Chẳng mấy chốc đã gần hết tháng 12.Đêm Giáng Sinh,Lương Tranh ở ký túc xá ngủ đến mười giờ sáng mới dậy.
Cô mơ mơ màng màng thò đầu ra khỏi màn, nhìn Phùng Thiến đang đứng ở trước gương trang điểm:"Cậu phải ra ngoài à?"
Phùng Thiến vừa nhìn gương để gắn lông mi, vừa nói: "Đúng vậy, buổi tối hôm nay có hoạt động,mình phải đến sớm một chút nhìn xem."
Lương Tranh xuống giường, đần độn trong chốc lát, nhìn hai giường đối diện cũng không có ai, hỏi: "Tiểu Vũ và Chung Chung đâu?"
"Tiểu Vũ đi hẹn hò,còn Chung Chung hẳn là đi thư viện đi."
Lương Tranh ngồi ở bên giường ngây ngốc:"Mấy giờ rồi a?"
Cô thò tay xuống dưới gối tìm điện thoại, mò mẫm nửa ngày mới thấy.
Phùng Thiến trang điểm xong, cầm máy uốn tóc chuẩn bị làm tóc,hỏi Lương Tranh, "Buổi tối cậu có đến đấy chơi không?Chỗ hội trường của hội sinh viên ấy,mình sẽ để lại cho cậu một túi táo được đóng gói đẹp mắt".
"Bỏ đi,mấy ngày nay ăn táo làm mình cảm thấy phiền muộn." Lương Tranh mở điện thoại, phát hiện còn chưa tới mười giờ,lại dứt khoát quay về giường nằm.
Phùng Thiến nói: "Táo đêm Giáng Sinh,có thể giống với những quả táo đó sao?"*
[Tặng táo đêm Giáng Sinh: Vào dịp lễ Noel, thay vì tặng khăn quàng, đồ chơi, sách... người Trung Quốc thường trao cho nhau những quả táo đỏ thay cho lời chúc Giáng sinh an lành.
Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12(Giáng Sinh) là đêm Bình An. Dù không phải truyền thống, họ vẫn kỷ niệm ngày này một cách đặc biệt bằng cách gửi tặng nhau những quả táo màu đỏ bắt mắt.
Trong tiếng Trung, quả táo được phát âm là "Píng guǒ", đồng âm với chữ Bình trong từ đêm Bình An (Píng"ān yè). Vì thế, người Trung Quốc đã nghĩ ra cách gửi tặng nhau những quả táo (hay còn gọi là quả bình an - Píng"ān guǒ) thay cho lời chúc bình an, hạnh phúc đến những người thân yêu Người Trung Quốc cho rằng việc bạn nhận được một quả táo đỏ vào đêm Giáng sinh, đồng nghĩa với việc bạn nhận được một lời chúc may mắn, bình an từ đối phương – Nguồn: Google]
Lương Tranh nằm ở trên giường nghịch điện thoại, nói, "Cũng không phải bạn trai tặng, có gì không giống."
Phùng Thiến quay đầu lại cười, hỏi: "Nghe giọng điệu này của cậu,là muốn yêu đương à?"
Lương Tranh lướt Weibo, không chút để ý nói: "Mình không có a, mỗi ngày đọc sách đã mệt chết rồi, còn nói cái gì yêu đương a."
Phùng Thiến nói: "Bởi vì cậu chưa gặp được người mình thích,gặp rồi sẽ không nói như vậy."
Hôm nay Hội sinh viên tổ chức hoạt động Giáng Sinh, vô cùng náo nhiệt.
Lương Tranh ở ký túc xá nằm đến mười một giờ, rồi đi phòng tắm tắm rửa gội đầu. Chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thì di động vang lên.
Cô vừa đi ra ngoài, vừa nghe điện thoại, "Dì"
Chỗ Chu Ngữ Chức bên kia có chút ầm ĩ,giống như ở bên ngoài, hỏi: "Tranh Tranh, bây giờ con có đang ở trường học không?"
"Có ạ, làm sao vậy dì?" Lương Tranh đóng cửa ký túc xá, xoay người đi xuống dưới lầu.
Chu Ngữ Chức nói: "Hôm nay là đêm Giáng Sinh,chắc con không có việc gì đâu nhỉ?Dì sắp đến trường học của con, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm trước rồi buổi chiều con với dì đi siêu thị".
Lương Tranh dừng lại,đứng ở bên cạnh cầu thang, hỏi: "Dì đến chỗ nào rồi?"
Chu Ngữ Chức nói: "Gần đến cổng trường học, ước chừng mười phút nữa,con chuẩn bị ra đi."
Lương Tranh gật đầu, "Dạ, con đợi dì ở cổng, dì lái xe chậm một chút."
"Được,dì cúp máy trước đây".
Từ lúc nghỉ hè Lương Tranh đã tới Bắc Kinh,bắt đầu khai giảng cho đến bây giờ, cuối tuần không có việc gì đều phải đến nhà dì Chu ăn cơm,đêm Giáng Sinh hôm nay, tự nhiên cũng muốn đến.
Từ ký túc xá đi ra, bên ngoài gió lạnh thổi vi vu,các sinh viên đi trên đường cũng tự giác rụt vai lại, khi nói chuyện hơi thở phả ra ngoài không khí đều có màu trắng.
Lương Tranh đi ra ngoài cổng, thuận tay đem mũ áo lông kéo lên.
Hôm nay thật sự rất lạnh, lúc này ra ngoài,tay đều cảm thấy lạnh cóng.
Lúc Lương Tranh đến cổng, dì Chu còn chưa đến, cô qua đường cái, đi tới quán trà sữa đối diện mua hai cốc trà sữa nóng.
Lương Tranh mua trà sữa xong đi ra, đúng lúc dì Chu đến, bà nhìn thấy cô ở đối diện ven đường,liền ấn còi. Cửa kính xe hạ xuống, Chu Ngữ Chức cười một tiếng,gọi: "Tranh Tranh."
Lương Tranh nhìn xung quanh không có xe,chạy nhanh qua.
Lên xe, Chu Ngữ Chức liền cười, "Chờ có lâu không?"
"Không lâu, con cũng vừa đi ra." Lương Tranh đưa một cốc trà sữa cho Chu Ngữ Chức, "Dì có uống được cái này không? Con chỉ cho năm phần đường, còn vị trà sữa uống cũng không tệ lắm."
Chu Ngữ Chức cười nhận lấy, cúi đầu uống một ngụm, "Ừ, uống được. Quả nhiên vẫn là Tranh Tranh và dì là tri kỷ."
Lương Tranh cong cong ánh mắt, cũng cười.
Hai người đi đến trung tâm thương mại để ăn trưa, sau đó đi bộ xuống tầng 1 của siêu thị.
Trong siêu thị đều tràn ngập không khí Giáng Sinh,ngay cả nhóm nhân viên thu ngân và trưởng quầy đều đội mũ Giáng Sinh màu đỏ, rất có không khí lễ hội.
Chu Ngữ Chức đẩy xe, vừa chọn lựa nguyên liệu nấu ăn vừa nói chuyện cùng Lương Tranh: "Đêm nay ăn đồ nướng,nhưng mà dì chưa thử qua bao giờ, ở trên mạng dì tìm thấy một công thức nấu ăn đơn giản, lúc về sẽ làm theo,nhưng không chắc ăn có ngon không."
Lương Tranh dẻo miệng nói: "Dì làm món gì cũng ngon."
Chu Ngữ Chức thích cái miệng nhỏ ngọt ngào của Lương Tranh,bà bị cô đùa,nở nụ cười, đưa tay lên chọc vào trán Lương Tranh, "Nha đầu này, lau mật trên miệng đi."
Lương Tranh nói một cách nghiêm túc:"Nào có, con chỉ nói sự thật".
Chu Ngữ Chức cười đến thoải mái, khom người nhìn trên kệ một loạt nước hoa quả, "Tranh Tranh, uống nước chanh,nước nho,hay là nước táo?"
Lương Tranh cũng xoay người lại nhìn, chỉ vào thùng nước ép màu tím trong suốt, "Nước nho đi ạ."
"Được." Chu Ngữ Chức cầm thùng nước nho,bỏ vào trong xe đẩy, "Lại đi chỗ khác nhìn xem."
Hai người đi dạo trong siêu thị gần một tiếng đồng hồ, sau khi tính tiền xong,lúc về đến nhà đã 3 giờ.
Lương Tranh mang theo đồ đạc đi vào phòng bếp, hỏi: "Dì,dì có muốn để rau vào trong tủ lạnh không?"
Chu Ngữ Chức đậu xe bên ngoài, trả lời: "Không cần đâu, cứ để ở trên bàn,chờ lát nữa dì nấu."
"Vâng." Lương Tranh vừa đáp lời, vừa đi vào phòng bếp.
Ai ngờ mới vừa đi đến cửa phòng bếp, liền nhìn thấy Chu Húc cầm lon bia từ bên trong đi ra.
Chu Húc cũng nhìn cô,ánh mắt hai người chạm nhau. Lương Tranh nhìn đôi mắt lạnh nhạt hờ hững của Chu Húc,bỗng chốc cô nhớ đến buổi tối ngày hôm đó ở thư phòng anh không một chút che giấu sự phiền toái đối với cô.
Giống như bị cái gì đâm vào, cô lập tức nghiêng người, dán người lên cạnh cửa phòng bếp,nhường đường cho Chu Húc.
Chu Húc không nhìn cô, trực tiếp đi qua, ra khỏi phòng bếp.
"Ồ,hôm nay con không ra ngoài à?" Chu Ngữ Chức đỗ xe xong,mang theo đồ vật này nọ đi vào, liền nhìn thấy con trai mình từ phòng bếp đi ra,buột miệng hỏi.
Chu Húc ừ một tiếng, lập tức đi lên lầu.
Hai cha con mỗi người một tính, Chu Ngữ Chức cũng chẳng thèm để ý anh, bà cao hứng đi vào phòng bếp, "Tranh Tranh, đêm nay dì muốn làm món Âu,con nhanh tới giúp dì một tay."
Lương Tranh đang sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn trên bàn, cô cười, nói: "Chắc chắn rồi ạ."
Cô đặt quả ớt chuông xuống, vừa kéo khóa áo khoác lông, vừa đi ra ngoài, "Dì,con lên lầu thay quần áo rồi sẽ xuống phụ dì."
"Được, con đi đi."
Trong nhà hệ thống máy sưởi đủ ấm, không lạnh như bên ngoài.
Lương Tranh lên lầu thay quần áo thoải mái ở nhà,tùy ý búi tóc lại thành hình tròn nhìn vô cùng hoạt bát, vừa xắn tay áo vừa đi xuống phòng bếp giúp dì Chu nấu ăn.
Bởi vì còn dư dả thời gian,Lương Tranh cùng dì Chu ở phòng bếp vừa nói chuyện phiếm,vừa chậm rãi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Hai người tán gẫu rất nhiều chuyện, Chu Ngữ Chức nói với Lương Tranh: "Nói tính cách của A Húc giống ba nó,cũng không hẳn là giống hoàn toàn. Nó từ nhỏ tính tình đã như vậy,đối với ai cũng đều lạnh như băng, hơn nữa tật xấu này càng lớn càng nghiêm trọng. Dì có lúc cũng không thích tính cách này của nó.Yêu cầu cao, tầm mắt cao, ánh mắt cũng cao,nhìn ai cũng chướng mắt, ai cũng không để ở trong mắt."
Lương Tranh đang thái rau,nghĩ thầm, Chu Húc quả thực là đủ cao ngạo. Cô cũng đã cảm nhận được.
Bất quá, bộ dáng anh ưu tú xuất sắc, lớn lên lại đẹp trai như vậy,kiêu ngạo cũng là điều hiển nhiên.
Bữa tối đêm Giáng Sinh vô cùng thịnh soạn, Lương Tranh không uống rượu,cô uống nước nho.
Chú Chu nói không nhiều lắm, Chu Húc lại nói ít đến đáng thương.
Cũng may Lương Tranh cùng Chu Ngữ Chức rất hợp tính nhau, hai người nói suốt bữa ăn, không khí đêm Giáng Sinh cũng không tệ lắm.
Cơm nước xong, Lương Tranh giúp đỡ dì Chu dọn dẹp phòng bếp.
Giữa chừng dì Chu gọi Chu Húc vào, sai anh đi đổ rác.
Chu Húc đổ rác về, ở phòng khách ngồi cùng ba anh trong chốc lát, liền đi lên lầu.
Chu Ngữ Chức cùng Lương Tranh dọn dẹp phòng bếp xong đi ra,trông thấy con trai nhưng lại không thấy bóng người, không cao hứng hỏi: "A Húc đâu? Lại lên lầu rồi?"
"Ừ." Ba Chu gật đầu, nói: "Số liệu thí nghiệm vẫn chưa hoàn thành."
"Như thế nào mỗi ngày đều làm cái đó." Chu Ngữ Chức không vui nhíu mày.
Đổi lại là lúc trước, Lương Tranh nghe được dì cùng chú Chu nói về chuyện của Chu Húc, cô sẽ vểnh tai lên nghe lén.
Nhưng hiện tại cô thật sự không muốn nghe. Cho dù lúc trước cô đối với Chu Húc có để ý một chút,nhưng từ khi cô cảm giác được anh thấy cô rất phiền phức,thì ý nghĩ đó liền biến mất.Cô cùng Chu Húc là hai người hoàn toàn khác nhau, xa cách vạn dặm, ngay cả làm bạn bè cũng không thể.
Cô biết điều ngồi khoanh chân ở một bên trang trí cây thông Nô-en,treo đủ mọi hộp quà nhỏ đầy màu sắc lên cây.
"Tranh Tranh, con giúp dì mang cà phê lên cho Chu Húc nhé,đêm nay chắc nó lại phải thức đêm."
Lương Tranh vừa trang trí xong,đang chụp ảnh cây thông Nô-en thì dì Chu bưng cốc cà phê đến.
Lương Tranh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng,dì Chu đã đưa cốc cà phê cho cô:, "Dì lên lầu tắm rửa một cái đã,nấu cơm xong cảm thấy trên người toàn mùi khói dầu."
Lương Tranh: "......"
Chu Ngữ Chức đưa cà phê cho Lương Tranh, liền đi lên lầu tắm rửa.
Lương Tranh bưng cốc cà phê, ngồi ở trước cây thông Nô-en sửng sốt một lúc.
Có trời mới biết bây giờ cô không muốn ở chung một chỗ với Chu Húc.
Thành thật mà nói, hiện tại cô hơi sợ anh.
Cốc cà phê trên tay cô rất nóng. Cô thực sự không muốn đi..
Lương Tranh rối rắm ở chỗ đó nửa phút, cuối cùng vẫn cam chịu đứng lên, bưng cà phê đi lên lầu.
Lên lầu ba, tới cửa phòng Chu Húc cô lại do dự vài giây,im lặng thở dài một tiếng, giơ tay gõ cửa.
"Vào đi."Thanh âm của Chu Húc từ bên trong truyền đến, Lương Tranh hít sâu một hơi, lúc này mới đưa tay ra mở cửa.
Chu Húc ngồi ở bàn học trước cửa sổ,máy tính đang mở,ngón tay anh gõ nhanh trên bàn phím.Ngoài ra còn có một cuốn notebook bên cạnh máy tính,trong đó ghi một ít số liệu.
Lương Tranh bưng cà phê đi qua, nói: "Cái đó...... dì Chu pha cà phê cho anh."
Chu Húc ừ, đầu cũng không ngẩng lên: "Để chỗ này đi."
"Nga." Lương Tranh gật đầu, đem cà phê đặt lên bàn.
Cô nhìn Chu Húc,suy nghĩ muốn giải thích chuyện ngày hôm đó không phải không có sự cho phép mà đi vào thư phòng của anh,là cô đã hỏi qua dì Chu,dì đồng ý cô mới vào.
Cô mở miệng định nói,nhưng nhìn Chu Húc đang nghiêm túc làm việc,những gì sắp nói lại nuốt trở về,sợ quấy rầy anh.
Anh luôn nghĩ cô ồn ào.
Lúc anh làm việc mà lên tiếng quấy rầy,đoán chừng sẽ càng ghét cô phiền toái hơn.
Người này thực sự rất khó hầu hạ.
Lương Tranh đột nhiên cũng có chút phiền lòng, cô xoay người bước đi, kết quả động tác của cô có chút lớn,tay không cẩn thận đụng vào cốc cà phê.
Cốc cà phê bị đổ, "Phanh" một tiếng,toàn bộ cà phê bên trong tràn ra. Bởi vì cốc cà phê rất gần Chu Húc,lúc rơi xuống,gần như toàn bộ cà phê bên trong đổ xuống quần áo của Chu Húc. Máy tính cũng không tránh khỏi, bàn phím bị cà phê bắn lên.
Chu Húc lập tức đẩy máy tính ra, đứng lên.
Lương Tranh cũng bị động tĩnh này làm sợ hãi, cô theo bản năng lập tức đến cầm lấy cái chén lên, sau đó vội vàng lấy giấy lau bàn phím máy tính.
Ai ngờ cô vừa mới chạm đến bàn phím máy tính, cổ tay đã bị một lực mạnh mẽ nắm lấy.
Cô ngẩng đầu, nhìn Chu Húc, "Thực xin lỗi,tôi không phải cố ý, tôi giúp anh......"
"Đi ra ngoài." Cô còn chưa nói xong, đã bị Chu Húc ngắt lời,đôi mắt của anh lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Lương Tranh cả người cứng ngắc đứng tại chỗ, cô mở miệng, muốn nói gì đó, lại bỗng nhiên cái gì cũng không nói nên lời.
Chu Húc lạnh lùng nghiêm mặt nhìn chằm chằm cô một lúc, cuối cùng bỏ tay cô ra, lạnh nhạt nói: "Đi ra ngoài."
Lương Tranh nhìn anh, sau một lúc lâu,thấp giọng nói:"Thực xin lỗi."
Nói xong liền quay đầu cầm lấy cái cốc, nhanh chóng đi ra ngoài.
Lương Tranh đi rồi, Chu Húc đứng ở trước bàn học, nhìn thấy một đống hỗn độn ở trên bàn, liền cảm thấy bực dọc khó chịu.
Anh lấy một lượng lớn giấy lau chất lỏng của cà phê trên bàn,rồi lại lau bàn phím máy tính.
Kết quả khi cúi đầu, nhìn đến áo phông trắng của mình bị dính một mảng lớn màu đen của cà phê, ngay lập tức nhăn mặt, càng thêm bực dọc.
Chu Húc vốn rất chán ghét phiền toái, lại có sở thích sạch sẽ nghiêm trọng, lúc này bị Lương Tranh làm cho hỏng bét, tâm trạng tự nhiên khó chịu tới cực điểm.
Anh cởi áo, tiện tay ném lên ghế,phiền lòng đi vào phòng tắm tắm rửa.
Mười phút sau, Chu Húc từ phòng tắm đi ra, thay một chiếc áo phông ngắn tay màu đen sạch sẽ và quần thể thao màu đen.
Anh đi đến trước bàn học,trên bàn còn có chút chất lỏng của cà phê chưa lau sạch sẽ.
Anh nhíu mày, lại xé giấy lau bàn.
Có điều một cốc cà phê lớn như vậy bị đổ toàn bộ lên bàn, cho dù có lau khô sạch sẽ, trên bàn ít nhiều cũng còn chút dấu vết. Quan trọng là, cả phòng đều là mùi cà phê nồng đậm,thật lâu cũng không bay mùi.
Chu Húc vô cùng phiền muộn,tùy tiện ném khăn giấy lên bàn, đi lấy máy tính.
Kết quả vừa mới cầm lấy máy tính, liền phát hiện dưới đáy máy tính cũng bị cà phê làm ướt, anh giơ tay lên, trên tay đều dính cà phê.
Chu Húc nhất thời lại nhăn mặt,nhíu mày, khó chịu chửi thề một câu.
Anh xé giấy lau tay, cầm lấy notebook ghi số liệu thí nghiệm cạnh máy tính, đi đến ban công.
Bên ngoài ban công gió thổi lạnh thấu xương, Chu Húc hà hơi vào gió lạnh, cỗ phiền toái trong lòng mới áp chế được chút.
Anh ngồi dựa vào ghế, cặp chân dài tùy ý mà để trên bàn trà.
Bên ngoài tuyết rơi, đêm càng qua đi, tuyết càng lớn.
Chu Húc ngồi một chỗ, thật sự cũng không cảm thấy lạnh.
Anh nhìn tuyết một lúc, cúi đầu nhìn bản ghi chép số liệu thí nghiệm.
Trên notebook cũng bị bắn chút cà phê.
Chu Húc nhíu mày, ở một chỗ số liệu thí nghiệm chú thích mấy con số.
Chú thích xong, ánh mắt lại không tự giác được dừng ở trên vết bẩn cà phê, nhất thời lại phiền lòng đứng lên.
Chu Húc ngồi ở ban công mười phút, mới đứng dậy đi vào nhà.
Notebook bị anh vứt lại ở trên bàn trà, ánh sáng của tuyết chiếu xuống dưới, chiếu vào hai hàng chữ trên giấy. Chữ viết hơi lộn xộn, nhưng là có góc có cạnh, nét chữ cứng cáp.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần vào chữ viết và độ mạnh yếu khi viết, có thể nhìn ra người viết có bao nhiêu phiền lòng.
Hai hàng chữ được viết chính là ——
Mình chưa từng quá phiền chán một người như thế.
Rốt cuộc khi nào cô ấy mới có thể đừng tới nhà của mình nữa?
~~~
Tác giả có lời muốn nói: Chàng trai,cậu sẽ hối hận.
Chương 7 is coming...