Linh lực đan xen, trên đài hai thân ảnh đánh tới đánh lui.
Sắc mặt của nhóm Kim Đan tiến đến thăm dò đối thủ dần dần ngưng trọng.
Sau khi đánh đòn hai người từng người lùi lại vài bước, vẻ mặt hơi khác thường, liếc nhau rồi thu tay lại.
"Ha ha ha, thống khoái!" Mai Nhận Thu linh khí cuồn cuộn, ý chí chiến đấu sôi trào còn chưa tiêu tán, cảm thấy tiếc nuối: "Đáng tiếc hôm nay chỉ có thể đánh tới đây."
"Sau này có cơ hội gặp lại đạo hữu."Túc Ly thu kiếm, hai người đồng thời bái biệt chấp sự trưởng lão rồi vội vàng rời đi.
Tư Nguyệt Nhã kinh ngạc: "Bọn họ muốn đột phá?"
Liễu Nam Yên: "Linh khí xung quanh bọn họ sôi trào, quả thực là điềm báo thăng cấp Nguyên Anh."
Lan Vọng Sinh: "Hai người kia thật đúng là vừa khéo."
Vừa khéo cũng chưa chắc, Trúc Ẩn Trần mắt nhìn không trung, nhường chỗ cho nhân vật chính?
Người che giấu thực lực chưa biết: Túc Ly.
Cùng Kim Đan đại viên mãn có huyết mạch đặc thù: Mai Nhận Thu.
Nếu hai người kia không thăng cấp, Nam Cung Phá Thiên có được vị trí đứng đầu khó không khác lên trời, thiếu đi hai đối thủ mạnh nhất, nhiệm vụ cũng coi như có chút hy vọng.
Mà Nam Cung Phá Thiên đi đâu rồi?
Vì xem hai đối thủ mạnh nhất tỷ thí, Kim Đan kỳ đều đến đông đủ, Nam Cung Phá Thiên thậm chí còn không thấy bóng dáng, y vẫn muốn tranh thủ muốn cọ tín hiệu.
Mấy ngày nay, y thỉnh thoảng nhìn thấy tiểu sư đệ hai lần dưới danh nghĩa xem trận đấu của đối thủ khác, phát huy rất ổn định, may mắn không gặp được tu sĩ Kim Đan, vẫn tiếp tục duy trì chiến tích thắng liên tiếp, không biết có phải Thiên Đạo đứng đằng sau thao tác hay không.
Lan Vọng Sinh: "Người còn lại không nhiều, ta ngày mai hẳn là cũng sẽ đấu với Kim Đan, không biết gặp được ai."
[ Huyền Cầm, ta muốn bế quan độ kiếp, trong khoảng thời gian này ta không có thời gian nhìn chằm chằm ngươi, hảo hảo tận hưởng sự tự do ngắn ngủi này.]
Trúc Ẩn Trần nhẹ nhàng chớp mi, Túc Ly thật sự muốn bế quan, Nguyên Anh kiếp không thể giả vờ, trừ phi Thiên Đạo giúp hắn diễn trò.
Không phải giả, vậy Túc Ly còn có thể ở Kim Đan kỳ là thật, chỉ có quỷ mới tin, trong thức hải hồn ấn không thể làm giả được, lúc ở dược trì tiếp xúc với thần hồn, y rõ ràng cảm nhận thần hồn cường đại của đối phương, tuyệt đối không chỉ ở Kim Đan tiêu chuẩn.
Cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình không thấy có gì lạ.
Cảnh tượng những sợi dây rối nhuộm đỏ máu theo ngón tay chui vào cơ thể hiện lên trong đầu, nhắc nhở thân thể của y sẽ mất khống chế bất cứ lúc nào, có thể bị người khác thao túng.
Trong mắt một mảnh trấn tĩnh, tất cả suy nghĩ đều ngưng tụ thành một tảng băng rắn chắc không thể phá vỡ.
Một khoảng thời gian tự do ngắn ngủi?
Tự do ngắn ngủi?
Túc Ly bất tử, y lấy đâu ra tự do.
Sau khi cuộc thi kết thúc, ngọc giản được đổi mới.
Trúc Ẩn Trần nhìn ngọc giản của mình và Lan Vọng Sinh giống nhau như đúc, hai mặt nhìn nhau.
"Ngươi hiện tại biết mình đấu với ai rồi, kinh ngạc không?"
Lan Vọng Sinh: "Cái này, không đến mức kinh ngạc, vừa lúc chúng ta cũng đã lâu không đánh, không bằng..." đánh thống khoái một trận.
Tư Nguyệt Nhã: Nhìn chằm chằm...
Liễu Nam Yên: Im lặng nhìn chăm chú-ing
"Không bằng quyết định thắng bại bằng kéo búa bao đi." Lan Vọng Sinh vừa nói vừa giơ nắm đấm nói.
Trúc Ẩn Trần nhìn anh đột nhiên thay đổi vẻ mặt, nhận thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại, Tư Nguyệt Nhã mỉm cười rạng rỡ, Liễu Nam Yên nhã nhặn lịch sự mà sửa sang lại thảo dược, đều rất bình thường, Mặc Lan vừa nhìn thấy cái gì? Giống như vừa thấy quỷ.
Trong nháy mắt y quay đầu lại, khuôn mặt của hai người phía sau lập tức thay đổi. Tư Nguyệt Nhã đặt tay lên trên cổ cười dữ tợn, Liễu Nam Yên cầm một nhánh cỏ không chút lưu tình cắt đứt, độ uy hiếp không cần nói cũng biết.
Chứng kiến toàn bộ cảnh thay đổi vẻ mặt Lan Vọng Sinh:....
Nữ nhân là những sinh vật hay thay đổi.
Trận này tỷ thí chung quy là không đánh được.
Lan Vọng Sinh vẫn chưa nhận thua, anh trực tiếp vắng mặt.
Nếu trong thời gian một chén trà nhỏ mà chưa tới, trực tiếp phán định bỏ quyền nhận thua.
Trúc Ẩn Trần ở trên lôi đầu thổi một làn gió lạnh, cho đến khi thời hạn kết thúc cũng không nhìn thấy bóng dáng của anh.
Sau khi xuống đài nhận được hạc giấy truyền tin, trên một câu —— ta ở khu luyện khí, Hàn Trúc mau tới chuộc ta!!!!!
Trúc Ẩn Trần:...Thư cầu cứu rất quen thuộc, Mặc Lan thua tiền lại bị giữ ở chỗ nào rồi?
Nhóm sư muội trên lôi đài so đấu còn chưa kết thúc, Trúc Ẩn Trần một mình đến khu luyện khí.
Nhìn từ xa, Trúc Ẩn Trần thoáng nhìn thấy Lan Vọng Sinh đang ôm một tu sĩ mặc hồng bào không buông tay, sau đó bị một đám tu sĩ hồng bào khác dùng sức kéo xuống.
Một chút màu xanh bên trong màu đỏ thực sự rất bắt mắt.
"Buông tiểu sư thúc ra, ngươi là tên lưu manh vô lại!"
"Mau buông tay cho ta! Ta còn chưa ôm eo tiểu sư thúc lần nào ngươi dựa vào cái gì!"
"Đúng vậy, mẹ mó! Ta đối với tiểu sư thúc chỉ có thuần túy kính ngưỡng. Vừa rồi là ai to gan lớn mật hồ ngôn loạn ngữ?"
Những người mặc hồng bào xung quanh không hẹn mà cảm thấy chột dạ, sau đó nỗ lực kéo Lan Vọng Sinh ra.
Mọi người trăm miệng một lời: "Buông tiểu sư thúc ra!"
"Không bỏ!" Lan Vọng Sinh gắt gao ôm chặt eo Hách Liên Luật, hai cái cánh tay như hàn lại với nhau, mười mấy cái tay cùng nhau kéo ra ngoài, cũng không hề động đậy.
"Cái tên biết xấu hổ!"
"Đừng kéo mạnh, có thể làm tổn thương tiểu sư thúc."
"Ta chưa bao giờ thấy Kim Đan không biết xấu hổ như vậy!"
Lan Vọng Sinh: "A, đó là vì các ngươi nhìn thấy quá ít Kim Đan."
"Hắn còn dám chế nhạo chúng ta kiến thức nông cạn! Các huynh đệ, chuyện này chúng ta không thể nhịn!"
"Hắn không biết xấu hổ, chúng ta không cần tuân theo quy củ, túm tóc hắn!"
"Cào ngứa hắn!"
"Cởi quần hắn ra!"
Lan Vọng Sinh xoay người tránh né một đôi tay túm lấy quần mình: " D*m*l, các ngươi làm thật đấy à?"
"Hữu dụng! Hắn sợ!"
"Tiến lên!"
"Lột hắn!"
Trúc Ẩn Trần:...
Thật náo nhiệt, bây giờ đi tới nói y quen hắn có phải mất mặt quá hay không, nếu không vẫn nên đi trước coi như mình chưa đến đây.
Lùi về phía sau, gót chân vừa mới nâng lên một nửa.
Lan Vọng Sinh đã xác định được vị cứu tinh của mình trong binh hoang mã loạn, hai mắt tỏa ánh sáng, hét lớn: "Hàn Trúc! Ah, các ngươi đừng lột, người chuộc ta tới rồi."
Một đám người mặc hồng bào đều quay đầu lại nhìn về hướng anh đang nhìn, dán mắt vào Trúc Ẩn Trần, người chung quanh xem náo nhiệt cũng cùng nhìn ra.
Bị mọi người nhìn chằm chằm thân hình Trúc Ẩn Trần cứng đờ.
Lan Vọng Sinh, cái thằng nghịch tử này, dám hại kim chủ chuộc thân cho ngươi, không tìm cơ hội xin lỗi thì đừng có trách.
Cũng may mặt y hiện tại là mặt than, không có ai nhìn ra y xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân ấn xuống mặt đất.
"Ngươi hôm nay bỏ tỷ thí là vì tới chỗ này...." Trúc Ẩn Trần trong lúc nhất thời không tìm được từ thích hợp để hình dung hành vi của Lan Vọng Sinh.
Anh mắc nghẹn, nhóm hồng bào có thể đánh giá là há mồm một lèo.
"Lì lợm la liếm!"
"Mất mặt xấu hổ!"
"Chẳng biết xấu hổ!"
"Có nhục văn nhã!"
"Đồi phong bại tục!"
Lan Vọng Sinh trừng mắt: "Ai nói đồi phong bại tục? Cái này ta không nhận."
Anh vặn vẹo cơ thể, thoát khỏi hai tay trên người mình: "Buông tay, không thấy người tới rồi sao? Ta không lừa các ngươi."
"Không đúng!"
Nhân vật chính Hách Liên Luật đang bị tranh giành, đột nhiên lên tiếng khiến Lan Vọng Sinh giật mình, ngay sau đó nhíu mày, vẻ mặt không tốt, ánh mắt ủ dột: "Cái gì không đúng, nói ta tìm tu sĩ Băng linh căn tới đây giúp ngươi rèn linh kiếm rồi cho ta luyện kiếm, ngươi chẳng lẽ muốn đổi ý?"
Khí tức âm trầm khiến đám người mặc hồng bào im như ve sầu mùa đông. Nếu lúc trước Lan Vọng Sinh đã như vậy, bọn họ chưa chắc dám kéo anh.