Khi nhận được tin nhắn, Lương Tranh có chút kinh ngạc, cân nhắc một lúc sau đó nhắn lại: [Buổi tối em có tiết rồi!]
Suy nghĩ một lát cô lại nhắn thêm: [9h em tan học, nếu xem suất chiếu 9h20 thì vẫn kịp.]
Chu Húc nhanh chóng nhắn lại: [Được! 9h anh đợi em ở cổng trường.]
Lương Tranh: [Vậy hẹn gặp lại.]
Hôm nay, Lương Tranh quả thật phải học full ca, chỉ có buổi sáng không có môn, còn buổi chiều và buổi tối đều kín lịch.
Tiết học cuối cùng của buổi tối, sau khi tan, sinh viên từ các lớp ùa ra ngoài, túm năm tụm ba ríu rít nói chuyện, Lương Tranh thu dọn sách vở, nhờ Phùng Thiến mang về giúp cô.
Phùng Thiến hỏi: “Giờ cậu đang hẹn hò với Chu Húc hả?”
Lương Tranh suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Cũng không hẳn là thế!"
“Thế tức là người ta đang theo đuổi cậu?”
Lương Tranh không biết, thật ra cô cũng không nghĩ quá nhiều về vấn đề này. Trên đường đi bộ ra ngoài cổng trường, Lương Tranh mới có chút thời gian để bình tĩnh suy xét lại, nhưng còn chưa nghĩ ra thì đã đến chỗ hẹn.
Từ xa cô đã nhìn thấy anh, người con trai ấy vẫn thế, anh tuấn, đạm mặc. Anh đứng yên lặng chờ cô dưới một tán ngân hạnh phía bên cổng trường.
Ánh đèn đường vàng nhè nhẹ phủ lên tóc, lên vai anh, đột nhiên khiến anh trở nên ấm áp lạ thường.
Hôm nay Chu Húc mặc một chiếc hoodie màu đen, quần bò tối màu. Dáng anh cao gầy, khuôn mặt lại bắt mắt vô cùng, chỉ đứng đó thôi cũng thu hút không ít nữ sinh ngoái đầu lại ngắm nhìn anh.
Thấy Lương Tranh từ cổng trường học đi ra, anh vội ngước mắt nhìn về phía cô.
Lương Tranh thoải mái đi tới, tươi tắn cười, nói: “Cậu chờ lâu chưa?”
Chu Húc nhìn cô, nhàn nhạt đáp: “Không lâu.”
Lương Tranh lại hỏi: “Cậu mua vé lúc 9 giờ 20 đúng không?”
Chu Húc ừ một tiếng.
“Vậy chúng ta đi thôi, đi bộ đến đó cũng mất một lúc.”
Chu Húc gật đầu. Hai người sóng vai đi đến rạp chiếu phim gần đó.
Đến nơi, suất chiếu trước vừa mới kết thúc, rất nhiều đôi bạn trẻ từ bên trong nắm tay nhau đi ra.
Chu Húc đi lấy vé, hiếm được khi ân cần, chu đáo hỏi Lương Tranh: “Muốn ăn gì không?”
Lương Tranh đáp: “Mình muốn uống nước thôi.”
“Chờ chút. Tôi đi mua.” Anh đưa vé xem phim cho Lương Tranh, rồi bước đến quầy bỏng nước, thuận tiện mua cho cô một hộp bắp rang bơ.
Mua xong liền quay lại chỗ Lương Tranh, bắt gặp cô gái nào đó đang cực kì hào hứng, dán mặt vào chiếc máy gắp thú bông.
Anh đi tới, đúng lúc Lương Tranh gắp trúng một con gấu bông màu hồng.
Ánh mắt Chu Húc vô thức nhìn theo hướng con gấu bông đang chuyển động. Nhưng đến khi con thú bông chỉ còn cách đích đến một vài phân thì rơi xuống.
Lương Tranh “Aiz” lên một tiếng đầy tiếc nuối.
Chu Húc ngước mắt nhìn cô, cô gái bên cạnh cắn môi dưới, đôi mày đẹp khẽ chau lại, thở dài một tiếng: “Tiếc quá.”
Chu Húc nhìn cô, hỏi: “Muốn gắp nữa không?”
Lương Tranh lắc đầu: “Thôi. Phim của chúng ta sắp chiếu rồi.”
Chu Húc gật đầu, đưa bắp rang bơ cho cô.
“Cảm ơn cậu.” Lương Tranh ôm lấy bịch bắp rang. Sau khi bạn nhân viên soát vé xong, hai người cùng tiến vào phòng chiếu phim.
Vì chiếu đúng lúc ca học cuối cùng kết thúc, vì vậy rạp khá đông.
Chu Húc mua vé ngồi ở hàng gần cuối, hai người vừa ngồi xuống thì phim bắt đầu chiếu.
Bộ phim mới ra rạp, cũng khá nổi tiếng.
Lương Tranh nhỏ giọng nói với Chu Húc: “Cậu đã đọc trước review của phim này chưa?”
“Chưa.”
“Mình xem qua rồi, thấy bình luận đều khen kỹ xảo đẹp, cảnh quay mãn nhãn.” Lương Tranh thì thầm nói.
Chu Húc nhìn cô, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Bộ phim cực kỳ mãn nhãn người xem, cảnh quay đẹp như tranh, kỹ xảo ổn, kịch bản logic, có rất nhiều đoạn cao trào lấy nước mắt của khán giả, hầu như tất cả mọi người đều xem rất chăm chú.
Sau khi kết thúc, còn có người cảm thán ngày mai nhất định quay lại xem lần nữa.
Khi Lương Tranh và Chu Húc từ rạp chiếu phim đi ra, đã hơn mười một giờ.
Chu Húc đưa Lương Tranh về trường, đến dưới ký túc xá, Lương Tranh xoay người hỏi anh: “Ngày mai cậu đi à?”
Chu Húc gật đầu, nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Buổi sáng.”
Lương Tranh "ồ" một tiếng, hơi ngượng ngùng dặn dò: “Vậy cậu mau trở về đi, nhớ nghỉ ngơi sớm.”
Cô thúc giục Chu Húc, nhưng mà Chu Húc không có vẻ gì muốn rời đi ngay, anh vẫn đứng đó, nhìn cô hồi lâu mới nghiêm túc nói: “Khi nào cậu rảnh thì có thể tới nhà tôi.”
Lương Tranh sửng sốt, không biết vì sao anh đột nhiên nói câu này.
Có lẽ việc ngày hôm đó vẫn luôn là cái dằm trong tim Lương Tranh, mà mỗi khi nhớ tới lại khiến cô thấy không vui, Lương Tranh lập tức đáp: “Mình không tới, sao mình phải tới chứ.”
Chu Húc nhìn cô, ánh mắt anh sâu thăm thẳm như mặt hồ thu, giọng hơi trầm xuống: “Cậu còn giận à?”
“Mình không có.”
Chu Húc không tin, vẫn chăm chú nhìn vào đáy mắt cô, không nói gì.
Lương Tranh đối diện với anh vài cuối cùng đầu hàng, thẳng thắn thừa nhận: “Được rồi, mình vẫn còn hơi tức giận.”
Quả thực khi ấy cô rất đau lòng, sự tổn thương ấy không dễ gì nguôi ngoai được.
Yết hầu Chu Húc giật giật, cổ họng như bị thứ gì đó lấp kín, anh nhìn Lương Tranh, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.
Lương Tranh thấy vẻ mặt vừa khó xử vừa bất lực của anh, đột nhiên không còn muốn giận dỗi nữa, đôi mắt cô cong lên, khóe môi nở nụ cười rạng rỡ: “Nhưng mà không sao hết, lúc mới đầu mình cũng không thích cậu. Mình còn nói xấu cậu với bạn cùng phòng, nói cậu tính cách thiếu gia khinh người lại lạnh lùng, khó hiểu, khó chiều, nóng lạnh thất thường, mỗi lần đứng cạnh cậu chỉ sợ bị đông cứng thành băng. Chính mình không nói chuyện cũng thôi đi còn bắt người khác cũng không được nói. Mình vào thư phòng của cậu xem sách, nhưng tuyệt đối không động vào thứ gì của cậu. Nhưng cậu thì hay rồi, gì cũng không nghe, lạnh lùng mắng người ta. Cả vụ làm đổ cafe lên người cậu. Là mình không cẩn thận, mình xin lỗi cậu rồi, thái độ thành khẩn chân thành như thế, vậy mà cậu còn hung dữ với mình."
Cô hăng hái kể tội của anh, nhưng Chu Húc chẳng có cách nào phản bác, anh chỉ thành thật nhìn cô, một hồi lâu sau mới nhỏ nhẹ hỏi: “Tôi tệ như vậy thật à?”
“Cậu nói xem?”
Giọng anh khàn khàn trầm thấp, nếu không phải vì con người anh quá lạnh lùng, thì chỉ nghe giọng nói sẽ nghĩ rằng anh là một người đàn ông ấm áp. Chu Húc thấp giọng nói: “Xin lỗi cậu.”
Đại thiếu gia cũng có ngày phải xuống nước xin lỗi, Lương Tranh cảm thấy cực kì vui vẻ, đáp: “Thôi. Cậu về đi, đã rất muộn rồi, mai còn đi sớm. Nhớ đi chậm một chút, chú ý an toàn, mình cũng lên phòng đây.”
Nói xong liền rời đi, nhưng mà vừa mới xoay người, cánh tay đã bị Chu Húc giữ chặt, “Lương Tranh ——”
Ánh mắt cô rơi xuống nơi anh đang nắm chặt, hơi sững sờ, cô quay đầu nhìn anh đầy băn khoăn: “Sao thế?”
Chu Húc nhìn cô, đôi mắt anh rất đẹp, đen và sâu thăm thẳm, như hút hồn người đối diện. Hình như anh có điều muốn nói, như cả hai trầm mặc một lát, người con trai kia vẫn chỉ nắm chặt cánh tay cô, không nói gì. Cuối cùng Chu Húc buông cô ra, bất đắc dĩ mở miệng: “Bỏ đi. Không có gì. Cậu lên đi.”
Lương Tranh nhìn anh, muốn nói, nhưng lời đến miệng lại không sao mở lời nổi, cô xoay người bước vào ký túc xá.
Ngày hôm sau Chu Húc bay về Anh.
Từ khi Chu Húc đến gặp cô hôm đó, mấy cô bạn trong kí túc xá cứ rảnh rỗi lại quấn lấy Lương Tranh hỏi cô có phải đang hẹn hò với anh không?
Nhưng Lương Tranh đều nói không phải. Tuy nói không phải cũng không đúng, quả thật hai người mỗi ngày đều nhắn tin với nhau. Nhưng mà hình như cả cô và anh đều chưa bao giờ chính thức nói với người kia câu tỏ tình đúng nghĩa.
Tối hôm đó, cô lên giường sớm nằm trong chăn nói chuyện WeChat với Chu Húc.
Tiểu Vũ ngồi trên giường đối diện, nói: “Nói hai người không yêu đương gì ai tin nổi, rõ ràng đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt không dứt nổi nhau ra một giây.”
Lương Tranh trả lời: “Có loại tình yêu cuồng nhiệt mà cả hai mấy tháng không gặp mặt nhau đến một lần không cô nương của tôi?”
Tiểu Vũ ai ui một tiếng, đáp: “Chậc chậc nhìn đi nhìn đi. Còn nói không yêu, biểu hiện u oán này chẳng phải là cô gái nhỏ buồn bực vì không được gặp tình lang hay sao?”
Lương Tranh: “…”. Được rồi cô không thắng nổi cái miệng nhỏ không xương của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ cười hì hì, bò xuống giường, nhanh nhẹn leo lên giường Lương Tranh: “Mình nói cậu nghe, yêu xa trong nước đã rất khổ rồi, huống hồ hai người còn anh và em hai mỗi người một châu lục. Hơn nữa hiện tại chúng mình đã học năm hai, còn hai năm nữa là tốt nghiệp rồi.”
Lương Tranh bất đắc dĩ giải thích: “Đã nói là không yêu đương gì mà mấy bà cô của tôi ơi.”
“OK. Vậy thì cho bọn mình xem nội dung tin nhắn của hai người đi.” Tiểu Vũ nói xong, liền làm bộ muốn vồ điện thoại của Lương Tranh.
Lương Tranh hoảng hốt, lập tức ôm điện thoại vào ngực .
Tiểu Vũ không nhịn được, cười chảy cả nước mắt: “Cậu làm gì thế? Nha đầu này đúng là có tật giật mình.Trêu cậu thôi, không xem điện thoại của cậu đâu.” Cô vừa cười, vừa bò sang giường Phùng Thiến ở bên cạnh, cùng nhau xem mấy show tạp kĩ đang hot.
Lương Tranh: “...”
Quả thật Lương Tranh có hơi chột dạ.
Chờ Tiểu Vũ đi rồi, cô mới cầm điện thoại lên, đọc tin nhắn Chu Húc vừa gửi đến. Anh hỏi cô: [Sinh nhật cậu thích quà gì?]
Lương Tranh thành thực trả lời: “Mình không đặc biệt muốn gì cả.”
Bên kia không lập tức nhắn lại, tầm mười phút sau, Chu Húc gửi cho cô một tấm hình, là một cái vòng cổ.
Anh hỏi cô: “Cậu thích không?”
Lương Tranh bị dọa nhảy dựng, vội nhắn lại: “Mình không cần, cậu đừng mua.”
Cô gửi được một lúc mà không thấy Chu Húc trả lời, chỉ hỏi một câu không liên quan: “Ngày mai cậu có nhiều tiết học không?”
Lương Tranh: “Mai à? Cũng khá nhiều: buổi sáng bốn tiết, buổi chiều ba tiết.”
Chu Húc: “Vậy cậu đi nghỉ sớm đi, trưa mai tôi gọi cho cậu sau.”
Lương Tranh nhìn tin nhắn một lúc, cuối cùng đơn giản trả lời: “Vâng.”
Suy nghĩ một chút, cô lại gửi thêm một tin nữa: “Đừng mua quà cho mình. Mình thật sự không cần quà đâu.”
Lương Tranh sinh vào ngày 17 tháng 6. Năm nay sinh nhật cô vừa vặn đúng cuối tuần. Buổi sáng đi học, buổi tối hẹn nhóm bạn cùng phòng đi ăn cơm, thuận tiện gọi Trần Châu và Lý Khê đi cùng.
Mọi người đều chuẩn bị quà sinh nhật cho Lương Tranh, riêng Lý Khê ngoài mua bánh sinh nhật, còn tặng thêm cô một con gấu bông màu hồng.
Lương Tranh là người nhỏ nhất, hôm nay mới là sinh nhật 19 tuổi.
Trên chiếc bánh sinh nhật cắm chi chít nến, vừa tròn 19 ngọn nến nhỏ.
“ Nhanh ước đi, nhanh ước đi.” Cả đám ngồi quây quần bên bàn ăn vỗ tay, Phùng Thiến chạy đi tắt đèn.
Mọi người vây quanh Lương Tranh, ánh nến phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Lương Tranh vui vẻ chắp tay trước ngực, từ tốn nói: “Hy vọng ba mẹ, người thân, bạn bè của mình luôn khỏe mạnh hạnh phúc vui vẻ.”
Cô mở mắt, thổi nến.
Không biết người nào “wow” một tiếng thật lớn, sau đó hét: “Bật đèn! Bật đèn! Cắt bánh thôi!”
Năm trước Lương Tranh cũng đón sinh nhật cùng bạn bè. Thật ra lúc ấy cô vẫn hãy ghé Chu gia chơi, nhưng vì đúng ngày học trong tuần cho nên cũng không nói cho dì Ngữ Chức biết, sợ dì lại vì mình tất bật chuẩn bị. Do đó cô chỉ đơn giản liên hoan nhỏ cùng các bạn chơi chung.
Cắt bánh xong, mọi người vui vẻ nói chuyện ăn uống, không khí vô cùng náo nhiệt.
Lương Tranh cực kì cao hứng, mặt mày tràn đầy ý cười, bỗng vô thức cầm điện thoại, cúi đầu nhìn màn hình.
Trên giao diện wechat vẫn là tin nhắn chiều qua của Chu Húc, anh nói buổi tối có bài diễn thuyết quan trọng, khả năng sẽ bận rộn đến tận khuya, vì vậy buổi tối không thể gọi điện thoại cho cô.
Cả ngày hôm nay, Chu Húc không liên lạc với cô. Không điện thoại, không tin nhắn. Không biết là do bận quá, hay đã quên rồi.
Nếu nói không lạc lõng trống rỗng, là nói dối. Cô đợi tin nhắn chúc mừng của anh cả ngày hôm nay, nhưng cuối cùng vẫn chẳng đợi được, Lương Tranh nhắm mắt, dứt khoát cất điện thoại vào túi.
Khi cả nhóm ăn uống xong, đi ra khỏi nhà hàng đã hơn 9 giờ tối.
Chỗ ăn cơm ở ngay đối diện trường học, mọi người ăn xong liền đi về kí túc xá.
Trên mặt Lương Tranh bị bôi rất nhiều kem, cô vừa đi theo mọi người vào trường học, vừa cúi đầu sửa sang lại.
Cô đưa tay lau kem trên mặt, kết quả càng lau càng ra nhiều, trên tay rồi trên tóc cũng có.
Đang nghĩ xem khi về lau sạch kiểu gì, đột nhiên nghe thấy Phùng Thiến hét một tiếng, “Chu Húc.”
Lương Tranh sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm anh.
Vừa ngẩng lên đã thấy bóng dáng cao gầy anh tuấn của anh ở xa xa.
Anh mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần thể thao màu đen, đứng ở ngoài cổng trường.
Khi Lương Tranh nhìn về phía anh, anh cũng đồng thời nhìn thẳng vào cô.
Mấy người Phùng Thiến thấy thế, tự giác rút lui, nhường lại không gian cho đôi bạn trẻ.
Bọn họ đi rồi, Chu Húc mới từ từ đi về phía Lương Tranh.
Lương Tranh kinh ngạc nhìn anh, cố gắng khiến giọng nói trở nên bình tĩnh: “Không phải cuối tháng 6 cậu mới thi xong sao?”
Chu Húc “ừ” một tiếng.
Trái tim cô khẽ rung lên, kinh ngạc hỏi: “Cậu… Cậu… cố tình về hôm nay à?”
Anh vẫn chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Ánh mắt anh dừng lại ở vết kem trên mặt cô, sau một lúc lâu sau, mới giơ tay lên, nhẹ nhàng mơn trớn gò má tinh xảo trắng nõn của cô, tỉ mỉ lau bơ trên mặt Lương Tranh, giọng nói anh vẫn thế, rất trầm, chậm rãi, điềm tĩnh: “Buổi diễn thuyết tối nay vừa kết thúc anh ra máy bay luôn, trở về có hơi muộn.”