May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ

Chương 18: Níu giữ & Quái vật




“Trước đây em đã từng kiểm tra rồi, phải không?” Giang Sinh ngồi xuống bên giường và hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

Hạ La lắc đầu: “Không nghiêm trọng đâu, trong thời gian ngắn chưa chết được.”

“Bác sĩ có nói cách chữa trị thế nào không?” Giang Sinh không hiểu nhiều về vấn đề này: “Uống thuốc có khỏi không? Hay phải phẫu thuật?”

Hạ La cắn môi: “Phải phẫu thuật.”

Giang Sinh ngập ngừng một lúc, vẫn muốn xác nhận tình hình: “Bố mẹ em có biết không?”

Hạ La im lặng một lát rồi gật đầu: “Em bị bẩm sinh.”

Giang Sinh lặng thinh. Bệnh bẩm sinh mà chưa từng được điều trị, thật khó tưởng tượng bố mẹ cô đã đối xử với cô như thế nào, sao có thể bỏ mặc con gái mình được.

“Để phẫu thuật thì cần bao nhiêu tiền?”

Hạ La ngước mắt lên, có phần đề phòng: “Anh hỏi việc này làm gì?”

Dù đây không phải chuyện nhỏ, đáng lẽ phải tính toán kỹ lưỡng, nhưng Giang Sinh bỗng có xúc động trong lòng: “Tôi muốn chữa bệnh cho em.”

“…” Hạ La ngỡ ngàng nhìn anh, không biết nói gì. Sau một lúc lâu, cô cười nhạt: “Làm anh hùng cũng phải có giới hạn chứ?! Anh có biết tốn bao nhiêu tiền không? Anh có tiền không?”

Giang Sinh bình tĩnh nói: “Tôi có thể bán xe, được hai ba trăm nghìn.”

“…” Hạ La co ngón tay lại, lạnh lùng nhìn anh: “Giang Sinh, anh điên rồi à? Hay là anh thích em nên mới làm đến mức này?”

Giọng cô sắc nhọn, Giang Sinh sững người, sau đó mới phủ nhận: “Không phải.”

Chính sự do dự ngắn ngủi đó khiến Hạ La nhận ra điều gì đó, khóe môi cong lên cay độc: “Anh không phải nghĩ rằng bỏ tiền chữa bệnh cho em thì em sẽ thích anh đấy chứ?!”

Giang Sinh bình tĩnh và thẳng thắn nhìn cô: “Tôi không nghĩ vậy.”

Hạ La hừ một tiếng, như không tin: “Dù sao em cũng không thể thích anh được, chuyện của em cũng không cần anh lo! Anh ra ngoài đi, em muốn ở một mình.”

Giang Sinh động đậy môi, muốn nói gì đó nhưng lại sợ chọc giận cô, không tốt cho tim cô nên lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi anh đi, Hạ La dần bình tĩnh lại. Trong phòng bệnh có hơn chục giường, không ít người đang nhìn về phía cô, xì xầm to nhỏ.

Chắc là cuộc cãi vã vừa rồi của họ đã bị nghe thấy hết rồi.

Cô bắt đầu cảm thấy hối hận, không nên hung dữ với anh như vậy. Nhưng cô không kiểm soát được bản thân, một là vì tâm trạng cô vốn không ổn định, trong một ngày có thể từ đỉnh Everest xuống rãnh Mariana mấy lượt cũng chẳng sao, hai là vì không biết từ lúc nào, anh đã chạm đến ranh giới cảnh báo của cô.

Anh không nên tốt với cô như vậy, cô không trả được.

Dần dần, gần trưa, phòng bệnh trở nên ồn ào, có người mua cơm về, dựng bàn nhỏ lên, mở nắp hộp cơm ra, mùi thơm thoang thoảng bay khắp phòng bệnh.

Hạ La đang mải suy nghĩ, không để ý đến tiếng trò chuyện từ các giường bệnh khác, cho đến khi ngửi thấy mùi thơm mới tỉnh thần. Trong đầu cô chợt lóe lên, gọi ra cửa: “Giang Sinh?”

Giang Sinh không đi đâu xa, vẫn đứng đợi ở hành lang ngoài phòng bệnh, nghe tiếng gọi liền đi vào: “Sao thế?”

Anh đầy vẻ quan tâm, Hạ La hơi áy náy, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô ấp úng: “Em… em đói rồi.”

Ra là đói… Giang Sinh thở phào, ánh mắt dịu lại: “Em muốn ăn gì?”

Hạ La suy nghĩ: “Thịt xào lại, sườn chua ngọt.” Ngừng một lát, lại thêm: “Gà rán nữa.”

Giang Sinh ghi nhớ hết: “Được, tôi đi mua ngay, em ngoan ngoãn đợi nhé.” Nói rồi anh định đi.

“Này.” Hạ La gọi anh lại: “Anh có thấy điện thoại của em không? Còn ở khách sạn phải không?”

Giang Sinh móc từ túi quần ra điện thoại và ví tiền, trả lại cho cô: “Chủ khách sạn đã mang đến cho chúng ta rồi, tôi sợ để ở phòng bệnh không an toàn nên mang theo người.”

“Ồ.” Hạ La giải thích: “Em hơi chán, chơi điện thoại một lúc, anh đi mua cơm đi.”

Giang Sinh gật đầu, trước khi ra khỏi phòng bệnh còn không quên dặn dò: “Có chuyện gì thì gọi y tá, đừng có chịu đựng nhé.”

Hạ La ừm một tiếng, nhìn bóng lưng rộng lớn của anh khuất dần ở cửa, mũi bỗng cay cay. Có lẽ sau này, sẽ không còn được gặp lại nữa…

Dù cô không muốn thừa nhận, nhưng cơ thể thì thành thật hơn – cô không nỡ.

Hít sâu một hơi, đẩy cảm giác muốn khóc trở lại, cô nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại. Khoảng ba phút sau, đoán Giang Sinh đã đi xa, cô một mạch rút kim truyền ra, máu đỏ sẫm lập tức trào ra từ lỗ kim, chảy khắp mu bài, thậm chí nhỏ vài giọt xuống ga giường.

Cô dùng tay ấn vào lỗ kim, sau khi cầm máu, xé một tờ giấy ướt lau sạch vết máu trên tay, rồi tìm thấy ba lô của mình trong tủ đầu giường, ném điện thoại và ví tiền vào trong, chạy như bay ra khỏi phòng bệnh.

Trong tòa nhà cấp cứu, người đông nghìn nghịt, Hạ La lảo đảo chạy ra ngoài, theo biển chỉ dẫn tìm được lối ra bệnh viện. Ba con đường, một rẽ trái, một rẽ phải, một đi thẳng.

Cô theo trực giác rẽ phải. Dù sao cô cũng không biết phải đi đâu, chọn đường nào cũng như nhau, chỉ cần thoát khỏi đây là được.



Giang Sinh theo chỉ dẫn trên điện thoại, đi một lúc lâu mới tìm thấy một quán Tứ Xuyên. Quán đông khách, sau khi gọi món, anh đợi gần bốn mươi phút mới lấy được đồ ăn.

Lại mất thêm thời gian đi về. Khi anh đến phòng bệnh, phát hiện giường trống không, dây truyền rũ xuống đất, trên giường có vài giọt máu, cô và điện thoại đều biến mất.

Giang Sinh có linh cảm không hay, vội hỏi chị ở giường bên: “Chị có biết em ấy đi đâu không?”

Chị lắc đầu: “Không biết, đi lâu rồi.”

Xem ra là cố tình trốn anh mà đi. Giang Sinh vội lấy điện thoại gọi cho cô, chuông reo nhưng không ai nghe.

Anh gọi lần nữa, vẫn không nghe.

Gọi lần thứ ba, cuối cùng cô cũng bắt máy, nhưng không nói gì.

Giang Sinh lo lắng: “Em đang ở đâu?”

“Em đi rồi.”

“Tại sao?”

“Giang Sinh, anh rất tốt, nên không cần phải hy sinh nhiều cho em như vậy. Em đi rồi, anh có thể quay về cuộc sống trước kia.”

Giang Sinh im lặng một lát: “Em định đi đâu?”

“Anh đừng lo.” Hạ La nói rồi ngừng lại, giọng hơi nghẹn ngào: “Thời gian qua, cảm ơn anh. Tạm biệt.”

Rồi cô cúp máy. Anh gọi lại thì đã tắt máy.

Giang Sinh thất thần ngồi xuống giường bệnh. Ở bên nhau mỗi ngày, qua lại gần nửa tháng, đột nhiên chẳng nói một lời đã đi, anh không phải không giận. Nhưng nghĩ đến việc sau này không còn cái đuôi nhỏ này nữa, trong lòng như có chỗ nào đó bị móc rỗng.

Đáng lẽ phải cảm thấy nhẹ nhõm mới phải.

Tại sao lại bâng khuâng thế này?

Giang Sinh cúi đầu nhìn lịch sử cuộc gọi trên điện thoại, ngón tay động đậy, lại gọi cho cô một lần nữa. Không ngoài dự đoán, vẫn tắt máy.

Cô sẽ đi đâu, có phải lại đi tự tử không? Vừa rồi nghe giọng cô trong điện thoại như sắp khóc.

Nghĩ đến đây, Giang Sinh ngồi không yên, anh đứng dậy chạy ra ngoài. Dù hoàn toàn không biết phải đi đâu tìm cô, nhưng anh không thể không làm gì cả.

Anh đã từng đưa cô một nghìn hai trăm tệ, trừ đi tiền đặt cọc và tiền phòng cho hai phòng khách sạn, ước chừng chỉ còn năm sáu trăm. Số tiền này không đủ để đi máy bay, muốn đi thì chỉ có thể đi tàu hỏa.

Anh mở bản đồ tìm ga tàu gần nhất, từ ngoại ô thành phố nơi anh đang ở đi taxi mất chưa đến một tiếng. Nghĩa là, nếu em ấy đi ga tàu, rất có thể vẫn đang trên đường.

Nhưng mà…

Anh chợt nghĩ lại, thấy kỳ lạ. Nếu muốn đi ga tàu, phải dùng điện thoại mua vé, vậy tại sao em ấy lại cứ tắt máy?

Ở cổng bệnh viện, Giang Sinh bỗng như hiểu ra điều gì, dừng bước chạy. Không, em ấy sẽ không đi ga tàu đâu, em ấy từng nói không có nơi nào để đi.

Không hiểu sao, anh có linh cảm, em ấy chắc chắn vẫn ở gần đây, giống như đứa trẻ giận dỗi bỏ nhà đi, thường không đi được xa.

Giang Sinh định thần lại, tính toán phạm vi tìm kiếm. Người bình thường đi bộ tốc độ trung bình khoảng năm cây số một giờ, lấy cổng bệnh viện nơi anh đang đứng làm tâm, bán kính năm cây số, nếu không đoán sai, em ấy hẳn vẫn trong phạm vi này – dù sao em ấy cũng sức khỏe không tốt, lại bị say độ cao, chắc chắn không đi được xa.

Cổng bệnh viện có ba con đường, đi thẳng phải qua đèn đỏ rất phiền phức, anh không nghĩ em ấy sẽ chọn đường này. Còn lại một đường rẽ trái, một đường rẽ phải, anh không chắc chắn, đành theo thói quen chọn rẽ trái.



Chạy ra khỏi bệnh viện không lâu, Hạ La đã cảm thấy khó thở, chỉ có thể chậm bước lại, từ từ đi về phía trước.

Đi mệt rồi, mới dừng lại ở một trạm xe buýt, ở đó có ghế dài để nghỉ ngơi.

Cô chọn chỗ ngồi ngoài cùng, quan sát đám đông xung quanh. Những người đang đợi xe, có lẽ là về nhà, có lẽ là đi hẹn bạn bè, hoặc có thể là đi công tác.

Ai cũng có ánh mắt rõ ràng, biết mình muốn đi đâu, trừ cô.

Khẽ thở dài, Hạ La ngơ ngẩn nhìn xe cộ qua lại trên đường, thế giới rộng lớn thế này, mà cô lại chẳng có nơi nào muốn đến.

Không muốn chết, nhưng cũng chẳng muốn sống.

Cô chỉ ngồi im lặng ở đó, nhìn xe buýt lần lượt đến trạm, đưa một số người đến, rồi lại chở một số người đi.

Một lúc sau, điện thoại reo, người gọi đến là Giang Sinh. Hạ La bất động nhìn cái tên đó, cho đến khi tiếng chuông ngừng lại.

Không lâu sau, lại gọi đến.

Đến lần thứ ba, cuối cùng cô không chịu nổi nữa phải nghe máy, cảm thấy nếu không nghe, không nói rõ ràng, anh sẽ cứ quấn lấy cô mãi.

Nói vài câu ngắn gọn, cô đỏ hoe mắt cúp máy, tắt nguồn.

Chỉ cần không liên lạc được với cô, anh hẳn sẽ từ bỏ thôi. Không phải mang theo cái đuôi là cô, cuộc sống của anh sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chưa nghĩ ra đi đâu, cô vẫn ngồi ở trạm xe buýt, nhìn người qua kẻ lại để giết thời gian.

Không biết đã qua bao lâu, mặt trời trốn vào đám mây dày đặc, trời tối sầm lại. Chẳng bao lâu sau, những giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng lộp bộp, mặt đất như là loa phóng thanh của bầu trời, phát ra khúc giao hưởng sôi nổi cho trần gian.

Người đi đường chạy vội tránh mưa, may mà trạm xe buýt có mái che, Hạ La không đến nỗi bị ướt. Trong không khí có mùi ẩm ướt đặc trưng của ngày mưa, cô cúi đầu, quan sát những giọt mưa rơi xuống đất, vỡ tan trong tích tắc.

Cho đến khi, trong màn mưa dày đặc xuất hiện đôi dép nhựa màu xanh đậm.

Cô ngẩng đầu lên. Giang Sinh từ trong mưa bước đến, toàn thân ướt sũng, hơi thở gấp gáp, nhưng vẻ mặt dịu dàng. Anh từng bước đi vào trạm, đến trước mặt cô, lau nước mưa trên mặt, đôi mắt đen láy, anh cười: “Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi.”

Hạ La ngước nhìn anh, tất cả nước mắt đều trào lên. Tại sao? Tại sao lại đến tìm cô? Tại sao không chịu từ bỏ cô? Từ bỏ cô là được rồi mà, con người ta luôn chọn con đường dễ dàng để đi, không phải sao? Ngay cả bố mẹ ruột thịt còn như vậy, anh một người xa lạ sao lại phải làm đến mức này?

Phía sau anh tiếng mưa rất lớn, nhưng cô có thể nghe rõ ràng, tường thành trong lòng mình đang ầm ầm sụp đổ. Nước mắt tuôn rơi vô tội vạ, cô cúi đầu, hai tay che mặt, khóc đến nấc lên từng cơn.

Anh có thể đến tìm cô, thật là tốt quá. Anh có thể hiểu được tiếng kêu cứu của cô, thật là tốt quá.

Giang Sinh lần đầu tiên thấy cô khóc. Anh quỳ xuống trước mặt cô, dịu dàng ôm cô gái nhỏ vào lòng, khẽ vỗ về lưng cô, không nói gì cả. Anh biết, nếu cô thật sự muốn đi, cô đã đi xa hơn rồi, đến một nơi anh không bao giờ tìm thấy.

Cô chỉ là, đang dùng cách của mình để nói: Cứu em với, em muốn sống tiếp.



Hạ La từng nghĩ, trong mắt người ngoài cô trông như thế nào. Người không quen có lẽ sẽ thấy cô lạnh lùng, bởi vì cô xinh đẹp mà lại không thích giao tiếp. Người quen có lẽ sẽ thấy cô là người hướng nội, thà ở nhà một mình xem phim còn hơn ra ngoài chơi.

Cô thích hoạt hình, các bộ phim Nhật Hàn Mỹ đủ loại, những thế giới tinh thần ảo đó với cô mà nói, có sức hấp dẫn hơn thực tại nhiều. Nếu có thể lựa chọn, cô muốn sống trong thế giới đó.

Cô thích Shin – Cậu bé bút chì, ngay cả ảnh đại diện WeChat cũng dùng hình Shin, vì vậy có lẽ bạn bè của cô cũng không nghĩ rằng, một người trông có vẻ bình thường như cô, trong đầu lại thường xuyên tính toán chuyện tự tử.

Thực ra tinh thần cô, đã bệnh một thời gian rồi, cũng từng đi khám bác sĩ. Cô chỉ là chưa từng nói với bạn bè xung quanh. Người không quen cô sẽ không nói, người quen thì ai cũng có cuộc sống riêng – người lớn sống đã không dễ dàng, cô không muốn trở thành gánh nặng của ai cả.

Vì vậy cô chọn một mình chống đỡ. Nhưng cô không ngờ sẽ gặp được Giang Sinh. Ngoài bác sĩ ra, anh là người duy nhất biết cô có ý định tự tử, một người vô tình xông vào cuộc đời cô, nhìn thấy bí mật của cô.

Ban đầu cô tưởng rằng anh sẽ là người qua đường, nào ngờ lại trở thành như bây giờ. Cô co ro trong vòng tay anh khóc một trận, nhiệt độ cơ thể anh, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, đều đang an ủi cô đến mức tối đa.

Thì ra trên đời này có một người như vậy, thật sự quan tâm đến cô.

Đợi cô khóc đủ rồi, Giang Sinh gọi một chiếc taxi đưa cô về bệnh viện. Vào đến phòng bệnh, chị ở giường bên nhìn thấy họ trở về, mặt cười như bà mối nhìn về phía Giang Sinh: “Tìm thấy rồi à?”

Giang Sinh gật đầu, đỡ Hạ La ngồi xuống giường bệnh: “Em đợi tôi một lát, tôi đi thay quần áo rồi đưa em đi siêu âm màu.”

Hạ La khẽ “ừm” một tiếng.

Giang Sinh cầm bộ quần áo khô đi vào phòng vệ sinh. Thấy anh đi rồi, bà chị tò mò tiến lại gần, ân cần dặn dò: “Cô bé này, sau này đừng có im lặng rồi bỏ đi như thế nữa nhé, làm cậu ấy lo lắng kinh khủng khiếp. Chị nhìn ra được đấy, cậu ấy rất quan tâm em đấy nhé, có chuyện gì thì đừng cãi nhau, cứ nói chuyện với cậu ấy cho tốt.”

Hạ La mấp máy môi: “Em biết rồi.”

“À phải rồi, cơm trưa chị nhờ chồng để trong tủ lạnh ở trạm y tá rồi, hai đứa muốn ăn thì lên đó lấy nhé.”

“Cảm ơn chị.”

Giang Sinh nhanh chóng thay đồ xong và đi ra, dẫn Hạ La đến phòng siêu âm cấp cứu. Anh không tiện vào trong nên đứng đợi bên ngoài.

Hạ La nằm lên giường, vén áo lên trên ngực, bác sĩ bôi gel lên vị trí ngực trái, dùng đầu dò xoa đều.

Cảm giác lạnh và quen thuộc lan tỏa trên ngực cô. Thực ra cô rất rõ về bệnh tình của mình, với điều kiện y tế tiên tiến như bây giờ, nó không phải là vấn đề gì lớn. Chỉ là khi cô còn nhỏ, ở cái huyện nhỏ nơi cô sinh ra, căn bệnh này được coi là hiếm gặp.

Lúc đó mỗi lần khám sức khỏe ở trường, bác sĩ đều kêu lên: “Ôi trời ơi các người lại đây nghe này, tiếng thổi tim của đứa trẻ này rõ quá.”

Rồi một đám người xúm lại, lần lượt áp ống nghe lên ngực cô, xì xào trao đổi ý kiến, như thể cô là một con quái vật vậy.

Ban đầu cô rất không quen, dần dần thì cũng chai lì đi.

Hôm nay cô chịu đi siêu âm hoàn toàn là vì Giang Sinh. Anh muốn cô làm theo chỉ định của bác sĩ, thì cô sẽ phối hợp vậy.

Sau khi khám xong, Giang Sinh đưa cô về phòng bệnh, rồi quay lại lấy phiếu kết quả và đi tìm bác sĩ cấp cứu để hỏi về tình hình bệnh.

Bác sĩ xem qua phiếu kết quả, khuyết tật vách ngăn tâm thất, kèm theo hẹp van hai lá, chưa thấy tăng áp động mạch phổi.

Giang Sinh có phần lo lắng, vội vàng hỏi: “Có nguy hiểm đến tính mạng không ạ?” Trong những bộ phim truyền hình anh từng xem, bệnh nhân tim mạch thường đột ngột ngã xuống, rồi người đã không còn.

Bác sĩ đẩy gọng kính: “Không đến mức đó đâu, khuyết tật của cô ấy không quá lớn, cũng chưa có tăng áp phổi, bình thường chỉ cần đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ và sinh hoạt điều độ, không vận động mạnh thì sống bình thường không vấn đề gì.”

Giang Sinh thở phào nhẹ nhõm một chút, lại hỏi: “Vậy tại sao sáng nay em ấy lại ngất?”

“Đó là do huyết áp thấp dẫn đến choáng. Bệnh nhân vốn có chức năng tim không đủ, nếu không nghỉ ngơi tốt, không ăn sáng, thêm vào đó là do say độ cao dẫn đến thiếu oxy máu, thì có thể bị choáng.”

Giang Sinh chợt hiểu ra, hối hận vì sáng nay không nên ép cô dậy, để cô ngủ cho đủ có lẽ đã không xảy ra chuyện.

“Bác sĩ, vấn đề tim có phải chỉ có thể điều trị bằng phẫu thuật không?”

“Đúng vậy. Ca phẫu thuật này của cô ấy nên làm khi còn trẻ, cơ thể còn tốt thì mới phục hồi nhanh được. Thực ra nên làm từ khi mười mấy tuổi rồi. Tất nhiên hơn hai mươi tuổi cũng không muộn. Nếu không làm thì với chức năng tim như thế này, không chỉ không nên mang thai, mà đến sau năm mươi tuổi còn có thể gặp vấn đề lớn. Người khác có thể sống đến bảy tám mươi tuổi, còn cô ấy có thể…”

Bác sĩ không nói hết câu, nhưng Giang Sinh hiểu ý của ông, thầm quyết định, dù cô có đồng ý hay không, nhất định phải đưa cô đi phẫu thuật càng sớm càng tốt: “Bác sĩ, tôi muốn hỏi thêm, ca phẫu thuật này có rủi ro không ạ?”

“Bất kỳ ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro, chỉ là ca phẫu thuật này hiện nay tương đối thành thục, tỷ lệ thành công theo tôi biết, trên 95%. Cậu có thể tìm chuyên gia ngoại tim mạch để tư vấn thêm, xem có thể giải quyết bằng phẫu thuật ít xâm lấn không, nếu không được thì phải dùng phương pháp mổ hở truyền thống, tổn thương sẽ lớn hơn.”

“Mổ hở ạ?”

Bác sĩ chỉ vào ngực mình: “Từ vị trí dưới xương đòn này, đến dưới ngực, toàn bộ xương ức cần phải cưa mở, mới có thể mở trường mổ. Sau đó tim bệnh nhân còn phải ngừng đập, nối tuần hoàn ngoài cơ thể.”

“…” Giang Sinh chỉ nghe thôi đã thấy căng thẳng, tim ngừng đập, vậy không phải tương đương với chết sao?

Dù sao cũng phải đưa cô đến thành phố lớn, tìm chuyên gia ở bệnh viện lớn khám qua rồi mới quyết định.

Nói chuyện thêm một lúc với bác sĩ, Giang Sinh quay về phòng bệnh, vừa hay gặp Hạ La bưng một hộp cơm nóng hổi đi vào. Có lẽ vì tay quá nóng, cô nhíu mày, vẻ mặt đau đớn. Anh vội chạy lại: “Để tôi cầm.”

Hạ La buông tay, thổi thổi vào ngón tay.

“Có bị bỏng không?” Giang Sinh giúp cô bưng hộp cơm vào, đặt lên bàn nhỏ bên giường bệnh. Ở đó đã có vài món ăn được hâm nóng.

“Không sao, không quá nóng.” Hạ La trèo lên giường ngồi xuống, lấy một đôi đũa dùng một lần đưa cho Giang Sinh: “Anh ăn cơm đi.”

Giang Sinh nhận lấy đũa, ngồi xuống bên kia bàn nhỏ. Ba món mặn một món rau mua từ trưa, bây giờ vừa hay làm bữa tối. Anh gắp cho cô một miếng sườn: “Bác sĩ nói, tình trạng của em vẫn phải tranh thủ khi còn trẻ để làm phẫu thuật.”

Hạ La xới một miếng cơm: “Em biết, trước đây em có đi khám ở khoa ngoại tim mạch bệnh viện An Trinh ở Bắc Kinh, đó là bệnh viện điều trị tim mạch hàng đầu cả nước.”

“Vậy tại sao…” Giang Sinh hỏi được một nửa, lại thấy không hay lắm nên đành nuốt phần còn lại vào trong.

“Anh muốn hỏi tại sao em không phẫu thuật phải không?” Dù anh không nói hết Hạ La cũng đoán được.

Giang Sinh gật đầu. Anh thực sự thắc mắc điều này, cô thông minh như vậy, chuyên ngành đại học cũng tốt, làm việc ba năm chắc cũng có chút tiền, tại sao không chữa bệnh cho mình? Dù cha mẹ không chữa cho cô, tự kiếm được tiền rồi, cũng có thể tự chữa cho mình chứ.

Hạ La hít sâu một hơi, rồi thở ra, bất đắc dĹ nói: “Vì một số lý do, tiền tiết kiệm của em không còn nữa, nên không có tiền chữa, cũng không có tâm trạng chữa nữa.”

Cô không muốn nói chi tiết, Giang Sinh cũng không định hỏi thêm, anh gắp cho cô một miếng thịt: “Không sao, tiền hết rồi có thể kiếm lại. Chúng ta chữa bệnh trước đã, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Hạ La lặng lẽ đặt đũa xuống: “Giang Sinh, em biết anh có ý tốt, nhưng em không thể dùng tiền của anh.”

Giang Sinh nhét đôi đũa vào tay cô: “Em cứ coi như tôi cho em vay, đợi khi khỏe rồi, đi làm lại, kiếm được tiền trả tôi không phải được rồi sao? Không thì tôi tính lãi cho em, vậy không có gánh nặng chứ?”

Hạ La cắn môi: “Vậy, em sẽ suy nghĩ.”

“Được, ăn cơm trước đã.” Giang Sinh lại gắp thức ăn vào bát cô, rồi chợt nhớ ra điều gì đó: “À phải rồi, với tình trạng sức khỏe của em bây giờ cũng không thích hợp đi xe với tôi, sắp đến Tết Trung thu rồi, tôi định về quê một chuyến, vừa hay bố mẹ tôi có mua một căn nhà ở huyện, để không suốt không có ai ở, em đến đó ở một thời gian, cũng tốt để suy nghĩ xem tiếp theo định làm gì.”

Hạ La gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Giang Sinh cười, để lộ hàm răng trắng: “Không có gì.”

Ăn xong cơm, muộn hơn một chút, chị y tá mang túi truyền dịch vào. Đáng lẽ phải truyền từ chiều, nhưng người chạy mất nên phải bù vào buổi tối. Hạ La lại bị chích một mũi, đau đến nhăn mặt, lần này ngoan ngoãn, nằm yên trên giường nghỉ ngơi.

Có lẽ vì tối qua không ngủ ngon, hôm nay lại bỏ chạy, mệt mỏi cả ngày, tinh thần kiệt quệ, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại đã là hơn mười một giờ đêm, đèn trong phòng bệnh đã tắt hết, chỉ có ánh sáng từ hành lang hắt qua khe cửa hé mở.

Không biết truyền dịch xong từ lúc nào, túi dịch đã được tháo đi, kim trên tay cũng đã rút. Ngoảnh đầu nhìn, bên cạnh giường bệnh dựng một chiếc giường xếp, Giang Sinh đang ngủ trên đó. Chiếc giường quá nhỏ, khiến thân hình cao lớn của anh trông có vẻ chật vật.

Chắc anh cũng mệt rồi, cô có thể nghe thấy hơi thở đều đặn của anh khi ngủ.

Hạ La nhẹ nhàng xoay người, đối diện với anh. Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một cánh tay, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào mặt anh.

Nhờ chút ánh sáng le lói từ cửa ra vào, cô phác họa đường nét mờ ảo của anh. Cằm rất đẹp, đường nét cứng cáp mà thanh thoát, tóc ngắn, không biết sờ vào sẽ như thế nào, có lẽ sẽ cứng, hơi làm đau tay, cánh tay có cơ bắp rắn chắc, đầy sức mạnh, khiến cô nhớ đến ngày anh vớt cô lên từ hồ.

Từ nhỏ đến lớn, những chuyện buồn lòng xảy ra với cô nhiều không đếm xuể, một mình cô gánh vác rất mệt mỏi, và ba trăm nghìn đó là giọt nước làm tràn ly. Cô đã nghĩ đến nhiều cách chết, nhưng đều sẽ ảnh hưởng đến người khác, thành phố không phải là nơi thích hợp để tìm đến cái chết.

Vì thế cô nghĩ đến việc đi Tây Tạng, đi tìm một nơi phong cảnh đẹp mà vắng vẻ không người, một mình lặng lẽ ra đi.

Khi cô tỉnh dậy trên xe bus, nhìn thấy hồ muối đẹp và cô độc đó, có lúc cô tưởng đó là điềm báo từ ông trời, muốn cô yên nghỉ tại nơi đây.

Nhưng liệu có phải, là cô đã hiểu sai không?

Có lẽ ông trời để cô tỉnh dậy vào lúc đó, đi nhảy xuống hồ đó, thực ra là để cô gặp được Giang Sinh.

Bởi vì chỉ có như vậy, cô mới được cứu.