Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, cách một bức tường, nhờ vào thính lực xuất sắc của người tu chân, thậm chí có thể nghe rõ tiếng bước chân rất nhỏ bên ngoài.Tiêu Thế An cầm chặt trong tay...... một cái Gáo bầu? Ngồi xổm phía sau cánh cửa, nếu người bên ngoài tiến vào thì sẽ lập tức bị đánh vào đầu.
Trúc Ẩn Trần trầm mặc hai giây, ánh mắt lướt qua cái gáo bầu lớn bị cắt thành hai nửa. Vũ khí này của tiểu sư đệ quá đỗi mộc mạc. Cả cái công pháp ổ gà trước đây nữa...
Nhân vật chính nhà ai mà lại có pháp khí và cơ duyên giản dị thế này, chẳng có chút oai phong nào. Nhìn Nam Cung Phá Thiên cách vách, từ đầu đến chân đều là hàng cao cấp.
Nhìn dáng vẻ cẩn trọng như đối mặt với kẻ thù của tiểu sư đệ, Trúc Ẩn Trần thầm thở dài một tiếng. Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì, cầm gáo bầu làm pháp khí, sau này còn phải đối đầu với Túc Ly...Trúc Ẩn Trần khẽ thở dài: "Bọn họ không dám vào đâu." Đừng căng thẳng quá, mệt lắm.
Trước đó có mấy tên tà tu không nghe lời đã lẻn vào khi Túc Ly không có ở đây. Lúc đó y bị diệt tuyệt kiếm ý ảnh hưởng, người sống xuất hiện trước mặt y đều bị đưa xuống hoàng tuyền.
Nếu không phải Túc Ly trở về kịp thời, tà tu ở đây có thể bị y giết sạch.
Đúng như lời y nói, người bên ngoài do dự không dám vào, thậm chí bước chân cũng nhẹ hơn nhiều, dường như sợ làm kinh động đến thứ gì đó.
Tiêu Thế An thấy người bên ngoài thật sự không có ý định vào, chần chừ buông tay, kinh ngạc nhìn Trúc Ẩn Trần, đầy vẻ nghi hoặc: "Sư huynh, huynh..."
Tại sao lại ở đây, tóc huynh làm sao vậy? Tại sao những người đó không dám vào?
Trúc Ẩn Trần: "Ở bên ngoài không cần gọi ta là sư huynh. Ta sẽ đi đánh lạc hướng người ngoài cửa, đệ nhanh chóng rời khỏi đây đi, đừng quay lại nữa. Chuyện ở đây không phải bây giờ đệ có thể hiểu được." Cứ ở lại đây gặp phải Túc Ly thì toi đời.
Nói cho tiểu sư đệ về Túc Ly càng không thể. Túc Ly nhạy bén như chó ấy, tiểu sư đệ nếu biết được cái gì, xuất hiện trước mặt Túc Ly, dù có chút biểu hiện khác thường cũng sẽ bị phát hiện.
Dù đệ là nhân vật chính, nhưng đệ mới chỉ vừa rời khỏi thôn tân thủ thôi, đấu với phản diện phía sau màn còn quá sớm, nhanh chóng đi đến chỗ khác phát triển đi.
Trúc Ẩn Trần quét mắt khắp căn phòng, không thấy thứ mình cần tìm. Mặt đất trống rỗng, nhìn không sót gì.
Vậy, giày của y đâu? Tên Túc Ly chó chết kia tha giày của y đi đâu rồi?
Bất đắc dĩ, Trúc Ẩn Trần đành đi chân trần bước xuống giường, bàn chân chạm đất lập tức co rúm lại, lạnh quá.
Chịu đựng không khoẻ đứng dậy, mới vừa đứng thẳng một trận chóng mặt xông thẳng vào não, trước mắt tối sầm, cả người lảo đảo lao về phía trước.
Tiêu Thế An nhanh chóng bước lên đỡ lấy tay y: "Sư... huynh sao rồi? Bọn tà tu đó đã làm gì huynh? Đệ đưa huynh cùng đi..."
Mái tóc trắng chảy xuống, lộ ra một đoạn sau gáy, vết thương đỏ đậm xen lẫn màu tím xanh làm lời Tiêu Thế An nghẹn lại trong cổ họng, nửa ngày không thốt ra nổi một từ.
Ngón tay chạm vào vật cứng lạnh lẽo, Tiêu Thế An cứng đờ dời ánh mắt. Trên cánh tay y đang đỡ có một chiếc vòng đá nặng trĩu khiến người ta liên tưởng đến loại công cụ giam cầm tù nhân.
Cổ tay ấy gầy đi nhiều so với lần gặp trước, lộ ra một loại bệnh tật.
Trong lúc nhất thời, hàng loạt suy đoán tồi tệ nổ tung trong đầu.
Trúc Ẩn Trần chờ cơn chóng mặt qua đi liền nghe tiểu sư đệ nói muốn đưa mình đi. Rõ ràng ta đã nói một đống mà ngươi không nghe vào đầu chút nào sao.
"Không nói nhiều, ta có cách trở về, đệ bị bắt sẽ chết chắc, mau đi đi."
"Huynh có cách gì?" Giọng điệu Tiêu Thế An có phần gay gắt, kìm nén lo lắng và bất an.
Cậu tin tưởng sư huynh, nhưng không thể tin lời y nói bây giờ. Linh lực bị phong, đi còn không vững, trên người đầy vết thương, thực sự có cách, sao có thể để mình chịu nhục nhã như vậy.
Rõ ràng là đang lừa cậu.
Trúc Ẩn Trần thấy hoa cả mắt, cả người bị bọc trong một tấm vải màu xám nâu, dường như còn có một miếng vá màu xanh.
"Xin lỗi, mạo phạm sư huynh, chúng ta cùng nhau đi, đi ra ngoài ta lại cùng huynh nhận lỗi."
Cảm giác mình bị nhấc lên như khiêng bao tải, Trúc Ẩn Trần:???
"Tiêu Thế An! Thả ta ra!"
Đi cái rắm! Ngươi đúng là một đứa ngỗ nghịch không nghe lời!
"Sư huynh, tiếng trong bao bố không truyền ra ngoài được đâu, có gì chúng ta ra ngoài rồi nói. Huynh đừng động, đệ còn phải tìm một người nữa, tìm được rồi chúng ta cùng đi." (Bao tải vải á)
Bao bố? Trúc Ẩn Trần nhớ lại cốt truyện phát hiện đúng là có thứ này, là một pháp khí đặc biệt có thể chứa vật sống, tùy ý chủ nhân phóng to thu nhỏ.
Dù nó đặc biệt và lợi hại thế nào cũng không thay đổi được việc nó chỉ là một cái bao bố! Trúc Ẩn Trần thật không ngờ có ngày mình lại bị trùm bao tải.
Hơn nữa, ngươi lại còn muốn tìm người!
Xong rồi, mọi chuyện sao lại thành ra này? Tiểu sư đệ, ngươi có thể đợi ta nói xong rồi hãng đưa ta đi không? Trên người ta có thuật con rối, có hồn ấn, còn ba thứ khác không biết có bị Túc Ly động tay động chân hay không. Ngươi mang theo máy định vị đi dạo trong hang ổ địch à!
"Hệ thống!"
【Ký chủ cậu gọi tôi?】
【Ký chủ, cậu đang ở đâu thế?】
Trúc Ẩn Trần bất lực nói: "Tự mình nhìn đi."
Hệ thống nhanh chóng xem xét xung quanh, hiểu được tình cảnh của ký chủ thì nhất thời câm nín, sau đó thét lên kinh hoàng.
【Nhân vật chính không muốn sống nữa sao?!!!】
Trúc Ẩn Trần bịt tai đau khổ nói: "Đừng la nữa, mau nghĩ cách cứu nhân vật chính của cậu đi."
"Hoặc đưa tôi ra ngoài."
【Không kịp nữa rồi!】
Trúc Ẩn Trần rất nhanh hiểu được hệ thống nói không kịp là có ý gì.
Xoạt một tiếng, vải bao bố trước mắt bị xé toạc một lỗ, ánh sáng chói lòa chiếu vào mắt. Trúc Ẩn Trần không thoải mái nheo mắt lại, rất nhanh, ánh sáng bị thay thế bởi bóng tối, màu áo đen chiếm lĩnh tầm nhìn, con mắt đỏ từ trên cao nhìn xuống y, khí thế nguy hiểm khiến đám tà tu xung quanh đều im bặt, bốn bề tĩnh lặng như không người.
Hai cánh tay xuyên qua đầu gối và lưng của Trúc Ẩn Trần, đem bế toàn bộ người lên. Cái kiểu bế công chúa này không chút dịu dàng, hai cánh tay như muốn bóp nát eo và chân y.
Trúc Ẩn Trần nhịn đau cắn răng nói: "Ngươi muốn bóp chết ta à?"
Lực đạo cánh tay hơi nới lỏng, nhưng vẫn rất chặt, ánh mắt âm trầm quét qua toàn thân y, từ vết cắn lộ ra trên cổ bị tóc trắng và quần áo che khuất đến vòng đá và vòng đỏ trên cổ tay.
"Có vẻ không thể bịt kín hết."
Mất đi lưỡi kiếm sắc bén, thậm chí một con chuột lẻn vào nhà cũng có thể trộm đi, điều này không thể chấp nhận được.
Hắn thả ra một ít kiếm ý, không làm phiền hắn là được, còn người khác có chết dưới diệt tuyệt kiếm ý hay không, đó không nằm trong phạm vi hắn cần quan tâm.
Trúc Ẩn Trần tìm thấy tiểu sư đệ nhà mình, người còn sống, nhưng đã phun một ngụm máu, được một nữ tu đỡ lấy, đây cũng là người quen.
Nữ tu quyến rũ động lòng người kinh ngạc nhìn y, vẻ mặt phức tạp: "Hàn Trúc..."
"Thượng Quan tỷ." Trúc Ẩn Trần đau đớn kịch liệt mà nhắm mắt lại, sao tỷ cũng ở đây!
[Hệ thống! Cứu mạng!]
【Hệ thống đang cố gắng.】
Đại ma cúi đầu xuống, ghé sát tai Trúc Ẩn Trần: "Thấy người quen có vui không?"
Trúc Ẩn Trần: "..." Vui cái quỷ, hai người này rốt cuộc gặp nhau khi nào, tiểu sư đệ nói muốn tìm người chính là Thượng Quan tỷ, giờ thì hay rồi, cứu một người thành cứu hai người.
Đại ma: "Không nói lời nào? Vậy giết đi."
Trúc Ẩn Trần: "Ngươi lại muốn làm gì? Nói thẳng ra đi."
Túc Ly thực sự muốn giết người thì chẳng cần phải mở miệng, chỉ cần động chút ma khí là xong, cố tình nói ra, chẳng phải lại có ý đồ đen tối gì muốn dùng trên người y.
Y thậm chí có thể đoán được một số suy nghĩ của Túc Ly, thực không biết nên vui hay buồn vì mình có thể hiểu được suy nghĩ của kẻ điên này.
Đại ma: "Ngươi thực sự quan tâm bọn họ đến vậy sao?"
Quan tâm đến những gánh nặng yếu ớt, nếu không phải vì những người này, hắn chưa chắc đã giữ được Trúc Ẩn Trần còn sống ở bên cạnh.
Hắn hiểu, hắn nhìn thấu con người này, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, con chim trắng đang nuôi bên cạnh lại đối xử dịu dàng với người khác, dù hắn không cần loại tình cảm này, nhưng cũng không có nghĩa là có thể dung thứ cho người khác chạm vào.
Trúc Ẩn Trần: "Nếu không thì sao? Không có họ bây giờ trong tay ngươi chỉ là một cái xác chết."
Chết rồi có thể xuyên trở về được không, đó là câu hỏi mà y suy nghĩ nhiều nhất trong thời gian đầu đến thế giới này. Lúc đó y còn chưa quen với thế giới này, nếu không phải được sư phụ nhặt về...
【Ký chủ, đừng nói nữa, tiểu sư đệ của cậu sắp tức chết rồi.】
Trúc Ẩn Trần nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn tiểu sư đệ, cậu thiếu niên với mặt mày quật cường, tay ôm ngực, giận dữ nhìn đại ma áo đen, giống như một con sói con đang nhe răng với mãnh thú khát máu trưởng thành, hung ác lại non nớt.
"Đưa ra một điều kiện đi."
Đại ma: "Không có điều kiện." Hắn đổi ý rồi.
Cạch.
Linh lực trở lại cơ thể, ý tưởng đưa tiễn chúng sinh lại trỗi dậy trong tâm trí, Trúc Ẩn Trần rũ mi mắt, mọi cảm xúc đều bị chôn sâu trong ý thức.
【Đinh! Đã giúp ký chủ chặn bớt ảnh hưởng của kiếm ý, xin ký chủ cố gắng giữ tỉnh táo.】
Trúc Ẩn Trần lấy lại phần nào lý trí, không để mình hoàn toàn mất kiểm soát.
[Cảm ơn hệ thống.]
Linh lực được giải phóng, Trúc Ẩn Trần dĩ nhiên không khách khí ra tay với Túc Ly, ma khí tràn ngập, khi màn sương đen tan đi, xung quanh chỉ còn ba người: y, tiểu sư đệ và Thượng Quan Túy.
Trong lòng Trúc Ẩn Trần bao phủ bởi một lớp sương mù, ý định giết Túc Ly tăng lên đến mức chưa từng có.
Túc Ly muốn y trong trạng thái bị kiếm ý khống chế tự tay giết họ, tên điên chết tiệt này!
【Xin ký chủ tấn công vào điểm đánh dấu, hệ thống đã điều chỉnh độ dày của rào chắn không gian, khe nứt không gian đã sẵn sàng.】
Điểm đánh dấu ở đâu?
Trúc Ẩn Trần quay đầu, chỉ thấy trên đầu tiểu sư đệ có một chấm đỏ to đùng, bên cạnh còn có mũi tên và dòng chữ — "Đánh vào đây"
Y bước hai bước, tới gần chút nữa, để khỏi đánh trượt.
Tiêu Thế An tiến về phía trước một bước.
Thượng Quan Túy kéo cậu lại: "Đừng qua đó." Ánh mắt Hàn Trúc giờ lạnh quá, lạnh đến đáng sợ.
Trúc Ẩn Trần nâng tay lên, như chúc phúc lại vô cùng bình thản nói: "Nghỉ ngơi một chút đi."
Kiếm ý khủng bố lao thẳng về phía hai người, Trúc Ẩn Trần biết mình đang đánh vào điểm đánh dấu, nhưng trong mắt hai người đối diện, đây là một người mà mình tin tưởng, đang muốn giết bọn họ.
Ầm ——
Rào chắn không gian yếu ớt va chạm vào kiếm ý, giữa ba người xuất hiện một khe nứt dài mang theo hơi thở không gian, sức hút mạnh mẽ lập tức hút Tiêu Thế An và Thượng Quan Túy vào trong đó.
Trúc Ẩn Trần chống cự vài cái, phát hiện không thể thoát khỏi sức hút này, liền không phí sức nữa, dù sao cũng không chết được.
[Hệ thống, nhớ tách tôi ra khỏi họ.]
【Ký chủ yên tâm, nhất định sẽ rất xa.】
Trong khoảnh khắc cuối cùng khi tiến vào khe nứt không gian, một bàn tay bắt lấy cánh tay y.
Trúc Ẩn Trần ngoảnh lại, ký ức cuối cùng trước khi ý thức mơ hồ là hai con mắt đỏ rực đang nhìn y đầy cố chấp, dù phía trước là hố đen vô định cũng không chịu buông tay.
Rốt cuộc, sự cố chấp này đến từ đâu.
......