May Mắn Nhỏ Của Em - Duy Kỳ

Chương 10: Kẻ khốn nạn




Dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa, Hạ La chống chiếc ô màu hồng để che nắng, còn Giang Sinh thì híp mắt vì chói. Cả hai người đều đang mải suy nghĩ, lặng lẽ bước đi.

Giang Sinh vẫn đang nghĩ về cuộc điện thoại vừa rồi. Đáng lẽ số tiền phải đủ, nhưng anh không ngờ mấy ngày liền không nhận được việc làm nào nên không thể trả tiền cho bố mẹ. Tuổi đã lớn thế này rồi mà vẫn để bố mẹ phải lo lắng, thật là bất hiếu.

Hạ La cũng có vẻ đang trĩu nặng tâm sự, vô thức nghịch nghịch chuỗi tua ở đuôi cán ô. Trước đây cô rất bực Giang Sinh, giận vì anh đã tự ý cứu cô, không đếm xỉa đến ý nguyện của cô, cứ ép cô phải sống trên đời này.

Nhưng sau một thời gian ở cùng nhau, cô không còn giận nữa. Nếu không cứu cô, anh đã không phải tốn thêm tiền cho cô ăn ở, nếu không cứu cô, anh đã không gặp con mèo nhỏ màu cam kia, càng không phải tốn mấy nghìn tệ chữa bệnh cho mèo, và sẽ không thiếu tiền đưa cho bố mẹ.

Anh không phải người xấu, thậm chí còn là một người tốt bụng, vậy tại sao cô cứ phải làm khó anh? Khi quyết định tự tử, cô đã cẩn thận kiểm tra từng tài khoản thẻ tín dụng, đảm bảo không nợ thế giới này một đồng nào, vậy tại sao giờ lại đành lòng nợ một người không liên quan như thế?

Tuy chuyện này nói cho cùng cũng phần nào do anh tự chuốc lấy, nhưng cô nghĩ mình vẫn nên biết điều một chút, đừng quá đáng nữa.

“À này, hôm nay cô muốn ăn gì?” Giang Sinh đột nhiên hỏi.

Hạ La liếm môi: “Ăn mì đi.”

Giang Sinh hơi ngạc nhiên: “Đơn giản vậy sao?” Mấy ngày nay ăn cơm, cô toàn đòi đủ thứ, món Tứ Xuyên, Hồ Nam, Sơn Đông, Quảng Đông thay phiên nhau, hôm nay bị ma nhập hay sao mà chỉ ăn mì?

Hạ La nhún vai: “Thời tiết nóng quá mà, không ngon miệng, ăn mì dễ tiêu.”

“Mấy ngày trước cô đâu có như vậy, có phải đang không khỏe chỗ nào không?”

Hạ La cố chống chế: “Có lẽ mấy ngày trước ăn nhiều quá, bụng hơi đầy, muốn ăn nhạt một chút.”

Giang Sinh tưởng cô thật sự không khỏe: “Hay là mua thuốc nhé?”

“Không cần đâu. Trưa ăn ít một chút là được.”

Giang Sinh nửa tin nửa ngờ: “Được rồi, vậy thì ăn mì, nếu vẫn không khỏe thì nhớ nói với tôi, tôi mua thuốc để phòng.”

“Ừm, biết rồi.”

Hai người vào một quán mì nhỏ gần đó, gọi hai bát mì chay, mỗi bát thêm một quả trứng chiên. Ăn xong, Giang Sinh theo thói quen lấy điện thoại ra, định gọi Didi đến bệnh viện thú y.

“Tôi muốn đi xe buýt.”

“…” Giang Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu, đánh giá cô mấy lượt: “Trước đây không phải cô nói đi xe buýt đông người, chật chội sao?”

Hạ La lý sự: “Hôm nay tôi bỗng nhiên muốn đi không được à?”

Giang Sinh suy nghĩ một lúc, thoát khỏi ứng dụng Didi: “Được, vậy thì đi xe buýt, cô vui là được.”

Hạ La cười hài lòng. Trong những chuyện nhỏ nhặt này, Giang Sinh luôn chiều theo ý cô, cô nói sao thì làm vậy, anh chưa bao giờ trái ý cô.

Giang Sinh mở bản đồ, tra đường xe buýt đến bệnh viện thú y, rồi dẫn cô đến trạm. Xe đến rất nhanh, dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa, trên xe không nhiều người, còn có một chỗ trống.

Giang Sinh để cô ngồi, còn anh đứng bên cạnh. Xe chạy thẳng, quãng đường hơn mười cây số, phải lắc lư cả tiếng đồng hồ.

Lượt đi rất suôn sẻ, nhưng khi khám xong cho mèo con và quay về, đúng lúc gặp giờ cao điểm buổi tối. Hai người đứng đợi ở trạm xe buýt trước cửa bệnh viện gần nửa tiếng mới đợi được chuyến xe cần đi.

Xếp hàng lên xe, Hạ La gấp ô chống nắng lại, nhìn đám đông chen chúc như cá mòi đóng hộp trong khoang xe, vẻ mặt có chút chống đối, chân chưa bước lên bậc thang. Những người đằng sau gấp lên xe đang cố chen lấn về phía trước, miệng giục giã: “Nhanh lên chứ, đứng ngây ra đó làm gì?!”

Hạ La lúc này mới hoàn hồn, nhấc chân bước lên. Xe buýt hai người chỉ tốn bốn tệ, đi taxi phải mất hơn ba mươi, vẫn nên chịu đựng thôi.

Cô chen theo đám người lên xe đi về phía trước, cho đến khi người phía trước không thể đi được nữa mới dừng lại. Vị trí cô đứng đúng là ở giữa khoang xe, có thanh vịn với móc treo ở hai bên, cô bị kẹp giữa đám đông hai bên, người lại không cao, không với tới được móc treo, đành phải đứng như vậy.

Giang Sinh đứng sau lưng cô, tuy cũng ở vị trí giữa khoang, nhưng nhờ chiều cao đủ nên có thể dễ dàng nắm được móc treo.

Xe khởi động, dù Hạ La đã có chuẩn bị, nhưng vẫn không giữ được thăng bằng, rõ ràng loạng choạng một cái. Giang Sinh theo phản xạ đưa tay ra đỡ cô, nhưng lại không tiện chạm vào người cô, chỉ có thể đưa tay ra đỡ hờ, may mà cô tự đứng vững được.

“Không sao chứ?”

Hạ La lắc đầu: “Không sao.”

Giang Sinh thấy trong tay cô cầm chiếc ô gấp, liền đưa tay nắm đầu kia của cây ô: “Nắm thế này cô sẽ không ngã nữa.”

Hạ La sững người, khẽ ừm một tiếng, rồi nắm chặt cán ô.

Xe tiếp tục chạy. Dừng trạm, rồi lại khởi động.

Cô không còn loạng choạng nữa, chiếc ô màu hồng ngắn ngủn, đầu kia nắm trong tay anh, có thể cảm nhận được sức mạnh to lớn truyền qua, vững chãi và an toàn.

Là cảm giác có thể tin tưởng được.

Hạ La đứng yên lặng, theo thói quen quan sát xung quanh. Điều hòa trong xe mở rất to, hầu hết mọi người đều im lặng xem điện thoại, mạng ảo tạo ra những thế giới nhỏ riêng biệt, mọi người ngồi kề vai nhau, nhưng chẳng ai nhìn thấy ai.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại trong túi Giang Sinh vang lên, anh buông tay đang nắm móc treo để nghe điện thoại: “Alô, ông chủ Chu…”

Giọng nói có mấy phần khách sáo, nghe như là ông chủ lớn, có lẽ là có việc để làm rồi. Hạ La không hiểu sao lại thấy hơi vui, dường như nếu anh có thu nhập, lương tâm không còn bao nhiêu của cô có thể dễ chịu hơn một chút.

Chẳng mấy chốc xe buýt sắp đến trạm tiếp theo, những người chuẩn bị xuống xe bên cạnh bắt đầu chen lấn qua lại.

Đột nhiên, có thứ gì đó cọ qua mông cô. Cô đang mặc quần đùi, dài hơn quần siêu ngắn một chút, thứ đó cọ vào làn da ở mép quần đùi, có nhiệt độ, như là bàn tay của ai đó.

Cô sững người, nhận ra mình bị ai đó sờ bèn quay đầu lại. Phía sau đứng mấy người đàn ông, ai cũng tỏ vẻ như không có chuyện gì. Cô cẩn thận quan sát biểu cảm của họ, rất muốn nhìn ra chút manh mối, nhưng chẳng phát hiện được gì.

Không biết là ai trong số mấy người đó, cũng có thể không phải ai trong số họ, có lẽ đã xuống xe lúc nãy rồi. Từ nhỏ đến lớn, những chuyện bị người không quen biết sờ mó thế này xảy ra không ít, có người thậm chí còn là người quen xung quanh, bố của bạn học, đồng nghiệp của mẹ, hàng xóm trong khu… Có ý hay vô ý, sờ tay cô, véo đùi cô…

Lúc nhỏ không biết phản kháng, nhưng vẫn nhớ rõ cảm giác khác lạ khi đó. Lớn lên rồi, tưởng sẽ đỡ hơn, nhưng vẫn cứ gặp phải những chuyện như thế này trên xe buýt và tàu điện ngầm.

Hạ La thở dài, vì vậy cô mới ghét những nơi đông người, bởi luôn có rác rưởi thừa nước đục thả câu.

Xe buýt lên khách xong, đóng cửa, từ từ rời bến. Hạ La đứng tại chỗ, một lúc sau, cảm thấy có người áp sát từ phía sau.

Tim cô thắt lại, đầu óc tạm thời trống rỗng. Là cố ý, hay là do người đông quá chật?

Có lẽ thấy cô không phản ứng gì, người đó càng trở nên táo bạo, không chỉ áp sát, còn cứ thúc vào người cô.

Hạ La hoàn toàn lạnh tim. Chết rồi, là cố ý…

Vì sợ hãi nên cô không lên tiếng, mà bước về phía trước một bước nhỏ, cố gắng tránh xa người đó.

Nhưng sự nhượng bộ của cô không đổi lại được việc bị tha, người đó vẫn bám theo không buông tha.

Hạ La không biết phải làm sao, trong lúc hoảng loạn, khóe mắt cô liếc thấy cây ô màu hồng đang nắm trong tay, đầu kia trong tay Giang Sinh, anh vẫn đang nghe điện thoại, chưa để ý đến động tĩnh bên này.

Không biết tại sao, khi nhận ra Giang Sinh ở bên cạnh, cô bỗng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi rồi quay đầu quát: “Anh làm cái gì đấy?!”

Đó là một người đàn ông đeo kính, trông khoảng ba mươi tuổi, ban đầu bị cô đột ngột quay đầu làm cho giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, bày ra vẻ vô tội: “Tôi có làm gì đâu.”

“Không làm gì sao anh dán vào người tôi chặt thế?!”

Giang Sinh nghe thấy tiếng bèn liếc nhìn về phía cô, sau đó nhanh chóng nói vài câu rồi cúp điện thoại: “Sao vậy?”

Hạ La nghiến răng mét với Giang Sinh: “Anh ta vừa thúc vào người tôi từ phía sau.” Khi nói chuyện, cô cảm thấy ấm ức, khóe mắt không kìm được mà đỏ lên.

Giang Sinh lập tức nhìn về phía người đó, lông mày nhíu lại, khóe miệng căng chặt, gân xanh trên cánh tay nổi lên. Anh chen vào giữa hai người, che chắn cô phía sau lưng, đẩy người đàn ông đó một cái: “Một thằng đàn ông mà bắt nạt cô gái nhỏ, còn muốn mặt mũi không?!”

Sức anh rất lớn, người đó bị đẩy lùi về sau hai bước nhưng vẫn còn cứng miệng: “Tôi bắt nạt cô ta chỗ nào? Mấy người đừng có vu oan giá họa…”

Giang Sinh không thèm để ý đến gã, anh lấy điện thoại gọi 110 rồi quay đầu an ủi Hạ La: “Đừng sợ, tôi báo cảnh sát ngay.”

Hạ La gật đầu.

Người đàn ông thấy anh báo cảnh sát, có vẻ hoảng: “Cô gái à, cô đừng nói bừa, có lẽ là vì người đông nên vô tình ép vào cô thôi, tôi xin lỗi cô được không?”

Hạ La trốn sau lưng Giang Sinh, không lên tiếng.

“Trên xe đông người thế này, chen lấn qua lại, khó tránh khỏi việc vô ý va chạm. Đây hoàn toàn là hiểu lầm thôi. Cô chưa làm rõ đã oan uổng người tốt, lương tâm cô có yên không?”

Giang Sinh tay trái che chắn Hạ La, tay phải cầm điện thoại, đang nói địa chỉ với tổng đài báo cảnh sát, nói xong cúp máy, người đàn ông kia vẫn lải nhải: “Tôi thực sự bị oan, mấy người tin tôi đi…”

“Câm mẹ mày lại!” Giang Sinh gầm lên: “Nói nữa tao đánh chết mày!”

Người đàn ông lập tức câm bặt. Thấy cứng không được, mềm họ cũng không tin, gã bắt đầu lén lút lùi về sau. Chẳng bao lâu xe buýt dừng lại sát lề, cửa xuống khách mở ra, gã co giò chạy xuống.

Giang Sinh mắt nhanh tay lẹ, lao lên một bước như tên bắn, một tay túm lấy cánh tay gã kéo ngược lại, rồi vặn tay gã ra sau lưng, khiến gã không thể cử động: “Không làm chuyện mờ ám thì chạy cái gì?”

Người đàn ông đó chỉ cao khoảng một mét bảy, người gầy nhỏ, có lẽ đã cảm nhận được sự chênh lệch tuyệt đối về sức mạnh, gã không dám phản kháng, mà khóc lóc van xin: “Anh ơi, cho em một cơ hội, em còn gia đình, nếu để họ biết chuyện này em không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.”

“Cơ hội?” Giang Sinh vặn cánh tay người đàn ông đó, mặt đen sì: “Tôi nghĩ không phải đây là lần đầu anh làm vậy đâu nhỉ? Chỉ là lần đầu bị bắt thôi. Cho kẻ rác rưởi như anh cơ hội chính là đang hại người khác, anh đừng có mơ.”

Lúc này tài xế xe buýt đã đến, sau khi hiểu rõ tình hình, ông chỉ đạo những hành khách còn lại xuống xe, đi đổi chuyến xe khác, xe của ông dừng tại chỗ đợi cảnh sát.

Tài xế là một bác trai ngoài năm mươi tuổi, an ủi Hạ La: “Cô gái à, cô yên tâm, xe của bác có lắp camera, nếu gã ta làm chuyện xấu, nhất định sẽ không thoát được.”

“Cảm ơn bác.”

Tài xế đánh giá trang phục của cô từ đầu đến chân, ân cần nói: “Cô gái à, đừng trách bác nhiều chuyện, sau này ít mặc quần ngắn thế này, rất dễ bị kẻ xấu để ý. Con gái bác cũng tầm tuổi cháu, bác không cho nó mặc thế này đâu, phải học cách tự bảo vệ bản thân.”

Hạ La im lặng một lúc, tuy biết xuất phát điểm của ông là vì tốt cho cô, nhưng cô không thể không nói ra quan điểm của mình: “Chuyện này không liên quan đến việc tôi mặc gì, dù tôi có đàng hoàng mặc quần dài cũng vẫn sẽ bị những kẻ rác rưởi này để ý. Tôi không làm gì sai cả.”

“Bác cũng không nói là cháu sai, chỉ là…” Tài xế hơi lúng túng, không biết phải giải thích thế nào.

“Người sai là tên này.” Giang Sinh vừa nói vừa vặn mạnh cánh tay người đàn ông kia, khiến gã đau đến mức kêu oai oái: “Những kẻ như thế này, vốn không nên tồn tại trên đời này.”