếp sau kia.
Hắn tu luyện đến giờ, phân thần, ẩn náu ở Yêu giới gần ngàn năm, cố tình tách rời hai thân phận này ra chính là để tránh đi thiên mệnh.
Trúc Ẩn Trần không tránh không né cơn giận của hắn, giọng điệu xa cách và thờ ơ còn giống tu sĩ vô tình đạo hơn cả đối phương: "Nếu ngươi không đi, nàng sẽ yêu người khác."
Để ta xem ngươi lựa chọn thế nào. Ngươi muốn có được tất cả mọi thứ, hay một tình yêu không rõ tương lai?
Phương Kha chất vấn: "Ngươi cứ mặc kệ nàng ấy đau khổ như vậy sao? Nàng nói người nàng tin tưởng nhất đời này là ngươi, ta cũng tin ngươi thật lòng yêu quý nàng, nhưng tại sao bây giờ ngươi lại muốn nàng chịu đau đớn chứ?"
Trúc Ẩn Trần: "Vân Kỳ sẽ không phải chịu bất cứ đau đớn nào cả."
Sở dĩ mọi thứ y làm đều là để bọn họ có thể sống tốt trong một thế giới an toàn.
"Nhị sư muội của ta, sư tỷ của Vân Kỳ đang nghiên cứu cách sử dụng vong tình thủy trên đối tượng cố định, trước mắt đã có hiệu quả."
Trúc Ẩn Trần lúc này giống như một kẻ độc tài lãnh khốc vô cảm: "Nếu ngươi chọn từ bỏ, nàng tự nhiên sẽ quên ngươi."
Phương Kha lặng im một lúc, thở dài: "So với ta, ngươi hợp tu vô tình đạo hơn đấy. Khó trách nó lại ưu ái ngươi nhiều như vậy."
Là Hợp Thể kỳ duy nhất trên thế giới, Phương Kha có thể cảm nhận được khí tức Thiên Đạo nồng đậm trên người Trúc Ẩn Trần, so với vô tình đạo cộng với Hợp Thể kỳ hắn còn muốn nồng đậm hơn. Tu sĩ bình thường đương nhiên không thể phát hiện ra cảm giác ấy.
Cháu ngoại hắn vậy mà chọn trúng người như vậy, đem mệnh đi vào...... Từ từ
"Nếu như ngươi có thể an bài chúng ta gặp nhau kiếp sau, vậy ngươi có thể can thiệp vào luân hồi không? Tử Hành......" Xem ra lần luân hồi này khá an toàn đấy.
"Ta hiểu rồi." Phương Kha bình tĩnh lại, cười khổ: "Ngươi đây là muốn ta thẳng thắn."
Ly biệt có chuẩn bị với tử biệt không dự liệu là hai việc khác nhau.
Trúc Ẩn Trần: "Đây vốn là điều ngươi nên làm."
Dùng thân phận giả lừa sư muội y, lão già không biết xấu hổ.
"Vốn dĩ ta định để Phương Kha và Tiên Tôn hoàn toàn trở thành hai người không có chút liên quan gì, đợi Thiên Đạo hoàn thành, lựa chọn một con đường mới."
Cho nên Phương Kha chính là Phương, không phải hắn cố tình giấu giếm.
Phương Kha thở dài một hơi: "Làm nhiều như vậy, kết quả vẫn là phải tiến vào luân hồi."
Trúc Ẩn Trần: "Ta ước gì giữa các ngươi không có chân tình." Như vậy, kể cả cốt truyện có như thế nào thì cũng sẽ không có bất cứ cảm giác gì.
......
Ngoài cửa
Trang Tiểu Hà theo Tô Vân Kỳ canh giữ ở ngoài cửa phòng, ngồi trên bậc thang nhai thịt khô.
Sau đó nhìn Tô Vân Kỳ ngồi bên cạnh nghiến răng thịt, năm đuôi cáo phía sau thay phiên đẩy cửa.
"Tô tỷ tỷ, đừng lo lắng, đại ca là người tốt, sẽ không làm gì Phương Kha đâu... Ô, cửa mở rồi."
Một thân ảnh màu hồng bay ra ngoài, Trang Tiểu Hà vén sợi tóc bị gió thổi bay, khuôn mặt thanh tú đáng yêu biểu lộ nhân sinh sâu sắc: "Tình yêu ấy à, chỉ gọi người......"
【Lời hứa cùng sống cùng chết? 】
Trang Tiểu Hà lắc đầu nhìn thịt khô trong tay, nửa nhắm nửa mở mắt như cá chết: "Không, chỉ gọi người đã quên, bên cạnh họ còn có một người qua đường."
Một ngụm cắn rớt dư lại thịt khô, hắn một cái con thỏ, vì cái gì muốn ăn cẩu lương!
Chà, thịt khô thơm thật.
Tiếng bước chân phía vang lên, Trang Tiểu Hà quay đầu nhìn lại: "Hở? Phương Kha, sao có mình người đi ra vậy? Tô tỷ tỷ với Hàn Trúc đại ca đâu rồi?"
Phương Kha ngữ khí nhàn nhạt, lộ ra một tia u oán không rõ ràng: "Nói nhỏ thôi."
"A."
Phương Kha chẳng nói lời nào, Trang Tiểu Hà cũng không biết có nên an ủi hắn hay không, không khí có chút xấu hổ lạ kì.
【Hệ thống, hắn đang làm gì vậy? 】
【Hắn đang nghe lén. 】
Tai Trang Tiểu Hà hơi dựng thẳng lên, quay đầu nhìn người bên cạnh phiền muộn nhìn trời.
【 Ta cũng muốn nghe! Hệ thống, có thể không?】
【Không thể. 】
【 Thật sự không thể sao? 】 Tai thỏ cụp xuống.
【...... Không thể gây ra tiếng động, sẽ bị phát hiện mất. 】
【Tuyệt vời! Hệ thống nhà ta là tốt nhất ~】
"Thật sự thích hắn?" Trúc Ẩn Trần hỏi.
Tô Vân Kỳ không chút do dự nói: "Thích ạ. Để ta mang hắn đến cho sư huynh xem."
Trúc Ẩn Trần vừa thấy đau đầu vừa thấy đau lòng. Bắp cải của y, tại sao lại thích một lão già giả thiếu niên cơ chứ: "Muội thích gì ở hắn? Muội thật sự hiểu hắn sao?"
"Hắn đẹp!" Tô Vân Kỳ không cần nghĩ ngợi mà buột miệng thốt ra.
Trúc Ẩn Trần: "Chỉ bởi vì cái này?"
Tai hồi ly của Tô Vân Kỳ run lên, đồng thời vung đuôi: "Cũng không phải tất cả......"
Trúc Ẩn Trần duỗi tay sờ đầu nàng: "Vân Kỳ, muội còn nhỏ, nam nhân trên thế gian này rất nhiều, hà cớ gì phải trói mình với một người sớm như vậy."
"Sư huynh, ta đã gặp được nam nhân tốt nhất thế gian rồi." Tô Vân Kỳ không né tránh mà nhìn thẳng vào hai mắt Trúc Ẩn Trần, mười phần nghiêm túc nói.
Phương Kha tìm được bồn hoa bên ngoài, chọn một đóa mẫu đơn đỏ có viền vàng rực rỡ nhất tựa hoàng hôn, giống như màu đuôi của Tô Vân Kỳ.
Khi nghe câu này, trong mắt hắn tràn ngập ý cười. Bông hoa này nở không tồi.
"Sư huynh, trên thế giới này không có nam nhân nào tốt hơn huynh cả!" Tô Vân Kỳ chém đinh chặt sắt nói, câu chữ rõ ràng khiến người ta hoài nghi bản thân liệu có nghe nhầm hay không.
"Mục tiêu trước đây của ta vẫn luôn là sư huynh, nhưng ngươi lại luôn coi ta như một đứa trẻ. Ta vốn định chờ tu vi cao hơn một chút mới theo đuổi huynh, thế mà lại bị người khác giành trước rồi."
Mẹ nó!
Trang Tiểu Hà bị dọa giật mình một cái, quay đầu nhìn vết nứt trên gạch lát đá xanh dưới chân Phương Kha.
Trong tay Phương Kha toàn là cánh hoa gãy vụn, hắn buông tay ra, những cánh hoa bị bóp đến không ra hình chậm rãi rơi xuống.
Trang Tiểu Hà rụt cổ lại, lấy một miếng thịt khô ra nhét vào miệng. Ừm, cậu cái gì cũng không biết nha.
"Vân Kỳ."
Trúc Ẩn Trần bất đắc dĩ, vừa định nói đừng nháo, đột nhiên nhớ tới thân phận của bản thân trong cốt truyện —— bạch nguyệt quang.
Trên vẻ mặt cẩn thận đoan trang của sư muội, y nhìn thấy sự thẳng thắn và trong sáng trong đôi mắt ấy, trong lúc nhất thời tâm tình vừa rối rắm vừa phức tạp: "Muội nghiêm túc sao?"
Tô Vân Kỳ gật mạnh đầu, sao đó lại chuyển giọng điệu: "Sư huynh, ta nói điều này không phải là muốn huynh khó xử, ta đã nghĩ kĩ rồi."
Trúc Ẩn Trần nhẹ nhàng thở ra: "Được rồi, vậy thì tốt."
Ngàn vạn lần đừng thích y. Đại ma âm hiểm giảo hoạt kia vẫn đang đứng ở nơi tối tăm nào đó nhìn chằm chằm y, thích y thật sự không phải chuyện tốt gì.
So với tam sư muội đối đầu với Túc Ly, bị kẻ điên kia nhắm vào, thích tên Tiên Tôn sống già khú kia cũng không sao...... Không, hắn vẫn là cảm thấy không ổn chút nào.
Sư muội y dạng người gì cũng không xứng. Tuy Tiên Tôn có thân phận, có địa vị, có thực lực, lớn lên trông cũng đẹp đấy, nhưng hắn lại là đồ cổ!
Cách nhau ba năm đã là lớn rồi, khoảng cách tuổi tác giữa hai người các ngươi còn lớn hơn cả địa điểm nguy hiểm tại huyền lô sơn liệt cốc luôn đấy!
Trong mắt Tô Vân Kỳ hiện lên một tia sáng quỷ dị: "Sư huynh, huynh biết không? Phương Kha hắn rất giống huynh, cho nên ta mới không được nhịn được mà muốn đến gần hắn, chăm sóc hắn."
Tâm tình Trúc Ẩn Trần càng thêm vi diệu và kì lạ: "Hắn giống ta?"
Bọn họ giống chỗ nào vậy?
Tô Vân Kỳ nghiêm túc giải thích: "Rất giống nhau luôn ấy, đều vô cùng yếu ớt, cần được bảo vệ cẩn thận."
Sư huynh trúng hàn độc, dễ dàng sinh bệnh nên cần phải chiếu cố. Thân thể Phương Kha tuy không có vấn đề gì, nhưng nàng lại cảm giác người này rất yếu đuối, giống như đóa hoa bị gió thổi một chút thôi cũng sẽ rụng xuống, rất cần người khác phải săn sóc.
Yếu ớt, cần được bảo vệ... Trúc Ẩn Trần chợt nhận ra sự hiểu biết của tam sư muội với y vẫn còn dừng lại ở thời điểm y bị trúng hàn độc, lâu lâu lại bệnh nặng một thời gian.
Chẳng lẽ sư muội coi trọng hóa thân của Tiên Tôn là bởi vì y sao?
【Trời đất ơi! Phương Kha vậy mà lại là thế thân! 】 Trang Tiểu Hà kinh ngạc cảm thán vì mới phát hiện ra quả dưa cực lớn!
【Ký chủ nói nhỏ thôi. 】
Trang Tiểu Hà bỗng thấy sau lưng lạnh buốt, lông tơ toàn thân dựng đứng, liền nắm một nắm thịt lớn nhét vào miệng, hai má phình lên giống một con chuột hamster tham ăn.
Đậu xanh, đáng sợ quá! Phải ăn cho bớt sợ mới được.
【Ký chủ, cốt truyện nam chính ghen tị điên cuồng vì nữ chính yêu bạch nguyệt quang, hoài nghi bản thân là thế thân vừa mới hoàn thành.】
Trúc Ẩn Trần: "......"
[Y đang nghe lén à? ]
【Đúng vậy, ký chủ. 】
Bang——
Cánh cửa phát ra một tiếng động lớn, một bóng người đứng ở cửa, đưa lưng về phía ánh mặt trời ngoài phòng, cả khuôn mặt như chìm trong bóng tối.
"Tiểu Tô cô nương, Phương mỗ trong lòng ngươi chỉ là một thế thân thôi sao?"
Nụ cười nhạt trên mặt Phương Kha biến mất, vẫn là gương mặt mĩ nhân thanh nhã như hoa sen, song lại khiến người ta sợ hãi.
Ánh mắt Phương Kha lướt qua Tô Vân Kỳ, dừng trên người Trúc Ẩn Trần: "Thật là không thể ngờ được rằng ta còn có ngày như vậy." Hắn tự giễu mà khẽ cười một tiếng, ngay sau đó phất tay áo rời đi.
"Phương Kha... Từ từ đã Phương Kha!" Tô Vân Kỳ đuổi theo.
Trang Tiểu Hà trong miệng còn ngậm thịt khô, nhìn hai người đang đuổi nhau, trên mặt viết bốn chữ "quần chúng ăn dưa", liếc nhìn Trúc Ẩn Trần.
Động tác nhai càng lúc càng chậm, sau đó lại nuốt đồ ăn trong miệng xuống, khuôn mặt đơn thuần hiện lên hai chữ "hóng chuyện": "Đại ca, chúng ta cũng đuổi theo à?"
Trúc Ẩn Trần: "... Không cần, ta dẫn ngươi đi gặp một người."
Những chuyện này là sao?
【Hệ thống, theo dõi nàng.】
Tiên Tôn hẳn là sẽ không đến nỗi xuống tay với một tiểu cô nương đâu, nhưng cũng không chắc được! Chảy chung dòng máu với Túc Ly, sao có thể là thứ tốt được?
【Nói cho ta toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ.】
【Vâng, ký chủ.】
*
Tứ chi Phương Kha bị đuôi hồ ly quấn quanh, bị ép vào tường. Hắn cúi đầu nhìn tiểu hồ ly tu vi không cao bằng hắn nhưng lại cường thế đè hắn, không rõ ý tứ, hỏi: "Ta là chỉ là đồ thay thế?"
Tô Vân Kỳ kiễng chân hôn hắn một cái: "Không phải."
"Không ai có thể thay thế được sư huynh của ta."
"Nam nhân của ta cũng vậy. Phần giống nhau kia là thứ khiến cho ta bị ngươi thu hút, chứ không phải lý do mà ta thích huynh."
Nàng vừa nói, vừa chớp mắt: "Hơn nữa, ngươi không thấy sư huynh đã bị ta lừa sao? Nếu cố gắng thêm một chút, y sẽ không quản chúng ta nữa."
Thần sắc Phương Kha vẫn không bình tĩnh được: "Phải không?"
"Cứ giả vờ đi. Ngươi thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra ta có thật lòng hay không? Sư huynh ta ít kinh nghiệm tình trường, ta nói cái gì y mà chả tin."
Tô Vân Kỳ nói, lại càng thêm vài phần trìu mến với sư huynh nhà mình.
"Còn có... Phản ứng của sư huynh không đúng, ngươi đang giấu ta gì đó thì phải." Tô Vân Kỳ nghiêng người về phía trước, đè lên người hắn.
"Ngươi cứ như vậy mà tin tưởng y sao?" Phương Kha rũ mày, cảm thấy mất mát lại khổ sở, u buồn yếu đuối, suýt chút nữa khiến Tô Vân Kỳ không nhịn được mà đưa đuôi tới dỗ dành.
Tô Vân Kỳ khó khăn kiềm chế bản thân để không bị mỹ nhân kế mê hoặc: "Ta hiểu sư huynh, y không phải là người sẽ bắt nạt kẻ yếu."
"Thành thật mà nói, ta sẽ quan sát tình huống để quyết định xem còn muốn ngươi hay không."
Phương Kha bất đắc dĩ mà mềm mại hạ lông mày: "Thật đúng là, bại dưới tay ngươi."
"Làm quen lại lần nữa nhé, tại hạ Túc Dật, cữu cữu của đạo lữ của sư huynh ngươi."
Tô Vân Kỳ trầm mặc một lát, đuôi cứng đơ: "Xem ra thực lực của ngươi không tồi."
Sư huynh nàng không đánh hắn đến tàn phế chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Túc Dật cười cười: "Còn tốt, đệ nhất đương thời mà thôi."
"Đệ nhất đương thời." Đôi mắt hồ ly của Tô Vân Kỳ vì ngạc nhiên mà trợn to: "Tiên Tôn?"
Túc Dật nghiêng đầu, cười trìu mến: "Thế nào, không giống sao? Lát nữa ta sẽ dẫn ngươi tới Sùng Minh Phong bắt cá."
Khí lạnh ẩn ẩn trong không gian, từng làn sương trắng buốt giá bay ra ngoài.
"Đại ca, trà này......."
Trang Tiểu Hà nhìn trà trong chén đông lại thành đá, tự hỏi chẳng lẽ đây là phương thức uống trà mới của tu chân giới ư?
"Không có gì." Kiếm khí trên đầu ngón tay Trúc Ẩn Trần hiện lên, toàn bộ chén và trà đã đông thành băng đá biến thành bột mịn.
Tiểu hồ ly trong nhà bị lão lừa đảo dụ dỗ rồi, lại còn học hư, liên hợp cùng người ngoài lừa gạt trưởng bối.
Trúc Ẩn Trần nhìn hai người xuyên việt, nói: "Các ngươi cứ việc trò chuyện, ta có việc phải đi trước một bước."
Bắt cá? Thích bắt cá như vậy thì cứ bắt đi, bắt càng nhiều càng tốt.
[Hệ thống, ta nhớ sân nhà của mối tình thứ hai là ở chốn phàm trần.]
【Đúng vậy, ký chủ. 】
[Liệt kê tất cả nhiệm vụ ra cho ta, ở trong Minh Đèn Ảo Cảnh cùng hoàn thành. ]
Y sẽ tự mình đi theo dõi kịch bản.