May Mắn Gặp Được Em

Chương 18




Sau khi Lương Tranh về nhà, quả thực buồn vài ngày liền.

Cứ khi ở trước mặt ba mẹ, cô lại cười khanh khách mỗi ngày, nhưng dù sao cũng là con gái mình, làm cha mẹ sao lại không nhìn ra.

Nhá nhem tối, Lương Tranh ở phòng bếp, ngồi trên ghế giúp mẹ nhặt rau, mẹ Lương vừa thái rau vừa hỏi cô: “Con ở trường học có phải có chuyện gì không? Sao lần này về thấy con không được vui vẻ?”

Lương Tranh hơi kinh ngạc, cô ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Con rất là vui vẻ a.”

Mẹ Lương quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, “Tâm tư nhỏ này của con mà còn muốn giấu được mẹ sao? Ngày thường lúc nào mà không cười hi hi ha ha vô cùng vui vẻ, lần này trở về không có việc gì thì ở một chỗ thất thần, con nghĩ rằng mẹ và ba con không nhìn ra sao?”

Lương Tranh nói: “Con không có chuyện gì buồn phiền hết.” Cô bưng rau đứng dậy, đi đến bồn rửa chén, nói: “Có thể do trời quá nóng, không muốn làm gì cả.”

Mẹ Lương nghi ngờ liếc nhìn cô, không tin lắm.

“Thật mà.” Lương Tranh nhìn mẹ, nghiêm túc nói: “Con thật sự không có chuyện gì buồn phiền hết, mỗi ngày con đều cảm thấy vui vẻ. Đôi khi trời quá nóng nên không muốn nói chuyện.”

Mẹ Lương thấy con gái nói nghiêm túc như vậy, cũng không nghi ngờ nữa, trời hôm nay quả thật rất nóng.

“Mấy ngày nữa chắc còn nóng hơn, đến lúc con khai giảng thì sẽ mát mẻ hơn.”

“Vâng.”

Nói đến đây, mẹ Lương không khỏi cảm thấy xúc động, “Nhoáng một cái con đã lên năm hai rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh.”

Lương Tranh gật đầu, “Đúng vậy a.”

Thời gian trôi đi là nhanh nhất, đặc biệt là kỳ nghỉ hè, trong nháy mắt đã sắp hết.

Buổi tối hôm nay, Tần Tống và bọn Dương Thăng chơi bi-a trong một phòng bi-a gần trường cấp 3.

Tần Tống đi đến quầy bar cầm hai lon bia tới, nói: “Nghỉ hè không làm được cái gì, mẹ nó muốn khai giảng luôn.”

Dương Thăng đang khom người đánh bi-a , nói: “Thật ra mình ước gì nhanh khai giảng, đã hai tháng mình chưa được gặp cô vợ nhỏ của mình rồi.”

Tần Tống cười, châm chọc anh: “Cậu yêu đương vào rồi thì trong não còn gì đâu.”

Anh đi đến sofa, đưa cho Chu Húc một lon bia.

Chu Húc nhận lấy, “Cảm ơn.”

Tần Tống nhìn anh, rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh, khá tò mò, nhịn không được hỏi: “Gần đây cậu làm sao vậy? Luôn thất thần? Nghĩ gì thế?”

Chu Húc rũ mắt mở nắp lon bia, không trả lời, ngửa đầu uống hai ngụm.

Tần Tống hỏi: “Từ khi sinh nhật của cậu qua đi đã có gì đó không bình thường, cậu không sao chứ?”

Chu Húc cuối cùng cũng liếc mắt nhìn anh một cái, “Con mắt nào của cậu nhìn thấy mình có vấn đề?”

Tần Tống: “……”

Tần Tống cũng không nói lên được, tuy rằng ngày thường tính tình của Chu Húc lạnh như băng , bọn họ cũng quen rồi, nhưng anh cảm thấy gần đây có gì đó không bình thường.

Chu Húc rõ ràng có tâm sự.

Nhưng mà Chu Húc luôn luôn như thế, chính anh không nói ra, người khác cũng đoán không ra anh suy nghĩ cái gì.

Tần Tống im lặng, ngửa đầu uống bia.

“Vẫn là các cậu sướng, tháng 10 mới khai giảng, mẹ nó bọn mình khai giảng trước một tháng.”

Chu Húc không trả lời, qua một lúc, hình như nhớ ra gì đó, hỏi, “Hôm nay ngày bao nhiêu?”

“27 a, còn có mấy ngày nữa là khai giảng.”

……

Lương Tranh ngày 3 tháng 9 khai giảng, hẹn nhóm bạn cùng phòng ngày 1 tháng 9 quay lại trường học, dự định buổi tối ăn một bữa liên hoan no nê.

Lần này quay lại trường học cô không nói cho dì Chu, từ sân bay đi ra liền trực tiếp đi tàu điện ngầm về trường.

Khi đến nơi, ba người kia còn chưa tới. Cô dọn dẹp ký túc xá trước, sau đó mới đến dọn giường ngủ.

Tuy rằng đã là tháng 9, nhưng thời tiết vẫn rất nóng.

Dọn dẹp xong, tóc đều ướt.

Cô cầm quần áo đi đến phòng tắm tắm rửa gội đầu , tắm rửa xong đi ra, Phùng Thiến đột nhiên nhảy ra từ sau cửa, “Oa” một tiếng, dọa cô nhảy dựng.

Mấy cô gái trong ký túc xá đều đã tới, tất cả đều cười rất vui vẻ.

Lương Tranh bất đắc dĩ cười, nói: “Các cậu cũng thật biết chọn thời gian, đợi mình dọn dẹp xong hết mới về.”

Phùng Thiến giơ tay nói: “Mình chủ động nhận dọn vệ sinh một tuần!”

Lương Tranh cười, cúi người cầm túi rác lên, “Tốt, vậy nhờ cậu đem rác xuống dưới lầu vứt đi.”

“Được!” Phùng Thiến đem rác rưởi đi ra ngoài vứt, mấy nữ sinh bắt đầu chậm chạp thu dọn giường,tủ của mình.

Lương Tranh sấy tóc xong, nhìn đồng hồ mới 12 giờ rưỡi, khoanh chân ngồi trên ghế, ôm điện thoại gọi cơm hộp, “Mình đói bụng, chúng ta gọi đồ ăn đi.”

Chung Chung ở đối diện đang trải giường chiếu, vừa nghe thấy ăn đôi mắt lập tức sáng lên, “Gọi rau xào đi! Mình muốn ăn thịt bò luộc*! Đặt ở chỗ chúng mình hay ăn ấy.”

(*Thịt bò luộc: là một món ăn Tứ Xuyên,thành phần chính là thịt bò .Thịt bò được thái lát mỏng,nấu cùng giá đỗ,nấm,hành tây,bắp cải…và các loại gia vị như ớt bột,nước tương,hạt tiêu…Món này có vị cay nóng của ớt và cảm giác tê tái của hạt tiêu Tứ Xuyên)

Ảnh minh họa:

“OK.” Lương Tranh vừa gọi món, vừa nói: “Nhanh nhanh nhanh, muốn ăn cái gì, báo tên cho mình.”

Bên ngoài mặt trời chói lọi, mấy nữ sinh ăn cơm trưa xong đều ở trong ký túc xá nằm điều hòa, đợi đến buổi tối lại ra ngoài ăn liên hoan.

Mọi người nói chuyện phiếm một lúc, giữa trưa, đều cảm thấy buồn ngủ, cả đám chui vào trong chăn ngủ trưa.

Ngày đầu tiên quay lại trường học, mọi người đều ngồi máy bay, ngồi ở trên cao, đều rất mệt. Ngủ một giấc đến 6 giờ mới dậy.

Tiểu Vũ nằm ở trên giường, vuốt bụng, nói: “Mình rất đói a, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Lương Tranh đã dậy được một lúc, cô ngồi dậy nhìn ra ban công bên ngoài, “Mặt trời hình như lặn rồi.”

“Vậy dậy thôi, chuẩn bị một chút rồi đi.”

Mấy cô gái rời giường chuẩn bị, ngồi tàu điện ngầm đi ăn cơm.

Đến nơi đã gần 7 giờ, đúng là thời gian ăn cơm, trong nhà hàng có rất nhiều người.

May mắn là đã đặt chỗ trước rồi, người phục vụ liền dẫn bốn người đến phòng ăn.

Chỗ ngồi của các cô cũng không tệ lắm, tuy rằng ở trong góc, nhưng mà yên tĩnh, hơn nữa còn sát cửa sổ, gió từ ngoài thổi vào rất mát mẻ.

Dương Thăng từ phòng vệ sinh đi ra, chuẩn bị về chỗ, vừa vặn phải đi qua bàn của Lương Tranh.

Anh liếc mắt một cái nhìn thấy Lương Tranh, kinh ngạc nói: “Lương Tranh?!”

Lương Tranh đang cùng Tiểu Vũ xem Weibo, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cô, vô thức ngẩng đầu, liền nhìn thấy Dương Thăng đứng ở trước mặt.

“Thật là cô a! Cô trở về khi nào vậy?” Dương Thăng từ trước đến nay rất thân thiện, Lương Tranh lễ phép cười cười, “Trở về hôm nay.”

“Ồ!” Dương Thăng nói, hình như nhớ ra gì đó, lại nói: “Chu Húc cũng ở bên trong, nếu không thì ăn chung một bàn đi? Bọn tôi cũng chưa ăn.”

Lương Tranh vội nói: “Không cần, các anh cứ ăn đi, không cần để ý chúng tôi.”

“A? Như vậy a.” Dương Thăng thấy bốn cô gái đều nhìn mình, nhất thời cũng có chút xấu hổ, anh gãi đầu, “Vậy được rồi, tôi đi đây, các cô từ từ ăn a.”

Lương Tranh cười cười, coi như đáp lại.

Dương Thăng trở về chỗ ngồi, vừa đẩy cửa vào đã nói to: “Các cậu đoán xem mình nhìn thấy ai a!”

Tần Tống cà lơ phất phơ dựa vào ghế, nhìn anh cười, “Ba cậu?”

“Cút!” Dương Thăng ngồi vào ghế, nhìn đến Chu Húc ngồi đối diện, nói: “Lương Tranh, mình nhìn thấy Lương Tranh.”

Chu Húc ngồi dựa vào ghế, hơi rũ mắt, đang xem điện thoại.

Nghe thấy vậy, lông mi khẽ chớp, ngước mắt nhìn về phía Dương Thăng.

Dương Thăng nói: “Hình như là vừa trở về hôm nay, cùng nhóm bạn cùng phòng ăn liên hoan. Mình nghĩ chúng ta có ba người, vốn dĩ muốn gọi cô ấy đến ăn cùng, nhưng mà cô ấy không chịu.”

Chu Húc lẳng lặng nghe, trong mắt không dao động, lại rũ xuống mắt, tiếp tục xem điện thoại.

“Xin lỗi đi.” Tần Tống nói: “Dù sao cô ấy và chúng ta cũng không thân thiết lắm.”

Dương Thăng nói: “Nhưng mà cô ấy và A Húc rất thân thiết a.”

Tần Tống cười giễu cợt, “Thân thiết chỗ nào. Cậu có thấy Chu thiếu gia để ý người ta không?”

Chu Húc nghe thấy vậy, không phát hiện chính mình đang cau mày.

Ăn một bữa cơm gần một tiếng, lúc đi ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Lương Tranh các cô ăn xong cũng chuẩn bị đi.

Dương Thăng rất nhiệt tình chào hỏi, “Ăn xong rồi sao?”

Lương Tranh cười cười, gật đầu.

“Cùng nhau đi thôi.” Dương Thăng thân thiện đi đằng trước, một đám người cùng nhau đi ra ngoài.

Lương Tranh và Chu Húc đi đằng sau, cả hai đều im lặng, không ai nói gì.

Qua một lúc, khi sắp ra tới bên ngoài, Chu Húc bỗng nhiên thấp giọng hỏi, “Trở về khi nào ?”

Lương Tranh hơi ngẩn người, trả lời: “Sáng nay.”

Đang nói chuyện, đã đi ra bên ngoài.

Lương Tranh nghe được Thiến Thiến cùng Tiểu Vũ ở phía trước nói đi xem phim, cũng đi lên, các cô đang thảo luận xem lúc 8 giờ 30, Phùng Thiến lấy điện thoại ra mua vé, vừa mua vừa nói: “Gọi taxi đi , lúc đến nơi vừa vặn xem phim luôn.”

“Được được được, đi thôi.” Chung Chung và Tiểu Vũ ở phía trước gọi taxi.

Tần Tống nói: “Các cô phải về trường học sao? A Húc cũng đi xe, cùng nhau đi.”

Lương Tranh cự tuyệt nói: “Không cần, chúng tôi gọi taxi là được rồi.”

Đang nói, Tiểu Vũ đã gọi được xe, đứng ở ven đường vẫy tay với cô, “Tranh Tranh Thiến Thiến, đi thôi.”

“Tới đây!” Phùng Thiến trả lời một tiếng.

Lương Tranh nghĩ nghĩ, vô thức nhìn về phía Chu Húc, chu đáo lễ phép nói: “Bọn tôi đi trước.”

Nói xong mới xoay người, cùng Phùng Thiến đi đến ven đường.

Xe taxi rất nhanh đã đi mất.

Dương Thăng và Tần Tống cũng trở về trường học, Chu Húc lái xe về nhà.

Trên đường về nhà, trong đầu đều là hình ảnh Lương Tranh khi nói chuyện với anh, giọng điệu khách khí, xa cách.

Không hiểu sao lại cảm thấy phiền lòng, giống như có thứ gì đó mắc kẹt ở trong lòng, làm anh khó chịu.

Khi về đến nhà, Chu Ngữ Chức đang cùng chồng ở phòng khách xem TV.

Nhìn thấy Chu Húc đi vào, bà hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Chu Húc tâm tình không tốt lắm, ừ một tiếng, thay giày vào nhà.

“Lại nói Tần Tống bọn nó đều sắp khai giảng đi? Không biết Tranh Tranh ngày mấy nhỉ.” Bà nghĩ vậy, lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Lương Tranh.

Chu Húc cái gì cũng chưa nói, cũng không nói chuyện buổi tối hôm nay anh nhìn thấy Lương Tranh, đi thẳng vào phòng bếp, lấy lon bia trong tủ lạnh.

Lúc đi ra, Chu Ngữ Chức đang nói chuyện điện thoại với Lương Tranh, “Đã tới rồi? Con, đứa nhỏ này, không phải đã nói trở lại Bắc Kinh thì nói cho dì một tiếng, để dì tới đón con sao. Hôm nay về khi nào vậy? Ăn cơm chưa?”

Chu Ngữ Chức cùng Lương Tranh nói nửa ngày, mới cúp điện thoại, thở dài nói: “Tranh Tranh đứa nhỏ này, trở lại Bắc Kinh cũng không nói một tiếng, em cũng chưa đi đón nó.”

Ba Chu nói: “Cuối tuần gọi Tranh Tranh lại đây ăn cơm đi, đúng lúc A Húc vẫn còn ở nhà.”

“Cũng được.” Chu Ngữ Chức trả lời, quay đầu lại nhìn Chu Húc đang đi lên lầu, nói: “A Húc, cuối tuần con đi đón Tranh Tranh về đây.”

Chu Húc ừ một tiếng, đi lên lầu.

Khai giảng có rất nhiều việc, cũng may Lương Tranh các cô đã là năm hai, cũng coi như là học tỷ, không giống như sinh viên năm nhất mơ mơ màng màng.

Môn học của năm hai so với năm nhất còn nhiều hơn, việc học của Lương Tranh căng thẳng hơn, mỗi ngày ngoại trừ đi học, thời gian còn lại đều là ở ký túc xá, hoặc là ở thư viện.

Buổi sáng thứ bảy, dì Chu gọi điện thoại cho cô, bảo cô đến nhà ăn cơm.

Lúc đó Lương Tranh còn đang nằm trên giường, cô hơi sửng sốt, ôm chăn ngồi dậy, nói: “Dì, con không đến được. Học kỳ này có rất nhiều tiết học, con bận vô cùng,chỉ sợ không lo được hết mọi việc.”

“A? Mới khai giảng đã bận rộn như vậy sao?” Từ trường học của Lương Tranh đến Chu gia quả thật có hơi xa, trên đường đi mất khá nhiều thời gian, nếu thật sự bận rộn, cũng không nên bắt cô chạy tới chạy lui như vậy, Chu Ngữ Chức cũng không thuyết phục cô nữa, nói: “Vậy thôi, để tuần sau đi, cuối tuần sau dì lại gọi cho con.”

“……” Lương Tranh không biết phải nói gì, cô chân thành nói: “Dì, dì và chú chăm sóc tốt bản thân mình.”

Chu Ngữ Chức vui mừng cười, “Được, con cũng vậy, ở trường học chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Vâng.”

Chu Ngữ Chức nói chuyện phiếm với Lương Tranh một lúc, cúp điện thoại, đi vào phòng trà, thấy Chu Húc đang pha cà phê, nói: “Tranh Tranh ở trường học hình như rất bận rộn, con bé không tới ăn cơm, con không cần đi đón nó.”

Động tác khuấy cà phê của Chu Húc hơi dừng lại, anh rũ mắt, sau một lúc lâu, rất lạnh nhạt ừ một tiếng.

Từ tháng 9 đến tháng 10, sau khi Lương Tranh trở lại Bắc Kinh cũng không đến Chu gia nữa.

Thật ra mỗi tuần dì Chu đều gọi điện thoại cho cô, bảo cô đến nhà chơi, cô đều lấy cớ bận rộn để cự tuyệt.

Lương Tranh lâu như vậy không tới, Chu Ngữ Chức cảm thấy không quen, còn cho rằng trong nhà thiếu người .

Có điều tiểu cô nương không muốn tới, cũng không thể miễn cưỡng.

Buổi tối hôm nay, một nhà ba người đang ăn cơm, Chu Ngữ Chức rất kỳ quái hỏi Chu Húc, “A Húc, con năm nay sao còn chưa quay lại trường học? Còn hai,ba ngày nữa phải khai giảng, con không sớm quay về để chuẩn bị sao?”

Chu Húc rũ mắt không nói chuyện, ừ một tiếng.

Chu Ngữ Chức cười, “Năm nay con sao thế? Lâu như vậy còn chưa đi, không nỡ xa mẹ và ba con à?”

Chu Húc không nói gì, cơm nước xong, đứng dậy nói: “Con lên lầu thu dọn đồ đạc, ba mẹ cứ từ từ ăn.”

Nói xong liền đi ra ngoài.

Chính bản thân Chu Húc cũng không biết tại sao mà muốn ở lại lâu như vậy.

Anh đang đợi cái gì?

Chu Húc mua vé máy bay ngày mốt, buổi tối ngày hôm sau Tần Tống bọn họ hẹn ăn cơm.

Chỗ ăn cơm ở gần trường học của Tần Tống. Cả buổi tối anh đều thất thần, dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Bọn mình còn tưởng rằng cuối tháng 9 cậu đi cơ, năm nay sao lại đi muộn như vậy?” Tần Tống rót trà cho Chu Húc, nhàm chán hỏi một câu.

Mắt Chu Húc nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện.

Anh nhìn thấy Lương Tranh, đang ôm quyển sách từ trong trường học chạy ra.

Từ khai giảng ngày hôm đó ở nhà hàng gặp qua một lần, cho tới hôm nay, đã một tháng anh không gặp cô.

Cô hình như đang rất vui vẻ , không biết có chuyện gì vui, trên mặt tươi cười sáng lạn.

Tóc dài bị gió thổi ra sau, làn váy cũng bị gió thổi.

Cô chạy ra cổng trường, chạy một mạch tới đường cái đối diện.

Chu Húc nhìn cô, không tự chủ được thất thần.

Cho đến khi anh không nhìn thấy cô nữa.

Đáy lòng anh bỗng nhiên không kiềm chế được xúc động, bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.

Tần Tống cùng Dương Thăng sửng sốt, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn anh, “Đi đâu vậy?”

“Đi đây.” Chu Húc bỏ lại một câu, đi thẳng ra ngoài.

Lương Tranh là đi lấy bánh sinh nhật.

Lúc nãy ở thư viện đọc sách, ông chủ cửa hàng bánh kem gọi điện thoại cho cô, nói bánh kem có thể tới lấy được rồi.

Cô lúc này mới vội vội vàng vàng chạy ra.

Cô vén rèm cửa đi vào, cao hứng hỏi: “Ông chủ, tôi tới lấy bánh sinh nhật.”

“Ai, chờ a, tôi lấy cho cô.” Ông chủ vừa nói vừa đưa bánh sinh nhật cho Lương Tranh, hỏi cô: “Muốn lấy mấy cây nến? Muốn lấy bao nhiêu đĩa giấy a?”

Lương Tranh đây là mua bánh sinh nhật cho Lý Khê, cô nghĩ, ký túc xá bọn cô là bốn cái, ký túc xá của bọn Lý Khê là bốn cái, cần ít nhất 8 đĩa giấy đi? Nếu như còn có những người khác, tám cái không đủ.

Cô cười tủm tỉm, thương lượng với ông chủ, “Ông chủ, ông lấy cho tôi hai túi đi, có khá nhiều người, cảm ơn.”

Ông chủ cũng là người dễ nói chuyện, hơn nữa Lương Tranh nói chuyện lại dễ nghe, ông cười nói: “Được được, cho cô thêm hai túi nữa. Nến thì sao, muốn mấy cây?”

Lương Tranh nói: “Mười chín tuổi.”

“Tôi cho cô 1 cây lớn,9 cây nhỏ.”

“Vâng, cảm ơn ông chủ!”

Lương Tranh lấy bánh kem xong, thanh toán tiền, vô cùng cao hứng đi ra ngoài.

Cô vừa mới đi ra, liền gặp Lý Khê đến đây tìm cô.

Lý Khê vô cùng khoa trương, “Chết tiệt, cậu thật sự mua bánh kem cho mình sao?”

Lương Tranh nói: “Nói nhảm, có sinh nhật nào mà không cần bánh sinh nhật.”

Lý Khê rất vui vẻ, nhận lấy bánh kem, “Đi đi đi, đi ăn cơm, chờ có mình cậu.”

Hai người vừa nói vừa cười, sóng vai đi về phía trước.

Chu Húc đứng đằng sau, tay đút vào túi quần, nhìn chằm chằm bóng dáng Lương Tranh và Lý Khê một lúc, cho đến khi hai người đi xa rồi, anh mới xoay người, đi về phía đường cái đối diện.

……

Chu Húc mua vé máy bay là buổi sáng ngày hôm sau, sáng sớm đã đến sân bay.

Trong khi chờ máy bay, anh ngồi ở trong phòng chờ dành cho khách.

Anh ngồi trên sofa, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, nhìn sân bay bên ngoài cửa sổ, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc sau, mẹ gọi điện thoại tới, hỏi khi nào đăng ký.

“Còn nửa giờ nữa.” Anh trả lời.

Chu Ngữ Chức dặn dò, “Được rồi, con tới nơi thì gọi điện thoại cho mẹ, chú ý an toàn.”

“Dạ.”

Nói hai câu ngắn gọn, liền cúp điện thoại.

Chu Húc hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong đầu tất cả đều là bóng dáng của Lương Tranh, ngón tay không kiểm chế được, trượt tới ứng dụng WeChat, click mở.

Anh click mở ảnh đại diện WeChat của Lương Tranh, vô thức vào vòng bạn bè của cô.

Ảnh trên cùng chính là một đám người ăn liên hoan sinh nhật tối hôm qua.

Chu Húc cũng không muốn nhìn, anh kéo xuống, nhưng mà chưa kéo được bao nhiêu, ngón tay liền dừng lại.

Giao diện ở phía dưới chỉ hiển thị một câu: Không phải bạn bè chỉ có thể hiện nhiều nhất mười bức ảnh.

Ngón tay Chu Húc dừng lại ở chỗ đó, anh trầm mặc một lúc lâu, cho đến khi điện thoại tự động chuyển thành màu đen, anh mới quay đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Cặp mắt kia đen kịt, giống như đang che giấu cảm xúc cuồn cuộn, nhưng lại bị khắc chế, không nhìn ra được gì.