"Ta còn một việc nữa cần nhắc ngươi."Sở vương gia: "Túc Ly cũng yêu cầu ta lấy nước sông Vong Xuyên."
Trúc Ẩn Trần không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, "Tên trộm vẫn không chịu từ bỏ. Từ khi Túc Ly nói ra việc muốn dùng nước sông Vong Xuyên để cho ta uống, ta đã biết hắn sớm có ý định này."
Trúc Ẩn Trần: "Ngươi đã đưa cho hắn rồi?"
Sở vương gia im lặng, Trúc Ẩn Trần coi như hắn đang ngầm thừa nhận.
Trúc Ẩn Trần: "Ta hiểu rồi, đa tạ đã nhắc nhở."
Sở vương gia gật đầu, chắp tay nói: "Cáo từ."
Khi Sở vương gia chuẩn bị rời đi, Trúc Ẩn Trần gọi hắn lại: "Khoan đã, ngươi biết tình trạng chuyển thế của Tiên Tôn không?"
Sở vương gia suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Vẫn còn sống." Hắn không thấy người ở Quỷ giới thì tức là người vẫn còn sống.
Trúc Ẩn Trần cạn lời, ta tất nhiên biết hắn còn sống, còn biết Túc Dật đã chuyển thế vào thế giới nhỏ. Nhưng rốt cuộc hắn chuyển thế đến chỗ nào? Sau khi ta vượt qua không gian để đến thế giới nhỏ, ta phải tìm người ở đâu?"
Dùng thần thức như radar để quét bản đồ một cách vô định sao? Thế giới nhỏ dù có từ "nhỏ" trong tên cũng chỉ là so với tu chân giới, không có nghĩa là nó thật sự nhỏ, dù gì đó cũng là một thế giới độc lập.
Trúc Ẩn Trần hỏi kỹ hơn: "Thân phận, tên họ, nơi sinh của hắn sau khi chuyển thế là gì?"
"Làm sao ta biết được?" Sở vương gia ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi đã để lại phong ấn trên người hắn, đến kính vãng sinh của Quỷ giới cũng không thể soi ra hình ảnh của hắn, giờ ngươi lại đến hỏi ta?"
Phong ấn? Ta hạ phong ấn lên người Túc Dật khi nào nhỉ? Lúc đầu rõ ràng thứ mà ta đặt lên đầu hắn là tọa độ chuyển sinh mà hệ thống cung cấp, để đảm bảo hắn sẽ đầu thai vào đúng địa điểm chỉ định, chẳng lẽ thứ đó còn có tác dụng che giấu công cụ truy tìm sao?
Trúc Ẩn Trần: "Ta hiểu rồi."
Trong mắt Sở vương gia, Trúc Ẩn Trần như vừa nhớ ra điều gì đó.
Thật là bí ẩn, từ khi còn sống đến lúc chết, trở thành Quỷ vương bao nhiêu năm nay, hắn chưa từng thấy ai như Trúc Ẩn Trần và Túc Ly.
Một người như bị bao phủ trong sương mù, ẩn giấu vô số bí mật, dùng lạnh lẽo và sắc bén như băng để bao bọc bản thân, khiến người khác không thể nhìn thấu, cũng không dám chạm vào.
Một người khác thì liều lĩnh, táo bạo đến cực điểm, điên cuồng và ngạo mạn, nhưng lại khiến người ta cảm giác rằng hắn có thể làm bất cứ điều gì, kiêu ngạo đến mức không để ý đến bất cứ điều gì, nhưng lại kiên trì với người phía trước.
Sau khi rời khỏi chỗ Trúc Ẩn Trần, Sở vương gia xoay người xuất hiện trước mặt Túc Ly, lấy ra một cái bình sứ đen giống hệt cái vừa đưa cho Trúc Ẩn Trần.
Giữ mặt không biểu lộ cảm xúc, hắn ngước mắt nhìn con quỷ trước mặt: "Ngươi định dùng nước này cho tiệt duyệt Kiếm Chủ?"
Túc Ly quan sát cái bình trong tay, mỉm cười: "Không phải bây giờ."
Sở vương gia giữ nguyên biểu cảm, thầm nghĩ: A, không phải bây giờ, nhưng đạo lữ của ngươi dường như đã chuẩn bị hành động rồi, hai người này đúng là tâm ý tương thông.
Túc Ly: "Mặc dù nước này có tác dụng hạn chế với Huyền Cầm, nhưng thỉnh thoảng chơi đùa cũng không kém phần thú vị."
Sở vương gia:... Các ngươi tình thú cũng rất độc đáo.
Đó là nước sông Vong Xuyên, vật tiên thiên dùng để tẩy sạch ký ức kiếp trước trước khi linh hồn chuyển thế, vậy mà đến chỗ bọn họ lại thành công cụ để chơi đùa, thật là... không thể diễn tả được.
Sở vương gia chân thành chúc phúc: "Chúc các ngươi chơi vui vẻ, bạc đầu giai lão, mãi mãi đồng tâm."
Khóa lại! Phải khóa lại! Hai người này mà được thả ra thì đều là mối họa, các ngươi cứ ở bên nhau mà chơi đùa từ từ đi.
Túc Ly: "Cảm ơn lời chúc phúc của ngươi, cũng chúc ngươi và đạo lữ sớm ngày hòa giải."
Sở vương gia cảm thấy như bị đâm một mũi tên vào tim: "Không nhọc các hạ lo lắng, ta và đạo lữ đã hóa giải hiểu lầm rồi."
Túc Ly: "Thật sao? Chúc mừng ngươi."
Túc Ly nói chúc mừng, nhưng giọng điệu và nụ cười của hắn trong mắt Sở vương gia lại chứa đầy chế giễu.
Sở vương gia cười lạnh một tiếng, vốn định báo cho Túc Ly biết Trúc Ẩn Trần cũng đã yêu cầu lấy nước sông Vong Xuyên, nhưng rồi lại nuốt lời đó xuống.
Nỗi căm giận từ lần bị Túc Ly lừa mang tin đến đại điển đạo lữ của Trúc Ẩn Trần lại trỗi dậy.
Cứ từ từ mà cười đi, đạo lữ của ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để cho ngươi uống nước sông Vong Xuyên rồi, hãy tận hưởng niềm vui mất trí nhớ của ngươi đi.
Sở vương gia sau khi biết mục đích của hai người khi yêu cầu lấy nước sông Vong Xuyên lập tức rời đi, không dại gì xen vào giữa hai người bọn họ.
Là Quỷ vương, canh giữ nước sông Vong Xuyên là trách nhiệm của hắn, nếu là người khác đến xin, hắn nhất định sẽ không cho.
Nhưng đối với Trúc Ẩn Trần và Túc Ly, dù không cho, hai người này cũng có thể tự mình đi lấy, đặc biệt là Túc Ly việc hắn thông báo trước khi yêu cầu chính là một hành động lịch sự.
Sở vương gia với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc trở lại quỷ giới, tìm đến đạo lữ của mình bắt đầu một loạt những lời than phiền: "Ta cả đời này không muốn gặp lại hai người bọn họ nữa."
...
Túc Ly tìm thấy Trúc Ẩn Trần khi y đang pha trà, khói trắng nhè nhẹ bốc lên từ tách trà.
Trúc Ẩn Trần ngồi trên một chiếc ghế đá không có lưng tựa, đôi cánh rồng phía sau buông xuống nền đất lát đá, từ xa trông giống như một chiếc áo choàng dài, làm tôn thêm dáng người cao ráo, tuấn mỹ của y.
Trong tầm nhìn của Trúc Ẩn Trần xuất hiện bóng dáng một người, nhưng y không hề để ý, tiếp tục tập trung rót nước trà vào tách.
Tách trà có màu đỏ đen giao thoa, rất giống với xích nham thạch chước tuyền, những ngón tay hon dài đặt trên tách trà đỏ sẫm, đầu ngón tay trắng ngần bị ánh sáng của tách trà làm nổi lên một chút sắc đỏ nhạt, khiến người ta không khỏi suy nghĩ lung tung.
Túc Ly không khỏi nhớ lại thời gian không lâu trước đây, bàn tay này đã nắm chặt vào đá, các đốt ngón tay căng ra, dù cố gắng giãy giụa cũng không thể thoát ra, hơi ẩm hòa lẫn với nước suối cùng với màu đỏ phản chiếu từ đá...
Ánh mắt hơi động, đầu lưỡi quét qua đầu răng, trong lòng dấy lên một cơn ngứa ngáy khó chịu.
Trúc Ẩn Trần nâng chén trà lên, đôi môi vừa chạm vào miệng chén thì một bàn tay vươn đến chạm vào cổ tay y.
"Huyền Cầm, không định rót cho ta một chén sao?"
Trúc Ẩn Trần ngẩng đầu lên thấy nam nhân đối diện đang nhìn y chằm chằm, trong mắt lộ rõ dục vọng không che giấu.
"Ra cửa rẽ trái, trong phòng đối diện có bộ trà cụ và trà, tự mình pha đi."
"Nhưng ta chỉ muốn chén trà trong tay Huyền Cầm."
Khi nói câu này, Túc Ly không nhìn vào chén trà mà nhìn vào ngón tay của Trúc Ẩn Trần đang cầm chén trà, cùng với đôi môi ướt dính một chút nước trà.
Trúc Ẩn Trần không nhúc nhích, kiếm khí quét qua ngón tay đang nắm cổ tay mình.
Bàn tay đó tan thành ma khí biến mất, Trúc Ẩn Trần từ từ nhấp một ngụm trà, chưa kịp nuốt xuống thì người đối diện đã áp sát, môi lưỡi chạm nhau, lưỡi quấn lấy, tranh đoạt ngụm trà.
Trúc Ẩn Trần đẩy vai hắn ra, lông mày nhíu lại, lau khóe môi, đôi mắt xanh băng nhìn hắn.
Túc Ly nuốt ngụm trà cướp được từ miệng Trúc Ẩn Trần, cười nói: "Trà này thật sự ngon."
"Vậy sao?" Trúc Ẩn Trần đặt chén trà xuống, lặng lẽ nhìn hắn.
Sao vẫn chưa có phản ứng gì, liệu có phải liều lượng quá ít không?
"Huyền Cầm đang nhìn gì vậy?" Túc Ly hỏi.
Trúc Ẩn Trần thu ánh mắt lại, không trả lời.
Nửa ngụm quả thực quá ít, phải tìm cơ hội khác để uống thêm.
Túc Ly thấy y đặt chén trà xuống, định rời đi, hỏi: "Không uống nữa sao?"
Trúc Ẩn Trần: "Ban thưởng cho ngươi đấy." Tốt nhất là uống hết cho ta.
"Huyền Cầm, em đã bỏ dược vào trà phải không?"
Câu hỏi vang lên từ phía sau khiến Trúc Ẩn Trần cắn răng chửi thầm, y đã làm đến mức này rồi mà vẫn để hắn nhận ra vấn đề là sao?
Vậy nên ngụm trà đó hắn không nuốt xuống sao?
Trúc Ẩn Trần quay đầu nhìn nam nhân ngồi trên ghế: "Phải."
Thái độ vô cùng thản nhiên, nếu ta thực sự bỏ thuốc thì ngươi làm được gì?
"Huyền Cầm muốn làm gì ta cứ nói thẳng, cần gì phải bỏ thuốc?"
Túc Ly bước đến trước mặt Trúc Ẩn Trần, một tay ôm eo một tay ấn vào bụng y.
Trúc Ẩn Trần gạt tay hắn ra: "Ta bỏ độc dược."
"Độc dược không thể giết ta, Huyền Cầm có thể cho ta biết tên của dược, ta cũng có thể nói cho em biết, nó có tác dụng với ta hay không."
Túc Ly theo lực của y ngồi lại vào ghế, đưa tay cầm chén trà cẩn thận quan sát.
Trúc Ẩn Trần ấn chén trà làm nước trong chén đóng băng cho vào nhẫn trữ vật: "Ngươi đã đoán được, vậy cứ ở đây từ từ mà đoán."
"Huyền Cầm à..."
Ba từ vừa ra không còn lời nào nữa, cũng không có động tĩnh, Trúc Ẩn Trần quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Túc Ly nhắm mắt dựa vào ghế, như thể đã ngủ.
"Túc Ly?" Trúc Ẩn Trần bước nhanh đến gần, chọc hắn một cái, không có phản ứng.
Trúc Ẩn Trần lập tức bóp cằm hắn, lấy ra nốt nước sông Vong Xuyên đổ vào miệng hắn.
Bất kể ngươi giả vờ hay thật sự ngất, đều uống hết cho ta.
Bóp miệng, rót nước, ấn cổ họng, sau loạt động tác đó Túc Ly vẫn không phản ứng, Trúc Ẩn Trần cuối cùng xác định hắn đã thực sự uống ngụm trà đó.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, khi đôi mắt đầy tà ác và nguy hiểm đó nhắm lại, dựa vào cái thân xác kia, Túc Ly đang yên tĩnh ngủ thực sự là một mỹ nam tuyệt thế.
Trúc Ẩn Trần vẫn có chút khoan dung với khuôn mặt này, dù Túc Ly có ngông cuồng và làm quá đến đâu, vẫn có thể khơi gợi dục vọng của Trúc Ẩn Trần, phần lớn công lao là do khuôn mặt này.
"Thật biết giả vờ." Đã có tác dụng rồi còn giả vờ như không có gì để bắt chuyện với ta.
Ngón tay nắm lấy má Túc Ly kéo ra, làm biến dạng khuôn mặt đẹp trai đó.
Trúc Ẩn Trần hài lòng nhìn khuôn mặt đó dưới tay mình lộ ra đủ loại vẻ xấu xí, khóe miệng nhếch lên một đường cong vui vẻ, đang chơi vui thì người dưới tay mở mắt.
Đôi mắt đen ngòm nhìn người trước mặt, mắt đen không thấy đáy như hai hố sâu, đen kịt, làm người ta phát hoảng.
Trúc Ẩn Trần đã thấy đủ mọi trạng thái điên rồ của hắn, nhưng cái vẻ yên tĩnh này thì chưa từng thấy, nhưng cũng không làm hắn sợ, tay siết mạnh vào mặt hắn một cái, để lại một vết đỏ rồi mới buông ra, nói: "Tỉnh rồi, còn nhớ gì không?"
Túc Ly không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Trúc Ẩn Trần.
Trúc Ẩn Trần di chuyển một chút, ánh mắt của túc Ly cũng di chuyển theo y, ngoài ra không có động tĩnh gì khác.
Trúc Ẩn Trần đột nhiên nhận ra một vấn đề, lúc đó y uống là Vong Tình Thủy, nên chỉ mất một phần ký ức, còn Túc Ly uống là nước sông Vong Xuyên nguyên chất.
Y nhìn Túc Ly đang mất trí nhớ trước mặt, hỏi: "Ngươi còn biết đi không?"
Túc Ly ngồi yên lặng trên ghế, không nói năng gì, không động đậy, như một con búp bê lớn.
Hỏng rồi, Trúc Ẩn Trần cảm thấy hơi đau đầu, y chỉ biết nước sông Vong Xuyên có thể làm người ta mất trí nhớ, nhưng quên rằng đó là thuốc xóa ký ức trước khi linh hồn tái sinh, nghĩa là, trạng thái hiện tại của Túc Ly giống như một đứa trẻ sơ sinh! Thậm chí hắn rất có thể không biết nói!
"Thật sự phải nuôi từ đầu sao."
Trúc Ẩn Trần nhìn Túc Ly, niềm vui khi tính toán thành công tắt ngấm dưới ánh mắt trống rỗng kia.
Túc Ly như thế này, thật sự có chút không quen.
Y nắm lấy tay Túc Ly, dẫn hắn đứng dậy, nói: "Đi theo ta."
Túc Ly hoàn toàn nghe theo chỉ đạo của y, đứng dậy, đi theo y.
Trúc Ẩn Trần thở phào nhẹ nhõm, may quá, cơ thể vẫn còn nhớ cách đi, không cần dạy từ đầu.
Nhưng rõ ràng hắn không biết nói, cùng với các kiến thức cơ bản khác về cuộc sống... Thật tốt, y đã bắt đầu hối hận, đây chẳng phải là tự chuốc lấy rắc rối sao?
Hay là giết luôn đi... Không được, Túc Ly biết rõ cơ thể có vấn đề nhưng vẫn không rời đi, lại còn ngất xỉu ngay trước mắt y, chắc chắn có kế hoạch dự phòng.
Nếu y thực sự giết hắn, nếu Túc Ly chạy thoát và hồi phục ký ức thì cũng tốt, dù sao cũng không phải lần đầu y ra tay giết người, nhưng nếu hắn không có ký ức... hắn sẽ ẩn mình, trở thành một cái gì đó mà y không biết ở nơi y không thể nhìn thấy, vậy thật đúng là làm người cảm thấy tương lai trước mắt tối sầm.
Trúc Ẩn Trần nhìn người bên cạnh có ánh mắt trống rỗng nhưng luôn nhìn vào y.
Thôi vậy, cứ nuôi thử xem, chắc chắn không tệ hơn bản gốc, kết quả tồi tệ nhất là một lần nữa trở nên lệch lạc, lúc đó tìm cách lấy lại ký ức của hắn, mọi thứ sẽ trở lại điểm xuất phát.
Ít nhất trong thời gian này sẽ không có ai phá hỏng kế hoạch của y, Băng Long đang đối đầu với hệ thống, Thiên Đạo của thế giới khác đang bận rộn hợp nhất với quy tắc của Ma giới, mấy kẻ nằm vùng tuy chưa tìm ra nhưng cũng không gây ra động tĩnh gì, mọi thứ đều rất ổn định.
Trúc Ẩn Trần: "Ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên mới, gọi là Trúc Tử Hành."
Mang họ của ta, nhận lấy tên của ngươi.