May Mắn Gặp Được Em

Chương 25




Lương Tranh không nghĩ tới Chu Húc sẽ đột nhiên trở về, cứ đứng ngây ra nhìn anh hồi lâu, đến tận khi đầu ngón tay lành lạnh của anh khẽ chạm lên má cô mới kịp định thần lại, vô thức lùi lại một bước theo bản năng, sờ lên khuôn mặt dính bánh kem của mình, nói “Để mình tự mình lau.”

Cô vừa lau vừa ngẩng đầu hỏi Chu Húc, “Cậu ăn gì chưa?”

Ánh mắt Chu Húc vẫn ghim trên người cô không rời, gật đầu, “Đã ăn trên máy bay rồi”

Lương Tranh nhìn đồng hồ, mới 9h30, cô đề xuất: “Hay là mình dẫn cậu đi ăn chút gì đó nhé. Cậu muốn ăn gì?”

Vừa nói, tay vẫn không quên lau kem trên mặt, lát sau mới hơi bất đắc dĩ, ngẩng đầu thở dài, “Nhưng mà chờ mình về phòng rửa cái mặt đã.”

Trong ánh mắt Chu Húc lúc này, cô hệt như một con mèo nhỏ.

Ký túc xá của Lương Tranh không xa cổng lớn không xa lắm, đến trước cửa tòa nhà rồi còn quay đầu lại, nói: “Cậu chờ một lúc nhé, rửa mặt xong mình xuống liền.”

Chu Húc vẫn đang nhìn theo cô, “ừ” một tiếng trả lời.

Lương Tranh chạy nhanh về phòng, Phùng Thiến và Tiểu Vũ đang thảo luận chuyện gì đó, thấy Lương Tranh về sớm như thế không khỏi kinh ngạc hỏi lại: “Sao cậu đã về rồi?!”

Lương Tranh vừa nói vừa với lấy lọ sữa rửa mặt và dầu gội đầu đi ra ban công, “Về rửa mặt.”

Trên tóc cũng dính không ít, cô dứt khoát cầm cả chậu với khăn vào phòng tắm, tiện tắm rửa gội đầu luôn.

Phùng Thiến đi theo, đừng dựa vào cạnh cửa, hỏi: “Chuyến này Chu Húc bay về chỉ để đón sinh nhật với cậu à?”

Lương Tranh gật đầu.

Phùng Thiến khoa trương hét lên: “Trời ơi, đây là ngàn dặm truy thê (1) chứ còn gì nữa.”

(1) Ngàn dặm truy thê: Theo đuổi vợ bất chấp khoảng cách

“Cậu dùng cái từ gì vậy hả?!” Lương Tranh ở bên trong nghe vậy không nhịn được cười.

Tắm rửa xong đi ra, nhớ ra Chu Húc vẫn đang chờ dưới liền vội vàng cầm cái máy sấy quơ quơ vài đường qua loa, tóc chưa kịp khô đã nhanh chóng thay một bộ quần áo khác, vơ lấy điện thoại và ví tiền rồi chạy ào ra ngoài.

Chu Húc đã chờ sẵn ở bên ngoài, Lương Tranh chạy tới, lên tiếng hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Chu Húc nhìn cô đáp: “Gì cũng được.”

Giờ này đi ăn đúng là không có quá nhiều sự lựa chọn, Lương Tranh đưa Chu Húc đến một quán ăn ở ngay bên cạnh ở trên đường.

Chu Húc gọi bừa 2 món.

Lương Tranh ngồi đối diện anh, “Cậu vẫn phải quay lại trường nữa đúng không? Bao giờ cậu đi?”

“Sáng mai.”

Lương Tranh kinh ngạc hỏi lại, “Cậu chỉ về một đêm thôi á?”

Chu Húc bình tĩnh gật đầu. Vẫn kiệm lời như thế, không giải thích gì nhiều.

Lương Tranh nhìn Chu Húc, thật lâu sau vẫn không nói nên lời.

Qua hồi lâu, cô mới từ từ đưa hai tay lên chống cằm, chăm chú nhìn anh, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết, chậm rì nói từng chữ, “Chu Húc, anh thích em đến thế cơ à?”

Động tác rót nước của Chu Húc ngừng lại, ngước mắt lên đối diện với ánh mắt cô.

Đôi con ngươi anh đen láy mà sâu thăm thẳm làm trái tim Lương Tranh như loạn nhịp, từng tiếng từng tiếng, thình thịch thình thịch, có phần gấp gáp hơn bình thường.

Cô vô thức bỏ tay xuống.

“Em thì sao?”

“Hả?”

Chu Húc giành lấy thế chủ động: “Em có thích anh không?”

Lương Tranh chưa từng thấy một Chu Húc như vậy, đáy mắt anh chỉ in hình bóng của cô, kiên định cố chấp đòi một đáp án, “Em có thích anh không, Lương Tranh?”

Cánh môi Lương Tranh mấp máy, đối diện với cái nhìn của Chu Húc, tựa như bông đùa hỏi lại: “Nếu em nói em không thích anh thì sao?”

Chu Húc vẫn chỉ nhìn cô không nói gì.

Khóe miệng Lương Tranh khe khẽ cong lên, bàn tay vươn ra bao trùm lấy bàn tay anh, “Em chỉ thích anh một chút xíu.”

Chu Húc thình lình ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn Lương Tranh không rời.

Lương Tranh đợi lâu thật lâu vẫn không thấy anh đáp lời, cô mím môi, toan rút tay về.

Đột nhiên, Chu Húc ấp ngược lấy tay cô, “Không cho phép em đổi ý.”

“Việc này không hứa trước được.” Lương Tranh nói: “Anh mà đối xử không tốt với em, em sẽ đổi ý ngay.”

Chu Húc siết chặt đôi tay cô, ánh mắt nhìn cô trịnh trọng lạ kỳ, trả lời vô cùng nghiêm túc, “Anh sẽ đối xử tốt với em.”

Lương Tranh nhìn anh, mỉm cười vui vẻ.

Đúng lúc người phục vụ bưng đồ lên, cô rút tay về rồi lấy một đôi đũa đưa cho Chu Húc, “Chu thiếu gia, cảm ơn ngài vì đã bất chấp ngàn dặm xa xôi để về đón sinh nhật với em, ngài vất vả rồi.”

Chu Húc: “…”

Chu Húc nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Em nói linh tinh gì vậy?”

Thực ra thì tối nay Lương Tranh đã ăn rất no rồi, giờ không nhét thêm được thứ gì vào bụng nữa, nên chỉ ngồi chống cằm chờ Chu Húc ăn xong.

Cơm nước xong xuôi, ra khỏi quán ăn đã là 10h hơn, cổng trường chẳng còn mấy bóng người.

Hai người sóng vai đi vào trường, chẳng mấy chốc đã đến cửa ký túc xá, Lương Tranh lên tiếng hỏi Chu Húc, “Ngày mai mấy giờ anh bay?”

“8h sáng.”

Lương Tranh dừng bước chân, hơi nghiêng người đối diện với Chu Húc rồi ngẩng đầu hỏi tiếp: “Vậy đêm nay anh ở đâu? Về nhà?”

Chu Húc đáp “Ừ” một tiếng, “Lát nữa sẽ về nhà.”

Lương Tranh thoáng có điều suy nghĩ, ngước mắt lên nhìn anh, “Vậy…… Vậy nếu dì hỏi sao anh về… Anh nói thế nào?”

Chu Húc cũng nhìn cô, hơi nhướn mày, “Đón sinh nhật với em?”

Lương Tranh mở to mắt, vội vàng ngăn cản, “Anh đừng nói thế!”

“Tại sao?” Chu Húc thắc mắc hỏi.

Lương Tranh nói: “Dù sao thì anh cũng đừng nói… kỳ lắm…”

Trước kia cô và Chu Húc còn chẳng mấy nói chuyện với nhau, nếu đột nhiên để người lớn biết chuyện hai người yêu đương, sợ là sẽ kinh ngạc đến mức rớt cả cằm mất.

Không biết Chu Húc là không hiểu hay là cố ý không hiểu để trêu chọc cô, còn cố ý hỏi đùa: “Kỳ chỗ nào cơ?”

Nghe xong Lương Tranh chỉ muốn đứng chống nạnh chất vấn người đối diện, “Chu Húc, sao tối nay anh nói nhiều thế nhỉ!”

Không biết có phải cô ảo giác hay không, cô cảm giác khóe môi Chu Húc khẽ cong lên một độ cong thật nhỏ, anh nắm lấy tay cô, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô thật chân thành: “Nhanh thôi, anh sẽ về mà.”

Lương Tranh như bị cuốn vào ánh mắt của ai kia, chẳng hiểu sao đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Ngón tay cô hơi co lại, cảm giác được cái nắm tay của Chu Húc siết chặt hơn.

Hai người đứng dưới một gốc cây đại thụ bên ngoài ký túc xá, ở đây không có đèn đường, chỉ có những tia sáng mờ mờ từ phía xa hắt tới.

Thỉnh thoảng có người trở về ký túc xá, khi đi qua bọn họ thì không khỏi quay đầu lại nhìn

Lương Tranh phải thừa nhận rằng, Chu Húc thật sự rất đẹp trai.

Cô cười khúc khích, nhỏ giọng nói: “Chu Húc, có người đang nhìn anh kìa.”

Chu Húc coi như không nghe thấy, hỏi ngược lại cô, “Em thích nhìn anh à?”

Mặt Lương Tranh thoáng chốc đỏ lựng, cô vội quay đi, lí nhí như đang nói với chính mình, “Em nhìn anh làm gì...”

“Không phải em khen anh đẹp trai à?” Chu Húc thấp giọng đáp.

Lương Tranh lại nhớ tới chuyện anh nói hôm trước, cô không những uống say, lại còn khen anh đẹp trai, lại còn hôn anh.

Mặt lại càng đỏ tợn, nhưng vẫn cố tỏ ra mặt dày mày dạn, chống cằm giả bộ đánh giá một hồi, cuối cùng kết luận một câu: “Cũng tạm được thôi.”

Ánh mắt Chu Húc nhìn cô tràn ngập ý cười.

Anh lấy thứ gì đó từ trong túi quần ra đưa cho Lương Tranh, “Sinh nhật vui vẻ.”

Lương Tranh thoáng ngây người, cúi đầu nhìn, là một cái hộp nhỏ tinh xảo.

Cô lại ngẩng đầu nhìn Chu Húc, vừa hay cũng bắt gặp ánh nhìn của anh, “Muốn anh đeo cho em không?”

Lương Tranh đã đoán được, đây hẳn là chiếc vòng cổ anh từng cho cô xem. Chỉ một đêm nay. Chu Húc đã khiến cô ngượng ngùng không biết bao lần, vội vàng nhận lấy, “Không cần đâu!”

Chu Húc nhìn cô không nói.

Lương Tranh cầm cái hộp nhỏ trong lòng tay, ngước lên nhìn anh, nói: “Cảm ơn anh.”

Chu Húc chỉ “ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô: “Anh phải đi rồi”

Lương Tranh gật đầu, “Đi cẩn thận nhé.”

Chu Húc gật đầu, lúc này mới buông tay Lương Tranh ra, cố nhìn thêm một lát mới xoay người đi ra phía ngoài trường.

Lương Tranh vẫn đứng đó nhìn theo bóng anh, đến tận khi anh đi xa mới về ký túc xá.

Sau khi xác định quan hệ, ngày nào Lương Tranh cũng trong tâm thái vui vẻ. Ngoài lúc lên lớp và ăn cơm, rảnh rỗi thì lại ôm điện thoại nhắn tin WeChat, thậm chí còn có thể nói chuyện đến mức xuân phong đắc ý, mặt mày hàm xuân, vừa nhìn là biết cô gái này đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

Ngày nào cũng vậy, cứ hễ không có việc gì làm là Phùng Thiến và Tiểu Vũ lại đi trêu ghẹo cô: “Không biết là ai ấy nhỉ, hồi trước còn mạnh miệng tuyên bố cả đời này sẽ không thích Chu Húc nữa, dù thích ai cũng sẽ không thích Chu Húc.”

Lương Tranh hơi chột dạ, cô đang ngồi trước bàn đọc sách, vừa lật sách vừa nói: “Con người sẽ luôn thay đổi mà, với lại lúc đó mình cũng đâu có biết là Chu Húc thích mình.”

Phùng Thiến cười hỏi: “Anh chàng nhà cậu bao giờ mới về nước?”

“Đợt này anh ấy đang thi, khi nào thi xong sẽ về.”

Thời điểm Chu Húc về nước là cuối tháng sáu, ngày hôm đó vừa đúng là thứ bảy.

Buổi sáng dì Chu đã gọi điện thoại cho cô, nói hôm nay Chu Húc về, bà chuẩn bị đi mua ít đồ đề về nấu cơm, muốn cô tới nhà chơi.

Ở đầu bên kia, Chu Ngữ Chức nói: “Tranh Tranh à, bao nhiêu lâu rồi con chưa tới nhà dì hả? Giờ dì đang trên đường đến trường con rồi, con đi mua đồ với dì nhé. Muốn ăn gì tối dì nấu cho con.”

Quả thực đã lâu rồi Lương Tranh không đến Chu gia, trước đó là vì Chu Húc, nhưng mà bây giờ hai người đã ở bên nhau, cũng chẳng có lý do gì mà từ chối cả.

Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Vậy dì lái xe từ từ thôi nhé, con sắp ít đồ rồi xuống cổng trường đợi dì nhé.”

“Ừ được!” Chu Ngữ Chức vui vẻ nói: “Dì đến ngay đây.”

“Vâng ạ.”

Cúp điện thoại, Lương Tranh nhanh chóng thay một bộ quần áo rồi xách túi đi ra ngoài.

Vốn là định gọi điện cho Chu Húc trước, nói cho anh biết tối nay sẽ đến, nhưng mà nghĩ lại thì giờ này chắc anh vẫn đang ở trên máy bay, có muốn gọi cũng không được.

Mới vào tháng 6, tháng 7 mà thời tiết đã bức bối khó chịu. May mà vẫn còn sớm, mặt trời chưa lên cao, Lương Tranh mặc một cái váy trắng, tay cầm ô nhỏ, đi bộ dưới tàng cây.

Còn chưa tới cổng trường đã thấy xe của dì Ngữ Chức tiến lại gần, dừng lại bên cạnh cô, “Tranh Tranh, lên xe đi.”

Lương Tranh cong mắt cười, chào hỏi, “Con chào dì.”

Cô thu ô lại rồi đi vòng đến ghế phụ, mở cửa xe ngồi vào.

“Nóng quá nhỉ! Dì quên không bảo con cứ ở ký túc xá chờ dì, dì đi thẳng vào đón con.” Chu Ngữ Chức vừa nói vừa giảm nhiệt độ trong xe.

Lương Tranh ngoan ngoãn cười, “Không sao đâu ạ, bây giờ vẫn còn sớm mà dì, trời chưa nắng lắm. Đi từ ký túc xá ra đây cũng không xa lắm mà dì.”

Cô gập ô lại để sang bên cạnh.

Chu Ngữ Chức cười hỏi: “Thế tối nay con muốn ăn gì? Nha đầu này thật là, lâu lắm rồi không được ăn đồ dì nấu đúng không?”

Lương Tranh ngượng ngùng cười cười, “Con ăn gì cũng được ạ.”

“Thế dì cháu mình cứ đi một vòng siêu thị xem sao.” Chu Ngữ Chức vừa lái xe vừa nói: “Vốn dĩ định ăn ở bên ngoài, nhưng mà hôm nay trời nóng quá, vẫn cứ là ở nhà thoải mái hơn.”

Sáng cuối tuần, siêu thị đông đúc, bầu không khí rất náo nhiệt.

Lương Tranh đẩy xe với dì Chu, vừa đi vừa chọn, mua đủ các loại từ rau dưa trái cây cho đến kem bia đồ ăn vặt, chất đầy cả xe đẩy.

Loanh quanh trong siêu thị đến hơn 10h mới đi thanh toán rồi lái xe về nhà.

Quả thực lâu lắm rồi Lương Tranh không tới Chu gia, không khỏi có chút xa lạ.

Hoa trồng trong vườn đều được thay đổi, không biết từ khi nào giữa sân đã có thêm một suối nước nóng rất bề thế.

“Khác nhiều nhỉ? Con nhìn con xem, đã bao lâu rồi không tới cơ chứ?” Chu Ngữ Chức vừa cười nói chuyện với cô vừa xách đồ mua được vào trong bếp.

Lương Tranh cũng vào theo, thay giày xong liền xách đồ đi theo dì Ngữ Chức vào phòng bếp.

Chu Ngữ Chức lấy đồ ăn ra ngoài, nói: “Chắc là tối A Húc mới về nên chúng ta ăn sẽ ăn muộn một chút. Lát nữa dì lên dọn dẹp phòng cho con, đêm nay con ở lại đây nhé.”

Đương nhiên Lương Tranh biết buổi tối Chu Húc mới về, trước khi lên máy bay anh có nói với cô rồi, khoảng 8h tối mới tới nơi. Xuống máy bay sẽ gọi điện cho cô ngay.

Trưa đó dì Ngữ Chức nấu Thủy chử ngư (2) – món yêu thích của cô, quả thực đã lâu Lương Tranh không được ăn đồ ăn dì Ngữ Chức làm, ăn liền hai bát cơm đầy.

Cơm nước xong xuôi, cô dọn dẹp phòng bếp cùng dì Ngữ Chức, dọn xong hai người lại ra phòng khách ngồi nói chuyện một lúc rồi mới lên lầu ngủ trưa.

Phòng ngủ vẫn là căn phòng đó, ngay cả cách bài trí cũng không thay đổi so với khi cô rời đi.

Lương Tranh nghiêng người, nằm ở trên giường, mùi bột giặt thoang thoảng, hơi lạnh từ điều hòa rất dễ chịu. Nhìn ánh mặt trời xuyên qua những tán lá xanh mơn mởn lọt vào cửa sổ, đột nhiên lại cảm thấy tâm trạng thoải mái lạ thường.

Không biết Chu Húc đang đi đến đâu rồi nhỉ.

Cô nhìn theo những tia nắng rót mật trên lá cây, thỉnh thoảng lại khe khẽ lay động, chẳng bao lâu sau cơn buồn ngủ ập đến, cô từ từ nhắm mắt lại, bất giác ngủ thiếp đi.

Khoảng 8h tối Chu Húc với về tới nhà, Lương Tranh vào bếp giúp dì Ngữ Chức chuẩn bị bữa tối, nhìn sắc trời bên ngoài tối dần, cô lại càng không tập trung nổi, cứ thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.

Lúc nghe thấy tiếng xe, Lương Tranh đang rửa rau, lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chu Ngữ Chức nói: “Chắc chắn là A Húc với ba nó về rồi đấy.”

Bà lau tay rồi nhanh chân đi ra ngoài.

Lương Tranh cũng vội vàng bỏ rau xuống đi theo sau.

Đến phòng khách, đúng lúc Chu Húc mở cửa đi vào.

Chu Ngữ Chức vui vẻ ra đón con, “Về rồi đấy à.”

Chu Húc gật đầu thưa: “Con chào mẹ.”

Chu Ngữ Chức cười nói: “Mẹ còn tưởng 9 giờ mới về đến nhà cơ.”

Ba Chu cũng đi vào, đẩy hành lý của Chu Húc vào trong, nói: “Vốn là sẽ về sớm hơn nhưng mà kẹt xe quá.”

Tầm mắt Chu Húc lướt qua mẹ mình, thấy Lương Tranh đang đứng ở phía sau.

Lương Tranh cũng đang nhìn anh, còn nháy mắt một cái.

Chu Ngữ Chức cầm cặp tài liệu giúp chồng, “Hai người cứ nghỉ một lát đi, cơm sắp xong rồi, 20 phút nữa là được ăn.”

Lương Tranh thừa dịp dì chú nói chuyện với nhau, bước từng bước nhỏ tới gần, đón lấy ba lô của Chu Húc, nhỏ giọng nói: “Để em cầm giúp anh.”

Khi Lương Tranh đưa tay ra, balo của anh thì không thấy, lại thành bàn tay của ai đó thừa cơ nắm lấy tay cô.

Lương Tranh bị dọa sợ hết hồn, ngước mắt lên nhìn Chu Húc.

“Tranh Tranh, con tới phòng bếp giúp dì một chút.”

Nghe tiếng dì Ngữ Chức gọi, Lương Tranh lại càng sợ, nhanh chóng rút tay về, rặt một vẻ có tật giật mình.

Trước khi đi còn không quên quay sang lườm Chu Húc.

Nhưng đối diện với cái lườm của cô, ánh mắt anh lại vui vẻ như vừa thực hiện thành công một trò đùa ác ý.

Lương Tranh không thèm để ý đến anh nữa, quay đầu đi thẳng phòng bếp.

Lương Tranh giúp dì Ngữ Chức nhặt rau rồi rửa sạch sẽ, “Dì còn việc gì con cần con giúp không ạ?”

Chu Ngữ Chức đáp: “Không còn việc gì đâu, hai cái này dì chỉ cần xào nữa thôi, con cũng ra bên ngoài nghỉ ngơi một lát đi.”

Lương Tranh gật đầu, “Vâng ạ. Dì còn việc gì thì cứ gọi con nhé.”

“Ừ được.” Chu Ngữ Chức cười hiền từ trả lời cô.

Lương Tranh ra khỏi phòng bếp thì thấy phòng khách trống không, chú Chu và Chu Húc đều không ở đây.

Đi lên lầu 3, đến phòng Chu Húc, thấy cửa phòng anh khép hờ, cô vịn cửa, rón rén ngó đầu vào xem.

Chu Húc vừa tắm xong, đang mặc quần áo.

Nghe thấy động tĩnh liền quay đầu ra nhìn, liền thấy ai kia đang ngó nghiêng ở ngoài cửa.

Kéo áo phông xuống, anh rảo bước ra cửa, cúi đầu nhìn Lương Tranh,thấp giọng nói: “Nhìn lén anh thay quần áo à?”

Mặt Lương Tranh tức khắc đỏ phừng, “Em đâu có nhìn lén, em chẳng nhìn thấy gì cả.”

Chu Húc vẫn nhìn cô, khẽ cười một cái, đúng là hiếm có. Ngay sau đó, anh vươn tay kéo tay cô, “Vào đi?”

“Em không vào đâu.” Lương Tranh cười nói.

Chu Húc lại như không nghe thấy, trực tiếp kéo cô vào rồi đóng cửa lại.

Anh áp cô lên cánh cửa, chân tiến lên một bước, vây Lương Tranh trong vòng tay của anh.

Lương Tranh ngẩng đầu nhìn anh, nhịp tim càng lúc càng tăng tốc, thình thịch thình thịch, như sắp bay ra khỏi lồng ngực.

Toàn thân cô cứng đờ tại chỗ, dù là một cử động nhỏ cũng không dám cựa quậy.

Khuôn mặt Chu Húc áp sát trong gang tấc, khoảng cách thu ngắn lại, rất gần, rất gần.

Anh không nói gì cả, chỉ có đôi mắt thăm thẳm vẫn lẳng lặng nhìn thẳng vào cô.

Khoảng cách này gần đến mức, hai người có thể cảm nhận được từng nhịp thở của đối phương.

Lương Tranh nghe được mùi sữa tắm thoang thoảng trên người Chu Húc, dễ chịu vô cùng.

Ánh mắt cô đối diện với anh, có chút khẩn trương, đôi bàn tay từ từ nắm lại.

Hai người cứ thế nhìn nhau lâu thật lâu, cô có thể cảm nhận được khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, Chu Húc chậm rãi cúi xuống, chạm vào đôi môi cô.

Anh không cử động gì thêm, chỉ đơn giản là đặt môi mình lên môi cô.

Một lát sau, Lương Tranh mới cảm nhận được Chu Húc đang dịu dàng hôn lên cánh môi mình, rồi mới lưu luyến rời đi.

Anh vươn tay phải ra nắm lấy tay cô, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve. Ánh mặt đột nhiên chuyển đến cần cổ cô, thanh âm có chút khàn khàn, hỏi một cậu: “Sao lại không đeo vòng cổ?”