Mấy Người Có Thể Đổi Bạch Nguyệt Quang Được Không!?

Chương 1




"Sư đệ, ngươi nhìn ngọn núi này, có cảm nhận được gì không?"

Phía trên vách núi không biết tên, cơn gió thổi qua mái dài đen nhánh của thanh niên, khuân mặt anh tuấn, tựa như núi xa, thanh nhã lại trầm tĩnh, trên người khoác bạch y, tựa như tiên nhân sắp cưỡi gió mà đi.

Tiêu Thế An yên lặng kéo tiên nhân trở lại, thuần thục từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc áo choàng lông, khoác lên vai y.

"Đại sư huynh, chúng ta cần phải trở về."

Trúc Ẩn Trần hơi nhíu mày, giữa mày nhiễm chút u sầu: "Từ đây nhìn xuống, ngươi thật sự không có ý tưởng gì sao?"

Tiêu Thế An: "Có."

Một tia hy vọng dâng lên trong lòng Trúc Ẩn Trần, chẳng lẽ radar Long Ngạo Thiên vô dụng nhà y cuối cùng cũng có tác dụng.

Tiêu Thế An: "Nơi này rất cao, không an toàn, hơn nữa gió còn rất mạnh, nếu ở đây lâu hơn, sư huynh sẽ bị bệnh."

Trúc Ẩn Trần:...

Ta muốn hỏi cái này à? Đây đã là vách núi cao nhất gần đó rồi, ngươi không nghĩ ta muốn nhảy xuống hả?

"Ta sao có thể yếu ớt như vậy, khụ khụ khụ."

Cổ họng đột nhiên ngứa ngáy, Trúc Ẩn Trần nhịn không được ho nhẹ vài tiếng, giữa mày hiện lên hai phần bệnh tật.

Trúc Ẩn Trần xác định mình ở trong mắt Tiêu Thế An quả nhiên là như vậy, vẫn còn bị bệnh, vừa vặn một chút lại không thành thật, lần sau tuyệt đối không thể chiều cậu bao gồm tiết lộ tin tức.

Y cảm thấy mình cần phải tranh luận: "Ta chỉ bị gió làm ngứa họng thôi."

"Vâng, sư huynh." Tiêu Thế An hiển nhiên một chút cũng không tin.

Một chiếc ô trúc in mực mở ra, tre trên đỉnh đầu hai người, dưới chiếc ô trúc, cơn gió hỗn loạn lắng xuống, những sợi tóc bay lên rơi xuống, một tấm màn bảo vệ vô hình ngăn cách với hoàn cảnh bên ngoài.

Tiêu Thế An hỏi: "Sư huynh, bộ pháp khí tam sư tỷ làm cho huynh đâu?"

Trúc Ẩn Trần một tay nắm, một tay đặt ở trước miệng, tầm mắt hơi chuyển động, nói gần nói xa: "Ngươi gần đây luyện "khinh thân quyết" và "cương quyết thuật" như thế nào rồi?"

Tiêu Thế An: "Cũng tạm."

Trúc Ẩn Trần nhìn về phía xa, chỉ vào ngọn núi bên cạnh trông giống như một ấm trà bị vỡ miệng. Đó là vị trí của tông môn bọn họ, núi Thanh Nhàn.

"Nơi này cách nhà cũng không xa, không bằng dùng thuật pháp lên đường, vừa lúc để ta nhìn ngươi gần đây tu luyện như nào."

Tiêu Thế An do dự một lát: "Đệ dùng thuật pháp lên đường, huynh ngồi pháp khí nhé."

Trúc Ẩn Trần lẳng lặng nhìn cậu.

Tiểu tử ngươi ngu thật hay giả ngu vậy, loại thời điểm này nên cam chịu hai người cùng dùng thuật pháp lên đường mới đúng, sư huynh của ngươi là không muốn ngồi pháp khí đấy!

Y không vui nhưng cũng không nói ra. Hình tượng đại sư huynh trưởng thành đáng tin cậy của y vẫn cần được duy trì.

Trúc Ẩn Trần uể oải lấy ra một chiếc xe bí ngô từ trong túi trữ vật. Đúng vậy, đó là mẫu xe giống trong truyện Cinderella, một phiên bản nâng cấp của xe bí ngô ở tu chân giới.

Khi tứ sư muội còn nhỏ y từng kể một số câu chuyện cổ tích chuyển thể bằng ma pháp, thời điểm tam sư muội luyện chế cho y pháp khí, tiểu nha đầu ở một bên cho ra ý kiến.

Kết quả sau khi tỉnh dậy, phi thuyền uy vũ soái khí trong tưởng tượng của y được thay bằng vỏ xe bí ngô bìa cứng.

Phía trước xe bí ngô không có ngựa, chỉ có một con rối trang trí hình con cáo béo ú. Khi xe bí ngô khởi động, nó sẽ còn vẫy vẫy cái đuôi.

Trúc Ẩn Trần lên xe, bên trong rất êm ái, trà bánh đầy đủ, còn có hương thơm dịu nhẹ do nhị sư muội đặc biệt điều chế.

Ngay khi nằm xuống chiếc đệm mềm mại, toàn bộ cơ thể hơi chìm xuống, tìm thấy một góc thoải mái để dựa vào, cơn lười biếng bắt đầu trỗi dậy, vỏ ngoài không quan trọng, thực dụng quan trọng nhất.

Nhìn qua cửa sổ xe, hơi chút tiếc nuối nhìn lại vách đá, nói không chừng phía dưới có công pháp tu luyện thích hợp cho ngũ hành linh căn, hoặc là pháp bảo, hoặc là linh thảo cải thiện tư chất.

Lại nhìn về phía tiểu sư đệ đang sử dụng thuật pháp để lên đường.

Cho nên, ngươi rốt cuộc có phải nam chủ Long Ngạo Thiên không?

Trúc Ẩn Trần hoài nghi sư đệ mình đã nhiều năm không phải không có đạo lý.

Thứ nhất, cậu được sư phụ nhặt về từ đống hoang tàn của một vụ thảm sát diệt môn, mang trong mình nỗi huyết hải thâm thù.

Thứ hai, cậu từng có một vị hôn thê nhưng bị từ hôn.

Thứ ba...

"Tiêu ca ca."

"Lâm cô nương."

Trúc Ẩn Trần nhìn ra ngoài qua khe hở của tấm rèm cuốn bằng gỗ, thầm nghĩ trong lòng, lại tới thêm một người nữa.

Thiếu nữ e lệ ngượng ngùng cầm giỏ tre nhỏ: "Sao huynh vẫn còn gọi ta là Lâm cô nương vậy, cứ gọi ta là Tịch Nhi là được rồi, ta có làm một ít bánh hoa hòe, đưa tới cho Tiêu ca ca nếm thử."

Tiêu Thế An: "Đa tạ ý tốt của Lâm cô nương, lần sau không cần phiền phức như vậy."

Lâm giai tịch tiến lên phía trước hai bước, đến gần Tiêu Thế An: "Tiêu ca ca không thích bánh hoa hòe sao? Vậy huynh thích cái gì, lần sau ta làm cho huynh."

Tiêu Thế An cứng đờ lùi lại một bước tạo khoảng cách, lại lần nữa từ chối: "Thật sự không cần."

"Lâm cô nương, sư đệ nhà ta đang luyện tích cốc, gần đây sẽ không ăn đồ ăn bình thường, cho nó không bằng cho ta." Trúc Ẩn Trần đẩy mành ra, ôn hòa mà nhìn về phía Lâm Giai Tịch.

Lâm Giai Tịch đối diện với gương mặt kia, nhìn đến ngây dại, có chút lúng túng gọi một tiếng: "Tiên quân."

Trúc Ẩn Trần đáp lời: "Không dám nhận một tiếng tiên quân này, gọi một tiếng chân nhân là được."

Lâm Giai Tịch lặng lẽ di chuyển sang một bên, kéo khoảng cách với Tiêu Thế An: "Chân nhân."

Tiêu Thế An cũng không chú ý tới động tác nhỏ của nàng, tiến lên một bước, chặn tầm mắt của hai người: "Sư huynh, nếu không quay về nhị sư tỷ sẽ lo lắng."

Lâm Giai Tịch nhìn chằm chằm bóng người phía trước, nhìn được một nửa mới nhớ ra đây chính là người mình yêu thầm.

Thích nam nhân thì thế nào, người nàng có thể theo đuổi từ từ, nhưng tiên quân không thường thấy.

"Chân nhân, bánh hoa hòe..."

Tiêu Thế An quay đầu duỗi tay ra: "Cho ta là được."

Lâm Giai Tịch nắm chặt chiếc giỏ: "Không làm phiền Tiêu ca ca, ta có thể tự mình đưa cho chân nhân."

Ngươi tránh ra, vừa rồi cho ngươi, ngươi không cần, bây giờ lại muốn làm gì! Nam nhân cản trở.

Tiêu Thế An lấy ra một cái đĩa trống, dùng đũa gắp hai miếng bánh ngọt từ trong giỏ tre rồi trả lại giỏ tre cho Lâm Giai Tịch: "Đại sư huynh đang dùng bộ pháp khí phòng vệ, ngươi không thể tới gần."

Lâm Giai Tịch giật mình, thả lỏng tay: "Hoá ra là vậy." Nàng không hiểu lắm, nhưng nghe qua có cảm giác rất lợi hại, quả nhiên là tiên nhân!

Trúc Ẩn Trần: "Thời gian không còn sớm, sợ là sẽ có mưa, cô nương vẫn nên về nhà sớm đi, kẻo làm ướt váy áo."

Lâm giai tịch đáp: "Vâng."

Tiên nhân nói chuyện rất nhẹ nhàng, thanh âm cũng dễ nghe.

Tiên nhân nói cái gì mà, trời sắp mưa?

Lâm Giai Tịch ngẩng đầu nhìn bầu trời, tầng mây ngày càng dày đặc.

Trưởng bối trong nhà xuất thân nông dân, nàng từ nhỏ đã học một số phương pháp xác định thời tiết, hôm nay quả thật trời sắp mưa, nhìn độ dày của mây chắc hẳn tí nữa mưa rất to.

"A! Hoa hoè phơi ngoài sân còn chưa thu vào, ta đi về trước, tạm biệt chân nhân, tạm biệt Tiêu ca ca." Lâm Giai Tịch bừng tỉnh nhớ ra việc, vừa nói vừa vội chạy về nhà.

Lúc nàng đi ra ngoài trời rõ ràng có nắng, sao thời tiết lại thay đổi nhanh như vậy.

Trong mắt Trúc Ẩn Trần mang theo vài phần ý cười trêu chọc: "Xem ra mị lực của ngươi không bằng hoa hoè trong nhà nàng."

Tiêu Thế An bất đắc dĩ: "Đại sư huynh, nàng chỉ là một đứa bé thôi."

Trúc Ẩn Trần khẽ gật đầu. Tiểu đào của sư đệ quả thực còn quá nhỏ. Lâm cô nương vừa rồi có lẽ còn chưa đến mười lăm chứ đừng nói là trưởng thành.

Nếu thằng nhãi này động tâm tư với tiểu cô nương, thì những tư tưởng đạo lý mà y đã truyền cho thằng nhãi này trong mấy năm qua sẽ trở nên vô ích.

Chẳng qua tiểu sư đệ đào hoa của y không dừng ở chỗ này được.

Trúc Ẩn Trần tiếp lời: "Bà chủ khách sạn lần trước cũng không nhỏ, còn có đạo hữu Bách Hoa Môn, tiểu thư Lan gia, Hợp Hoan Lâu..."

"Sư huynh!" Tiêu Thế An cao giọng.

Trúc Ẩn Trần nhìn bên tai đỏ thấu của cậu, trêu chọc nói: "Thật sự không ai thích hả?"

Quả thật còn là thiếu niên, da mặt mỏng.

Tiêu Thế An: "Hiện tại ta không có tâm trí nghĩ đến chuyện tình yêu. Đại sư huynh, huynh biết ta..."

"Ta đã như vậy, không cần thiết chậm trễ chuyện thành gia lập thất của người khác."

Trong mắt Tiêu Thế An hiện lên sự mông lung. Ngũ linh căn, trong 5 năm, dựa vào sự trợ giúp của các sư huynh sư tỷ trợ mới đột phá đến luyện khí tầng bảy, tư chất như vậy, liệu rằng cậu thực sự có thể báo thù được cho gia đình mình không?

Trúc Ẩn Trần gõ vào đầu cậu: "Đi thôi, trở về ta chỉ cho ngươi cách mở rộng kinh mạch."

Tiêu Thế An sờ sờ trán, quay người đi với dấu đỏ nhàn nhạt: "Không cần, trước hết huynh phải chăm sóc bản thân thật tốt."

" Không được phản đối, ta là sư huynh, ta quyết định."

"Đại sư huynh..."

Buông mành, cách ly tiếng gào của tiểu sư đệ ngoài cửa sổ.

Trúc Ẩn Trần dựa vào ghế tựa, nhắm mắt lại, thả lỏng tâm trí rồi lặng lẽ thở dài.

"Phiền quá."

Trên người sư đệ của y có quá nhiều yếu tố Long Ngạo Thiên, nhưng đây chỉ là suy đoán của y, giới tu chân giết người đoạt bảo vật, bị từ hôn cũng không phải là chuyện hiếm. Vận đào hoa của tiểu sư đệ chỉ thịnh vượng hơn một chút... Vẫn còn đáng nghi.

Nhưng nếu tiểu sư đệ thực sự là Long Ngạo Thiên, thì cậu có thể nghịch thiên sửa mệnh, báo thù cho người nhà... Sau đó trêu chọc một nhóm kẻ thù trong quá trình này.

Đặc biệt khi bắt đầu đều không giống sảng văn.

Nói không chừng sẽ liên lụy đến sư môn, Vân Dã Môn bọn họ cũng không phải là một môn phái lớn. Sinh vật sống trong tông môn đếm cũng chưa đủ hai bàn tay.

Nếu tham gia vào cốt truyện của Long Ngạo Thiên, cũng khó mà nói được.

Dòng suy nghĩ đang bay tán loạn, hai người đã về tới tông môn. Một con gà đủ màu sắc vỗ cánh đáp xuống xe bí ngô.

"Gugu."

Hoa gà hướng về Tiêu Thế An kêu lên một tiếng, giơ móng vuốt, trên chân cột một hộp thư.

Tiêu Thế An lấy bức thư xuống, đọc nhanh.

"Vất vả rồi, tiểu ngũ." Trúc Ẩn Trần lấy ra một quả linh thú thích ăn, đặt vào lòng bàn tay, đưa đến miệng Hoa gà.

"Sư huynh! Tam sư tỷ nói nàng ở Thập Vạn Đại Sơn phát hiện tịnh quả thuộc tính băng, sư huynh tuyết linh đan của huynh có thể luyện chế loại tốt hơn." Tiêu Thế An vui vẻ đưa thư cho Trúc Ẩn Trần.

Trúc Ẩn Trần đọc xong lấy ra giấy bút đưa cho Tiêu Thế An: "Hồi âm, bảo nàng không cần nóng vội, đan dược ăn ít mấy ngày cũng không sao, cẩn thận một chút, đừng để bị thương."

Y nói cái gì Tiểu Thế An viết cái đó, viết xong nhét lại vào hộp thư trên chân Hoa gà.

Sau đó cậu nghe thấy sư huynh của mình nói với Hoa gà: "Tiểu ngũ, mi giúp ta để mắt tới Vân Kỳ."

Hoa gà dùng cánh vỗ ngực như đáp ý: "Gugu."

Nhìn Hoa gà rời đi, một nữ tử mặc đạo bào màu đen viền trắng, vẻ ngoài bình thường, khí chất tuyệt hảo đi tới nghênh đón.

Tiêu Thế An mở lời chào: "Nhị sư tỷ."

"Ừm." Liễu Nam Yên lập tức đi đến bên cạnh Trúc Ẩn Trần, nắm cổ tay của y cau mày, một lúc lâu sau mới nói: "Tình huống còn tương đối ổn định."

Sư huynh đệ hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Còn tốt, sư huynh không sao hết.

Hù chết người, nếu bị nhị sư muội phát hiện ra có vấn đề gì lần sau sẽ không được ra cửa nữa.

Trúc Ẩn Trần: "Ta cũng cảm thấy hôm nay tâm trạng của mình rất tốt, Nam Yên cũng muốn ra ngoài sao?"

Liễu Nam Yên kiểm tra lại lần nữa rồi buông tay: "Ừm, muội phải xuống núi mấy ngày, hai ngày nữa sẽ diễn ra buổi đấu giá ở thành Bích Hà, trong danh sách đấu giá có bạc chi thảo."

"Đây là đơn thuốc mới của ta, ta đã đóng gói theo liều lượng, nhớ chuẩn bị một phần mỗi ngày cho đại sư huynh uống."

Trúc Ẩn Trần nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra lại hoảng sợ khi Liễu Nam Yên lấy ra mười gói thuốc.

Tại sao gói thuốc này này to thế? Bên trong rốt cuộc có cái gì, có phải mấy cái lá đậu đỏ quỳ kìa không, trời má thứ đó đắng muốn chết!!!

Tiêu Thế An nghiêm túc nhận lấy gói thuốc: "Đệ sẽ chăm sóc sư huynh thật tốt."

Liễu Nam Yên gật đầu: "Giao cho huynh tiểu sư đệ."

Tiêu Thế An: "Vâng."

Vẻ mặt nghiêm túc của hai người cứ như đang tiến hành một buổi lễ bàn giao quan trọng.

Người bị bàn giao · Trúc Ẩn Trần:....

Y tốt xấu gì cũng là Kim Đan, cũng không phải một kẻ tàn phế không thể tự chăm sóc bản thân.