May Mắn Hai Ta Không Buông Bỏ

Chương 4: Gặp lại




Một tháng sau đó Mộ Lâm lại gặp Trương Nhiên ở ngôi trường anh đang theo học. Ngạc nhiên là hai người lại trở thành bạn cùng lớp. 

Sau khai giảng Mộ Lâm có mặt ở lớp để báo danh. Lớp của hắn toàn là người Châu Âu. Nổi bật giữa đám người là chàng trai đông phương có khuôn mặt đẹp trai và một chiều cao không thua gì người nước ngoài  . Chàng trai đó chính là Trương Nhiên - người hắn gặp trên máy bay một tháng trước.

Cảm giác gặp người quen giữa chốn xa lạ khiến hắn vô cùng vui vẻ. Ngồi xuống bàn bên cạnh Trương Nhiên  . Hắn quay sang nhìn anh " Thật trùng hợp chúng ta lại gặp nhau rồi " 

Anh khá lạnh lùng coi hắn như là không khí mà ngồi đọc tờ giấy nhà trường phát. Vui vẻ khi gặp được đồng hương lên hắn cũng phớt lờ thái độ của anh " Mình là Mộ Lâm, rất vui khi gặp cậu ". 

" Cậu tên gì " cuối cùng anh cũng nghe lọt tai câu nói của hắn mà đáp trả " Trương Nhiên ". Thật là một con người lạnh lùng đạm mạc. Cả buổi hắn nói chuyện với anh nhưng chỉ có một mình hắn nói, anh cũng chỉ trả lời một câu duy nhất tên của mình rồi không nói gì nữa, hắn chẳng thấy lúng túng tẹo nào cả. Mà lại vui vẻ, hớn hở khi được chung lớp với anh.

Một tháng nay, Mộ Lâm luôn bám lấy Trương Nhiên để làm quen.Không hiểu sao hắn cứ thích dính lấy anh. Thái độ xa cánh của anh chẳng làm hắn nản nản lòng mà lại càng muốn trở thành bạn tốt của anh. Với ý nghĩ muốn trở thành bạn thân với anh mà hắn biến thành cái đuôi nhỏ của anh.

Một tháng bám đuôi anh hắn cũng hiểu sơ qua con người của anh. Anh là một người lạnh lùng đạm mạc, không quan tâm đến bất kỳ điều gì và dường như anh đang tách biệt với thế giới này. Anh ghét chốn đông người,không thích người khác chạm vào mình  và anh còn mắc bệnh sạch sẽ. Sở thích của anh là uống một ly sữa tươi vào mỗi sáng. Con người anh giản dị không thích sự cầu kỳ hoa mĩ. Hắn cũng đoán được là gia đình anh cũng tính là giàu có. Vì những bộ quần áo anh mặc rất đặc biệt như được định chế cho anh vậy mặc dù nó không có nhãn mác nhưng chất vải rất tốt. Chắc anh không biết khi anh mặc những bộ đồ ấy đi trên đường thì nổi trội như thế nào đâu. Càng hiểu còn người anh thì hắn lại càng thích anh hơn. Thật lạ khi, ở trường hắn học cũng có người nước H sang du học ở Mỹ nhưng hắn chẳng thèm quan tâm đến dù họ rất nhiệt tình với hắn. Hắn chỉ quan tâm đến mỗi mình anh thôi và chắc do vụ trên máy bay mà khiến hắn có ấn tượng sâu sắc về anh nên hắn muốn tìm hiểu con người anh.  

Thái độ tích cực của hắn cũng chẳng khiến anh để mắt. Nhưng lại khiến cho người xung quanh hiểu lầm rằng hắn và anh rất thân nhau. Hắn cũng mừng thấy mồ về sự hiểu lầm đó.  

Quan hệ của hai người chuyển biến là lúc anh nhận được cuộc gọi từ gia đình. Ít nhất không còn là mình hắn nói nữa mà thi thoảng anh cũng sẽ trả lời hắn. Kết thúc cuộc trò chuyện với gia đình thái độ của anh rất kỳ quái. Lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với hắn, nhưng câu đầu tiên anh nói là hỏi hắn làm cánh nào để quên đi nỗi buồn. Bây giờ hắn vẫn nhớ câu trả lời của mình khi đó " Cánh quên đi nỗi buồn nhanh nhất là uống rượu ".

Tối hôm đó, Mộ Lâm đã dẫn Trương Nhiên đến một quán bar gần trường. Tiếng nhạc sập sình, chiếc đèn tối mờ ảo những con người đang nhảy múa theo điệu nhạc. Sự có mặt của anh và hắn đã làm náo động quán bar những ánh mắt nhìn chằm chằm về phía họ. Hắn lướt qua những ánh mắt ấy đưa anh nên phòng mình đã đặt trước. Căn phòng yên tĩnh khác xa với sự ồn ào bên ngoài khiến Trương Nhiên khá hài lòng. Hắn rót bao nhiêu rượu anh cũng đều uống từ những ly rượu đầu tiên đang còn bị sặc sụa đến uống hết cả một ly rượu trong vòng một nốt nhạc. Hắn ngạc nhiên với tửu lượng của anh. Uống hết ly này đến ly khác và cuối cùng anh cũng say.