May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ

Chương 49: Ngoại truyện 3: Phẫu thuật




Trở về nhà thuê, Giang Sinh đi cất hành lý, còn Hạ La rót một cốc nước ấm mời bà ngồi.

Mẹ Giang uống nước xong, nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy thu xếp đồ đạc mang theo. Gà mái đã được làm sạch, móc ruột và hút chân không.

Bà đem một con vào bếp, phần còn lại cho vào ngăn đông tủ lạnh. Sau đó bà lấy ra một ít đương quy và hoàng kỳ, ngâm vào nước.

Hạ La thấy bà bận rộn trong bếp, liền xắn tay áo định vào phụ giúp, nhưng bị mẹ Giang ngăn lại: “Cháu cứ ngồi nghỉ đi, việc bếp núc để cô lo.”

Hạ La ngượng ngùng: “Cô à, cô nghỉ ngơi một chút đi, ngồi tàu lửa lâu như vậy chắc mệt lắm rồi.”

“Không mệt đâu.” Mẹ Giang cười tươi: “Ngồi tàu thì chỉ ngồi thôi, có gì mà mệt. Hồi trước cô làm đồng còn mệt hơn nhiều. Với lại, cô quen hoạt động rồi, bắt cô ngồi yên cả ngày còn thấy khó chịu trong người.”

Hạ La định khuyên thêm, nhưng bị Giang Sinh nắm vai đẩy ra khỏi bếp: “Thôi, việc bếp núc cứ để mẹ anh lo. Em ngày mai phải vào viện rồi, hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, tích trữ sức lực để chiến đấu trận kế tiếp.”

Hạ La bị anh ấn ngồi xuống sofa, nhìn anh đi thu xếp đồ dùng cần thiết cho việc nhập viện.

Từ trong bếp vọng ra tiếng nồi niêu xoong chảo loong coong, trong phòng ngủ Giang Sinh đang xếp quần áo và đồ dùng vào vali, mỗi người một việc, bận rộn vui vẻ, hai mẹ con thỉnh thoảng còn trò chuyện với nhau qua không gian.

Giọng bà hơi to, trong trẻo, căn nhà nhỏ bỗng trở nên náo nhiệt.

Hạ La ngồi trên sofa nghỉ ngơi, uống nước ấm, lòng ấm áp dễ chịu.

Đến giờ ăn tối, mẹ Giang bưng ra một tô lớn canh gà mái hầm đương quy hoàng kỳ, nước canh đặc sánh, trên mặt nổi váng dầu trong veo.

“Canh này bổ huyết, bổ khí, rất tốt cho người bệnh tẩm bổ cơ thể.” Mẹ Giang lấy riêng một bát nhỏ, múc cho cô một bát canh, còn gắp cho cô một đùi gà.

Hạ La vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn cô.”

Mẹ Giang cười nói: “Cô nấu hơi nhiều canh, tối nay chắc không ăn hết được, nhà có bình giữ nhiệt không? Ngày mai đem một ít vào viện uống.”

“Có ạ.” Giang Sinh đi lấy trong tủ ra một bình giữ nhiệt mới mua. Vì biết cô sắp nhập viện nên anh đã chuẩn bị sẵn.

Mẹ Giang cầm bình giữ nhiệt vào bếp rửa sạch, tráng qua nước sôi rồi để sang một bên để dùng.

Ăn tối xong, hai người dẫn mẹ Giang đi dạo một vòng quanh khu nhà để bà làm quen với môi trường xung quanh, chẳng hạn như chợ mua rau ở đâu, xe buýt và tàu điện ngầm đón ở chỗ nào.

Đi dạo xong, họ đưa bà về phòng đơn đã thuê để nghỉ ngơi, giao chìa khóa cho bà. Phòng đã được Giang Sinh dọn dẹp từ trước, giường chiếu ngăn nắp, vệ sinh sạch sẽ.

Đợi mẹ Giang ổn định xong, hai người mới trở về căn hộ nhỏ của mình.

Hạ La đi tắm trước. Vào viện rồi, sau khi phẫu thuật, không biết khi nào mới được tắm vòi hoa sen lại.

Cởi bỏ quần áo, đứng dưới vòi hoa sen, những giọt nước ấm áp, mềm mại phun xuống, những giọt nước trong suốt lấp lánh theo đường cong cơ thể chảy xuống từng chút một.

Suy nghĩ dường như cũng lắng xuống theo làn hơi nước mờ ảo.

Ngày mai sẽ vào viện rồi, từ nay về sau, cơ thể cô sẽ không bao giờ trở lại như xưa nữa, sẽ mãi mãi thêm một vết sẹo.

Hạ La cúi đầu nhìn ngực mình, làn da trắng như ngọc, vòng một rất đẹp, trên ngực trái có một nốt ruồi đỏ nhỏ.

Cô chợt thấy tiếc nuối, giá như nghĩ ra sớm hơn, đã nên đi chụp một bộ ảnh nghệ thuật, lưu giữ lại dáng vẻ nguyên bản của mình.

Đáng tiếc bây giờ mới nghĩ ra, đã quá muộn rồi…

Trong đầu chợt lóe lên một ý, cô vén rèm tắm, thò nửa đầu ra, gọi to: “Giang Sinh! Giang Sinh!”

“Sao vậy?” Tiếng bước chân dồn dập đi về phía này.

“Anh lấy điện thoại vào đây cho em.”

Giang Sinh không hiểu ra sao: “Được.”

Một lúc sau, cửa phòng tắm bị gõ, Hạ La thò đầu ra: “Vào đi, cửa không khóa.”

Giang Sinh ấn tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào, cô đứng sau tấm rèm tắm mờ đục, đường nét mờ ảo khiến cổ họng anh thắt lại: “Anh để điện thoại lên bồn rửa mặt nhé.”

“Khoan đã.” Hạ La híp mắt cười, vươn cánh tay ngọc ngà, vẫy vẫy anh: “Lại đây, chụp ảnh cho em.”

Giang Sinh: “…”

Ảnh thì chụp rồi, người cũng bị ăn sạch sành sanh.

Giang Sinh lấy khăn tắm quấn lấy cô đang kiệt sức, anh bế cô về phòng ngủ rồi cẩn thận đặt lên giường, sau đó cúi đầu hôn khóe môi cô, giọng khàn đặc: “Em cố tình trêu anh, đúng không.”

Má Hạ La ửng hồng, ánh mắt vẫn còn mơ màng, thỏa mãn quàng cổ anh: “Rõ ràng anh cũng muốn mà. Đây là đêm cuối cùng, sau này cơ thể em sẽ không còn như thế này nữa. Hơn nữa em phẫu thuật xong, anh sẽ không được chạm vào em một thời gian dài…”

Vừa dứt lời, ngọn lửa nhỏ trong mắt Giang Sinh vốn sắp tắt bỗng bùng lên cao ngút. Anh cúi đầu hôn nhẹ cổ cô, thì thầm: “Vậy đêm nay, cứ ứng trước phần của những ngày sắp tới.”



Ngày hôm sau, cơ thể Hạ La như bị rút cạn, suýt không thể ngồi dậy nổi.

Thật không biết anh là dã thú gì, ăn người mà không nhả xương.

Mẹ Giang sáng sớm đã qua làm điểm tâm cho hai người. Hạ La vẫn còn lười biếng nằm trên giường, tỉnh thì đã tỉnh, chỉ là không muốn cử động.

Giang Sinh vào phòng ngủ, cúi người, cười xoa đầu cô: “Sao vẫn chưa dậy?”

Hạ La cuộn mình trong chăn, liếc anh một cái không thiện cảm, giọng hơi khàn: “Mệt.”

Tại sao anh ăn no rồi thì thần thanh khí sảng, còn cô thì như một đống bùn nhão.

Giang Sinh nghe giọng cô bất thường, lập tức thấy đau lòng, tối qua tại anh mất kiểm soát, làm cô gọi đến khàn cả giọng. Anh vuốt ve má cô, dịu dàng: “Dậy đánh răng đi, anh bưng điểm tâm vào đây cho em ăn.”

Hạ La suy nghĩ một chút, chống người dậy khỏi giường: “Thôi, mẹ anh đang ở đây, em vẫn nên ra ngoài.”

Giang Sinh vội lấy quần áo đưa cho cô, giúp cô mặc vào.

Hạ La buộc tóc dài qua loa, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Khi ra ngoài, bàn ăn đã dọn sẵn điểm tâm.

Cô chào mẹ Giang rồi ngồi xuống bên bàn, trên bàn có sữa đậu nành và bánh rau củ, còn có trứng gà luộc nước lã nóng hổi.

Mẹ Giang dặn dò: “Lát nữa hai đứa đến bệnh viện trước, khi đến thì nhắn số phòng cho mẹ, mẹ ở nhà xào mấy món mang qua.”

Hạ La không muốn bà vất vả: “Cô à, không cần phiền phức vậy đâu, bọn cháu có thể gọi đồ ăn ở bệnh viện.”

Mẹ Giang khoát tay, với tư thế không cho phép bàn cãi: “Đồ ăn gọi về được cái gì ngon? Vừa đắt vừa không sạch sẽ, nguyên liệu lại kém, sao bằng được đồ nhà nấu.”

“…” Hạ La nhìn sang Giang Sinh, anh hiểu ý: “Mẹ à, hay mẹ đi cùng bọn con đi, con sợ mẹ tìm không ra đường.”

Mẹ Giang cau mày: “Làm sao mẹ tìm không ra được? Bây giờ điện thoại có thể tra xe buýt, rất tiện mà.”

Vừa nói bà vừa đưa cho Hạ La một quả trứng: “Hai đứa cũng đừng sợ phiền cô, cô qua đây là để giúp hai đứa bớt gánh nặng, không cho cô làm gì hết thì cô qua làm gì?”

Hạ La cắn môi: “Vậy… tiền mua đồ ăn để cháu bảo Giang Sinh đưa cho cô.”

Mẹ Giang vừa tức vừa buồn cười: “Con bé ngốc này, người một nhà không nói hai lời. Cô có tiền mua đồ ăn mà, hơn nữa chân chú của cháu đã lành hẳn, cũng tìm được việc làm rồi, không thiếu mấy đồng này đâu.”

Hạ La không biết nói gì, cuối cùng gật đầu: “Cảm ơn cô.”

Sau khi ăn xong, Giang Sinh gọi taxi đưa Hạ La đến bệnh viện. Làm thủ tục nhập viện xong, đóng trước hai mươi nghìn (*) tiền viện phí, họ được phân một giường bệnh.

(*) Tương đương 71.174.852,08 VND

Nói chính xác là một giường phụ.

Trong phòng bệnh, những giường có máy thở đều đã có người.

Vị trí của Hạ La ở góc xa nhất, là một cái giường lò xo tạm thời, cũng không có thiết bị gì.

Ca phẫu thuật của cô được xếp thứ hai vào thứ Năm, hôm nay là thứ Hai, ngoài một số kiểm tra thường quy, về cơ bản không có việc gì khác.

Giang Sinh liền ở bên cạnh trò chuyện và xem phim với cô, tiêu khiển thời gian.

Buổi trưa mẹ Giang mang mấy hộp cơm đến, bà từng làm việc ở thành phố lớn nên chuyện nhỏ như tìm đường không làm khó được bà.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện. Hạ La nói với Giang Sinh: “Chiều anh về đi làm đi, dù sao cũng không có việc gì.”

Giang Sinh hơi do dự. Anh không muốn đi, không ở bên cạnh em, anh luôn lo lắng.

Mẹ Giang cũng khuyên: “Phải đó con trai, có mẹ ở đây, có chuyện gì mẹ sẽ trông nom, con về đi làm trước đi, tan làm rồi qua.”

Giang Sinh vẫn do dự.

Hạ La kéo tay áo anh: “Anh đừng lo, có cô ở đây mà. Bây giờ anh vẫn đang trong thời gian thử việc, xin nghỉ nhiều không tốt.”

Giang Sinh miễn cưỡng: “Được rồi, anh về công ty trước, tan làm sẽ qua ngay, tối ở đây với em.”

Hạ La hài lòng: “Ừm.”

Buổi chiều Giang Sinh đi rồi, mẹ Giang liền trò chuyện với cô, kể cho cô nghe chuyện Giang Sinh hồi nhỏ, còn lấy điện thoại cho cô xem ảnh.

Giang Sinh hồi nhỏ, gầy gầy, như cây tre nhỏ, nhưng ánh mắt trong sáng, toát lên khí chất thiếu niên.

Hạ La kết bạn WeChat với bà, nhờ bà gửi ảnh cho mình, phóng to trên điện thoại của mình, nhìn kỹ.

Càng xem càng thích.

Buổi tối Giang Sinh đến, ở lại bệnh viện chăm sóc, mẹ Giang về nghỉ, sáng hôm sau mẹ Giang qua, Giang Sinh mới đi làm.

Thứ Hai thứ Ba làm một số kiểm tra cơ bản, chụp phim xét nghiệm máu, thứ Tư bác sĩ phẫu thuật nói chuyện, Hạ La ký một đống giấy tờ thông báo rủi ro.

Ký xong có y tá đến lấy máu. Như cô, bệnh nhân tương đối khỏe mạnh, phẫu thuật có thể sử dụng huyết tương tự thân, lấy 400ML.

Mẹ Giang đứng bên cạnh nhìn mà đau lòng, lẩm bẩm: “Phải ăn bao nhiêu trứng mới bổ sung lại được đây.”

Tiếp theo còn phải cạo lông, uống một gói thuốc làm sạch ruột to đùng, đi ngoài mấy lần, rồi tối đến bắt đầu nhịn ăn.

Khi Giang Sinh đến phòng bệnh, thấy Hạ La ngồi trên giường, dáng vẻ như cô dâu nhỏ bị ức hiếp, anh hỏi: “Sao vậy?”

Hạ La chớp đôi mắt to long lanh đáng thương: “Em đói.”

“Bác sĩ bảo phải nhịn ăn.” Mẹ Giang giải thích xong, lại cười cô: “Con dâu của mẹ ham ăn quá, mẹ ăn tối cũng không dám ăn trước mặt nó.”

Giang Sinh nghe xong, bất lực xoa đầu Hạ La, an ủi: “Ngoan, cố gắng một chút, ngày mai làm xong phẫu thuật là được rồi.”

Hạ La sụt sịt mũi: “Được rồi.”

Mẹ Giang dặn dò Giang Sinh vài câu về y lệnh, rồi đứng dậy về.

Giang Sinh ngồi xuống bên cạnh Hạ La, ôm cô vào lòng: “Đợi em khỏe rồi, muốn ăn gì anh đều mua cho em.”

Hạ La dựa vào ngực anh, im lặng một lúc, cô cắn môi dưới: “Giang Sinh, thực ra, em hơi sợ…”

“Em sợ lỡ như phẫu thuật có chuyện gì bất trắc, thất bại thì sao… Tuy rủi ro rất nhỏ, nhưng lỡ như thì sao…”

Giang Sinh nhẹ nhàng vuốt lưng cô: “Không đâu, bác sĩ đã nói phẫu thuật này của em rất thành thục rồi.”

“Em nói lỡ như mà…” Hạ La ngẩng mặt lên: “Lỡ như em chết, anh cứ đi lấy vợ khác đi.”

Giang Sinh: “…”

Anh đột nhiên giơ tay nắm cằm cô, không quan tâm xung quanh có người, trừng phạt cắn môi cô một cái, đau đến mức cô rên lên: “Xem em còn dám nói bậy nữa không.”