Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 63




[Thân phận của tôi, có thể nói cho cậu ấy biết không?]

Thân phận người xuyên không, không có gì có thể giúp đứa nhỏ này bớt sợ hãi nhanh hơn thân phận này.

Thân phận này, dù người khác biết, đối với Trúc Ẩn Trần cũng không có ảnh hưởng gì, bởi vì y chưa từng giả mạo ai, những điều mà người xuyên không sợ, đối với y mà nói không có gì quan trọng.

【 Chỉ cần không liên quan đến Thiên Đạo và hệ thống, ký chủ tùy ý.】

[Vậy là tốt rồi, cậu có thể đi rồi, đừng lãng phí năng lượng của tôi.] Trúc Ẩn Trần nghĩ đến mình bị kéo vào nhiệm vụ vô ích này mà tức giận.

Hệ thống:...

Ha hả, chẳng phải cậu gọi tôi đến sao?

Trúc Ẩn Trần dường như nghe thấy một tiếng hừ nhẹ, hệ thống ngày càng trở nên nhân tính hóa hơn.

Nhìn xuống con thỏ con đang co rúm lại, làm thế nào để dùng ám hiệu cho người xuyên không này đây?

Thời gian đã quá lâu, Trúc Ẩn Trần không chắc mình và đứa nhỏ này có đến từ cùng một thời đại không, những thuật ngữ trên mạng kia thôi bỏ qua đi, đồ vật mà người xuyên không nhất định sẽ biết?

Ký ức nơi sâu thẳm nhất với màu sắc rực rỡ hiện lên trong tâm trí, điều này chắc chắn không ai không biết.

Trúc Ẩn Trần đặt con thỏ xuống, nhẹ nhàng nói: "Quê hương của cậu, có phải có một lá cờ màu đỏ không?"

Thỏ con toàn thân cứng đờ, đôi tai dài hơi nhấc lên.

Âm thanh mang đầy hoài niệm và phiền muộn lọt vào tai.

"Bên trên có năm ngôi sao."

Thỏ con ngẩng đầu lên nhìn người có hơi thở đáng sợ, đôi mắt đỏ rực ngay lập tức ngập tràn nước mắt, ngón tay run rẩy vì sợ hãi nhưng vẫn đầy hy vọng nhìn Trúc Ẩn Trần, đầy mong chờ hỏi: "Anh cũng là... đúng không!"

"Ừ." Trúc Ẩn Trần đặt tay lên đầu cậu ta, như trước đây vẫn sờ đầu đầu sư đệ sư muội: "Đừng sợ."

"Hu hu, tôi, tôi không sợ! Hệ thống không cho tôi nói, nhưng anh biết lá cờ đó, anh nhất định là đồng hương của tôi! Cuối cùng tôi cũng tìm được người thân."

Thỏ con khóc nức nở, nước mắt rưng rưng, xúc động muốn ôm chân người, tay đến nửa chừng lại rụt về.

Hu hu! Vẫn thật đáng sợ, cậu không dám ôm, nhưng đây là đồng hương của cậu! Hơn nữa đồng hương của cậu nhìn rất trâu bò, đây chẳng phải là cái đùi được trời ban sao!

Trúc Ẩn Trần lấy từ nhẫn trữ vật ra một chiếc khăn tay đưa cho cậu: "Lau đi."

"Hu hu, cảm ơn." Vừa mới khóc quá thảm, còn không ngăn được khụt khịt, thỏ con nhận lấy khăn tay lau sạch nước mắt, nhìn chiếc khăn bị bẩn ngượng ngùng nói: "Đại ca, chiếc khăn này tôi giặt sạch rồi trả lại anh."

Trúc Ẩn Trần: "Không cần, chỉ là một chiếc khăn tay thôi."

Thỏ con kích động nói: "Phải làm! Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy phải biết ơn báo đáp." Không đúng, mình đang nói mê sảng gì vậy? Lý do ngớ ngẩn này thật là ngốc.

Căng thẳng, sợ hãi và một chút phụ thuộc xen lẫn lo lắng của cậu thật rõ ràng, Trúc Ẩn Trần chỉ cần nhìn qua là thấy ngay, giống như một tờ giấy trắng, quá dễ hiểu.

Đứa nhỏ này sợ lại phải lẻ loi một mình.

Chỉ là, y không có khả năng mang cậu theo bên mình, hoặc nói cách khác, nơi y ở mới là nơi nguy hiểm nhất.

"Tôi là tu sĩ tiên môn, không thể mang cậu về tông môn, tôi sẽ nhờ người chăm sóc cậu, cho đến ngày cậu có thể trở về nhà."

Thỏ con giống như một con ấu thú mới nhận chủ, không biết thế giới bên ngoài tàn khốc đến mức nào, người mà cậu muốn theo lại có bao nhiêu nguy hiểm: "Nhưng tôi muốn theo anh, tôi có thể làm linh sủng của anh!"

Trúc Ẩn Trần quả quyết từ chối: "Không được."

"Sư huynh?"

Trúc Ẩn Trần và thỏ con cùng quay đầu nhìn lại, một thiếu nữ cao ráo, ăn mặc hoa lệ khí chất cao quý, sau lưng có năm cái đuôi đỏ rực, bước như gió đi về phía bọn họ.

"Vân kỳ?"

"Tô tỷ tỷ."

Tô Vân Kỳ cau mày nhìn tóc của Trúc Ẩn Trần: "Sư huynh, tóc của huynh là sao vậy?"

Trúc Ẩn Trần nhìn lướt qua đuôi lông đỏ của nàng: "Một chút ngoài ý muốn, không ảnh hưởng đến cơ thể, Nam Yên đã kiểm tra rồi, đuôi của muội là sao?"

Thật là, mỗi người quen gặp y đều phải hỏi tóc của y trước, phải tìm thời gian nhuộm lại màu đen thôi.

"Huyết mạch yêu tộc thức tỉnh thôi." Tô Vân Kỳ thản nhiên nói.

Nửa người trên nghiêng về phía trước, hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở cổ của Trúc Ẩn Trần, đôi mắt hồ ly dài hẹp không có quá nhiều mị hoặc mà Hồ tộc nên có mà ngược lại rất đáng sợ, đuôi mắt nâng lên, tăng thêm hai phần sắc bén hoang dã.

Mũi hơi nhăn, hai mắt nheo lại, mang theo sự tức giận khi thấy sinh vật ngoại lai tấn công người được bảo vệ trong lãnh thổ.

"Sư huynh, vết thương trên cổ huynh là do con chó nào cắn? Người, không đúng, có ma khí, ma tu hoặc ma tộc đó còn sống không?"

Trúc Ẩn Trần: "... Còn sống."

Sư muội muội ngửi mùi sao nghiêm túc vậy? Ma khí hóa ra cũng có thể ngửi thấy à? Thật mở mang tầm mắt.

Tô Vân Kỳ chậc nhẹ một tiếng, không hài lòng với kết quả này: "Lão nhị không độc chết hắn, xem ra người đó có chút lai lịch, hoặc là nói lão nhị còn chưa biết."

Tô Vân Kỳ: "Tên là gì, trông như thế nào, muội sẽ giết hắn rồi ném xuống hồ cho cá ăn."

Sư huynh chắc chắn là bị người chiếm tiện nghi, nếu không câu thứ hai sẽ giải thích cho nàng, sư huynh nói chuyện yêu đương bình thường nàng sẽ không nhúng tay vào, nhưng nếu không phải...

Trúc Ẩn Trần cảm thấy mình giống tù nhân đang bị thẩm vấn, thành thật nhưng không quá thành thật nói: "Đeo mặt nạ trắng, áo choàng đen, tu vi rất cao, muội không đánh lại đâu."

"Sớm muộn gì cũng đánh lại được."

Ánh mắt Tô Vân Kỳ sắc lạnh, nàng tin vào phán đoán của sư huynh mình, Trúc Ẩn Trần nói nàng không đánh lại, có nghĩa là hiện tại nàng thật sự không phải đối thủ của người đó.

Thỏ con im lặng thu mình vào một góc làm như mình là vật trang trí, trong lòng hét lên.

【 Hệ thống! 】

【Hệ thống có ở đó không? Kêu lên một tiếng đi! 】

【Hệ thống? Hệ thống ——! 】

Gọi khàn cả giọng nhưng không ngừng, thỏ con cuối cùng cũng nhận được phản hồi từ hệ thống.

【Có chuyện gì vậy, ký chủ?】Hệ thống ngoại lai vừa bị tháo gỡ các tiện ích giải trí thở hồng hộc chạy về, chỉ là giọng điện tử không thể hiện ra nó chật vật.

【Hu——sợ chết đi được, còn tưởng cậu biến mất rồi. 】

Thỏ con thở phào nhẹ nhõm, trong thế giới xa lạ này, người cậu dựa dẫm chính là hệ thống, tiếp theo là đồng hương mới nhận, nếu không phải đồng hương có khí chất quá mức dọa người, nói không chừng vị trí này còn có thể thay đổi một chút.

【 Hệ thống, nhiệm vụ hỏng rồi.】

Định ôm đùi đồng hương ai ngờ đồng hương lại là sư huynh của nữ chính! Chính là bạch nguyệt quang trong truyền thuyết của nữ chính! Trời ơi! Cốt truyện làm sao tiếp tục đây, cậu có hoàn thành được nhiệm vụ này không, cũng chẳng thể trở về nhà được nữa

Giờ thì cậu ta hiểu vì sao cốt truyện lại không khớp với nguyên tác, đồng hương của cậu xuyên thành bạch nguyệt quang của nữ chính, cốt truyện đã lệch từ trước khi cậu đến rồi.

【Ký chủ yên tâm, cốt truyện vẫn có thể cứu vãn. 】

【Cứu thế nào được chứ, chẳng lẽ tôi lại phải ở trước mặt hai người mà hạ tình cổ lên nữ chính.】

Với cái thân thể yếu ớt này, giá trị vũ lực như cọng bún sức chiến đầu bằng 5, cậu không thể đánh lại nổi một cái đuôi của nữ chính.

Đồng hương lại có quan hệ rất tốt với nữ chính, nếu cậu làm hại nữ chính, đồng hương sẽ giận cậu mất, sau đó không bao giờ để ý đến cậu nữa.

Thực ra cậu không muốn làm những chuyện hại người như thế này, thấy có lỗi với lương tâm, nếu không phải vì muốn về nhà...

Tay giấu trong ống tay áo nắm chặt một cái lọ nhỏ, bên trong chính là tình cổ.

【Xin lỗi hệ thống, ta không làm được.】 Cậu thật vô dụng.

【... Ký chủ, thôi bỏ đi, cậu cứ ôm đùi bạch nguyệt quang là được, chỉ cần sống đến kết cục, cậu vẫn có hy vọng trở về.】

Ký chủ may mắn gặp được một người chấp hành của Thiên Đạo nguyện ý giúp đỡ, sống đến kết cục là có thể trở về, chỉ là tiền thưởng nhiệm vụ của nó coi như bay mất.

Phần mềm của nó còn bị tháo mất, trở về nhất định phải báo tai nạn lao động!

【Thật sao! Tôi không cần làm nhiệm vụ nữa sao?】Tai thỏ hưng phấn dựng lên.

【Cần, nhưng không bắt buộc.】Vì có người khác làm nhiệm vụ đáng tin cậy hơn cậu nhiều.

【Thật tốt quá! Đúng rồi, sao cậu biết tôi muốn ôm đùi đồng hương? Cậu còn nói không nghe được tiếng lòng của tôi! Hệ thống lừa đảo! 】 Thỏ tinh đã nghi ngờ điều này từ lâu.

【Hệ thống không nói dối, hơn nữa hệ thống sẽ không tùy tiện nhìn trộm tiếng lòng của ký chủ. 】

Còn cần đọc suy nghĩ của nhà mi sao? Tất cả đều viết hết lên mặt rồi đó!

"Tiểu Hà."

"Tiểu Hà!"

"A a a ta ở!"

Thỏ tinh giật mình, chớp chớp mắt nhận ra nữ chính đang gọi mình, lắp bắp nói: "Nữ...Tô tỷ tỷ, có... có chuyện gì vậy?"

Tô Vân Kỳ kéo tai thỏ của cậu: "Nãy giờ thấy ngươi cười ngây ngô ở đây, bị quỷ ám à?"

"He he, không có, ta chỉ là vui thôi." Thỏ tinh kéo tai mình về, tiếp tục mi mắt cong cong mà cười, nụ cười nhìn thế nào cũng ngốc nghếch.

Trúc Ẩn Trần quan sát hết sự thay đổi trên mặt cậu, hệ thống của thỏ con có lẽ đã nói gì với cậu rồi.

Vậy nên, hệ thống có thể liên lạc với hệ thống ngoại lai này, chiếm thế chủ đạo, ưu thế sân nhà sao?

"Vân Kỳ, tiểu Hà giao cho muội chăm sóc."

Tô Vân Kỳ một tay đặt lên vai thỏ tinh: "Sư huynh yên tâm, tiểu tử này vốn dĩ là người được ta che chở."

Tiểu Hà ngơ ngác nhìn Trúc Ẩn Trần: "Đại ca."

Trúc Ẩn Trần: "Vân Kỳ không có người đáng tin ở Yêu giới, ngươi giúp nàng quan sát, đừng để kẻ có ý đồ xấu tiếp cận nàng."

Được đồng hương mà cậu cho là cường đại nhờ vả, tiểu Hà đột nhiên cảm thấy một loại sứ mệnh, tìm được vị trí của mình trong thế giới xa lạ này.

Cậu kiên định gật đầu, hai tai lay động trong không trung: "Được đại ca! Ta nhất định sẽ bảo vệ tốt Tô tỷ tỷ!"

Cậu biết cốt truyện, nhất định sẽ không để những kẻ xấu trong nguyên tác tiếp cận nữ chính!

Tô Vân Kỳ nhìn theo hai tai lắc lư, cười nhạo một tiếng lại xoa đầu cậu: "Vật nhỏ nói gì mà oai thế, ta cần ngươi bảo vệ à? Thành thật ăn cà rốt của ngươi đi."

"Ta không thích ăn cà rốt, ta muốn ăn thịt!" Tiểu Hà bĩu môi, cậu không phải là thỏ tinh trời sinh, cậu ghét ăn cà rốt nhất.

Tô Vân Kỳ xoa xoa lỗ tai: "Kêu gì chứ? Ta thiếu ngươi đồ ăn sao?"

Tiểu Hà yếu ớt đáp: "Không có." Nữ chính đối với cậu rất tốt, nên hôm nay cậu tơi hạ cổ vẫn luôn cảm thấy chột dạ, bây giờ càng thêm áy náy.

Đơn giản dễ hiểu, tâm địa thiện lương, trong môi trường đó mà lớn lên, hầu hết đạo đức đều rất cao, đặc biệt là học sinh chưa ra xã hội.

Bởi vì tính cách như vậy, Trúc Ẩn Trần mới sẵn lòng giúp đỡ thỏ con này, nếu là kẻ có lòng dạ xấu xa còn không muốn từ bỏ cốt truyện, cứ giết đi là xong.

Y không hài lòng với một số tình tiết trong nguyên tác, ví dụ như đoạn tình cổ này.

"Vân Kỳ, có chuyện cần muội làm."

Tô Vân Kỳ xoa tai thỏ: "Sư huynh cứ nói."

Trúc Ẩn Trần: "Ra khỏi cấm địa, gặp người đầu tiên, nếu hắn tỏ tình với muội, đồng ý hắn, sau đó, bỏ hắn.

Ánh mắt Tô Vân Kỳ lóe lên: "Lý do?"

Trúc Ẩn Trần: "Không có, cứ coi như ta nổi hứng đi."

Tô Vân Kỳ cũng không hỏi thêm, gật đầu nói: "Được."

Sự tin tưởng và ăn ý vô hình hoàn tất khi ánh mắt hai người giao nhau.

Sau khi giao phó xong cốt truyện của tam sư muội, nhiệm vụ cơ bản đã hoàn thành một nửa, giờ chỉ còn phần khác với cốt truyện là tình cổ.

Hạ tình cổ, chỉ bốn chữ, không chỉ rõ là hạ lên người ai.

Hiện tại trong cấm địa ngoài bọn họ, còn có nam chính nguyên tác, nữ phụ... và Túc Ly.