"Tôi cũng vậy." Trúc Ẩn Trần có nhiều kinh nghiệm trong việc xây dựng mối quan hệ với những người xuyên không.
"Cậu là người đồng hương thứ hai mà tôi gặp."
Nếu không tìm hết những người xuyên không khác, cảm giác nếu để mặc kệ thì những người này sẽ không sống sót đến kết cục.
"Cậu tên gì?"
"Trương Liễu Thành, còn anh?" Trương Liễu Thành chất phác nói, như máy móc đang trả lời.
"Trúc Ẩn, sư phụ ở kiếp này của tôi cảm thấy hai chữ này quá cô đơn không có nhân tình ý vị, tuỳ thời sẽ quy ẩn trong rừng núi, nên thêm một chữ Trần."
Nhưng kết hợp lại càng giống như muốn đóng cửa ẩn cư.
Tên thật của Trúc Ẩn Trần ở kiếp trước là Trúc Ẩn, nhưng cơ bản không ai dễ dàng gọi tên đó, thân hữu và sư trưởng ở kiếp này thường gọi y là Hàn Trúc, Túc Ly không giống người thường vẫn luôn gọi tự của y.
Lúc sư phụ nói về người bên ngoài, y giống như Trương Liễu Thành trước mắt, bị dọa một trận.
"Yên tâm, những người bắt cậu không dám đến đây, cậu muốn ở lại đây hay quay về Bạch Ngọc Kinh?"
"Bạch Ngọc Kinh... không, tôi không quay về, không thể quay về!" Trương Liễu Thành kiên quyết phản đối trở về Bạch Ngọc Kinh, anh ta chính là bị bắt từ bên trong Bạch Ngọc Kinh.
"Nơi đó cũng có người của bọn họ! Không, tôi không đi đâu cả! Anh nói bọn họ không dám đến đây đúng không? Thật chứ?"
"Nếu bọn họ không muốn chết, sẽ không đến."
Giọng điệu nhẹ nhàng này lại khiến Trương Liễu Thành cảm thấy y rất tự tin, đối với lời nói của y càng thêm phần tin tưởng.
Trúc Ẩn Trần: "Đói không? Ở đây tôi không có bếp, nhưng trong nhà có điểm tâm và trái cây."
Có bếp y cũng không nấu, lúc ở Tiểu Nhàn Sơn thì có làm đầu bếp một thời gian, sau này từ khi trở thành tiệt duyệt Kiếm Chủ rồi lại trúng hàn độc, y không còn cơ hội nấu nướng nữa, không ai để y động tay.
Hôm nay Mặc Lan sao còn chưa đến kéo y ra ngoài? Y muốn đến nhà Bạch Mai cọ cơm, tay nghề của Bạch Mai bây giờ thực sự rất tốt.
Trương Liễu Thành ngồi im một lúc, Trúc Ẩn Trần nói anh ta ăn trái cây thì anh ta liền ăn trái cây, ăn nửa đĩa nho mới hơi tỉnh táo lại.
Anh ta hơi ngượng ngùng nhìn Trúc Ẩn Trần, cố gắng bắt chuyện: "Cái đó... anh xuyên không từ khi nào vậy?"
Nhìn nhất cử nhất động của vị tu sĩ tóc trắng, Trương Liễu Thành hoàn toàn không tìm thấy cảm giác của người hiện đại trên người y, chính là cảm giác không hòa hợp với thế giới này.
Trúc Ẩn Trần: "Mấy chục năm trước."
Trương Liễu Thành: "Lâu vậy sao."
Lâu sao? Mấy chục năm, đối với người thường là rất dài, đối với tu sĩ, chỉ là thời gian một lần bế quan mà thôi.
Thấy anh ta đã bình tĩnh lại, Trúc Ẩn Trần mới bắt đầu hỏi chính sự: "Nhiệm vụ hệ thống giao cho cậu là gì?"
"Anh thật sự có thể nói ra!" Trương Liễu Thành kinh ngạc không thôi, những ngày trong địa lao anh ta gọi hệ thống vô số lần, nhưng không ai nghe thấy hai chữ này.
"Hệ thống giao nhiệm vụ cho tôi là ngăn cản phản diện hủy diệt thế giới... thật sự có thể nói ra." Trương Liễu Thành ngơ ngác nhìn Trúc Ẩn Trần, mọi nhận thức của anh ta sau khi tỉnh dậy đều bị người này phá vỡ.
Ngăn cản phản diện hủy diệt thế giới.
Nghe có vẻ bình thường, nhưng thời điểm không đúng, phương pháp cũng không đúng, bị lừa rồi.
Trúc Ẩn Trần: "Hệ thống của cậu có vấn đề, chọc giận Thiên Đạo ở đây, muốn về nhà, yên tâm đợi đến khi kết thúc cốt truyện, lúc đó, mới có cơ hội."
"Đồng hương khác sẽ đến sau vài ngày, cậu có thể nói chuyện với cậu ấy."
Trang Tiểu Hà tính tình hoạt bát, cũng xuyên không không lâu, bọn họ ở cùng nhau chắc sẽ có nhiều chủ đề chung.
Còn tôi, tôi rất bận, thật sự rất bận.
"Về nhà, cốt truyện... tôi không nhớ cốt truyện." Trương Liễu Thành nhìn Trúc Ẩn Trần.
Trúc Ẩn Trần: "Thiên Đạo không cho phép, tự nhiên cậu sẽ không nhớ."
"Cậu tạm thời ở lại chỗ tôi..."
【Không được, Huyền Cầm, ta không ngại cực khổ bên ngoài bôn ba, em mang nam nhân khác về nhà, hợp lý sao? 】Giọng nói bất mãn từ đầu Đạo Lữ Khế truyền đến.
[Có bản lĩnh thì ngươi về đây.]
【Được thôi.】
Được thôi? Trúc Ẩn Trần giơ tay triệu hồi thanh kiếm treo trên tường, bắt đầu lau thân kiếm.
Vậy ta sẽ đợi ngươi về.
"Hàn Trúc, đây là người mà ngươi mang về từ tay đám tàn dư kia sao?"
Lan Vọng Sinh ngự kiếm đến, hạ xuống ngoài nhà, thu kiếm rồi đi vào.
"Ừ." Trúc Ẩn Trần yên lặng nhìn kiếm trong tay: "Cậu ta còn sống."
Lan Vọng Sinh nghe thấy trong lòng lội bộp một chút, từ sau khi Quỷ Vương xuất hiện trong lễ Đạo Lữ, tảng đá luôn treo lơ lửng cuối cùng đã đập thủng mái nhà, khiến cơn bão bên ngoài tràn vào.
"Hàn Trúc, Túc Ly ở Quỷ giới có lẽ sống không tệ, ngươi tu luyện đến cảnh giới giống Tiên Tôn là có thể đi tìm hắn, có khi lúc đó hắn đã tu luyện thành Quỷ Tiên rồi, ngươi đừng nghĩ quẩn..."
Đừng nghĩ quẩn mà tự sát để đến Quỷ giới tìm hắn!
Trúc Ẩn Trần sững sờ, không phải, Mặc Lan ngươi đang nghĩ cái gì vậy?
"Ta không nói về hắn."
Thực ra cũng là hắn, nhưng trong kịch bản Túc Ly và Vũ Ma đã là hai người, Túc Ly có thể offline, Vũ Ma lại không thể, nhân vật này phải sống, nếu không vị trí phản diện trống, y thật sự phải tự mình đảm nhận.
"À, không phải hắn, vậy thì tốt." Lan Vọng Sinh thở phào nhẹ nhõm, rồi hỏi tiếp: "Vậy ngươi nói ai?"
Trúc Ẩn Trần tiếp tục kịch bản đã lên kế hoạch từ lâu, hạ mi mắt, giọng lạnh lùng, tràn đầy sát ý thốt ra hai chữ: "Vũ Ma."
Nghe thấy cái tên này, mặt Lan Vọng Sinh lập tức tối sầm lại, dưới bộ lọc phản diện, khí tràng của anh tối tăm thêm vài phần, khiến Trương Liễu Thành sợ không ít.
"Gã không phải đã chết ở Âm Thủy Thành rồi sao? Chính tay ngươi giết, Bạch Ngọc Kinh cũng đã tiên đoán, xác nhận Vũ Ma đã chết."
Lan Vọng Sinh đoán: "Chẳng lẽ có người giả mạo?"
"Dù thật hay giả, gã đều đáng chết." Thanh kiếm nằm ngang trên chân Trúc Ẩn Trần phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo trong mắt y.
Lan Vọng Sinh nhíu mày: "Chuyện này ngươi nói với người khác chưa?"
"Chưa." Trúc Ẩn Trần dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Ta không muốn gặp người của Tiên Minh, phiền ngươi đi thông báo cho bọn họ."
"Tiên đoán của Bạch Ngọc Kinh, cũng không thể hoàn toàn tin tưởng."
Lúc này có nên thương tâm, đau khổ... thôi, không diễn được, vẫn nên lảng tránh ánh mắt thì hơn, Trúc Ẩn Trần quay đầu nhìn vị trí linh vị đặt trong phòng chính.
"Không có tiên đoán đó, Âm Thủy Thành cùng lắm chỉ có một đám thi độc mà thôi, ta sẽ không đi, gã cũng sẽ không đi, tất cả sẽ không xảy ra."
"Là thật, gã đáng chết, là giả, lúc gã xuất hiện với thân phận đó, đã nên sẵn sàng bị ta giết chết."
Trên đời có bao nhiêu người dám mạo hiểm bị tiệt duyệt Kiếm Chủ truy sát mà giả thành một ma đầu, nghĩ vậy, khả năng Vũ Ma là nhân bản càng lớn hơn nữa.
Lan Vọng Sinh im lặng một lúc: "Có việc gì cần thì cứ tìm ta."
Anh và Túc Ly không thân, không thể vì hắn mà cực kỳ bi thương, hận ý ngập trời, nhưng anh sẽ không quên, trong bí cảnh Tiểu Thanh Lan, Hàn Trúc vì cứu anh mà móc đi con mắt đó.
Vũ Ma, đáng chết.
"Ừ."
Thấy anh hoàn toàn tin tưởng vào lời mình nói, Trúc Ẩn Trần thầm nghĩ: Xin lỗi huynh đệ, nhờ ngươi đi lan truyền một ít tin đồn.
Thân phận phản diện và vai diễn trong bí cảnh Đại Hoang ta đã chọn được người thay thế cho ngươi rồi, để làm thù lao, tạm thời làm công cụ hình người của ta vài lần là đủ.
Lan Vọng Sinh: "Đúng rồi Hàn Trúc, tiệt duyệt kiếm ý của ngươi gần đây thế nào?"
"Vẫn ổn." Chỉ cần hệ thống không gặp vấn đề, y sẽ không mất kiểm soát lần nữa.
"Các trưởng lão trong Kiếm Tông lại bắt đầu la hét đòi ngươi phải còng tay. Vừa mới yên tĩnh được mấy ngày, Bình Thanh Kiếm Tiên vẫn đang điều trị trong Dược Cốc, đến nay chưa tỉnh, bọn họ cũng không quan tâm, một lòng một dạ nhắm vào ngươi, nghĩ thế nào cũng thấy một đám người đều có vấn đề về não."
Lan Vọng Sinh tức giận chửi mắng, lời nói không hề khách sáo với các trưởng lão trong tông môn của mình.
Trúc Ẩn Trần bình tĩnh chỉ ra nguyên nhân: "Bởi vì sư phụ bế quan rồi."
Tiệt duyệt kiếm ý và chuyện Âm Thủy Thành, vẫn chưa kết thúc, Tiên Minh không buông tha vì cái chết của năm Hóa Thần có ảnh hưởng quá lớn, tông môn nơi năm Hóa Thần đó ở bị chấn động bên trong, không thể phân tâm.
Thêm vào đó, Tiên Tôn vẫn còn, chỉ cần Tiên Tôn chưa bế quan, những người này không dám xuất hiện.
Là tu sĩ hợp thể duy nhất trong tu chân giới, thực lực áp đảo uy lực trấn áp của Tiên Tôn đủ để đàn áp tất cả yêu ma quỷ quái.
Đáng tiếc, chỗ dựa này không ổn định, đầu tàu của Tiên Minh đều biết, đường phi thăng đã bị chặn, dù là Tiên Tôn cũng không thể vượt qua lôi kiếp tiếp theo, nên mới thường xuyên thăm dò khi Tiên Tôn bế quan, Thái Nhất Huyền Tông cũng duy trì liên lạc với các tông môn khác, sẽ không dễ dàng gây hấn với tông môn khác.
Đợi đến khi Tiên Tôn bế quan, người của Tiên Minh sẽ đến tìm.
Trương Liễu Thành đứng một bên nghe hết cuộc trò chuyện giữa hai người đã hoàn toàn hóa đá, Trúc Ẩn chính là tiệt duyệt Kiếm Chủ trong tiên đoán, hơn nữa còn có thù với phản diện.
Mặc dù có nhiều lời bọn họ nói mà anh ta không hiểu, nhưng anh ta biết, Trúc Ẩn Trần sẽ không giao anh ta cho những người đó. Ở bên cạnh y, anh ta cảm thấy an toàn.
Nhưng anh ta đã mất hệ thống và cũng không nhớ cốt truyện, Trúc Ẩn tại sao lại giúp anh ta? Chỉ vì bọn họ là đồng hương?
Trương Liễu Thành dừng suy nghĩ thêm, những trải nghiệm bị Tiên Minh bỏ rơi, bị phản diện bắt giữ rồi tra khảo khiến anh ta rất khó tin tưởng người khác.
Đây có phải lại là một âm mưu khác không? Ừm? Đó là gì? Giấy hạc?
Một con hạc giấy màu hồng tím từ từ bay tới, quay quanh Trúc Ẩn Trần một vòng, sau đó tự động rơi vào lòng bàn tay khi y giơ tay lên.
"Hàn Trúc, nhanh tới Duy Mộng Lâu, giúp tỷ trấn giữ một chút." Một câu nói, trong giọng nói quyến rũ đó xen lẫn tức giận khiến ánh mắt của Trúc Ẩn Trần trầm xuống.
"Mặc Lan, đi cùng ta một chuyến."
Lan Vọng Sinh: "Đi thôi, ta còn chưa thấy Thượng Quan tức giận bao giờ, ai lại chọc giận nàng vậy? Nghe giọng điệu, nàng tức giận không ít."
Trúc Ẩn Trần: "Đến đó sẽ biết."
Trương Liễu Thành muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhìn hai người ngự kiếm rời đi.
Anh ta nhìn theo bóng dáng hai người lơ lửng trên không, mãi không thể hoàn hồn, lẩm bẩm: "Ngự kiếm phi hành."
Anh gã thực sự đã đến tu chân giới, không phải mơ, cũng không phải một trò chơi.
Hai người rời đi trên đường không quên đánh cược.
"Ta cược một khối linh thạch, là lỗi của Nam Cung Phá Thiên."
"Ta cũng cược hắn."
"Thế thì không có gì thú vị nữa, Hàn Trúc, ngươi không chịu thua ta một khối linh thạch."
"Ngươi trả hết linh thạch nợ ta rồi hãy nói."
"Khụ, đợi ta hoàn thành trận kiếm rồi lại nói."
"Hừ."
...
Trong Duy Mộng Lâu, tiếng ồn ào đập phá liên tiếp không ngừng.
Bên cạnh lan can tầng ba, Thượng Quan Tuý nhàn nhã ngồi dựa vào ghế mềm, giống như một con mèo kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn xuống đám người đang náo loạn bên dưới.
"Chủ gia, chúng ta thực sự không quản sao?" Quản sự trong lâu với vẻ mặt đau lòng hỏi, cái đó đều là tiền!
Một bình hoa lúc này bị đập vỡ, âm thanh đó khiến quản sự run rẩy toàn thân, trái tim cũng theo đó mà rỉ máu, bình hoa khắc trận văn tụ tài trị giá hai ngàn linh thạch thượng phẩm.
"Cứ để chúng phá, phá bao nhiêu bồi thường cho ta bấy nhiêu, gấp đôi bồi thường." Thượng Quan Tuý cười lạnh một tiếng, thật sự coi nàng là dễ bắt nạt sao.
"Không ra đúng không! Đốt lửa, đốt cháy thành lâu này cho ta." Nữ tử cầm đầu gây chuyện lớn tiếng nói.
"Dừng tay!" Quản sự không thể ngồi yên được nữa, lớn tiếng hét lên.
Thượng Quan Tuý cũng thay đổi sắc mặt, đang định đứng dậy thì cảm thấy một luồng hàn khí ập tới, đám người gây chuyện trong lâu lập tức hóa thành tượng băng, không thể cử động, sau đó ba bóng người bước vào trong lâu.
Thượng Quan Tùy nét mặt giãn ra, nở nụ cười như gió xuân, đứng dậy từ trên lầu nhảy xuống, tà váy lay động, như một bông hoa tuyệt đẹp nở rộ, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt tu sĩ tóc trắng.
"Hàn Trúc đến rồi, các vị có muốn uống chút gì không?"
Đoan Mộc Nhạn điên cuồng gật đầu: "Được được, rượu Bách Hoa của Duy Mộng Lâu ta đã nghe danh đã lâu, thật là... Lan Vọng Sinh đừng kéo ta!"
Lan Vọng Sinh kéo tay hắn ta về phía sau: "Ngươi thật đúng là không khách khí, không có dáng vẻ của đại năng Xuất Khiếu gì cả!"
Người này là bọn họ gặp giữa đường, nhất quyết muốn đi theo, Lan Vọng Sinh đã hối hận vì đã mang hắn ta tới, thật mất mặt.
"Giả vờ không thể khiến ta uống rượu." Đoan Mộc Nhạn là người để ý mặt mũi sao? Không, hắn ta không phải. Vì mỹ tửu, mặt mũi có là gì?
Trúc Ẩn Trần quét mắt qua những bức tượng băng: "Những người này là?"
Mấy người này cao nhất cũng chỉ là Kim Đan, cần y tới trấn giữ sao?
Ý cười Thượng Quan Tùy hơi sâu: "Đám cá tạp đến quyên tiền thôi, người ta muốn phiền đệ ở phía sau, chắc sắp đến rồi, Dư quản sự, đi lấy ít đồ ăn và rượu đến đây."
"Được chủ gia."
"Ta đi giúp!" Đoan Mộc Nhạn rất tích cực đi theo.
"Ta đi trông chừng hắn." Lan Vọng Sinh rất lo lắng hắn ta sẽ làm loạn hết rượu của người ta.
Hai người hấp tấp chạy đi.
Thượng Quan Tuý chỉ vào một trong những bức tượng băng: "Đây là tam tiểu thư Âu Dương gia."
Trúc Ẩn Trần theo hướng nàng chỉ nhìn tới, một thiếu nữ có dung mạo kiều diễm, mang theo kiêu ngạo bướng bỉnh.
"Chính là nàng ta?" Âu Dương gia, bổn gia của Bình Thanh Kiếm Tiên, tam tiểu thư Âu Dương gia Âu Dương Tình, cũng chính là vị hôn thê chưa từng gặp mặt của tiểu sư đệ y.
Thời điểm này, nàng ta không phải nên ở Thương Hoa Kiếm Tông chuẩn bị cho đại hội tỷ thí tông môn sao? Sao lại chạy đến đây gây chuyện.
"Đúng vậy, chỗ dựa của Âu Dương gia đã sụp đổ, Bình Thanh Kiếm Tiên tuy không chết, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, Âu Dương gia ỷ vào kiếm tiên làm chỗ dựa, hành sự bá đạo, những năm gần đây đắc tội không ít người, bây giờ bọn họ đang chuẩn bị liên hôn với Nam Cung gia, bảo ta biết điều một chút." Thượng Quan Tùy nhếch môi cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Trúc Ẩn Trần: "Ai nói?"
Thượng Quan Tùy khẽ mở môi đỏ: "Ai cũng nói, Nam Cung gia và Âu Dương gia đã đạt thành thỏa thuận, rất hài lòng với mối hôn sự này."
Trong cùng một ngày nhận được hai cảnh báo vô lý, còn có người đến đập phá, dù nàng có tính tình tốt đến đâu cũng không phải làm bằng bùn đất.
Trúc Ẩn Trần: "Nam Cung Phá Thiên biết không?"
Thượng Quan Tùy: "Ta không nói với hắn, nhưng cũng không cần thiết."
"Nếu hắn biết, hắn đáng bị thiên đao vạn quả, nếu hắn không biết, hừ~ vô năng, không đáng để ta để tâm."
Nàng có thể cùng người khác bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhưng tuyệt đối không dính líu vào chuyện gia đình người khác, tự chuốc lấy phiền phức.
"Đáng lẽ nên như vậy." Đối với mối quan hệ giữa Thượng Quan Tuý và Nam Cung Phá Thiên, Trúc Ẩn Trần luôn có thái độ khuyên chia tay.
"Tuý nhi..."
Từ cửa ra vào, Nam Cung Phá Thiên với biểu cảm đau đớn nhìn Thượng Quan Tuý, mái tóc hơi rối bù, không tin vào những gì mình nghe được.
"Những lời nàng vừa nói, là có ý là gì?" Vô năng, không đáng để tâm, nàng thật sự nghĩ vậy sao?
Thượng Quan Tuý khẽ cười, dung nhan tuyệt mỹ mang theo quyến rũ, một tay mảnh khảnh như ngọc nhẹ nhàng duỗi ra, chỉ vào đại sảnh bị đập phá tơi bời: "Ngươi đến rồi, không cảm thấy đến hơi muộn sao?"
Nam Cung Phá Thiên sững người, nhìn quang cảnh hoang tàn: "Ta sẽ làm chủ cho ngươi."
"Ha ha ha ha, cười chết ta, ta không cần ngươi làm chủ cho ta, chỉ cần ngươi, mang theo món nợ tình của ngươi và người Nam Cung gia của ngươi cách xa ta ra."
Bọn họ đã nhận ra Nam Cung Phá Thiên đến từ lâu, những lời Thượng Quan Tùy nói là để cho gã nghe, không ngờ người này lại thiếu nhận thức đến như vậy.
Thượng Quan Tùy: "Ta vốn tưởng ngươi chỉ là đào hoa, không ngờ lại còn ấu trĩ như vậy."
Làm chủ? Nếu hắn thật sự có thể làm chủ, các trưởng lão Nam Cung gia cũng không phải không nói lời nào, trực tiếp truyền tin cho nàng.
Quả thật ấu trĩ, Trúc Ẩn Trần rất đồng ý với từ này.
Nam Cung Phá Thiên là nhân vật chính, trong hoàn cảnh thuận buồm xuôi gió mới là nhân vật chính, cũng vì một đường suôn sẻ, tâm tính thiếu rèn luyện, hiện tại gã chỉ là một đại thiếu gia đa tình của nhà có tiền mà thôi.
Gã trong sách của chính mình có đầy đủ hào quang của nhân vật chính thì có thể như vậy, nhưng trong thế giới hiện tại phức tạp và đầy rẫy nguy hiểm này, còn chưa đủ trình độ.
Hệ thống virus và thế giới phía bên kia của hư vô đều là những ẩn số chưa biết, phong ba bão táp đang đến, y phải đẩy nhanh tiến độ tất cả các tình tiết, không có thời gian chờ Nam Cung Phá Thiên trưởng thành như trong nguyên tác, ở trong đống hoa tươi và mỹ nhân mà chậm rãi trưởng thành.
[Hệ thống, Nam Cung Phá Thiên cần được rèn luyện một chút.]
【Ảo cảnh Lục Dục Minh Đăng có thể luyện tâm, giúp tu sĩ bài trừ tâm ma.】
[Tìm cơ hội đưa hắn vào, tiện thể hoàn thành nhiệm vụ đại hội tỷ thí tông môn.]
Vị trí thứ nhất trong trận đấu cá nhân Nguyên Anh, gã phải đánh bại Bạch Mai và Mặc Lan, sau đó mới có thể để sư muội và Thượng Quan tỷ bỏ thi đấu để Nam Cung Phá Thiên có cơ hội.
[Đưa Thế An vào cùng.] Bổ sung nhiệm vụ lần trước.
Kế hoạch thu thập Giới Thạch cũng nên tiếp tục, cùng với đó là nâng cao cảm giác tồn tại của Vũ Ma ở Tiên Minh.
Sao đột nhiên cảm thấy có nhiều việc phải làm như vậy, phản diện có nhiều việc phải làm như thế, Túc Ly trước đây làm thế nào có thời gian quấy rầy y? Vì hắn không cần duy trì cốt truyện?
Trúc Ẩn Trần đối với Túc Ly cảm thấy oán hận tăng lên đột ngột, ngay sau đó nhớ tới câu truyền âm của Túc Ly không lâu trước đây "tốt lắm".
Cách một thế giới, hắn làm sao quay lại được? Bỏ qua mọi chuyện ở thế giới khác để quay lại, không thể nào, Túc Ly chỉ điên chứ không ngốc, không có gì mang theo, thiên đạo sẽ không cho hắn vào.
Ánh mắt dừng lại trên nhẫn trữ vật nơi ngón tay, bên trong chứa xác của Túc Ly.
Đôi mắt lóe lên trầm tư, trên thi thể này, chẳng lẽ còn có cánh cửa bí mật mà y chưa phát hiện?