Lẽ ra hôm sau Thiệu Bồi mới quay về, đêm hôm đó lại cố ý trở về sớm, bởi vì muốn chiêu đãi hai người khách từ phương xa đến dùng cơm. Thiệu Bồi tiếp đãi linh đình làm Ti Điềm rất xấu hổ, thật ra nàng đi Thượng kinh toàn bộ đều là làm việc riêng, mà Tô tỷ là đi làm việc cho Bùi Vân Khoáng, cụ thể làm chuyện gì thì nàng không rõ lắm, nhưng từ lời nói của Thiệu Bồi có thể thấy được Tô Phiên đã giúp cho Bùi Vân Khoáng một việc lớn.
Trong bữa tiệc, Tạ Thông liên tục sáp đến bên người Tô Phiên, Ti Điềm cảm thấy nếu nàng dám can đảm ngồi xuống bên cạnh Tô tỷ, chỉ sợ trong lòng Thông ca sẽ điên cuồng chê bai nàng một trận, vì vậy nàng rất biết điều ngồi ở bên cạnh Lâm Tây Yến, tặng luôn cho Thông ca cái vị trí mà hắn vẫn hằng ao ước kia. Thương Vũ ngồi ở bên cạnh Thiệu Bồi, vừa khéo ngay tầm mắt hắn là nàng.
Nàng vừa tắm tóc xong tóc vẫn chưa khô, hai bím tóc đen nhánh rủ xuống trước ngực, càng làm nổi bật lên da thịt trắng muốt của nàng. Bởi vì nàng đang nghĩ đến Tạ Thông và Tô Phiên, cho nên khóe miệng luôn luôn ẩn chứa ý cười nhẹ nhàng, mà nụ cười như có như không ấy lại làm hắn có chút ngẩn ngơ, khuôn mặt ôn nhu điềm tĩnh của nàng hết sức động lòng người, đó là một loại phong thái mà chỉ duy nhất người thiếu nữ này mới có, giống như là mùi thơm hoa cỏ giữa đêm khuya.
Khi nàng nhướng mắt lên thường thường bắt gặp ánh mắt của hắn, có lẽ là do vị trí ngồi đối diện với hắn, cho nên mới có nhiều lần giao triền ánh mắt với hắn như thế sao? Nàng nghĩ nghĩ như vậy nhưng cũng không để việc này ở trong lòng.
Sau khi ăn xong trở lại viện chu tước, nàng mở bao quần áo ra, đột nhiên nhớ tới một việc. Lúc ở trong thành nàng có bớt chút thời giờ đi mua cho hắn một đôi giày, không đắt lắm và cũng không tinh xảo bằng đôi trên chân hắn. Nhưng đây là một phần tấm lòng của nàng. Có đôi khi, tấm lòng cũng phải có bạc mới thể hiện được, hơn nữa ra bạc càng nhiều, thành ý càng lớn. Đôi giày này xem như là đền đáp hắn chiếu cố mẫu thân nàng hai tháng nay.
Nàng đang muốn cầm giày đi tìm hắn. Đột nhiên, cửa ra vào truyền ra tiếng đập cửa. Nàng đứng dậy mở cửa ra, chỉ thấy Thông ca tao nhã vô song đứng ở cửa ra vào, ánh trăng lãnh đạm nhưng khuôn mặt của hắn lại tỏa ra ánh sáng rạng rỡ.
"Tô tỷ ở trong phòng đó." Nàng nói một câu, nhịn cười nhường cho hắn đi qua.
"Nè, nè, ta tới tìm muội không được sao?" Hắn cảm thấy có điểm gì đó là lạ, làm sao nàng biết hắn đến tìm Tô Phiên
"Thông ca, muội có việc rồi, nếu huynh muốn tìm muội, thì hôm khác nha." Nàng quay đầu nói một câu liền rời đi, giống như cái gì cũng không biết, chỉ có ý tốt hồn nhiên cười cười.
Trong viện thanh long đèn vẫn còn sáng, nàng gõ cửa, nhưng ra cửa mở là Tề Dương. Nàng sửng sốt một chút, lập tức giấu đôi giày ra sau lưng, tuy nói nàng tặng hắn chỉ để cảm ơn, nhưng đêm hôm khuya khoắt sợ Tề Dương sẽ hiểu lầm.
Tề Dương hỏi: "Muội tìm Đại sư huynh à? Huynh ấy đang đánh cờ với ta."
Nàng vội vàng kiếm cớ: "À, muội không tìm huynh ấy. Muội muốn đến xem chim bồ câu."
"Xem chim bồ câu?"
Đã trễ thế như thế mà còn đến xem chim bồ câu cái gì, cái lí do này hiển nhiên rất sứt sẹo, nàng vội nói: "Hôm khác xem cũng được."
Nàng bối rối xoay người rời đi. Hôm khác, hôm khác sẽ đem giày cho hắn.
Trở lại trong nội viện, trông thấy trên cửa sổ giấy của phòng Tô Phiên thấp thoáng ánh lên bóng của Thông ca, không biết chút nữa có bị đánh văng ra không? Nàng cười cười trở về phòng củ mình tháo bím tóc ra.
Ba lọn tóc được tháo ra nhưng hơi ẩm ướt, nàng lấy tay sửa sang lại, sau đó uống một hớp trà.
Nước trà vừa đưa đến môi, bỗng nhiên nàng nhớ tới ngày đó hắn nắm cổ tay nàng... Lúc ấy không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại, ngón tay của hắn trắng nõn thanh tú nhưng rất mạnh mẽ, ấm áp, nàng nhìn cổ tay của mình có chút si mê.
Tiếng bước chân trước cửa làm nàng bình tĩnh lại.
"Vừa rồi muội tìm ta có việc gì?" Thương Vũ đứng ở cạnh cửa, mày kiếm nhướng lên.
Nàng đặt chén trà xuống, giống như bị hắn nhìn ra tâm sự nên có chút bối rối, cuối cùng quên mất phải nói chuyện gì.
Hắn nhìn nàng, hỏi: "Muốn xem chim bồ câu sao?" Nghe Tề Dương nói nàng đến tìm hắn, rồi lại quay trở về, hắn nghe xong chơi cờ không nổi nữa, nhịn không được mới đến đây "Hưng sư vấn tội".
Nàng sững sờ "A" một tiếng.
Hắn không nói tiếng nào, xoay người đi ra ngoài, định đem con chim bồ câu mà chủ nhân trước nó gởi nuôi đến rừng trúc.
Nàng kịp thời phản ứng, vội vàng gọi hắn lại: "Không phải, Đại sư huynh, huynh chờ một chút."
Hắn ngừng bước chân, trong lòng lại dâng lên một nỗi chờ mong.
Nàng cầm đôi giày trên bàn, đưa cho hắn, nói rất chân tình: "Đây là tấm lòng của muội, xin Đại sư huynh nhận lấy."
Hắn nhìn đôi giày trong tay nàng, vui mừng giống như một ngọn lửa nhỏ, nàng vẫn nhớ tới hắn, đi xa về cũng nhớ mang quà về cho hắn.
Hắn kềm chế sự vui mừng, chỉ thản nhiên hỏi một câu: "Muội có tặng cho bọnTề Dương không?"
"Không có."
Sự vui mừng trong lòng hắn lan tỏa đến tận khóe môi, hắn rất hài lòng nhận lấy đôi giày. Tốt lắm, chỉ tặng cho một mình hắn, chỉ nhớ tới một mình hắn, điều này chứng tỏ trong mắt nàng hắn rất đặc biệt.
Không ngờ nàng lại nói một câu: "Muội không có nhiều tiền, nếu không thì cũng tặng cho sư phụ một đôi."
Hắn nhíu nhíu mày, chẳng lẽ có tiền rồi nàng cũng sẽ tặng hết cho bọn họ? Xem ra nàng nghèo là tốt nhất. Hắn có tiền là được rồi.
"Đại sư huynh, huynh thử xem có vừa không?"
"Không cần thử." Món quà đầu tiên nàng tặng, hắn phải giữ gìn cẩn thận, làm sao mà mang trên chân được chứ.
Tóc của nàng thường tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ. Bởi vì tết tóc còn ẩm ướt, cho nên lúc này xõa hơi bị xoắn lại
Nàng đứng rất gần hắn, chỉ cách hắn cỡ một cánh tay, vì thế hắn thuận tay liền cầm một nhúm tóc của nàng lên, dường như hắn coi đây là vật sở hữu của mình. Cảm giác trơn bóng và mát lạnh giữa các ngón tay khiến lòng hắn xao động, hắn cố gắng lắm mới khắc chế bản thân không có làm ra hành động kế tiếp, chỉ nói một câu: "Tóc của muội bị xoắn"
Hắn buông tay ra, vội vàng rời đi.
Nàng không biết phải nói gì với hắn, lẽ ra hắn không nên nắm tóc của nàng, nam nữ thụ thụ bất thân, tóc cũng nằm trên thân thể nàng mà.
Hôm sau, nàng và Lâm Tây Yến khôi phục lại sinh hoạt như trước kia. Chỉ khác nhau ở chỗ tảng đá lớn trong lòng nàng đã bị Bùi Vân Khoáng mang đi, tâm trạng của nàng tốt hơn rất nhiều, mặc dù tiểu Ngạn đã chết và độc của mẫu thân vẫn chưa truy ra manh mối, nhưng người sống vẫn phải sống cho tốt, đây mới là điều quan trọng nhất. Bệnh của mẫu thân đã đỡ hơn bảy tám phần, trông mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều. So với lúc mới tới thì bản thân nàng cũng vui vẻ cởi mở hơn, cũng không phải lời nói hay biểu hiện gì khác trước, mà là chân mày khóe mắt nàng toát lên vẻ linh động, càng ngày càng xinh đẹp rực rỡ.
Tạ Thông rất nhanh lại bị Thiệu Bồi phái đi ra ngoài làm việc, Thất Thế Môn chỉ còn lại hai vị sư huynh Thương Vũ và Tề Dương. Thương Vũ không có "khi dễ" nàng nữa, nàng cảm thấy thái độ của hắn đối với nàng giống như một ca ca tốt bụng. Nàng không làm gì liền lôi kéo Lâm Tây Yến đi viện thanh long xem chim bồ câu, đáng tiếc, con chim bồ câu này cũng không phải đồ chơi, chỉ ở Thất Thế Môn gần nửa tháng lại bay mất.
Đảo mắt đã vào mùa thu, một trận mưa thu đi qua làm gió núi trở nên mát mẻ hơn, khí trời nóng bức đã từ từ dịu lại.
Hôm nay, Tô Phiên nghiêm mặt nói với hai người: "Các muội đi theo ta cũng học được nửa năm, trước mắt sư phụ các muội muốn kiểm tra các muội. Trong vòng ba ngày nếu hạ độc được hắn liền xuất sư."
Thật ra ngày thường nàng ít khi nhắc tới chuyện này, lúc này lại thận trọng nói ra, mà thời hạn lại chỉ có ba ngày, quả thực có thể làm cho hai người giật mình hoảng sợ.
Tô Phiên giống như không có chuyện gì cười nói: "Có hạ độc thì cũng không thể làm hắn chết đâu đó! Chỗ cao minh của việc hạ độc không nằm ở độc tính của chất độc, điều quan trọng là làm thế nào để hạ độc. Giống như Hạc Đỉnh Hồng, Kiến Huyết Phong Hầu cũng rất lợi hại, nhưng nếu như khi độc phát mà người ta liếc mắt một cái liền biết đó là độc gì, chết như thế nào, thêm chút nữa là đoán do ai làm hại, như vậy là không được. Im lặng không một tiếng động, không thể nhận thấy mới là cao thủ." Tình cờ cuộc nói chuyện nói trúng chỗ thương tâm của Ti Điềm. Mẹ và đệ đệ của nàng chính là vô thanh vô tức bị người hạ độc, nàng âm thầm cầm chặt nắm đấm, sẽ có một ngày nàng nhất định sẽ tìm ra ai là hung thủ.
Lâm Tây Yến rầu rĩ không vui, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao phải hạ độc sư phụ?"
Tô Phiên suy nghĩ một chút mới nói: "Chuyện này coi như là xem ngộ tính của các muội đi." Tỷ ấy nói chuyện úp úp mở mở, cũng không giải thích rõ ràng tại sao phải làm cho Thiệu Bồi trúng chiêu, nhưng Ti Điềm và Lâm Tây Yến cũng không dám qua loa, bắt đầu tự mình suy nghĩ làm cách nào có thể hạ độc ngay trước mặt sư phụ, mà hắn lại không phát hiện được.
Đảo mắt thời hạn ba ngày đã đến.
Ngày thứ tư, Thiệu Bồi tiêu chảy cho tới trưa, mà Thương Vũ thì bị phun độc sương mù nằm ở trên giường.
Thiệu Bồi bị tiêu chảy là thành quả của Lâm Tây Yến. Nàng sử dụng lại biện pháp mà Tô Phiên đã dùng, đánh cuộc là Thiệu Bồi đã trải qua việc này một lần, không nghĩ tới còn có lần thứ hai. Quả nhiên, nàng đã đoán trúng. Thiệu Bồi lập tức đem cái lồng đèn nhỏ kia tháo xuống, đoán chừng sau này không bao giờ dám dùng nữa.
Mà Thương Vũ, hoàn toàn là người chịu tội thay.
Trên bàn sách Thiệu Bồi có đặt một chậu cây cảnh.
Ti Điềm rắc một lớp mỏng thuốc bột xung quanh chậu cây cảnh, thuốc kia có một tên rất dễ nghe là sương mù tản. Có hơi nước nên được gọi là sương mù, không màu không mùi không vị nhưng có độc, sẽ làm cho người hôn mê, đau đầu, toàn thân vô lực.
Ngày thường Thiệu Bồi rất yêu quý chậu cây cảnh kia, hắn luôn tự mình chăm sóc. Ti Điềm tính toán chỉ cần hắn đi tưới nước sẽ trúng độc sương mù. Đáng tiếc vào ngày đó, Thương Vũ có lòng tốt thay hắn tưới nước, vì vậy...
Ti Điềm rất thất vọng nhìn Thương Vũ nằm ở trên giường, vô cùng áy náy.
Tô Phiên cho hắn cho ăn giải dược, cười ha hả nói: "Thiệu môn chủ, hạ độc đến Thương Vũ luôn, thế này có được xuất sư không?"
Thiệu Bồi bị tiêu chảy tới trưa không còn chút sức lực nào, ừ một tiếng: "xuất sư." Nói xong liền đi nghỉ ngơi.
Đêm nay, hắn nói với Tô Phiên: "Thật ra, Lâm Tây Yến có tâm kế hơn Ti Điềm một ít. Ti Điềm quan tâm đến người mình yêu quý, mà Lâm Tây Yến sẽ tính kế nhược điểm của người khác."
Tô Phiên yên lặng nhìn hắn, xoay người đi ra cửa, xem ra hắn đã chọn Ti Điềm. Có lẽ, là Bùi Vân Khoáng sớm đã chọn Ti Điềm, cho nên mới phải mang mẹ con các nàng đi Thượng kinh, ban ân huệ cho mẹ con nàng, làm cho nàng sau này càng thêm trung thành. Nàng thở dài yếu ớt, nhớ tới bản thân mình bốn năm về trước . Đêm đầu tiên khi nàng bị một ông lão sáu mươi tuổi nâng giá ào ào đến ba trăm lượng bạc, nàng đã muốn tìm đến cái chết, nhưng lại nghĩ đến Tô Uyển, nàng lại chỉ có thể hòa máu và nước mắt, gượng cười với khuôn mặt mê gái già nua đầy khe rãnh giống như một cái cây khô kia.
Ngay thời khắc này Bùi Vân Khoáng xuất ra năm trăm lượng bạc mua nàng, nàng cảm thấy hắn làm như thiên thần. Vào một đêm này thanh danh phong lưu phóng khoáng của truyền khắp Thượng kinh. Nàng vẫn khăng khăng một mực đi theo hắn, vì hắn làm rất nhiều việc, bởi vì muốn hắn ra bạc mua muội muội của nàng.
Hắn đã đáp ứng nàng mua Tô Uyển, cứu tỷ muội các nàng thoát ly khổ hải.
Nàng nhớ nhung sự tốt đẹp của hắn, nhưng cũng căm ghét sự tàn nhẫn của hắn. Hắn biết rõ Tô Uyển có tình ý với hắn, nhưng dưới sự xúi giục của Thiệu Bồi, tự tay đưa nàng vào cung.
Nàng đứng ở trong sân vườn, hận ý dâng trào, trong lòng run rẩy. Thật ra người nàng oán hận cũng không phải Thiệu Bồi, cũng không phải Bùi Vân Khoáng, mà chính là cái người trong hoàng cung kia, tất cả cũng nguyên do cũng bắt đầu từ hắn. Hắn làm cho nàng nhà tan cửa nát, lưu lạc phong trần, chia lìa tỷ muội nàng không thể gặp nhau. Nàng chỉ hận vì sao tiến cung không phải nàng, nếu như vậy nàng có thể tự tay giết hắn.
Dưới ánh trăng, dung mạo xinh đẹp của nàng toàn là sắc đen giống như sát khí lạnh lẽo của một thanh kiếm. Nàng rất gấp, nhưng hết lần này tới lần khác Bùi Vân Khoáng lại vô cùng nhẫn nại, nhẫn nại gần như không phải là người, có thể dễ dàng khoan nhượng cho người khác đến tận cửa giết mình. Tình hình trong kinh đã vô cùng rối ren, các thế lực bắt đầu đối chọi gay gắt, vậy mà hắn lại thờ ơ đặt mình ngoài cuộc. Lần này đối phó với Lương Mãn Truân, đối với nàng mà nói căn bản không hề tận hứng. Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn muốn ra tay từ binh sĩ.
Nàng không quan tâm tới sự sắp đặt của hắn, nàng chỉ muốn mượn tay hắn báo thù. Nàng âm thầm cắn răng, vô cùng kiềm nén đau khổ lo lắng và cừu hận, bỗng nhiên sau lưng truyền đến giọng nói của Ti Điềm.
"Tô tỷ, sao hắn còn chưa tỉnh? Không có sao chứ?"
Nàng hít sâu một hơi, xoay người lại thấy Ti Điềm đứng ở cửa ra vào viện thanh long, đèn lồng chiếu vào khuôn mặt ôn nhu điềm đạm dịu dàng của nàng.
Nàng hơi hoảng hốt, khí chất của nàng nhìn qua thật sự có điểm giống Tô Uyển.
Trong lòng nàng mềm mại hơn một chút, không biết Bùi Vân Khoáng chọn nàng, là may mắn hay bất hạnh của nàng.
"Không có việc gì, muội canh chừng hắn, chờ hắn tỉnh lại thì cho hắn ăn giải dược một lần là ổn thôi."
"Vậy là yên tâm rồi." Nàng lo lắng trở lại nội viện, thật sự rất áy náy nha.
Thương Vũ nằm ở trên giường giống như ngủ rồi. Nhưng, hô hấp có chút nhanh.
Nàng nhìn hắn, phát hiện lông mày của hắn không những dày mà còn dài nữa. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn cẩn thận như vậy, nhìn kỹ một lần nữa còn có thể nhìn ra màu xanh nhàn nhạt trên môi hắn, nàng có chút ngượng ngùng, ánh mắt hỗn tạp.
Ban đêm rất yên tĩnh, tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn dường như đang thúc giục nang mau đi ngủ.
Nàng có chút buồn ngủ, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ, ngồi ở trên ghế thái sư trước giường hắn ngủ gà ngủ gật.
Lúc hắn tỉnh lại, trông thấy nàng đang "Gật đầu". Hắn rất muốn cười, rất muốn duỗi tay nắm lấy cằm của nàng, nếu như nàng lại gần một chút, chiếc cằm của nàng đã nằm trong lòng bàn tay của hắn rồi. Đáng tiếc, ý nghĩ thì tuyệt vời như vậy, nhưng một chút khí lực trên người lại cũng không có, đành phải ho nhẹ một tiếng.
Nàng giật mình tỉnh lại, vội vàng hỏi: "Đại sư huynh, huynh khỏe chưa? Tô tỷ nói huynh ăn một viên giải dược nữa sẽ không sao."
"Không khỏe lắm." Hắn cau mày, muốn nàng quan tâm nhiều hơn một chút.
Quả nhiên, nàng rất ân cần bưng một chén nước cho ăn hắn uống thuốc. nàng mở to mắt nhìn hắn: "Đại sư huynh, huynh khá hơn chút nào chưa?"
Có khỏe lên cũng không có nhanh như vậy đâu nha. Hắn dự định làm tăng thêm một chút áy náy của nàng.
" Cánh tay ta rất khó chịu, không nhúc nhích được."
Nàng vội vàng buông cái ly ra nói: "Muội bóp cho huynh một chút nhé."
Nàng dùng tay xoa nhẹ hai cái, dường như cảm thấy không thích hợp liền đỏ mặt buông ra.
"Ngón tay của ta cũng tê." Hắn tiếp tục báo cáo tình hình với nàng.
Nàng hoảng sợ nói: "Vậy làm sao bây giờ? Muội đi gọi Tô tỷ tới đây nhé."
"Không cần, muội giúp ta kéo vài cái đi."
Nàng cảm thấy hắn đang bịa đặt, nhưng mà nàng là ngươi gây nên chuyện này nên nàng cần phải chịu trách nhiệm thôi. Vì vậy cũng không ngượng ngùng nữa mà cầm bàn tay của hắn, lần lượt kéo các ngón tay của hắn một lần. Nghĩ thầm, biện pháp này có tác dụng sao?
Hắn cảm thấy rất hưởng thụ. Ngón tay của nàng mềm mại, da thịt nàng mịn màng tiếp xúc với da thịt của hắn, dễ chịu đến nỗi không muốn tách ra.
Nàng lại hỏi: "Đại sư huynh, huynh khá hơn chưa?"
"Vẫn chưa khỏe."
Nàng có chút lo lắng nhìn hắn, không biết chừng nào hắn mới khỏe lại.
Hắn không những không vội mà còn rất hưởng thụ sự lo âu và săn sóc của nàng. Ánh mắt của nàng liên tục rơi vào khuôn mặt của hắn, cẩn thận lại chăm chú, gần như là nhìn không chớp mắt.
Hắn cảm thấy như vậy rất tốt.