May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ

Chương 22: May mắn




Sau khi Giang Sinh ra khỏi cửa, Hạ La chạy ra ban công, tựa người vào lan can chờ đợi. Chẳng mấy chốc, bóng dáng anh đã xuất hiện ở dưới lầu. Tóc anh dài hơn một chút, râu thì đã cạo gọn gàng, quần áo cũng đã thay mới, hôm nay không đi dép lê xanh nữa mà đổi sang một đôi giày vải sạch sẽ.

Cô khẽ hừ một tiếng, dọn dẹp một chút, trông cũng ra dáng người đấy chứ.

Ánh nắng sớm mai thật dễ chịu, Hạ La híp mắt phải lại, đưa ngón cái và ngón trỏ tay trái lên, khung lấy bóng dáng Giang Sinh, nhỏ xíu, chỉ dài vài tấc.

Cho đến khi bóng dáng ấy khuất sau góc phố.

Cô buông tay xuống, thu hồi tầm mắt, thở dài một tiếng khó nghe thấy. Tối qua còn đang giận anh, sáng nay thức dậy đã quên béng, còn vui vẻ ăn cơm với anh.

Cô đấm mạnh vào đầu một cái, đau đến nhăn mặt, cô âm thầm nhắc nhở bản thân, phải lý trí một chút, người ta đã có bạn gái rồi, không thể ở đây làm phiền anh ấy quá lâu được.

Quay lại phòng khách, ngồi xuống bên bàn trà, cô gác cằm lên bàn, bắt đầu suy nghĩ về kế hoạch sau này. Căn phòng trống trải, yên tĩnh đến mức khiến suy nghĩ con người lắng đọng.

Hay là rời khỏi đây, về Bắc Kinh, tiếp tục cuộc sống trước kia?

Có vẻ cũng chỉ còn con đường này để đi. Nếu muốn sống tiếp, cô phải tìm một công việc, và tất cả các mối quan hệ của cô đều ở đó.

Còn về chuyện chữa bệnh, cô đã nghỉ việc từ tháng 7, đến giờ bảo hiểm y tế chắc chắn đã bị ngắt, phải đóng đủ 6 tháng mới được hưởng chế độ bồi hoàn.

Nghĩ kỹ lại thì cũng vừa hay, tìm một công việc, qua hết thời gian thử việc là được.

Về chi phí y tế, làm việc một năm nửa năm chắc có thể để dành được một ít, nếu còn thiếu thì mượn bạn bè. Trước đây cô có hỏi bác sĩ, phẫu thuật cần khoảng 50.000 nhân dân tệ (*), trừ đi phần được bảo hiểm chi trả, cá nhân chắc không phải gánh vác quá nhiều.

(*) Tương đương 178.132.292,88 VND

Nhưng với tình trạng của cô, vì không có người chăm sóc, còn phải tính đến chi phí thuê người hộ lý, thêm chi phí dinh dưỡng nửa năm và tiền thuê nhà, nên không phải là một khoản chi nhỏ.

Thực ra tiền chữa bệnh, cô đã để dành đủ từ lâu, vốn dĩ định sau khi làm việc đủ ba năm, chuyển sang hợp đồng không thời hạn rồi xin nghỉ phép đi phẫu thuật, nào ngờ bố mẹ vì muốn mua nhà trả một lần cho em trai mà lấy mất 300.000 nhân dân tệ (**) đó.

(**) Tương đương 1.068.793.757,31 VND

Ban đầu mẹ cô chỉ gọi điện đòi tiền, cô không đồng ý, sau đó mẹ cô trực tiếp đến Bắc Kinh, giữa cái nắng oi ả tháng 7, đến công ty cô gây náo loạn một trận, nói những năm nuôi dạy cô cũng tốn không ít tiền, bắt cô phải trả.

Nên cô đã trả. Ba trăm nghìn, hai bên không còn nợ nần gì nhau, từ đó đoạn tuyệt tình nghĩa.

Nghĩ đến những chuyện này, Hạ La thở dài một hơi. Nếu khi sinh ra, mẹ cô vứt cô ra đường, thì cô có thể hận bà, nhưng mẹ cô để cô sống, chỉ để cô sống thôi, chẳng bao giờ quan tâm đến cô, chỉ tuân thủ nghĩa vụ theo pháp luật.

Cô không thể hận, cũng không thể yêu thương.

Từ nhỏ trong gia đình đó, cô đã cảm thấy mình chỉ là khách qua đường, bố mẹ và em trai mới là một nhà. Sau khi lên đại học, có lẽ vì khoảng cách sinh ra cái đẹp, thỉnh thoảng về nhà một lần, mối quan hệ dường như không tệ như trước, sau khi đi làm, cô còn gửi tiền về nhà.

Vốn tưởng rằng cô giỏi hơn em trai mọi thứ thì sẽ được bố mẹ đối xử khác đi, nào ngờ cô vẫn thua. Rõ ràng học hành không bằng cô, việc làm còn kém xa, chỉ vì là con trai mà được nhận tất cả tình yêu thương?

Thật là hoang đường.

Cảm xúc của Hạ La dần trở nên gay gắt, sự bứt rứt trong cơ thể trỗi dậy, như sóng dữ muốn đánh vỡ và nuốt chửng cô. Cô cố gắng hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nhưng quá khứ như xiềng xích trên người cô, càng vùng vẫy muốn thoát ra, càng siết chặt hơn.

Cô cảm thấy mình sắp mất kiểm soát.

Điện thoại đặt trên bàn trà đúng lúc đổ chuông, người gọi đến là Giang Sinh. Ánh mắt chạm phải cái tên đó, cô dần dần bình tĩnh lại.

Vuốt màn hình nghe máy, đầu dây bên kia nói: “Là tôi, Giang Sinh đây.”

“Em biết, có chuyện gì vậy?”

“Sáng nay đi vội quá, quên lấy con gà trong ngăn đông ra rã đông rồi.”

“…” Hạ La bật cười, cô còn tưởng có chuyện gì to tát: “Được, lát nữa em sẽ lấy ra.”

Sau đó là một hồi im lặng, cả hai đều không biết nói gì, nhưng đều không muốn cúp máy.

Chốc lát sau, Giang Sinh hỏi: “Em ở một mình, vẫn ổn chứ?”

Hạ La ngồi chân trần dưới đất, ngón chân khó chịu cạ vào gạch men: “Hơi chán.”

“Không xem tivi à?”

“Không muốn xem, với lại sáng sớm thế này, có chương trình gì hay đâu.”

“Trong phòng sách của tôi có vài cuốn sách, em có thể vào lật xem, có cuốn nào muốn đọc không.”

“Vâng.”

Giang Sinh cười nhẹ: “Tôi ăn trưa xong sẽ về ngay, không lâu đâu.”

Ngụ ý là anh sẽ về sớm để bầu bạn với cô? Khóe miệng Hạ La hơi nhếch lên, lúc này lại tỏ ra độ lượng: “Không sao đâu, anh dành thời gian với bố mẹ nhiều hơn đi, em một mình được mà.”

“Để xem sao. Xe đến rồi, tôi cúp máy nhé.”

“Ừm.”

Để điện thoại xuống, Hạ La đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh, tìm thấy con gà anh nói trong ngăn đông dưới cùng, lấy ra để vào một cái bát to.

Sau đó quay lại phòng khách, định vào phòng sách xem thử. Cô cũng không thực sự muốn đọc sách, chỉ tò mò phòng sách của anh trông như thế nào, anh đọc những sách gì.

Phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ cô đều đã xem qua, còn lại hai cánh cửa đóng chặt, chắc là phòng sách và phòng ngủ thứ ba. Cô tùy tiện đẩy một cánh cửa, hiện ra trước mắt là bức tường màu hồng nhạt, rèm cửa sổ đối diện có họa tiết hoa nhỏ.

Đi vào thêm một chút, thấy một chiếc giường trắng, đầu giường chạm khắc hoa văn kiểu Âu đơn giản, trên tường dán poster nam diễn viên, bên cạnh còn có một cây đèn đứng màu trắng. Bàn học đối diện cửa sổ cũng màu nhạt, trên đó đặt vài cuốn sách giáo khoa cấp hai, trông rất cũ kỹ, còn có mấy khung ảnh.

Hạ La đi đến gần, nhìn kỹ người trong khung ảnh, là em gái anh, không trách phong cách trang trí căn phòng này khác biệt như vậy, rất con gái.

Nói ra thì cô hoàn toàn không hiểu gì về em gái của anh. Từ trước đến nay, cách cô và Giang Sinh ở bên nhau là như nước chảy mây trôi, không ai dò xét chuyện riêng tư của người kia. Cũng chính vì Giang Sinh cho cô một ranh giới tốt đẹp, nên cô mới đặc biệt tin tưởng anh.

Hiện giờ cô thực sự hơi tò mò, nghe Giang Sinh nhắc đến bố mẹ, nhưng chưa từng nghe anh nhắc đến em gái, cũng chẳng thấy gọi điện thoại gì, nhưng nhà cưới vẫn để lại một phòng cho em gái, hiển nhiên là vô cùng coi trọng. Có phải là đã lấy chồng xa?

Hạ La mang theo thắc mắc rời khỏi phòng, đẩy cánh cửa còn lại.

Phòng sách không lớn lắm, trước cửa sổ đặt một bàn làm việc, phía bên phải tường là tủ sách cao đến trần. Mấy tầng trên cùng toàn là sách liên quan đến máy bay không người lái, như Nhập môn hệ thống máy bay không người lái, Nguyên lý bay của máy bay không người lái, Lắp ráp và điều chỉnh máy bay không người lái,…

Chắc là lâu rồi không đọc, những cuốn sách đó bị bỏ xó trên cao, phủ một lớp bụi mỏng.

Hạ La không khỏi thấy lạ. Tên sách trông giống sách giáo khoa, nhưng anh chẳng phải nói chưa từng học đại học sao?

Nghĩ lại, có lẽ chỉ là sở thích thôi.

Ánh mắt dời xuống, dừng lại ở phần giữa tủ sách với những cuốn sách lịch sử và quân sự, cùng với một số tiểu thuyết kinh điển và mấy quyển tập viết thư pháp.

Cô tò mò rút một quyển tập viết xuống, là tập luyện viết theo Nhan Chân Khanh. Mở ra xem, thật sự có viết, còn viết được hơn nửa.

Hạ La nhớ lại lời bác sĩ tâm lý đã nói, có thời gian cũng có thể luyện chữ, giúp tâm trạng bình hòa. Cô cầm tập viết ngồi xuống bàn, rút cây bút máy trong ống bút ra, vạch hai nét lên giấy, hết mực rồi.

Nhanh chóng tìm thấy mực trong ngăn kéo, nạp đầy bút máy, cô bắt đầu luyện chữ từng nét một. Chép một bài từ Tống, Niệm Nô Kiều của Tô Thức: Dao tưởng về năm ấy Công Cẩn, khi Tiểu Kiều vừa mới về làm vợ, uy phong lẫm liệt, dáng vẻ hào hùng, chiếc quạt phe phẩy như những vòng xoay mạnh mẽ. Trong lời nói cười đùa, các thành lũy và đồn địch đều tiêu tan như khói…



Khi Giang Sinh về đến nhà liền thấy khung cảnh này, Hạ La ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, cúi đầu chăm chú viết chữ, mái tóc dài búi lỏng thành búi sau đầu. Cô tập trung đến mức anh mở cửa vào phòng mà cũng không hay.

“Em đang viết gì thế?”

Hạ La nghe thấy giọng anh, tay hơi khựng lại: “Em đang luyện chữ, không ngờ cũng thú vị phết.”

“Ăn trưa chưa?”

“Ăn rồi.” Hạ La buông bút, xoa xoa những ngón tay tê dại, từ sáng đến chiều, đứt quãng luyện chữ mấy tiếng, tay gần chuột rút rồi mà vẫn không ngừng được.

Cảm giác thỏa mãn khi viết chữ thành dòng, và sự bình yên theo sau đó, đã lâu rồi cô không cảm nhận được, như thể một mảng xanh đột nhiên xuất hiện trên vùng đất hoang của tâm hồn, chỉ dẫn cô trở về với bản thân.

Giang Sinh đi đến bên cạnh cô, cầm tập viết trên bàn lên: “Tôi xem nào.” Vừa nói anh vừa lật qua lật lại, viết gần hết một quyển rồi, anh mỉm cười nói: “Nếu thích viết, dưới tủ còn mấy quyển mới, em cứ lấy mà dùng.”

“Dạ.” Hạ La nhìn giờ trên điện thoại, mới 3 giờ. Cô duỗi người: “Sao anh về sớm thế?”

“Sợ em ở một mình chán.” Giang Sinh đặt tập viết xuống: “Em cứ viết tiếp đi, tôi đi nấu canh.”

“Thôi không viết nữa, ngồi cả ngày rồi.” Hạ La đứng dậy, vận động cơ thể: “Em đi phụ anh.”

Giang Sinh ngạc nhiên: “Em biết nấu ăn à?”

Hạ La hít hít mũi: “Không giỏi lắm.” Tuy nói nhà cô trọng nam khinh nữ, nhưng cũng không bắt cô làm việc như con hầu.

“Vậy để tôi dạy em, như thế khi tôi không có ở đây, em cũng có thể tự nấu cho mình ăn.”

Giang Sinh dạy cô cách hầm canh đơn giản nhất, nguyên liệu rửa sạch, cho vào nồi đun là xong, sau khi sôi thì để lửa nhỏ, người có thể rời đi, vừa đơn giản vừa bổ dưỡng.

Hạ La dựa vào cửa bếp nhìn anh thao tác. Thực ra cô không hứng thú gì với việc nấu nướng, bình thường sống nhờ đồ ship. Nhưng Giang Sinh muốn dạy, cô cũng thuận theo ý anh mà học một chút.

Chỉ thấy anh đeo tạp dề, khí chất cứng rắn lập tức dịu đi không ít, những ngón tay cầm dao thon dài, đốt xương rõ ràng, khúc gừng dưới tay anh dễ dàng biến thành sợi gừng đều tăm tắp, nhìn là biết đã quen làm việc nhà.

Người ta nói đàn ông biết nấu ăn rất quyến rũ, lúc này cô thấy câu nói đó không sai chút nào, bởi vì cô hoàn toàn không nghe được những điều Giang Sinh nói về cách nấu canh, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại trên mặt và người anh.

Nhìn đến khi tim đập hơi nhanh mới hoàn hồn, ho khan hai tiếng: “Canh này phải hầm bao lâu?”

“Hai ba tiếng.”

Hạ La lè lưỡi: “Lâu thế.”

“Ăn tối xong, em muốn đi dạo không?” Giang Sinh vừa nói vừa liếc nhìn cô. Tối qua đã nổi cáu, không biết hôm nay thế nào.

“Em đương nhiên muốn đi dạo rồi.” Hạ La cố ý hỏi: “Nhưng anh không ở bên bạn gái, không sợ cô ấy giận sao?”

Giang Sinh sững người, rồi lập tức hiểu ra: “Em nói Trình Tương?”

“Ừm.”

Giang Sinh đột nhiên hiểu ra tại sao hôm qua cô khó chịu: “Em hiểu lầm rồi, tôi và cô ấy không phải quan hệ đó.”

“… Vậy sao mẹ anh lại bảo cô ấy đến nấu cơm cho anh?”

“Mẹ tôi muốn tác hợp hai đứa, dù sao tôi cũng 28 tuổi rồi, bà mong tôi sớm lập gia đình. Nhưng tôi không có ý đó với Trình Tương.”

Hạ La kìm nén khóe miệng sắp nhếch lên, thầm vui sướng trong lòng. Hóa ra cả buổi, thì ra chỉ là hiểu lầm, chỉ là Trình Tương đơn phương thôi.

Sau đó lại đắm chìm trong suy nghĩ, đã biết phao cứu sinh này không ai nhận, cô có nên nắm lấy trong tay không?

Tác giả có lời muốn nói:

Đương nhiên là nên rồi!