May Mắn Gặp Được Em

Chương 79: MẬT NGỌT CHẾT RUỒI




Năm nay Lương Tranh muốn dẫn Chu Húc về Giang Thành ăn tết, vốn là định nghỉ tết cả hai sẽ trở về, nhưng công ty Chu Húc có công việc đột xuất, nên khởi hành chậm so với dự định ban đầu 2 ngày.

Máy bay Hạ Cánh xuống sân bay Giang Thành vừa vặn 9h hơn

6h sáng Lương Tranh đã bị Chu Húc dựng dậy từ trong chăn, ôm đến nhà tắm đánh răng rửa mặt. Trên đường đi cô vẫn còn mắt nhắm mắt mở, tỉnh tỉnh mê mê. Vừa lên đến máy bay lập tức tựa vào vai Chu Húc ngủ thiếp đi.

Cô ngủ một mạch cho đến tận khi máy bay hạ cánh mới mơ màng tỉnh dậy.

Vừa tỉnh vẫn còn ngái ngủ, cô vô thức dụi đầu trong ngực anh, vừa dịu mắt vừa hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”

Chu Húc thấp giọng: “9h30.”

Chu Húc cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng xoa đầu Lương Tranh, mỉm cười: “Tỉnh ngủ chưa?”

Lương Tranh “à” một tiếng, vẫn lười biếng chôn đầu trong lồng ngực anh làm nũng.

Chu Húc vỗ vỗ lưng cô: “Ngủ tiếp thêm hai phút đi.”

Lương Tranh quả nhiên nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Thời điểm ra khỏi tàu bay cô vẫn còn mơ màng tựa vào người Chu Húc, để mặc anh tự lo liệu.

Đến khi đến cửa sân bay cô mới tỉnh ngủ hẳn.

Hôm nay thời tiết Giang Thành rất tốt, cho dù đang là cuối đông nhưng mặt trời ấm áp, bàu trời trong xanh không một gợn mây.

Tâm tình Lương Tranh rất hào hứng, vui vẻ, tựa đầu vào cửa sổ hóng gió.

Tóc bị gió thổi tán loạn, cô quay đầu nhìn Chu Húc mỉm cười: “Chu Húc, buổi chiều chúng mình cùng đi đạp xe đạp đi, hôm nay thời tiết thật dễ chịu, em muốn đi vận động một chút.”

Chu Húc cười, gật đầu.

Điện thoại reo lên, mẹ Lương gọi đến hỏi xem hai vợ chồng đã tới đâu rồi.”

Lương Tranh cao hứng đáp: “Chúng con đến đường Tân Hồ rồi, 10p nữa về đến nhà.”

Mẹ Lương ở đầu bên kia, tươi cười đáp: “Được. Hai đứa về tiện mua đôi câu đối nhé, nãy ba mẹ đi mà quên mua.”

“Dạ vâng.”

Lương Tranh đáp ứng, gần đến nhà tiện đường, dừng xe mua một đôi câu đối.

Bởi vì đang trong kì nghỉ tết, phố phường đông vui, náo nhiệt, trên cầu xa xa còn có một nhóm múa lân, thu hút không biết bao nhiêu người nán lại xem.”

Hai bên đường đều bày bán cơ man là đồ tết, Lương Tranh nhìn mấy chiếc đèn lồng đẹp mắt, liền gạ gẫm Chu Húc mua một ít treo ở ban công.”

Vì có rất nhiều người xếp hàng chờ viết câu đối, thời gian còn sớm, tâm trạng Lương Tranh lại vô cùng vui vẻ, vì vậy nắm tay Chu Húc ngắm hết chỗ này, chỗ kia, xem đủ mới kéo Chu Húc về lại chỗ cũ nhờ ông Trương viết cho đôi câu đối.

Lúc mua xong câu đối đi ra, Lương Tranh nhìn thấy xa xa một quầy bán khoai lang nướng. Cô kéo tay Chu Húc, chỉ chỉ: “Chu Húc, em muốn ăn cái kia.”

Khoai lang vừa nướng vẫn còn bốc khói nghi ngút, giữa trời đông giá rét mang một phong vị rất riêng: giản dị mà ấm áp.

Chu Húc cười, dắt cô đi qua mua. Một củ khoai ở đây rất lớn, Lương Tranh còn chưa ăn hết hai má đã đỏ bừng lên vì nóng. Vừa về đến nhà, Lương Tranh háo hức gọi to:

“Ba, mẹ chúng con về rồi.”



Mẹ Lương đang tất bật trong bếp, nghe thấy tiếng con gái, vội vàng chạy ra, hứng khởi nói: “Hai đứa về rồi đấy à?”

Lương Tranh vừa thấy mẹ lập tức bổ nhào vào lòng bà, reo lên: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”

Mẹ Lương bật cười, thấy trong tay con gái còn đang cầm một túi khoang lang nước ăn dở, lập tức trách yêu: “Sắp ăn cơm rồi còn ăn linh tinh.”

Lương Tranh bĩu môi, vừa cúi đầu đổi giày vừa nói: “Tại con thèm quá mà.”

Mẹ Lương cưng chiều mỉm cười, đi qua đỡ lấy hành lý trên tay Chu Húc: “A Húc, đói chưa? Cơm nước sắp xong rồi hai đứa ngồi nghỉ ngơi, rửa chân tay mặt mũi đi, chuẩn bị ăn cơm!”

“Con cảm ơn mẹ.”

Không khí trong nhà náo nhiệt hơn hẳn, mẹ Lương cao hứng đem đèn lồng và câu đố treo lên: “Tranh Tranh, hai đứa cứ vào phòng nghỉ ngơi đi, ba con sang nhà cậu có chút việc, tí nữa là về rồi nhà mình cùng ăn cơm.”

“Dạ vâng.”

Lương Tranh vừa vào phòng lập tức chui vào trong chăn định đánh một giấc.

Chu Húc đi sau, đóng cửa, mỉm cười trêu chọc cô: “Em lại định ngủ lười thêm giấc nữa đúng không?”

Lương Tranh bật dậy, đá anh một nhát.

Chu Húc cười, thuận thế nắm lấy cổ chân cô, ngồi xuống bên cạnh.

Lương Tranh thuận thế leo lên đùi Chu Húc, vòng tay ôm cổ anh, hôn lên môi Chu Húc một cái.

Vừa định ngoan ngoãn leo xuống, lại bị Chu Húc giữ lại, chế trụ gáy hôn sâu.

Hai người cứ thế náo loạn một trận, cho đến khi Lương Tranh bị hôn đến không thở nổi, Chu Húc mới thỏa mãn buông cô ra.

Cô nhảy xuống, mở rương hành lý, đem tất cả mỹ phẩm dưỡng da, và các vật dụng cá nhân lấy ra, nhét vào tay Chu Húc.

Chu Húc giúp cô bày lên bàn trang điểm, thuận tiện kéo ghế ngồi xuống.

Anh nhìn Lương Tranh ngồi dưới thảm bận rộn sắp xếp đồ ra.

Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, nhảy qua khung cửa sổ, rơi vương vãi trên người cô, khiến cả người Lương Tranh như phát sáng.

Chỉ cần lẳng lặng nhìn cô như thế cũng đủ khiến anh cảm thấy an bình, hạnh phúc, khóe môi anh khẽ giương lên, ôn nhu như gió xuân.

Lương Tranh đem tất cả quần áo của hai người xếp lên giường, ngẩng đầu nhìn Chu Húc đang chăm chú nhìn cô cười.

Lương Tranh tinh nghịch hỏi: “Anh cười gì đó?”

Chu Húc bật cười, không trả lời cô, chỉ cúi đầu, dịu dàng xoa đầu Lương Tranh, nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc.”

Tiếng ba Lương Tranh từ ngoài truyền vào, Chu Húc đứng dậy, cởi áo vest treo lên giá, sau đó đi ra ngoài.

Lương Tranh nằm lười trong phòng ngủ một lúc mới đi ra.

Ba cô và Chu Húc ở ngoài dán câu đối, cô ra ngó một cái, đứng tựa vào khung cửa, nói chuyện với ba: “Ba, ba đi sang nhà cậu làm gì thế?”

Ba Lương cười nói: “Xe của cậu con có chút vấn đề, ba sang xem giúp.”

“Đúng đúng, A Húc, chuẩn rồi đó.” Ba Lương nhìn đôi câu đối đỏ thắm cân đối hai bên, rất hài lòng, cao hứng nói: “Vào nghỉ ngơi nào, ba đi lấy rượu, hôm nay hai ba con ta phải uống với nhau mấy chén.”



Nói rồi liền vui vẻ đi vào bên trong.

Lương Tranh đứng ngoài cửa mỉm cười nhìn anh, Chu Húc tiến đến, nhéo nhéo mặt cô nói: “Cười cái gì?”

Lương Tranh nháy nháy mắt, kéo tay anh: “Buổi tối chúng mình sang nhà ông nội ăn cơm nhé.”

Sau khi kết hôn xong, Chu Húc còn chưa gặp mặt họ hàng nhà Lương Tranh.

Tất cả mọi người trong nhà đều hiếu kỳ, chờ đến tối, tất cả cô dì, chú bác, tụ tập tại nhà ông nội. Xa xa thấy chiếc xe từ từ đi tới, mọi người đều dài cổ ngóng ra, muốn nhìn cậu cháu rể may mắn lấy được cô cháu gái rượu nhà họ.

Hôm nay Chu Húc ăn mặc rất nghiêm chỉnh, sơ mi trắng, quần tây màu đen, dáng anh cao ráo, lưng thẳng như cán bút, khí chất cao quý, thời điểm từ trong xe bước ra, đẹp trai, phong độ không sao tả hết.

Không biết là ai lặng lẽ nói: “Ai nha, cậu bạn trai này của Tranh Tránh dáng dấp đúng là quá xuất sắc.”

Đây là lần đầu Chu Húc ra mắt họ hàng nhà họ Lương, trước khi đến đã tỉ mỉ chuẩn bị một xe quà tặng, ai cũng có quà, mỗi món quà đều rất tinh tế, đúng mực.

Lương Tranh cũng không biết anh chuẩn bị lúc nào, nhưng tóm lại là mật ngọt chết ruồi (1), cả buổi tối hôm đó cô liền nghe thấy các cô, các mợ hết lời ca ngợi dáng dấp, tính tình của Chu Húc, nào là: chàng trai này thật hiểu chuyện, con cái nhà ai mà không những đẹp trai còn lễ phép, cậu con rể thế này có đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu… khiến mẹ Lương vui vẻ đến không khép miệng lại được, hào hứng nói: “A Húc rất tốt, với tình tính của Tranh Tranh nhà em chắc cũng chỉ có thằng bé này mới chiều nổi.”

Lương Tranh ngồi bên cạnh nghe được, không vui bĩu môi: “Mẹ! Mẹ cũng quá bất công rồi. Tính tình con gái mẹ rõ ràng vô cùng tốt. Là ai kia may mắn lấy được con gái mẹ mới phải.”

Cả nhóm các cô, các thím bị Lương Tranh chọc cười.

Lương Tranh quay đầu nhìn Chu Húc, thấy anh đang đứng một góc nghe điện thoại.

Cô đi đến một gốc cây ăn quả, ngồi xuống.

Chu Húc nhìn thấy Lương Tranh, nói chuyện điện thoại xong, liền chạy đến ngồi cạnh cô.

Lương Tranh kéo tay anh, chăm chú nhìn ngó: “Chu Húc anh dùng chiêu “Mật ngọt chết ruồi” này cũng thật chuẩn, thật độc, từ trên xuống dưới các cô, càng thím đều chính thức trở thành fan hâm mộ cuồng nhiệt của anh.”

Chu Húc nhìn cô, bật cười, anh không có đáp lại lời cô, chỉ đưa tay vuốt vuốt má Lương Tranh hỏi: “Sao lại lạnh thế này?”

Lương Tranh nói: “Trời hơi lạnh.”

Chu Húc kéo mũ áo lên che tai cô: “Đã dặn em mặc nhiều áo hơn rồi.”

Anh kéo cô vào trong phòng.

Lương Tranh làu bàu nói: “Em đã mặc rất nhiều áo rồi, không muốn mặc thành con gấu Bắc cực ra ngoài đường đâu.”

Chu Húc cười, kéo cô vào nhà ngồi xuống gần máy sưởi.

Lương Tranh và chu Húc ở Giang Thành hết kì nghỉ tết, sang năm mới mới trở về Bắc Kinh.

Hội chứng sau tết vẫn còn dư âm, ngày đi làm đầu tiên người nào cũng không có tinh thần.

Nhưng có rất nhiều văn kiện, hồ sơ chất đống, cả ngày Lương Tranh loay hoay với các con số, sau đó lại phải chạy qua sở tư pháp đưa hồ sơ. Cô bận bịu cả ngày hơn 5h mới xong việc thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi về thì Chu Húc gọi đến, hỏi cô mấy giờ tan tầm.

Lương Tranh vừa thu đồ, vừa nói: “Em đang định về. Anh thì sao? Hôm nay có bận lắm không?”

Chu Húc nói: “Em cứ nói đi? Anh đang ở gần công ty em, chờ anh một chút, anh qua đón em cùng về. Váy cưới đã mang đến chỗ anh rồi, tiện em qua xem thử đi.”

Nguyên văn là "糖衣炮 弹" tức là " Vỏ bọc đường ", còn được gọi là "bom bọc đường", gọi tắt là "bom đường" Đây là một phép ẩn dụ nổi tiếng của Mao Trạch Đông. Nó có nghĩa là một khẩu súng thần công được bọc trong một chiếc vỏ bọc đường, một phép ẩn dụ để chỉ sự ăn mòn, hoặc lôi kéo mọi người về phe mình. Thể hiện một sự đẹp đẽ, ngọt ngào nhưng che giấu tai họa. Trong cuộc chiến ở eo biển Đài Loan đây còn được ví như là một chiến lược tâm lý để dụ kẻ thù. Ở đây tác giả cho vào ngoặc kép, là một kiểu chơi chữ, ám chỉ việc Chu Húc dùng quà tặng để khéo léo lấy lòng mọi người trong nhà họ Lương, mình không biết dùng cụm gì thuần việt hơn nên dùng cụm mật ngọt chết ruồi.