Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 47




Đại ma ngồi trước mô hình sa bàn tái hiện tỷ lệ 1:1 địa hình của bí cảnh Tiểu Thanh Lan, quân cờ trong tay hóa thành bột phấn rơi vào một dãy núi được đánh dấu ba chữ "Tiềm Long Đàm".

Dưới mặt nạ ngăn cách với thế giới bên ngoài, khóe miệng đại ma nhếch lên một nụ cười hưng phấn, đó là dục vọng truy đuổi khi thợ săn phát hiện con mồi chạy trốn.

"Thú vị thật."

Một con chim trắng luôn nằm trong tầm kiểm soát, đang chuẩn bị được thuần hóa, bỗng nhiên thoát khỏi dây trói, nhảy xuống nước biến thành cá bơi đi, thật là thú vị.

Tà tu nằm rạp trên đất mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, nghe đại ma nói mà muốn khóc không ra nước mắt, rốt cuộc là thứ gì thú vị mà khiến ngài thả ra uy áp, thu lại một chút đi!

Bọn họ không dám ngẩng đầu, không nhìn thấy đôi mắt đỏ như mặt trăng trong bóng đêm, ánh nhìn thâm trầm và sắc bén, cùng với cơn bão đang dồn nén dưới vẻ ngoài bình thản.

"Ta phải rời đi một thời gian, các ngươi hành động theo kế hoạch."

"Hy vọng khi ta trở về mọi thứ đều đúng như kế hoạch."

Chúng tà tu: "Vâng, đại nhân."

Đại ma đứng lên, áo choàng đen lướt qua không trung như bóng đen che lấp bầu trời.

Ván cờ đã chuẩn bị xong, bây giờ, hắn phải đi bắt lại con chim trắng đã trốn thoát trở về.

*

【Ký chủ, tỉnh tỉnh. 】

Trúc Ẩn Trần từ từ mở mắt, động tác đứng lên làm được một nửa lại ngã xuống, một tay chống đất, một tay ôm đầu, nửa nằm trên đất, nhắm mắt lại rồi mở ra, sau một lúc lâu, cảm giác chóng mặt mới giảm đi nhiều.

Hình như vừa nãy y nghe thấy gì đó.

"Hệ thống?"

【Ký chủ, tôi đây. 】

Nghe âm thanh điện tử quen thuộc, Trúc Ẩn Trần ngẩn ra một lúc, có cảm giác như người lạc vào hoàn cảnh khó khăn cuối cùng cũng kết nối được với điện thoại cầu cứu: "Cậu đi đâu suốt thời gian qua vậy?"

【Đi dọn cục diện rối rắm cho cậu đấy.】

Trúc Ẩn Trần bối rối tự nhiên lại cảm thấy chột dạ, những bug cốt truyện mà y làm ra thật sự không ít, dù không biết hệ thống đang nói về cái nào, nhưng chắc chắn là do y.

【Cậu có biết cốt truyện của tam sư muội Tô Vân Kỳ đã lệch lạc đến mức nào không?】

Được, biết cái đó là được rồi.

Trúc Ẩn Trần: "..." Đột nhiên không dám nói gì.

Ở chỗ tam sư muội, một đạo cụ quan trọng "hàn độc" đang ở trên người y, cốt truyện... Thế giới chưa hủy diệt thì coi như vẫn còn chắp vá được?

"Đây là đâu?" Trúc Ẩn Trần cố gắng đổi chủ đề mới nhận ra mình đang ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm.

Trời như biển sao, mặt đất như gương nước.

Bầu trời đầy sao lấp lánh, yên tĩnh, huyền ảo, bao la vô tận dường như gần ngay trước mắt nhưng lại xa xôi không thể với tới.

Dưới chân tiếng nước chảy róc rách, sóng gợn lăn tăn, lại dường như cách một lớp kính trong suốt.

Thật sự rất giống thủy cung, như vậy vì ngay dưới tay y vừa mới có một đàn cá phát sáng bơi qua!

Trúc Ẩn Trần nhớ mình đã nhảy xuống Tiềm Long Đàm, rồi bơi mãi xuống dưới.

Thôi được, thật ra y không biết bơi, còn bởi vì y phục quá rộng suýt nữa nổi lên, phải dùng thuật tăng trọng mới thuận lợi chìm xuống.

Chìm xuống sâu bị một xoáy nước hút vào, tỉnh lại thấy mình ở nơi này.

【Bên trong Thiên Ngoại Kính là Thiên Ngoại Cảnh.】

【Đây là tàn tích không gian của một tiểu thế giới đã bị hủy diệt từ lâu, sau khi rơi vào thế giới này được thiên đạo phong tỏa trong Thiên Ngoại Kính, nơi này tụ thành một thể, đồng thời chịu sự quản lý của thiên đạo.】

【Dòng thời gian trong Thiên Ngoại Cảnh khác với bên ngoài, ký chủ ở chỗ này tu luyện Thiên Hồn Ẩn, sau khi đột phá tam trọng cảnh mới có thể tiếp xúc với Thiên Đạo, nhớ kỹ không cần tu luyện linh lực.】

Trúc Ẩn Trần: "Ừ, hệ thống, sư đệ sư muội của ta vẫn ổn chứ?"

Những người khác đều ổn, chỉ có cốt truyện của tiểu sư đệ là hơi nguy hiểm.

【Cốt truyện hiện tại tiến triển thuận lợi.】

Cốt truyện thuận lợi tức là không có vấn đề, nhóm nhân vật chính vẫn còn sống.

【Tôi ở đây đột nhiên có chút việc, cậu tu luyện xong thì gọi tôi.】

Hệ thống một hồi thao thao bất tuyệt, không đợi Trúc Ẩn Trần phản hồi đã cắt đứt liên lạc.

Trúc Ẩn Trần lại gọi một tiếng hệ thống.

【Còn việc gì nữa? 】

Trúc Ẩn Trần: "Túc Ly sẽ không phát hiện ra chỗ này chứ?"

【Không, không có sự cho phép của Thiên Đạo, không ai có thể vào Thiên Ngoại Cảnh, thuật con rối cũng đã giúp cậu che chắn rồi.】

"Vậy là tốt rồi." Nghe không ai có thể vào được đây Trúc Ẩn Trần rất vui, cuối cùng y cũng có một nơi yên tĩnh, không bị Túc Ly đột nhiên quấy rầy để nghỉ ngơi.

Thật ra y gọi hệ thống chỉ để xác nhận có thể liên lạc được không, việc bị mất liên lạc trước đó làm y có bóng ma tâm lý.

Dù đã chuẩn bị tinh thần cho việc không liên lạc được với hệ thống phải tự mình phấn đấu, nhưng không có trợ giúp bên ngoài, áp lực thực sự rất lớn.

【Thỉnh ký chủ nắm chặt thời gian nhanh chóng tu luyện.】

Trúc Ẩn Trần: "Được."

Ngẩng đầu ngắm sao trời, lấp lánh, rộng lớn trống trải, hoàn cảnh ảnh hưởng đến tâm trạng con người, chăm chú nhìn bầu trời, những đám mây u ám trong lòng cũng tan biến như cây bồ công anh, vô thức cảm thán một tiếng: "Thật đẹp."

"Thời gian thần khí mở khóa, đây là đãi ngộ của nhân vật chính, phải tận hưởng một chút mới được."

Giờ y tò mò hơn về món quà của Thiên Đạo, tu luyện thần hồn mới có thể tiếp xúc, rốt cuộc là thứ gì, nghe có vẻ hơi nguy hiểm.

Thời gian trong Thiên Ngoại Kính không biết đã trôi qua bao lâu.

Một góc áo đen rơi xuống Tiềm Long Đàm.

Một mảnh vải trắng trôi dạt vào bờ thu hút sự chú ý của người đến, vết máu từng dính trên vải đã bị nước rửa trôi, mùi máu còn sót lại vẫn thu hút nhiều cá nhỏ, bàn tay khớp xương vươn tới mảnh vải, vừa chạm đến mặt nước, cá dưới vải lao lên, hàm răng sắc nhọn cắn vào thịt.

Một luồng ma khí chém đôi con cá đang tấn công trên không, rơi xuống nước, cá vẫn quẫy đạp liền bị cá khác vây quanh, sau một trận xáo động, bầy cá tan đi, chỉ còn lại hai khúc xương cá.

Cá nhỏ ở vùng nước cạn đã hung dữ như vậy, dưới nước sâu còn có bao nhiêu hung thú đáng sợ cũng chẳng có gì lạ.

Đại ma vớt lên mảnh vải trắng, đôi mắt đỏ nhìn chăm chú mặt nước, ánh mắt không ổn định: "Tự sát?"

Thuật con rối đột nhiên mất kết nối một cách không dấu vết, cộng thêm sự nguy hiểm của hồ sâu và mảnh vải trắng, tất cả đều dẫn hắn đến kết luận này.

Dáng người toàn thân bọc trong áo choàng đen đứng bên hồ, nhìn chằm chằm mặt nước một hồi lâu.

Quả cầu băng lạnh lẽo ở giữa các ngón tay cùng tầm nhìn song song, ngón tay trượt nhẹ, dưới lớp băng lộ ra đôi mắt tròn nhạt hơn người bình thường.

Quả cầu băng trong tầm nhìn chồng lên trung tâm mặt hồ, đại ma nói một cách khó hiểu: "Tốt nhất ngươi thực sự chết rồi."

Nếu để ta tìm được ngươi còn sống...

*

Trong Thiên Ngoại Cảnh

Một cơn lạnh đột ngột khiến Trúc Ẩn Trần bừng tỉnh từ trạng thái nhập định.

Sau khi nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh mình,  y mới thả lỏng vai, hạ xuống cảnh giác.

Nhìn xuống mặt nước phản chiếu bóng dáng của mình, khuôn mặt không biểu cảm, chỉ có ánh mắt còn đọng lại hoang mang.

Trúc Ẩn Trần khẽ lau mặt: "Thật là thảm hại."

Sao ở đây cũng có thể nghĩ đến tên Tên Ly chó chết đó.

Nhắm mắt rồi lại mở ra, mọi suy nghĩ phiền não đều tan biến, chỉ còn lại bình tĩnh.

"Nhị trọng cảnh, nhanh."

【Ký chủ.】 Hệ thống đột nhiên xuất hiện.

"Hệ thống? Xảy ra chuyện gì?" Trúc Ẩn Trần lập tức cảnh giác, hỏi: "Cốt truyện của ai xảy ra vấn đề?"

Hệ thống chủ động tìm y chắc chắn là đã xảy ra chuyện? Ai? Tiểu sư đệ của y sao? Cốt truyện của cậu nguy hiểm nhất, hay là người mà nhị sư muội cứu vô tình chạm vào da nàng bị độc chết rồi!

【Ký chủ, cậu chắc có nhiều kinh nghiệm nuôi trẻ con nhỉ?】

"Nuôi trẻ con?" Trúc Ẩn Trần dừng lại những cốt truyện đang xoay chuyển trong đầu, ngay sau đó nổi giận: "Cậu hỏi cái này, chẳng lẽ là tam sư muội của tôi có con rồi! Cha đứa bé là ai! Đã gặp gia trưởng chưa mà dám làm chuyện này!"

【Ký chủ bình tĩnh, không phải con của tam sư muội nhà cậu.】

Trúc Ẩn Trần lập tức hạ giọng, thản nhiên nói: "Ồ, vậy thì không sao."

Hoà hoãn một chút rồi hỏi tiếp: "Đứa trẻ thế nào, bao nhiêu tuổi, trai hay gái, hệ thống tại sao lại quan tâm đến một đứa trẻ?"

【Con trai, năm tuổi, nhút nhát, hay khóc, sợ ma, thích trùm chăn khi ngủ, nó cũng là một nhân vật chính.】

Trúc Ẩn Trần: "...Hệ thống, số lượng nhân vật chính của cậu còn tăng lên nữa sao?!"

【Thiên đạo sẽ hấp thụ một số lõi thế giới nhỏ sắp hủy diệt để củng cố bản thân, loại nhân vật chính này không ảnh hưởng lớn, thời gian cốt truyện ngắn, dễ duy trì, tóm lại là có nhiều lợi ích.】

Trúc Ẩn Trần: "Ý cậu là cốt truyện của thằng nhóc đó rất ổn định, không cần tôi phải duy trì đúng không?"

Mau nói là đúng đi! Y không biết thuật phân thân, không thể làm hai ba việc cùng lúc được!

【Đúng vậy, ký chủ chỉ cần phụ trách một vài tuyến cốt truyện chính quan trọng nhất.】

【Bây giờ nói cho tôi biết làm sao để trẻ con chịu uống thuốc? Rất gấp!】

Nghe nhiệm vụ của mình không tăng lên, Trúc Ẩn Trần yên tâm hơn, bắt đầu giúp hệ thống giải quyết vấn đề: "Uống thuốc, cậu bé không khỏe sao?"

【Đúng, có hai pháo hôi từ thế giới khác đã hạ độc thằng bé.】

【Hệ thống đã xử lý những yếu tố không hài hòa hơn nữa để lại thuốc giải cho thằng bé, nhưng thằng bé không chịu uống.】

Trúc Ẩn Trần: "Cậu chỉ để lại thuốc thôi sao?"

【Còn có cách dùng, viết trên giấy.】

Trúc Ẩn Trần: "Thằng bé có biết cậu đã giúp nó không?"

【Không biết, sự tồn tại của hệ thống không thể cho ai khác ngoài ký chủ biết.】

"..."

Thuốc xuất hiện bất ngờ ai dám uống chứ, huống chi là một đứa trẻ bị kẻ xấu ngược đãi.

Trúc Ẩn Trần bóp trán: "Cậu không muốn cho thằng bé biết, lại muốn nó uống thuốc, thì chỉ có cách chờ nó ngủ rồi đút cho nó, à thuốc của cậu có đắng không?"

【Không đắng, ngọt.】

"Thật tốt." Thật khiến cho người ta hâm mộ, thuốc ngọt à, cả đời y chưa bao giờ được uống.

"Vậy cứ đút trực tiếp đi, dù sao cậu cũng chỉ muốn giải độc cho thằng bé, sau đó sẽ không còn tiếp xúc nữa."

【Được, có chuyện cần nhắc nhở ký chủ, hệ thống tác động đến hiện thực cần tiêu hao nhiều năng lượng, sau đó có thể sẽ mất kết nối một thời gian, nhưng đừng lo, nếu cốt truyện có vấn đề, hệ thống sẽ liên lạc với ký chủ ngay.】

Hửm? Mất kết nối một thời gian, nghe quen quen nhỉ, Trúc Ẩn Trần nheo mắt: "Đây mới là lý do cậu mất kết nối lần trước đúng không."

【Khụ...một phần, cốt truyện ở đây gần đây đều rất ổn định.】

Trúc Ẩn Trần: "Lần sau nói trước cho tôi biết." Tự nhiên mất kết nối rất đáng sợ đấy?!

【Được, ký chủ.】 Cũng sẽ không có lần sau đâu.

Một vảy rồng trắng như tuyết từ trên không rơi trước mặt Trúc Ẩn Trần.

【Đây là lối vào cơ duyên, sau khi đột phá Tam Trọng Cảnh thì đi vào, tuyệt đối không được vào trước.】

Trúc Ẩn Trần đưa tay chạm vào vảy rồng, vừa chạm đến mép vảy, ngón tay đã bị rạch một đường, không chảy một giọt máu vì vết thương tỏa ra hơi lạnh, máu đông lại trước khi chảy ra ngoài, một người thường xuyên tiếp xúc với hàn độc như y mà còn thấy đầu ngón tay lạnh buốt.

"Đây là cái gì?"

【Vảy của băng long viễn cổ.】

【Hàn độc thật ra không phải là độc, mà là lời nguyền oán niệm của băng long để lại, thân thể con người không thể chịu được, dù có miễn cưỡng áp chế, theo sự gia tăng cảnh giới, hàn độc phản phệ cũng sẽ trở nên mạnh hơn, Hóa Thần kỳ chắc chắn phải chết, trong cốt truyện nữ chính chính vì hàn độc mà chết đi mở ra mối lương duyên thứ hai, ký chủ, đến lúc đó cậu có thể khuyên nữ chính chết một lần không?】

Trúc Ẩn Trần: "...Chúng ta có thể tìm cách khác, chẳng hạn như phong ấn ký ức xuống thế gian độ một tình kiếp, hoặc tạo ra một ảo cảnh làm kiếp sau, luôn có cách mà."

【Ha hả.】 Hai chữ, cực kỳ trào phúng.