May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả

Chương 5




Quay trở lại viện Chu Tước, vừa bước vào cửa Ti Điềm liền sửng sốt.

Ở trong sân Lâm Tây Yến đang cầm một thanh đao dài, khua tay lên xuống.

Ti Điềm không biết võ công, nhưng nàng cũng có thể nhìn ra Lâm Tây Yến vung đao không có quy tắc, mỗi một đao đều là chém lung tung lộn xộn, nhưng khí thế mạnh mẽ ác liệt, âm phong nặng nề. Nàng không biết thì ra Lâm Tây Yến còn biết một chút võ công, nàng cứ tưởng là Lâm Tây Yến cũng giống như nàng, chỉ am hiểu y lý cơ bản cùng lý thuyết y học thôi chứ.

Lâm Tây Yến thấy nàng lập tức thu đao lại. Ánh mắt của nàng ta lãnh đạm kiêu ngạo, chẳng qua là mặt hơi ửng đỏ, so sánh với lúc nhìn thấy vào buổi trưa thì có vẻ rạng rỡ hơn một chút.

Ti Điềm cười thân mật: "Thì ra ngươi biết võ công."

Lâm Tây Yến lại lạnh lùng nói: "Cái chút da lông này căn bản không gọi là gì. Có thể giết người mà không bị người giết thì mới được."

Lời của nàng ta tuy thẳng thắng nhưng lại làm cho người khác muốn sặc, giống như vừa nói vừa vung ra một chút bột ớt vậy. Ti Điềm xấu hổ cười cười. Nàng tự cảm thấy mình đã không giống thiếu mười bốn tuổi nữ, mà Lâm Tây Yến dường như còn tối tăm phiền muộn hơn nàng, hình như có chút khó ở chung.

Ti Điềm đành phải tiếp tục bắt chuyện với nàng: " Sinh nhật ta là mười lăm tháng chạp, vừa qua mười bốn tuổi đó, ngươi thì sao?"

Lâm Tây Yến không nói ra sinh nhật của mình, chỉ nói: "Vậy ngươi nên gọi ta là sư tỷ."

Ti Điềm rất sảng khoái gọi một tiếng "Sư tỷ", cười híp mắt mang sự theo tôn kính, sắc mặt Lâm Tây Yến lập tức khá hơn một chút.

Ti Điềm lại cười ngọt ngào: "Sư tỷ bái sư sớm hơn muội, kính xin chiếu cố muội nhiều hơn”.

Lâm Tây Yến "Ừ" một tiếng, nhìn Ti Điềm nói: "Ta tưởng là sư phụ chỉ nhận một nữ đệ tử, không nghĩ tới lại nhận thêm ngươi, như vậy cũng tốt, chúng ta có thể làm bạn với nhau."

Ti Điềm mỉm cười: "Thất Thế Môn chỉ có mấy người đệ tử chúng ta thôi sao?"

"Đương nhiên không phải! Đệ tử Thất Thế Môn có rất nhiều, nhưng không ở trong núi Lan Chu. Nơi đây thật ra là chỗ ở của sư phụ. Ở đây chỉ có những đệ tử thân cận nhất. Chỗ này vắng vẻ, lại ở trên đỉnh núi cao chót vót, đã vậy còn dốc đứng, người khác nhìn đã sợ chết khiếp, cho nên bình thường ít có người tới đây."

Ti Điềm chợt nói: "Thì ra là thế. Sư tỷ thật hiểu biết, Đại sư huynh nói có cái gì không hiểu thì cứ việc thỉnh giáo sư tỷ."

"Ngươi nói là Thương Vũ?"

"Đúng vậy đó. Muội nghe Tề Dương gọi là Đại sư huynh."

Lâm Tây Yến gật đầu, trên mặt dường như hiện lên một chút ngại ngùng, liền quay người đi vào phòng.

Ti Điềm giật mình... Chẳng lẽ nàng cũng thế...

Nàng đi vào phòng của mình, lúc này mới cẩn thận đánh giá một phen. Phòng ốc sạch sẽ, trang trí đơn giản, đồ vật không nhiều lắm, nhưng tinh xảo thanh nhã, giá trị xa xỉ. Trên giường trải chăn màn mới, gấm Vân Nam thượng hạng thêu đầy Phù Dung.

Nàng chỉ có một bọc quần áo nho nhỏ, đặt ở trên bàn phía trước cửa sổ, bên trong chỉ là vài bộ quần áo để thay đổi.

Nàng ngồi xuống giường lớn ở phía trước cửa sổ, lúc này ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu lên người nàng, nàng bắt đầu tính toán một ngàn lượng bạc kia nên xài như thế nào. Có thể mua rất nhiều yến huyết, còn có thể mời đại phu tốt nhất.

Nàng không kìm lòng được nhếch khóe môi lên, thật ra thì thời gian ba năm cũng không dài lắm, nàng ở kinh thành ba năm, hiện tại nhớ tới không phải chỉ là một cái chớp mắt thôi sao. Ngược lại có một đoạn thời gian, bởi vì đặc thù mà kéo dài vô hạn trong trí nhớ, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy thật lâu. Cho nên, thời gian dài hay ngắn là do hồi ức lưu lại trong lòng mình nhiều hay ít mà thôi.

Ngồi được một lát thì nghe Lâm Tây Yến ở ngoài cửa gọi nàng. Nàng vội vàng đứng dậy đi ra. Lâm Tây Yến nói: "Ta dẫn ngươi đi xem xung quanh."

Ti Điềm cười: "Đa tạ sư tỷ."

Lâm Tây Yến trời sinh kiêu ngạo, nhưng rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương mười lăm tuổi, nghe nàng gọi sư tỷ nên vô cùng dễ chịu, thái độ cũng hòa hoãn đi rất nhiều.

Ra khỏi viện Chu Tước, ở bên cạnh viện Huyền Vũ còn có một cánh cửa nhỏ. Lâm Tây Yến dẫn đường ở phía trước, đi dọc theo đường hành lang chừng vài chục bước, lại là một đình viện. Không nghĩ tới ở một chỗ nho nhỏ trong đình viện này còn có một cái hồ nước nhỏ bên cạnh bức tường gạch xanh, trong hồ một hai cây sen xanh xanh gấp gáp từ trong nước nhô ra. Nếu là mùa hè, chắc trong viện đã tỏa hương sen ngào ngạt rồi.

"Đây là Hà viện, mấy người tạp dịch và đầu bếp đều ở đây . Đó là trù phòng, đó là dược phòng, đó là phòng tắm, đó là phòng binh khí." Lâm Tây Yến lần lượt chỉ bảo, sư tỷ quả thực rất kiêu ngạo.

Ti Điềm rất cảm khái sở thích của Thiệu Bồi, mặc dù chỉ là chỗ ở cho bọn hạ nhân mà cũng bố trí thanh nhã như thế. Nàng đi theo sau lưng Lâm Tây Yến, đi qua trù phòng, lại đi qua dược phòng. Trong lòng nàng kích động không thôi, sư phụ nói Chu Tước chuyên nghiên cứu y lý, lý thuyết y học, nếu mình dụng tâm học nhiều một chút, nói không chừng một ngày nào đó mình có thể trị hết bệnh cho mẫu thân.

Bỗng nhiên có một người mở cửa phòng tắm bước ra, chính là Thương Vũ. Trên người hắn mặc một bộ quần áo bằng lụa trắng, đai lưng buộc lỏng, y phục khép hờ, một mảnh da thịt chỗ xương quai xanh sáng bóng như mật hiện ra dưới ánh mặt trời. Có lẽ do vừa mới tắm nên tóc xõa ra, bèn tùy ý dùng một sợi dây cột tóc buộc lại.

Nhìn thấy hắn vào lúc này và vào lúc sáng sớm hoàn toàn bất đồng, toàn bộ người hắn có một cỗ hương vị không nói ra được.

Hắn bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt, Ti Điềm kỳ thật chẳng qua là thuận tiện nên nhìn thoáng qua, nhưng mặt của nàng lại một lần nữa đỏ lên, tuy rằng hắn mặcquần áo chỉnh tề, lại giống như nhìn thấy địa phương gì không nên thấy, cho nên vừa xấu hổ vừa hoảng hốt.

Thương Vũ thản nhiên đi ngang qua hai người, ánh mắt nhìn cũng không nhìn, một cỗ khí tức tươi mát lướt nhẹ vào mặt như một làn gió. Đi đến cánh cửa bên cạnh, hắn ném lại một câu: "Đầu giờ mão ngày mai chờ ta ở Thịnh Hà đài. Nếu đến muộn đừng trách ta không khách khí." Lời còn chưa dứt, quần áo màu trắng chợt lóe lên, người đã đi tới ngoài cửa. Giọng nói kia, thật sự vừa kiêu ngạo vừa nghiêm khắc, sư huynh quả nhiên còn kiêu ngạo hơn sư phụ.

"Vâng."

Lâm Tây Yến cùng Ti Điềm đồng loạt lên tiếng. Đợi ngẩng đầu lên, phát hiện vẻ mặt hai bên đều ửng đỏ.

"Sư tỷ, Thịnh Hà đài ở chỗ nào?".

Lâm Tây Yến chỉ vào cánh cửa nhỏ ở bên cạnh phòng binh khí, nói: "Từ nơi này đi ra ngoài, là nơi các sư huynh luyện công."

Ti Điềm hỏi: "Các sư huynh? Tề Dương cũng là sư huynh sao?"

"Ai, Tề Dương nhỏ hơn ta một tháng, vậy mà ta phải gọi hắn là Tam sư huynh, thật không được tự nhiên chút nào." Lâm Tây Yến lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt ngại ngùng của một tiểu cô nương.

Ti Điềm cười cười: "Vậy chúng ta lén lút kêu hắn là Tề Dương đi." Nàng cũng cảm thấy Tề Dương nhìn giống tiểu hài tử, còn có một phần thần sắc cực kỳ giống Tiểu Ngạn.

Ban đêm, trên núi cực kỳ yên tĩnh, ánh trăng trong trẻo nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, chia màn đêm thành hai nửa sáng tối, giống như một dải nắng chiều phủ trên sông, nửa hồng nửa biếc linh lung chan hòa.

Do ở chỗ mới, Ti Điềm ngủ không yên ổn chút nào. Lại sợ ngủ quên cho nên đêm đầu tiên ở viện Chu Tước nàng gần như là nửa mê nửa tỉnh.

Tảng sáng, nàng lờ mờ nghe thấy Lâm Tây Yến bên cạnh đã thức dậy, có tiếng vang leng keng rất nhỏ của chậu đồng, chắc là đang rửa mặt.

Nàng nhanh chóng thức dậy, mặc quần áo tử tế. Đột nhiên cảm thấy hạ thân có chút khác thường, bụng cũng có chút đau. Nàng cầm ngọn nến soi trên giường, quả nhiên nhìn thấy trên khăn trải giường có một chút màu đỏ sậm, nàng thầm kêu không xong. vội vàng cởi quần áo trên người xuống, sau đó mở ra bao y phục, vội vã thay quần áo.

Lúc này, Lâm Tây Yến ở ngoài sân hô một tiếng: "Ti Điềm, nhanh lên."

Ti Điềm bối rối lên tiếng. Thật sự là xui xẻo mà, hết lần này tới lần khác lại nhằm ngay lúc này có nguyệt sự. Nàng đáp một tiếng, nhanh chóng chỉnh đốn lại bản thân.

Sau một lát, Lâm Tây Yến ở ngoài sân lại hô một tiếng: "Ngươi lề mề quá đi, ta đi trước đây. Một hồi đến muộn, Đại sư huynh sẽ trách phạt."

Ti Điềm luống cuống tay chân, ngay cả mặt cũng không có rửa vội vàng lao nhanh ra cửa. Ngoài phòng bình minh vẫn chưa lên, chẳng qua chỉ thấy được đường đi cùng bóng người lờ mờ, căn cứ theo địa điểm ngày hôm qua Lâm Tây Yến chỉ, nàng vội vàng chạy đến cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng binh khí, cửa mở ra, hẳn là Lâm Tây Yến vừa mới đi qua. Đi hết hành lang, nàng thầm kêu không xong. Trên mặt đất có hai sơn đạo uốn khúc, phải đi hướng nào đây? Nàng vội vàng quay trở lại, liếc mắt một cái liền trông thấy trù phòng sáng đèn, nàng chạy vào chỉ thấy một nam nhân trung niên đang nhóm lửa.

Nàng vội vàng hỏi: "Xin hỏi đại thúc, Thịnh Hà đài nằm ở chỗ nào?"

Nam tử kia không nói lời nào, nhìn nàng rồi giơ tay lên ra dấu hai cái. Ti Điềm đang rối tung rối mù, hỏi lại một lần nữa. Nam tử kia lại ra dấu vài cái. Lần nàyTi Điềm biết, nam tử này là người câm. Thật sự là nhà dột còn gặp mưa liên tục. Nàng sốt ruột đến dậm chân. Nam tử kia dường như nhìn ra nàng lo lắng, bỏ củi trên tay xuống, đứng lên đi ra ngoài sân, còn vẫy tay với nàng, ý bảo nàng đi theo hắn.

Ti Điềm luôn miệng nói cảm tạ.

Ra khỏi cửa nhỏ sau đường hành lang, ngón tay chỉ một sơn đạo phía sườn đông, Ti Điềm nói cảm tạ vội vàng chạy đi theo hướng sơn đạo. Chạy khoảng hơn mười trượng, đã nhìn thấy một cái sân phơi rộng lớn, lờ mờ nhìn thấy vài bóng người. Trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng chạy tới.

Tới gần, quả nhiên là Thương Vũ, Tề Dương, cùng Lâm Tây Yến.

Ti Điềm cúi đầu xin lỗi, ngoan ngoãn xin lỗi: "Đại sư huynh, thật xin lỗi. Muội đã tới trễ."

Ánh mắt Thương Vũ nghiêm nghị, tay đang chắp ở sau lưng bỗng đưa lên phía trước, trong tay rõ ràng đang cầm một thanh trường kiếm. Kiếm vẫn chưa ra khỏi vỏ, hắn giơ lên vỗ nhẹ nhẹ vài cái, thanh âm lạnh lùng nói: "Đưa tay ra đây."

Ti Điềm sợ hãi vươn tay ra, hắn thật sự muốn phạt sao? Phạt như thế nào đây?

Còn chưa thấy rõ động tác của hắn, ánh mắt nghiêm nghị trước mắt đã lóe lên, trong lòng bàn tay đã đau nhói. Nàng chưa kịp kêu đau, cũng không dám rút tay lại, kiếm của hắn lại rơi xuống. Vỏ kiếm đánh vào lòng bàn tay của nàng trọn vẹn bảy cái. Hắn ra tay không chút khách khí, động tác vừa nhanh vừa tàn nhẫn, lòng bàn tay của nàng nóng rát lập tức sưng phồng lên.

Tề Dương vội vàng hoà giải: "Đại sư huynh, được rồi được rồi, tiểu sư muội lần đầu tiên phạm sai lầm đánh nhẹ thôi."

Thương Vũ khẽ cười, lại đánh vào lòng bàn tay nàng một cái, Ti Điềm đau đến chân nhũn ra, nhưng vẫn cắn răng không có rút tay về.

"Lần đầu tiên phạt nặng, về sau mới có thể nhớ rõ."

Ti Điềm thấp giọng nói: "Đại sư huynh giáo huấn chính rất phải, về sau sẽ không như vậy nữa."

Thương Vũ lườm nàng một cái, lại nhìn Lâm Tây Yến, nói: "Sư phụ nói muốn đi ra ngoài một tháng, trước để cho ta dạy các ngươi. Kỳ thật, ý của sư phụ chính là muốn xem các ngươi có thể chịu được khổ hay không, nếu trong một tháng này cảm thấy chịu không nổi thì nên bỏ cuộc, sớm nên rời đi, đừng làm chậm trễ thời gian của sư phụ."

Lâm Tây Yến rất nhanh đáp: "Ta có thể chịu được cực khổ."

Ti Điềm cắn môi, lòng bàn tay đau đớn giống như kinh mạch đang tháo chạy, chạy đến tim phổi chỗ, từng trận run rẩy.

Thương Vũ chỉ chỉ vào sân phơi ở hướng tây, nói: "Hôm nay trước tiên tập đứng mai hoa thung*."

*Mai hoa thung (梅花樁), Mai hoa trang 梅花桩, hay gọi chính xác hơn là Mai hoa thung pháp (phép tập trên cọc gỗ mai hoa) là một công phu tập luyện võ thuật nổi tiếng của võ thuật Trung Hoa, nhằm luyện cho thân thể cùng bộ pháp linh động, chính xác trên các cọc cây (thung). Mai hoa thung pháp rất có thể xuất xứ ban đầu từ Thiếu Lâm tự và/hoặc Ngũ Mai lão ni.

Ti Điềm nhìn lại, thấy có vài chục gốc mai hoa thung cao hơn một trượng đứng ở đó. Nàng âm thầm kêu khổ, trước không biết có thể đứng bao lâu, cọc gỗ thì cao như vậy, làm thế nào đi lên đó được mới là vấn đề đó.

Thương Vũ chắp tay đi ở phía trước, đến trước mai hoa thung, trường kiếm vừa nhấc lên, đi về phía một cọc gỗ gần nhất, cái cọc gỗ kia lập tức thấp xuống, hắn tựa hồ không tốn một chút sức nào, lúc giơ tay lên liền làm hơn hai mươi cọc gỗ lún sâu vài thước, so với những cọc gỗ khác thì thấp hơn phân nửa.

Ti Điềm nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, nghĩ thôi mà đã thấy sợ. Lúc nãy hắn đánh vào tay mình, sợ là chỉ dùng có hai phần công lực ? Muốn đa tạ hắn hạ thủ lưu tình sao?

Thương Vũ tùy ý chỉ một cọc gỗ cái thấp hơn phân nửa, nói sau lưng hai người: "Hôm nay là ngày đầu tiên, đứng nửa canh giờ thôi."

Ti Điềm cùng Lâm Tây Yến nhìn nhau một cái, ánh mắt mang theo sợ hãi, tự mình cố gắng đứng lên cọc gỗ.

Thương Vũ xoay người đi đến cọc gỗ cao hơn năm trượng, rút thanh bảo kiếm sắc bén trong tay ra khỏi vỏ, bỗng thấy một tia sáng trắng tựa như Giao Long bay vút vào biển mây.

"Tề Dương, đến đây đi."

Tề Dương cười cười ha ha, trong tay sáng loáng không biết đang cầm thứ gì xông lên phía trước, ngăn lại thanh bảo kiếm của Thương Vũ. Thanh kiếm của Thương Vũ nhanh đến mức nhìn không ra động tác, chỉ thấy từng luồng ánh sáng chuyển động, thoắt cái như tia chớp nhấp nháy, như bạch mã lướt nhanh qua khe cửa*. Ti Điềm lảo đảo đứng ở trên cọc gỗ, chỉ nghe thấy thanh âm leng keng trong trẻo như những giọt mưa rơi xuống mái hiên, khi thì dày đặc khi thì thưa thớt, không giống như giao thủ so chiêu, thanh âm kia ngược lại giống như một dòng nước chảy.

*nguyên văn là “bạch câu quá khích”được trích trong câu nói của Trang Tử 莊子: "Nhân sinh thiên địa chi gian, nhược bạch câu chi quá khích" 人生天地之間, 若白駒之過隙 (Trí bắc du 知北遊) Người ta ở trong trời đất như ngựa giỏi chạy qua khe hở.

Một lát sau, hai người ngừng giao thủ.

Tề Dương có chút thất vọng nói: "Đại sư huynh, thật không công bằng, huynh luyện sớm hơn đệ ba năm, đệ tiến bộ, huynh cũng tiến bộ, đệ làm sao đuổi kịp huynh đây."

Thương Vũ thu trường kiếm lại, cười nói: "Tề Dương, lúc ta già đi, chẳng phải ngươi còn có ba năm thời gian để già sau ta sao."

Tề Dương bi thương hét lên: "Ý của huynh là, đệ già rồi mới có thể thắng được huynh?"

Thương Vũ cười hắc hắc hai tiếng: "Ta cũng không nói như vậy, ngươi già rồi cũng chưa chắc."

Đột nhiên hắn nghiêng đầu, nhìn về phía Ti Điềm, vừa vặn chụp được nàng bị ngã xuống khỏi cọc gỗ. Ti Điềm vội vàng đứng lên cọc gỗ lại một lần nữa, lảo đảo cố gắng ổn định bản thân.

Nàng chưa bao giờ luyện võ công, thân thể lại yếu ớt, kết quả chưa đến một nén hương, nàng bị ngã khỏi cọc gỗ đến sáu lần. Lâm Tây Yến tốt xấu gì cũng có chút võ công, so với nàng mạnh mẽ hơn nhiều, từ đầu đến cuối rơi xuống có một lần.

Khi thấy nàng rơi xuống tới lần thứ bảy, sắc mặt Thương Vũ thật không tốt chút nào, lạnh lùng nhìn nàng.

Lúc này trời đã bắt đầu sáng, phía trước Thịnh Hà đài là những dãy núi cao vút được che phủ bởi biển mây trắng xóa, khi mặt trời lên cao tỏa ra ánh hào quang rực rỡ. Gió núi chầm chậm thổi, càng thổi càng làm cho người ta có cảm giác lung lay sắp ngã.  

Ti Điềm xấu hổ không dám nhìn hắn. Thế nhưng nàng thật sự đã cố gắng hết sức. Nếu như không phải Lâm Tây Yến bên cạnh quá "Ưu tú", có lẽ sẽ không thấy nàng ngốc đến như thế.

"Tề Dương, đi gọi Hải Lực đem một giỏ nước bùn trong ao sen tới đây."

Tề Dương sững sờ chạy tới, gãi gãi đầu: "Đại sư huynh, để làm gì?"

Thương Vũ liếc hắn: "Nhanh nhanh đi."

Tề Dương vội vàng chạy đi.

Đợi Hải Lực gánh một giỏ nước bùn đến, Ti Điềm lại rơi xuống một lần nữa.

Sắc mặt Thương Vũ càng ngày càng khó coi. Nàng xấu hổ không dám nhìn hắn, rất tự giác cúi đầu xuống.

"Hải Lực, đổ vào phía dưới mai hoa thung cho ta." nam tử trẻ tuổi được gọi là Hải Lực gánh sọt đi tới, một mùi tanh tưởi lập bốc lên tức làm cho người ta muốn nôn ọe. Ti Điềm vừa vội vừa sợ, trơ mắt nhìn nước bùn được đổ xuống chung quanh cọc gỗ dưới chân. Nàng vô cùng buồn nôn, suýt chút nữa là té nhào vào trong nước bùn rồi.

Mà cọc gỗ dưới chân Lâm Tây Yến cũng không may mắn thoát khỏi

Thương Vũ ôm cánh tay đứng xa xa nhìn, sắc mặt so với hồi nãy dễ chịu hơn rất nhiều, rất hài lòng vỗ vỗ tay, nhướng đuôi lông mày đắc ý nói: "Tề Dương, biện pháp này của ta không sai đâu."

Tề Dương nhếch miệng nói: "Đại sư huynh, chiêu này của huynh cũng quá độc ác, đây là hai nữ hài tử mà."

"Nghiêm sư xuất cao đồ, ngươi thì biết cái gì?" Thương Vũ vươn tay gõ một cái trên đầu Tề Dương.

Tề Dương ôm đầu vừa chạy vừa hô: "Đại sư huynh, huynh không biết thương hương tiếc ngọc gì hết, cẩn thận sau này không lấy được vợ đó."

Mặt Thương Vũ tối sầm, rút kiếm đuổi theo Tề Dương. Tề Dương gào khóc từ Thịnh Hà đài chạy về phía Tây.

Ti Điềm mắc cười nhưng cũng không dám phân tâm. Mùi tanh tưởi ở dưới chân khiến người ta lo sợ mà, không dám tưởng tượng nếu té xuống đó thì sẽ như thế nào đây, vậy nên phải hết sức cẩn thận mới được.

Đáng tiếc, đứng trụ trên mai hoa thung không phải cẩn thận chuyên tâm là có thể đứng được.

Sau nửa canh giờ, Thương Vũ không biết từ nơi nào đi tới đây, giống như là đã đi dạo chơi thoả thích quay về, trường kiếm treo ở bên hông, trong tay không để ý cầm một cành liễu.

Hắn chậm rãi bước đi thong thả đến gần cọc gỗ thì dừng lại, cau mày hỏi: "Tự mình nói đi, rơi xuống mấy lần rồi?"

Lâm Tây Yến giành nói trước tiên: "Một lần."

Ti Điềm cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Năm lần."

Thương Vũ nhìn quần áo dính bùn của hai người, chân mày nhướng lên giống như cười mà không phải cười: "Quả nhiên có tiến bộ."