"Nghe cái giọng điệu khô cằn này, giống y đúc tiên sinh dạy học, nam nhân nào có thể chịu đựng được ngươi, sợ là có nói chuyện yêu đương ngươi cũng sẽ nói không biết, hình tượng xinh đẹp của ngươi sẽ bị hủy."
Người tới có dung mạo kinh diễm, nàng mặc một chiếc váy lụa màu tím mát lạnh nhưng không hở hang. Tôn lên vóc dáng một cách hoàn hảo đồng thời cũng làm nổi bật nét quyến rũ của bản thân.
"Ui, đây không phải Hàn Trúc sao? Sao lại gặp nhau ở chỗ này vậy, thật đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ nha." Thượng Quan Tuý cười nhẹ, mỗi động tác đều toát ra mị hoặc.
Nhìn thấy nàng, Trúc Ẩn Trần đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng: "Thượng Quan cô nương, đã lâu không gặp."
"Thượng Quan cô nương, sao có thể gọi ta bằng cái tên xa lạ như vậy." Thượng Quan Túy tựa như đang giận cười liếc y một cái.
Trúc Ẩn Trần có hơi khó xử mở miệng, vẻ mặt này ngay lập tức khiến Phạn Mộng Đàm hiểu lầm.
Xoát một cái, cô nàng xoay người rút ra cây phất trần, đưa lưng về phía Trúc Ẩn Trần, chắn trước mặt y, cây phất trần chỉ về Thượng Quan Tuý: "Thượng Quan Túy, thu mị thuật của ngươi lại."
Thượng Quan Túy thấy có hiểu lầm ở đây: "Oan uổng cho ta quá, ta không sử dụng mị thuật, người ta chỉ là muốn nghe Hàn Trúc gọi một tiếng nghe một chút, hoặc là gọi một tiếng nương tử cũng không tồi."
Phạn Mộng Đàm càng mày nhăn hơn: "Tùy hứng làm bậy, loại xưng hô này sao có thể tùy tiện nói ra ngoài miệng."
Môi đỏ của Thượng Quan Tuý khẽ cong, khiêu khích nói: "Ngươi quản được sao?"
Mùi thuốc súng càng ngày càng nặng, Trúc Ẩn Trần bất đắc dĩ nói: "Thượng Quan... Tỷ tỷ, đừng đùa nữa."
Phạn Mộng Đàm quay đầu lại nhìn về phía Trúc Ẩn Trần giống như đang nhìn giống loài kì dị: "Ngươi gọi nàng ta là tỷ tỷ?"
Trúc Ẩn Trần gật đầu.
Khi gặp Thượng Quan Túy, chiều cao của y chỉ bằng một nửa hiện tại, không thể gọi muội muội
Phạn Mộng Đàm thu lại cây phất trần, đáp lên cánh tay: "Là ta hiểu lầm."
Trúc Ẩn Trần nghe vị Thánh Nữ nhỏ giọng tự nói: "Thượng Quan Túy ghét nhất người khác gọi mình là lão, nhưng lại sẵn sàng cho người khác gọi tỷ tỷ, nếu thật sự là tỷ đệ? Khuôn mặt chắc sẽ giống nhau."
Thượng Quan Túy nhẹ nhàng vẫy tay: "Hàn Trúc, lại đây để tỷ tỷ nhìn thử."
Trúc Ẩn Trần chầm chậm bước tới, khuân mặt bị nắm lấy, ngả người ra sau nhanh chóng lùi lại vài bước.
"... Thượng Quan tỷ."
Thượng Quan Túy tiếc nuối chà xát ngón tay, thở dài nói: "Lúc nhỏ vẫn dễ nhéo hơn."
"Đệ gầy đi rất nhiều, cơ bắp và xương cốt không giống dáng vẻ của tu sĩ Kim Đan, sợ một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay đệ."
Lại nói mi thanh mục tú nhìn về phía Trúc Ẩn Trần ánh mắt còn mang thêm hai phần nhìn chưa đã thèm.
Trúc Ẩn Trần lại lùi lại hai bước: "Đệ cảm thấy vẫn còn tốt?"
Quá khoa trương, y nào có yếu đuối như vậy. Dù không có vóc dáng cường tráng nhưng tốt xấu gì y vẫn có cơ bụng 6 múi tiêu chuẩn.
Đến trong miệng Thượng Quan Túy, y lại biến thành một tờ giấy.
Thượng Quan Túy: "Nói đến đây, đệ đệ, sao đệ lại từ trong nhà Túc Ly đi ra?"
Trúc Ẩn Trần hỏi lại: "Thượng Quan tỷ, tỷ tìm Túc Ly làm gì?"
Thượng Quan Túy tùy ý cuốn cuốn sợi tóc dài trước ngực y: "Đương nhiên là muốn đoạt được hắn, cướp nguyên dương của hắn, cảm giác cũng không tồi, có thể phát triển thành một đôi đạo lữ song tu lâu dài."
"Khụ khụ khụ..." Phạn Mộng Đàm vẫn luôn chăm chú lắng nghe, ho khan một tiếng: "Sao có thể như thế, như thế..."
Trúc Ẩn Trần đã đoán trước được mục đích của nàng, thở dài trong lòng, đúng như dự đoán.
Ở Hợp Hoan Lâu tìm đạo lữ tương đương với tìm người ổn định tu luyện công pháp song tu. Nếu không phù hợp sẽ tách ra, càng thiên hướng mối quan hệ hợp tác hơn.
Khác hoàn toàn với khế ước kết đạo lữ.
Hình tượng bên ngoài của Túc Ly được ngụy trang khéo léo, tu vi và thiên phú đều đỉnh cao, việc Thượng Quan Túy để mắt tới hắn là chuyện bình thường, nhưng tất cả đều là giả.
Trong phạm vi mình có thể nói, Trúc Ẩn Trần muốn thử thuyết phục người bạn cũ này: "Thượng Quan tỷ, tỷ có muốn đổi mục tiêu không?"
Thượng Quan Túy hơi nheo mắt: "Sao vậy, đệ cũng học theo mấy lão già kia, không quen nhìn tỷ tỷ như này?"
Trúc Ẩn Trần: "Không, đệ cảm thấy Túc Ly không xứng với với tỷ tỷ."
Thượng Quan Túy vui ra mặt: "Cái miệng nhỏ của đệ đệ thật ngọt, tỷ tỷ cũng không muốn tạm chấp nhận, nhưng dung mạo và tu vi của Túc Ly đã thuộc về thế hệ nhân tài kiệt xuất rồi."
Lớn tuổi hơn nữa tu vi cũng càng cao, phần lớn đều là tiền bối được chọn bị dư lại, nàng mới chướng mắt.
"Đương nhiên đệ đệ cũng không tồi, mấy năm nay đẹp trai hơn rất nhiều, tục ngữ nói thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, nếu không phải quen biết từ nhỏ, ta cũng sẽ không buông tha hộp kem nhỏ đệ, bị sư tỷ sư muội trong tông môn nhìn thấy, chắc chắn sẽ nuốt sống đệ."
Trúc Ẩn Trần xấu hổ: "Tỷ tỷ nói đùa."
Ta sợ tỷ sẽ bị Túc Ly tra tấn đến chết, xương cốt cũng không còn, trong tu chân giới còn có nhiều thiếu niên tài năng như vậy, đừng treo mình trên cái cây cong queo này.
Tên chó Túc Ly kia cũng chỉ có hình tượng tốt bên ngoài, chỉ có mặt ngoài là có thể xem, được ví như một loại quả bên ngoài có tạo hình đẹp đẽ bên trong lại chứa kịch độc!
Trúc Ẩn Trần nói rất nghiêm túc, chân thành: "Ta cảm thấy Thượng Quan tỷ tỷ nhất định sẽ tìm được người tốt hơn."
Thượng Quan Túy liếc nhìn Phạn Mộng Đàm đang đứng thẳng nhưng thực ra là đang nghe lén: "Nhưng hiện tại tỷ nhìn trúng hắn."
Tiếp theo ngón tay nhỏ dài như ngọc nhẹ nhàng xoay chuyển, một kết giới nhỏ được dựng, bắt đầu nói nhỏ: " Đệ đệ, đệ mong ngóng tỷ đổi người như vậy, có phải là có bí ẩn gì không."
Toàn thân Trúc Ẩn Trần cứng đờ, những sợi tơ vô hình được trải rộng toàn thân, cấm chế do Túc Ly đặt ra đã được kích hoạt.
"Đệ từ phòng của Túc Ly đi ra, chắc đã tiếp xúc qua với Túc Ly, chẳng lẽ, Túc Ly có vấn đề sao?"
Trúc Ẩn Trần cảm thấy những sợi tơ trên cơ thể mình đang siết chặt lại, ấn ký trong thức hải đang phát ra cảnh cáo, ý thức của y đang dần rời khỏi cơ thể.
Một nguồn năng lượng từ thần hồn khác đang dần tước đi quyền kiểm soát thân thể của y.
Đồng thời y cũng nhận được, người đang điều khiển mình, Túc Ly đang ở gần đây.
"Nào đệ đệ tốt của tỷ, nói nhỏ cho tỷ nghe xem, Túc Ly phương diện kia có phải có bệnh không."
Các sợ tơ kiểm soát ngừng chuyển động, Trúc Ân Trần lấy lại quyền kiểm soát cơ thể mình, lại im lặng một hồi lâu.
Tỷ tỷ người không hổ là người của Hợp Hoan Lâu, chuyện gì đều có thể hướng theo phương diện này mà nói.
Một khoảng im lặng này khiến Thượng Quan Túy vốn chỉ nói đùa lại hiểu sai vấn đề: "Thật hay giả vậy?"
Nàng liền tùy tiện nói, quan sát công cụ tu luyện hình người kia ai ngờ thật sự có bệnh.
Trúc Ẩn Trần đáp: "Đệ không rõ lắm."
Đây là lời thật lòng. Bằng không y làm sao biết được Túc Ly trên phương diện kia thật sự có bệnh hay không.
Thượng Quan Túy bày ra vẻ mặt ẩn ý đã hiểu: "Ta đã hiểu được rồi, cảm ơn đệ đệ đã nhắc nhở."
Nghĩ đến việc Túc Ly đang ở gần đây, Trúc Ẩn Trần lại nhấn mạnh một lần nữa: "Đệ thật sự là không rõ lắm."
Thượng Quan Túy phụ họa theo: "Ừm, đệ không biết, ta cũng không biết, tỷ tỷ ngươi tự có chừng mực, sẽ không để người khác biết đâu." Nói xong còn nháy mắt vài cái.
Rõ ràng hiểu lầm vẫn chưa được hóa giải, nhưng như vậy vẫn tốt, ít nhất Trúc Ẩn Trần không cần lo lắng nàng sẽ nhìn thấu bộ mặt thật của Túc Ly, rồi bị hắn lòng dạ độc ác nảy lên ác ý mà diệt khẩu,
"Huyền Cầm, sao ngươi lại ra ngoài rồi?" Túc Ly làm như vừa mới ngự kiếm đi xa trờ về, dừng lại bên cạnh Trúc Ẩn Trần, khoát lên người y một cái áo choàng lông vũ màu trắng.
"Ngươi còn chưa báo danh, ghi linh lực lên tông môn, đừng đi lại lung tung, trận pháp trấn giữ của tông môn sẽ xem ngươi như kẻ địch bên ngoài vào mà tấn công."
Trúc Ẩn Trần cảm nhận được sức nặng trên vai mình, dù cơ thể y cảm thấy ấm áp, nhưng trong lòng lại lạnh cả người, gia hỏa này rốt cuộc đã ở bên cạnh nhìn bao lâu rồi.
"Ở trong phòng cũng lâu rồi, nên ra ngoài hít thở không khí một chút." Trúc Ẩn Trần làm như có chút mệt mỏi mà rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên mặt đất, hàng mi dày che đi cảm xúc nơi đáy mắt.
Không thể ngẩng mặt lên, y chưa thể che giấu cảm xúc của mình một cách hoàn hảo, người của Hợp Hoan Lâu giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, nếu đối mặt với Thượng Quan Túy tỷ ấy chắc chắn sẽ nhận ra có việc không đúng.