Trúc Ẩn Trần biết Túc Ly là kẻ tâm thần đầu óc không bình thường, hiện tại y lại có cảm giác Túc Ly cũng xem y như người điên mất trí luôn rồi.
Cái gì mà y không muốn sống, không quan tấm tới tính mạng của chính mình, cảm thấy mình sống không thoải mái liền sẽ tìm đến cái chết? Trông y giống một đứa cuồng tự sát lắm hay gì.
Y sống tốt nhiều năm như vậy, gặp Túc Ly rồi mới bắt đầu xui xẻo. Rõ ràng trước kia y từng là một thanh niên yêu đời, tích cực hướng về phía trước, lạc quan, vui vẻ lại còn thích cười, rạng rỡ như ánh mặt trời.
"Cẩn thận!"
"Trên người hắn có ma khí!"
"Ta đã sớm nhìn ra hắn không có chút không đúng, hắn nhất định là do ma tu phái tới!"
"Mắt trận ở trên người ma tu, giết hắn!"
Sương mù bên trái gương vang lên một tiếng động lớn.
Trúc Ẩn Trần nhìn vào trong gương, Lan Vọng Sinh đang bị các tu sĩ khác bao vây, đao kiếm chĩa vào nhau, còn ma khí...... Sao trên người ngươi lại có khói đen tỏa ra thế hả Mặc Lan?!
Huyễn thuật? Mê chướng?
"Sư đệ! Ngươi giết chết sư đệ ta!"
"Tránh xa nàng ra! Toàn thân nữ nhân kia đều là độc, nàng sẽ hại chết chúng ta mất!"
"Nàng không phải dược tu, dược tu không phải như thế, rõ ràng nàng là độc tu!"
"Ma nữ! Nàng ta chắc chắn chính là ma nữ!"
"Giết nàng!"
Sương mù bên phải gương cũng không còn nữa bình tĩnh.
Trúc Ẩn Trần đột nhiên nhìn về phía đại ma: "Ngươi đã làm gì?" Không cần đoán, đầu sỏ gây tội nhất định là hắn.
Đại ma nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không có gì, chỉ là khiến cho bọn họ biết phương pháp phá trận, giết chết hai ma là tu mắt liền có thể thoát ra ngoài."
Trúc Ẩn Trần: "Tà ma nói mà cũng tin." Mấy tu sĩ này đều ngu hết rồi sao?
Đại ma: "Đương nhiên là sẽ tin rồi, bởi đây là tin tức từ chính miệng ma tu nói ra mà bọn họ đã phải trả giá vô cùng đắt mới có thể biết được."
Hai người trong tấm gương đầy sương mù đều đã trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích, Trúc Ẩn Trần cố gắng kìm lo lắng xuống rồi nói chuyện tiếp cùng kẻ chủ mưu: "Không phải là ngươi muốn giữ bọn họ lại để đề phòng ta chủ động tìm chết sao? Bây giờ ngươi đang làm gì thế?"
Một sợi râu bạc phơ lặng lẽ rơi ra từ mũ choàng, trắng như tuyết giữa tấm vải đen, giống như ánh trăng trong đêm tối, trong trẻo vô cùng, song lại rất xa xôi.
Đại ma kia nhặt tấm lụa trắng lên, kẹp giữa các ngon tay, tựa như bắt được trăng, mang theo ý hài lòng không thể giấu, không chút để ý mà nói: "Tuy ta không muốn lưu lại vết thương trên người ngươi, nhưng lại cần phải khiến ngươi nhớ kỹ một ít bài học. Người ngươi quan tâm nhất không chỉ có một, mất đi một, hai người, vẫn có thể giữ được ngươi, thậm chí hiệu quả có lễ còn tốt hơn."
Mất đi một, hai người?
Mất ai?
Hai sư muội và chí giao hảo hữu, y sao có thể chịu được việc mất đi một trong số họ?
Đồng tử Trúc Ẩn Trần lóe lên một tia hắc ám, giọng điệu bình tĩnh lạ thường: "Ta không chấp nhận, dù chỉ là một người."
"Có lần đầu ắt sẽ có lần hai. Thay vì trải qua gian khổ rồi đến cuối cùng một người cũng không thể cứu được, mang theo kí ức thống khổ tột cùng chết đi, không bằng ôm lấy hiện tại tốt đẹp, cùng nhau bước xuống hoàng tuyền."
Hắn chỉ chấp nhận hai lựa chọn, một là tất cả đều may mắn sống sót, hai là cá chết lưới rách, không có giá trị.
Tuyệt đối không thể có bất kì nhân nhượng nào.
"Ha ha ha ha ha." Đại ma cười lớn, bả vai dưới lớp áo đen sung sướng run run: "Huyền Cầm, ngươi thật sự......" Ngạo mạn hơn ta tưởng nhiều.
Đại ma thốt ra những lời nói ác độc như thể đang chờ mong một vở hí kịch tuyệt vời diễn ra ngay trước mắt: "Vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Ngươi cũng vào đó, còn bọn họ sống hay chết, phụ thuộc hết vào ngươi."
"Nếu ngươi không gặp được ta, bọn họ đều sẽ chết ở cái bí cảnh này. Dù sao cũng coi như ta cho bọn họ thêm một cơ hội sống sót, Huyền Cầm không phải nên thay bọn họ nói lời cảm ơn với ta sao?"
Trúc Ẩn Trần: "Da mặt của ngươi, thật sự là đao thương bất nhập." Dày đến mức có thể nghiền nát người khác.
Trong gương sương mù, tình huống của hai người càng ngày càng tồi tệ, Trúc Ẩn Trần không có ý định ở chỗ này nói chuyện với một kẻ tâm thần. Y biết rõ, Túc Ly sẽ không thay đổi quyết định của hắn, xin tha cũng vô nghĩa mà thôi.
Y nâng hai tay bị trói bằng dây thừng đen lên, lạnh lùng nói: "Cởi trói."
Trong lúc di chuyển, một góc tay áo rách của y ẩn ẩn hiện hiện, đại ma giờ mới nhớ tới hình như người này vẫn còn mặc y phục nát bươm bên dưới áo choàng đen: "Ngươi thay quần áo trước đi."
Trúc Ẩn Trần không muốn tranh cãi với Túc Ly những vấn đề tầm thường và lãng phí thời gian như vậy: "Cởi trói đi rồi đưa y phục cho ta, ta sẽ tự thay."
Sau khi đôi tay được giải thoát, một cái túi trữ màu xanh trắng rơi vào trong tay y.
Đây là túi trữ vật của y.
Đại ma: "Lần trước ngươi quá vội vã rời đi nên quên không cầm theo."
Trúc Ẩn Trần nhận túi trữ vật, lấy ra dù trúc, từ trên vách núi nhảy xuống, đi thẳng đến chỗ trận pháp.
Trên đường đi, thần thức của y thâm nhập vào túi, nhanh chóng kiểm kê qua đồ vật. Hay thật, quả nhiên không có kiếm phù của sư phụ, y biết Túc Ly sẽ không tốt bụng như vậy mà.
Điều mà Trúc Ẩn Trần không biết chính là sau khi hắn nhảy xuống một khắc, đại ma đằng sau giơ tay lên cao, giống như muốn đem con mồi hắn đã thả chạy đặt lại nơi mà hắn có thể nhìn thấy, song lại kiềm chế ngay từ động tác bắt đầu, chỉ cử động nhẹ một chút.
Thuật điều khiển rối bị ngắt kết nối, người vẫn luôn ở trong khống chế biến mất khiến cho cho dục vọng khống chế vốn đã mãnh liệt của Túc Ly tăng cao chưa từng có.
Bắt được y, nhốt lại, không bao giờ thả y ra ngoài nữa...... Những suy nghĩ tương tự cứ không ngừng xuất hiện trong ba ngày qua, nhiều đếm không xuể.
Nhưng sau khi tìm được người rồi, hắn lại bắt đầu suy ngẫm, cảm xúc của hắn dao động quá lớn, điều này không nên xảy ra mới đúng.
Hắn đang chú ý tới người này quá mức chăng? Người xem kịch thì có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng nếu đặt quá nhiều tâm tư vào người diễn kịch thì sẽ giao toàn bộ gia sản của mình ra.
Nếu người này chết trong trận pháp, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Tu sĩ Băng linh căn, không có người này thì tìm người khác. Ma tộc có thọ mệnh rất dài, hắn không vội.
Đại ma nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong trận pháp, đột nhiên phun ra hai chữ đầy mỉa mai: "Buồn cười."
"Chức Âm."
Nữ tu sĩ buộc tóc đuôi ngựa cao cúi đầu đáp: "Có thuộc hạ."
Hắn ném nhẫn trữ vật vào tay nàng, Chức Âm nghe lệnh: "Đi theo y, đừng làm cho y chết."
"Vâng."
"Bảo các tà tu khác không cần nương tay."
Chức Âm bối rối trước hai mệnh lệnh mâu thuẫn nhau, ánh mắt thoáng dừng một chút mới nói: "Vâng."
Đôi mắt hắn tràn ngập tà khí cùng ý cười điên cuồng. Giao toàn bộ gia sản ra ư, chẳng qua là thấy người diễn vô năng nên đem toàn bộ sân khấu kịch bỏ vào túi, kể cả y, cũng sẽ vĩnh viễn thuộc về hắn.
Bí cảnh trên không.
Sát khí tạo thành do giết chóc đang không ngừng tăng trưởng, sợ hãi cùng oán hận cũng dần dần bành trướng, đây mới là mục đích lần này của đại ma.
Hai đóa sen đen trắng trong lòng bàn tay xoay tròn, từng tia sát khí bị hấp thu chuyển hóa thành ma khí nguyên thủy thuần khiết nhất.
Đột phá bất cứ cảnh giới nào trong bí cảnh Tiểu Thanh Lan sẽ không có lôi kiếp giáng xuống. Đây là cơ duyên mà đám ma tu bị lôi kiếp khắc chế đến cùng đường không thể cưỡng lại được.
Chỉ cần thả tin tức này ra, rất nhiều tà tu sẽ chủ động tìm tới. Nhưng tới làm cái gì thì lại không phải chính họ định đoạt.
Chức Âm sau khi tiếp nhận mệnh lệnh chuẩn bị xuất phát thì có tà tu đi tới dò hỏi: "Ma nữ các hạ, tu sĩ chính đạo mà đại nhân vừa mang đến là người phương nào vậy?"
Chức Âm: "Ngươi muốn hỏi chuyện của đại nhân?"
Tà tu vội vàng nói: "Không dám, chỉ là đại nhân đột nhiên mang tới một chính tu, còn để người vào trận pháp, có phải là có kế hoạch gì mới không? "
Chính bọn họ thấy cổ tay tu sĩ kia bị trói, y cũng không giống như là tự nguyện tới, tà tu tự nhiên sẽ không cảm thấy thương hại, bọn họ chỉ muốn moi một ích lợi cho mình mà thôi.
Chức Âm: "Không có, cứ tiến hành kế hoạch."
Tà tu trợn mắt: "Tính cách tu sĩ chính đạo cố chấp, nếu đại nhân muốn, chúng ta sẽ hỗ trợ dạy dỗ y."
"Thu lại chút tâm tư ngươi đi." Chức Âm lạnh nhạt nói: "Đại nhân nói, không cần nương tay."
Nhưng nếu các ngươi dám giết người này, vậy thì cũng nên nhắm mắt xuôi tay rồi.
Tà tu cân nhắc mệnh lệnh của đại ma, nói: "Ta hiểu rồi."
Trong mắt Chức Âm xẹt qua tia trào phúng. Không ai có thể đoán được tâm tư của đại ma, cái tin tức chết tiệt này, rất nhanh sẽ được mấy tà tu này truyền ra ngoài.
Giống như tà tu không thương hại chính tu, nàng cũng cũng sẽ không nhắc nhở mấy tà tu này.
Trong bóng tối, đồng tử của ma nữ lóe lên một màu đỏ sẫm yêu dị, tuy không thuần túy như đại ma, nhưng vẫn tượng trưng cho huyết thống ma tộc.
Chỉ dựa vào điểm này cũng đã đủ để nàng áp chế tất cả các tà tu cùng đẳng cấp.
Tà tu trong mắt ma thuật, chẳng qua cũng chỉ là vật hi sinh hạ đẳng mà thôi.
*
"Giết ma tu này đi!"
"Giết hắn!"
Lan Vọng Sinh ngự kiếm bay đi, phía sau là một đám tu sĩ hung tợn, mắt trợn trắng: "Một đám ngu ngốc!"
Một người nào đó thả một đạo linh lực công kích ra, Lan Vọng Sinh trở tay, dùng một kiếm chặt đứt công kích, lực đạo mạnh hơn một chút, kiếm khí bay về phía đám người đằng sau.
"Hắn động thủ rồi, quả nhiên là ma tu!"
"Giết hắn là chúng ta có thể ra ngoài rồi!"
"Giết hắn!"
Lan Vọng Sinh nhíu mày, tăng tốc bỏ xa đám theo đuôi rồi ẩn thân sau một tảng đá.
Anh không thể tiếp tục tiêu hao linh lực đẻ trốn thoát sự truy đuổi của các tu sĩ. Linh khí bị chặn trong trận pháp này, nên không thể bổ sung linh lực, càng dùng càng vơi đi.
Lỡ lúc hết linh lực lại gặp được tà tu, xong lại vì không đủ linh lực mà bỏ mạng, Lan Vọng Sinh mới nghĩ thôi đã thấy đau khổ rồi.
"Một đám không có đầu óc, linh lực đều đã dùng để đánh ta, gặp được tà tu rồi ngồi chờ chết hả!"
Không bao lâu, khắp nơi toàn là những người truy đuổi hắn.
"Hắn ở đây!"
"Mẹ nó!" Cảm thấy bị xúc phạm, Lan Vọng Sinh rút kiếm đứng dậy, vừa muốn lao ra thì trên vai đột nhiên xuất hiện một bàn tay, phản xạ có điều kiện khiến anh trở tay đâm vào thứ đứng sau, nhưng âm thanh quen thuộc lại vang lên.
"Mặc Lan, đừng lên tiếng."
Lan Vọng Sinh kinh hỉ quay đầu lại, mặc dù có áo đen ngăn trở song vẫn có thể thấy rõ ngũ quan của người mà mình đang nghĩ tới.
Vừa muốn kêu lên thì lại nhớ tới Trúc Ẩn Trần nói đừng lên tiếng nên anh lập tức nuốt lời nói vào bụng.
Những bước chân hỗn loạn tới gần, có vẻ không ít người đang truy đuổi hiện đang đứng trước mặt họ.
Lan Vọng Sinh cảnh giác giơ kiếm lên thì bị Trúc Ẩn Trần ngăn lại.
Lan Vọng Sinh thoạt đầu có chút khó hiểu, tiếp theo hắn liền phát hiện đám tu sĩ trước mặt vẫn đang nhìn xung quanh, tựa hồ không có nhìn thấy hai người họ.
"Kỳ quái, rõ ràng vừa mới nghe được bên này có âm thanh."
"Trốn rồi sao?"
"Tiếp tục tìm, phải giết được hắn trước khi hao hết linh lực."
Đám người dần dần đi xa, Trúc Ẩn Trần và Lan Vọng Sinh vẫn đứng im như cũ không động đậy, cũng không phát ra tiếng.
Lại một lát sau, mấy tu sĩ lại quay lại rồi đi vòng quanh trước mặt họ.
Một lần nữa xác định không có người thì mới rời đi.
Trúc Ẩn Trần thả thần thức, xác định an toàn mới nói: "Có thể."
Lan Vọng Sinh vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra, tra kiếm vào vỏ, tay vẫy vẫy, bùa ẩn thân treo trên vai cũng lắc lư theo.
Vừa rồi Trúc Ẩn Trần nắm vai anh chính là để dán lá bùa này.
Lan Vọng Sinh: "Hàn Trúc, ngươi......" Lời nói được một nửa lại ngưng như nghĩ đến cái gì, rồi lại nhíu mày nói: "Cái trận pháp này có phải do tên ma quỷ kia làm ra không?"
Trúc Ẩn Trần gật đầu: "Là hắn, ngươi và Nam Yên bị đuổi giết cũng là do hắn, hiện tại cùng ta đi tìm Nam Yên trước đã."
Lan Vọng Sinh cau mày, hơi rối rắm nhưng vẻ mặt âm ngoan như thể muốn giết người: "Liễu sư muội cũng bị đuổi giết á, rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì?!"
"Thật xin lỗi." Trúc Ẩn Trần tự trách nói: "Hắn theo dõi các ngươi, là bởi vì ta, ngươi bị đuổi giết, cũng là vì ta."
Lan Vọng Sinh không đành lòng nghe bạn tốt nói lời ủ rũ này, đặt tay lên vai hắn nghiêm túc nói: "Hàn Trúc, đây không phải là lỗi của ngươi, ngươi không làm gì sai cả."
Trúc Ẩn Trần: "Ta muốn giết hắn."
Lan Vọng Sinh: "Ta giúp ngươi."
Trúc Ẩn Trần u buồn đủ rồi, bại lộ mục đích chân chính: "Vậy trước tiên nói ta biết, át chủ bài mà ta không nhớ là gì?"
Lan Vọng Sinh: "... Ta không thể nói được."
Trúc Ẩn Trần giương mắt nhìn hắn: "Kể cả chúng ta sắp chết sao?"
Lan Vọng Sinh cái này không có phủ định như vậy kiên quyết, như cũ sắc mặt do dự.
Rốt cuộc là át chủ bài gì mà ngay cả thời điểm sinh tử trước mắt vẫn còn ở do dự có nên nói cho y hay không. Trúc Ẩn Trần nhìn xuống tay mình, hơi có cảm giác trong cơ thể cất giấu Hồng Hoang chi lực.
Ngoại trừ làn da trông trắng hơn lúc trước một chút, y hoàn toàn không cảm nhận được sự khác thường nào.
Y nhớ lại quá khứ của bản thân, từ lúc xuyên vào cho tới hiện tại, rất hoàn chỉnh, hoàn toàn không phát hiện chỗ nào thiếu hụt kí ức.
Vậy câu hỏi đặt ra là, rốt cuộc y đã quên cái gì rồi?