Ba người Tư Nguyệt Nhã trực tiếp lao lên lôi đài. Liễu Nam Yên sau khi kiểm tra kim độc sắc mặt phát lạnh: "Phệ linh tán, sư huynh đừng sử dụng linh lực."
Một lượng lớn thông tin do hệ thống truyền tải đổ vào thức hải, trong đầu giống như có một quả cân, chen chúc đến trướng đau.
Trúc Ẩn Trần cố gắng giữ giọng bình thường: "Ta biết."
Một bên tiếp thu cốt truyện, một bên điên cuồng xem thông tin.
Công pháp kỳ ngộ của tiểu sư đệ? Chẳng trách người khác không tìm được cơ duyên này.
Tứ sư muội được thần kiếm nhận chủ, cái này không tồi.
Người theo đuổi nhị sư muội, nhiều tên ghê, quá khó nhìn!
Một phần cốt truyện tiếp theo, quê hương của Tam sư muội?
Tất cả những cái này là gì? Tại sao một chút thông tin hữu ích cũng không có? Tìm lại xem.
Lan Vọng Sinh giơ kiếm chĩa vào Dương Sùng, vừa định ra tay thì đã bị chấp sự trưởng lão ngăn lại.
"Quanh thân người này có ma khí, cần phải thẩm vấn cẩn thận."
"Cho nên cứ để cho tên chó chết này bỏ đi mà không được gì sao?" Ánh mắt Lan Vọng Sinh âm trầm, ngang ngược hung ác.
Chấp sự trưởng lão bị anh nhìn đến trong lòng cả kinh, người này tâm tính hung ác, so với tên nằm trên mặt đất còn giống ma tu hơn.
Nếu gia nhập Thái Nhất Huyền Tông ta, đương nhiên phải nhắc nhở sư chú ý.
Chấp sự trưởng lão liếc nhìn thanh kiếm của anh nói: "Lưu một mạng."
Lan Vọng Sinh rút kiếm, trực tiếp bước về phía trước.
"A ——"
Tư Nguyệt Nhã bất an mà nhìn Liễu Nam Yên: "Nhị sư tỷ."
Liễu Nam Yên nhìn chằm chằm kim châm, xoay người cúi người với chấp sự trưởng lão: "Ta hiện tại không thể giải được loại độc này, thỉnh quý tông ra tay, giúp sư huynh của ta giải độc."
Không phải nàng không biết giải độc, mà là tu vi không đủ.
Chấp sự trưởng lão: "Ta đã liên hệ với y tu, tin rằng bọn họ sẽ sớm đến."
Dương Sùng bị Lan Vọng Sinh đánh đến mặt mũi bầm dập, đột nhiên cười lớn hét lên: "Ta là Kim Đan, ta là Kim Đan! Dựa vào cái gì nói ta không phải Kim Đan."
Phát quan* bị đá bay xuống, mái tóc rối bù rơi xuống che khuất một bên mắt, gã nhặt đao trong tay người rơm, cười điên cuồng tự mổ bụng mình, sau đó đưa tay vào trong.
"Ta có kim đan, kim đan của ta, kim đan của ta đâu?! Ta rõ ràng có kim đan, kim đan của ta đi đâu rồi?!"
Lan Vọng Sinh đang đánh người bị sốc trước hành động tự hại mình, nhíu mày lùi ra xa.
Chấp sự trưởng lão ra tay đánh Dương Sùng bất tỉnh để cứu gã một mạng, lắc đầu thở dài: "Chấp niệm quá nặng, nhập chướng quá sâu."
Mọi người đều nhìn thấy tình huống đan điền của Dương Sùng khi gã mổ bụng, ở đó không có Kim Đan, mà chỉ có màu đen của ma khí thôi.
Trúc Ẩn Trần bắt được một vài từ trong cốt truyện.
Có biện pháp!
[ Dừng lại! ]
Một lượng lớn thông tin bị ứ đọng trong thức hải, đầu ong ong, đau nhức.
Hic, đầu sắp nổ tung rồi.
Trúc Ẩn Trần cố gắng chuyển hướng lực chú ý của mình, để bản thân bỏ qua cơn đau âm ỉ và khó chịu trong đầu.
Túc Ly là nửa ma, đan điền của hắn trông như thế nào, nửa đen nửa trắng? Thêm hai dấu chấm trắng chẳng phải là có thể tạo ra sơ đồ bát quái.
[ Hệ thống, cậu không có cửa hàng hay thứ gì tương tự để tạo bản sao sao? ]
......
[ hệ thống? ]
Lại rớt mạng.
Thật là, khi nào mới có thể liên lạc ổn định, hệ thống của y bị hỏng luôn rồi, không có bàn tay vàng không còn con đường ngắn.
"Cứ giao y cho ta."
Âm thanh của Túc Ly, thằng nhãi này tới rất nhanh.
"Ngươi là ai?" Liễu Nam Yên và Tư Nguyệt Nhã đứng trước mặt Trúc Ẩn Trần, cảnh giác nhìn Túc Ly.
Túc Ly lướt qua các nàng nhìn về phía Trúc Ẩn Trần: "Tình huống của Huyền Cầm không thể tiếp tục trì hoãn. Ta có lệnh bài tới dược trì Ất Mộc."
Dược trì Ất Mộc của Thái Huyền Nhất Tông được xưng là Hóa Thần không độc khó hiểu, ngoại trừ ba loại độc trong thiên hạ, cùng số ít độc dược cực kỳ hiếm thấy, không có loại độc nào mà Ất Mộc dục không thể giải được, ngâm trong hồ một chút không thể giải trừ, vậy chỉ cần ngâm thêm vài lần nữa.
Trong khi giải độc còn có tác dụng tẩy kinh rèn cốt, thanh lọc cơ thể.
Ánh mắt hai nàng càng thêm không đúng. Ất Mộc dược trì có hiệu quả đến đâu cũng khó vào được, không thân cũng chẳng quen, độc này cũng không phải không có dược chữa được, người này trực tiếp chọn Ất Mộc dược trì.
"Nam Yên, phía trước gặp được ma tu là Tử Hành đã cứu ta, không cần lo lắng."
Trúc Ẩn Trần nói ra nửa câu đầu, trong lòng vô cùng may mắn kinh mạch trên mặt đã đóng băng, nếu không y khó có thể tưởng tượng được khuôn mặt của mình sẽ vặn vẹo đến mức nào.
Đây thực sự là câu nói buồn nôn nhất mà y từng nói trong đời, không, trong hai đời của mình.
Chấp sự trưởng lão: "Túc Ly là đệ tử duy nhất của Tiên Tôn, trong tay hắn thật sự có lệnh bài Ất Mộc dược trì."
Dưới sự bảo đảm của sư huynh và trưởng lão chấp sự, Liễu Như Yên và Tư Nguyệt Nhã mới nhường đường.
Túc Ly đi tới bên cạnh Trúc Ẩn Trần, ôm lấy eo y: "Nếu như ngươi không tiện sử dụng linh lực, ta sẽ mang ngươi đi."
Động tác kháng cự của Trúc Ẩn Trần sững lại tại chỗ, nhìn Túc Ly nâng mình lên đúng ra là động tác giam cầm dẫm lên phi kiếm của hắn.
Nhìn hai người ngự kiếm rời đi, chấp sự trưởng lão bắt đầu duy trì trật tự, yêu cầu đệ tử khiêng Dương Sùng đi, cũng bắt đầu đuổi mọi người ra khỏi lôi đài.
Lan Vọng Sinh liếc qua Dương Sùng giống như đống bùn nhão, rồi cùng sư tỷ sư muội bước xuống lôi đài.
"Ta cảm thấy không đúng lắm."
Tư Nguyệt Nhã: "Ta cũng cảm thấy không đúng, mấy ngày nay sư huynh chưa từng nhắc tới tên Túc Ly này, trước đây huynh ấy cũng chưa từng nói với muội bất cứ điều gì."
Lan Vọng Sinh gật đầu, thời điểm nhìn thấy người tên Túc Ly tới gần, Hàn Trúc tựa như muốn tránh né, làm sao có thể có phản ứng như vậy với ân nhân cứu mạng của mình?
Tư Nguyệt Nhã: "Có phải bởi vì lần này muội đi xa quá lâu, sư huynh coi ta như người xa lạ."
Lan Vọng Sinh: "...... Hẳn là không phải, muội cảm thấy Túc Ly là người như thế nào."
Tư Nguyệt Nhã nghĩ nghĩ nói: "Nghe đồn hắn ôn hòa chính trực, có trách nhiệm. Hôm nay nhìn thấy quả thực rất giống trong lời đồn. Huống chi hắn còn cứu sư huynh của ta, hiện tại lại mang sư huynh đi dược trì, quá tốt."
Là tốt quá mức, không phải có cảm giác có vấn đề, cho nên Hàn Trúc không quen với loại nhiệt tình này?
Lan Vọng Sinh tự hỏi liệu mình có quá mức đa nghi không, tâm tư ai không thuần sẽ dẫn người tới nơi trân quý như Ất Mộc dược trì, hay ở trước công chúng là điều thừa thãi.
Tư Nguyệt Nhã: "Sư tỷ, tỷ muốn đi đâu?"
Liễu Nam Yên đi thẳng đến khu vực tỷ thí: "Ta tiếp tục thi đấu."
Nàng không muốn ra ngoài, suốt ngày phải đeo mặt nạ, rời xa đám đông, chính là để tìm kiếm sự bình yên.
Mà khi sư phụ không ở đây, sư huynh sư đệ mất tích, cho tới hôm nay, rõ ràng biết phương pháp giải độc lại bởi vì thực lực không đủ, chỉ có thể trông cậy vào tấm lòng nhân ái của người khác.
Sau đó, nàng mới nhận ra sự bình yên này chỉ có người che ô cho nàng, với thực lực Kim Đan kỳ căn bản là không đủ.
Thân thể lô đỉnh hành tẩu bên ngoài, bất kỳ lựa chọn sai lầm nào cũng sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được chứ đừng nói đến chuyện cả đời như bái sư, nhưng nàng lại tin tưởng vào sư huynh của mình.
"Cẩn thận Hải Tâm, lấy được vị trí thứ nhất, trở thành đệ tử của Xuyên Ô."
Trúc Ẩn Trần đã truyền âm cho nàng trước khi rời đi, mặc dù nàng không biết Xuyên Ô là người phương nào.
Nhưng đứng vị trí thứ nhất của luyện dược, nàng nhất định phải lấy.
*
Không có ai canh giữ Ất Mộc dược trì, bởi vì trận pháp ở đây là do chính Tiên Tôn tạo ra. Nếu không có lệnh bài, ngay cả Hóa Thần đại lão cũng không thể tiến vào dù chỉ nửa bước.
Hồ dược màu ngọc lam tỏa ra ánh sáng bạc, cách xa bờ có thể cảm nhận được sinh mệnh mãnh liệt, yên tĩnh, thuần túy.
Bùm một tiếng, Trúc Ẩn Trần bị ném thẳng vào.
Đơn giản dược trì cũng không sâu lắm, Trúc Ẩn Trần đứng lên cũng không qua tới eo, mới vừa đứng vững, trên vai nhiều ra một bàn tay ấn y trở lại trong ao, nước bao phủ đỉnh đầu.
____________
*Phát Quan: Mũ, nón. 頭戴束髮冠 (Đệ bát hồi) Đầu đội mũ bịt tóc.