Sau khi Lương Tranh về nhà, Chu Ngữ Chức vô cùng nhớ cô.
Lúc trước khi Lương Tranh vẫn còn ở nhà bà, không khí trong nhà vui vẻ hơn a. Hiện tại Tranh Tranh đi rồi, không khí trong nhà lại trở nên nghiêm túc.
Chu Ngữ Chức thở dài, cắt hoa quả rồi bưng lên cho Chu Húc.
Bà đưa tay gõ cửa.
"Vào đi."
Chu Ngữ Chức mở cửa đi vào, nhìn thấy hành lý của Chu Húc ở trên giường đang mở ra, bà lại nhịn không được thở dài, "Bây giờ đã chuẩn bị hành lý? Hôm nào đi?"
Chu Húc ngồi trước bàn học, bận rộn nói: "Ngày mốt."
Trường học của Chu Húc và trường học trong nước thời gian nghỉ không giống nhau, cuối tháng 1 sẽ khai giảng, không có cách nào ở ăn Tết.
Chu Ngữ Chức bưng hoa quả đi tới, "Tranh Tranh vừa mới trở về nhà được vài ngày, con lại phải đi, để lại mẹ và ba con hai người ăn Tết đều cảm thấy quạnh quẽ."
Chu Húc nói: "Tết con sẽ gọi điện thoại về cho mẹ và ba ba."
Chu Ngữ Chức đặt hoa quả ở góc bên phải trên bàn, hừ một tiếng, cười nói: "Thôi đi, con gọi điện thoại, mẹ nói mười câu, con có thể trả lời một câu đã tốt lắm rồi."
Bà vừa mới đặt hoa quả xuống, ánh mắt đột nhiên liếc đến một mảnh giấy được đè dưới notebook của Chu Húc.
Trên giấy có vẽ một cô bé mặc váy, tóc buộc hai cái đuôi ngựa,bộ dáng tiểu cô nương cúi người giống như xin lỗi.
Chu Ngữ Chức nhất thời hứng thú, bà duỗi tay lấy đi, "Đây là tiểu cô nương nào vẽ tranh cho con a?"
Ai ngờ bà vừa mới cầm đến, còn chưa kịp xem, đã bị Chu Húc một phen đoạt lấy.
Chu Húc trực tiếp mở ngăn kéo bên trái ra, ném tờ giấy kia vào.
Chu Ngữ Chức sửng sốt vài giây, chậm rãi nở nụ cười, "Giấu cái gì mà giấu, không phải chỉ là tiểu cô nương viết thư tình sao."
Chu Húc nhíu mày, ngẩng đầu nhìn mẹ mình, nghiêm túc nói: "Không phải."
Chu Ngữ Chức làm sao sẽ tin. Không phải thư tình thì khẩn trương như vậy làm gì? Không phải thư tình thì giấu cái gì mà giấu?
Bà cười nói: "Không phải thư tình, vậy con còn trốn trong phòng lặng lẽ xem?"
Chu Húc sắc mặt không tốt lắm, liếc mắt nhìn mẹ một cái, trực tiếp quay đầu đi tiếp tục làm việc của mình.
Bức tranh kia rõ ràng là do con gái vẽ. Con của mình, từ lúc bắt đầu đi học, đã không thiếu con gái theo đuổi, một bức thư tình mà thôi, nếu Chu Húc không khẩn trương như vậy, Chu Ngữ Chức cũng sẽ không tò mò làm gì.
Dù sao con trai bà, luôn luôn lãnh đạm đến mức không ai dám tới gần, bộ dáng không quan tâm bất cứ cái gì.Khó thấy được nó để ý một mảnh giấy như vậy, còn giấu đi không cho xem.
Khẳng định có vấn đề.
Chu Ngữ Chức hiếm khi được nhìn thấy bí mật của con mình, không chịu buông tha truy hỏi: "Con nói cho mẹ nghe, cô gái đó mẹ có biết không?"
Ngón tay Chu Húc vẫn đặt ở trên bàn phím gõ gõ,làm chuyện của mình, mặc kệ bà.
Chu Ngữ Chức suy nghĩ nửa ngày, nhưng mà bên người con trai bà không có cô gái nào cả. Bà thử thăm dò đoán ra một vài cô con gái của bạn bè mình, ban đầu còn nghĩ đến Tranh Tranh, nhưng mà nghĩ lại, lúc trước Tranh Tranh thường xuyên ở trong nhà, con mình lạnh lùng thờ ơ, căn bản không cùng người ta nói qua nói qua mấy câu. Còn luôn chê người ta phiền toái.
Vừa nghĩ như vậy, chắc là không phải.
Chu Ngữ Chức còn muốn đoán nữa, Chu Húc cuối cùng nhịn không được ngẩng đầu, "Mẹ có thể đừng vô lý như vậy nữa được không, đó không phải thư tình."
"Vậy con giấu cái gì a?" Chu Ngữ Chức muốn hỏi cho rõ ràng. Trời mới biết, phải dò xét một chút bí mật này của con trai bà, so với lên trời còn khó hơn.
Chu Húc sắc mặt càng kém, "Mẹ còn có việc gì nữa không?"
Đây là đang đuổi người.
Chu Ngữ Chức biết không có khả năng hỏi ra được vấn đề, bà thở dài, "Được rồi được rồi, không hỏi nữa, đi đây."
Chu Ngữ Chức đi rồi, trong phòng cuối cùng an tĩnh lại.
Nhưng mà Chu Húc vẫn như cũ rất phiền muộn, liên tục nhập sai vài số liệu.
Anh dựa vào ghế, hai tay đặt lên hai bên tay vịn.
Anh hơi ngửa đầu, nhắm mắt lại, ấn đường nhíu lại. Bộ dáng rất khó chịu.
Một lát sau, ấn đường mới giãn ra một chút.
Anh mở mắt, giơ tay kéo ngăn kéo bên trái, từ bên trong lấy tờ giấy kia ra.
Bên trên chỉ viết một dòng chữ xinh xắn: Chu Húc, thực xin lỗi, đừng tức giận.
Là lần trước Lương Tranh bồi thường quần áo cho Chu Húc, lặng lẽ nhét vào trong túi.
Ánh mắt Chu Húc dừng ở bên cạnh tiểu cô nương cúi đầu, không hiểu sao nhớ tới Lương Tranh.
Nhớ tới lúc ấy cô đứng ở ngoài cửa, sợ hãi lại khẩn trương, còn cố gắng lộ ra nụ cười, bộ dáng xin lỗi anh.
Anh nhìn chằm chằm tiểu cô nương cúi đầu nửa ngày, cuối cùng lại để vào trong ngăn kéo.
Phiền muộn nói một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Một đêm trước khi quay về trường học, Tần Tống cùng Dương Thăng làm cho Chu Húc bữa tiệc tiễn biệt, hẹn ở chỗ cũ ăn cơm.
Buổi tối Chu Húc đến nơi, phát hiện ngoài hai người bọn họ, còn có Lâm Hân các cô.
Chu gia mấy đời kinh doanh, bất động sản, khách sạn,ngành giải trí cũng có,là một gia tộc lớn. Ngày thường bạn bè lui tới đều là bạn cùng lứa tuổi.
Khi Chu Húc đẩy cửa ra, Lâm Hân ngồi đối diện vui vẻ nhìn anh, cô nói: "Chu Húc, cậu cuối cùng cũng đến."
Chu Húc lập tức đi vào,kéo ghế ngồi xuống bên cạnh chỗ của Tần Tống.
Dương Thăng ngồi nghiêng đối diện lập tức giơ tay hướng ra ngoài búng một cái, hô: "Có thể mang đồ ăn lên."
Xong rồi, lại hướng về Chu Húc nói: "Hân Hân các cô ấy biết cậu phải quay về trường học, cũng muốn đến đây làm bữa tiệc tiễn biệt cho cậu,mình liền kêu các cô ấy đến."
"Đúng vậy." Lâm Hân ở đối diện nói: "Chu Húc cậu cũng quá không có nghĩa khí, phải về trường học cũng không nói cho bọn mình một tiếng."
Chu Húc ngước mắt nhìn cô một cái, biểu tình lạnh nhạt.
Nhưng không nói gì.
Tần Tống cà lơ phất phơ dựa vào ghế, cười nói: "Tính tình này của Chu thiếu gia,các cậu cũng không phải mới biết ngày đầu tiên."
Cơm nước xong, Dương Thăng nói anh họ của mình vừa mở quán bar, lại đưa mọi người đi uống rượu.
Đêm nay Chu Húc không muốn uống, anh dựa đầu vào ghế sofa, một tay đỡ đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ đèn neon nhấp nháy lập lòe, ngược lại rất có không khí năm mới.
Chu Húc ngồi ở chỗ ấy, cả người chìm vào trong bóng tối, ánh sáng nửa tối nửa sáng chiếu rọi lên sườn mặt anh càng thêm hoàn mỹ.
Trong thời gian đó có nữ sinh bưng rượu đến gần, Chu Húc không để ý, ngay cả nhìn cũng không buồn liếc mắt một cái.
Chu Húc người này, chán ghét đối phó với mọi phiền toái.
Anh bình thường là một người lạnh lùng,thờ ơ, khi không để ý một người hoàn toàn có thể đem người ta đóng băng.
Nữ sinh kia đến gần đoán chừng chưa thấy qua nam nhân lạnh lùng như thế bao giờ, đứng ở chỗ kia một lúc, Chu Húc từ đầu đến cuối đều đang nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như không phát hiện ra có người trước mắt. Nữ sinh kia đứng không lâu lắm, cuối cùng vẫn xấu hổ rời đi.
Dương Thăng cùng Tần Tống, còn có anh họ Dương Thăng, ba người đang uống rượu.
Lâm Hân đi đến gần cùng Chu Húc nói chuyện, cô giơ tay cho Chu Húc xem vòng tay, "Phiên bản giới hạn mới ra, mình vừa mới mua, đẹp không?"
Chu Húc nhìn thoáng qua, không có biểu tình gì, thản nhiên ừ một tiếng.
Anh lấy điện thoại ra, nhàm chán lướt xem tin tức.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, vuốt trở lại màn hình chính, click mở WeChat.
Anh rất ít khi dùng WeChat, khung thoại trên cùng vẫn là Lương Tranh, ảnh đại diện là một cô gái phim hoạt hình.
Trước đó mấy tháng, thời điểm Lương Tranh vừa đến Bắc Kinh, vì muốn kéo gần quan hệ hơn với Chu Húc lạnh như băng,liền chủ động thêm anh.
Chu Húc đại khái là xuất phát từ phép lịch sự,nên chấp nhận yêu cầu của cô. Bất quá cũng chỉ là chấp nhận mà thôi, hai người một câu cũng chưa nói qua.
Chu Húc nhìn chằm chằm khung thoại kia một lúc, click mở, giao diện trò truyện trống, chỉ có một lời nhắc của hệ thống nhắc nhở bạn có thể bắt đầu nói chuyện với đối phương.
Chu Húc nhìn một hồi, ánh mắt dừng ở ảnh đại diện cô gái phim hoạt hình, anh trầm mặc vài giây, ma xui quỷ khiến thế nào lại click vào.
Sau đó click mở vòng bạn bè của cô.
Bài đăng cuối cùng là sáu giờ trước.
Bài đăng có mấy chữ và hai bức ảnh.
Đã mua đồ Tết ~~~
Bức ảnh thứ nhất là cô lấy một gói khoai tây chiên che mặt,nhìn về phía máy ảnh giơ tay chữ V.
Cô mặc một cái áo khoác mùa đông dài tay màu trắng, tay áo dài đến nỗi ngón tay của cô gần như bị che kín.
Chu Húc xem tiếp ảnh tiếp theo.
Bức ảnh thứ hai là cô nghiêng đầu, đem mặt lộ ra sau gói khoai tây chiên.
Mi mắt cong cong, cười đến thực ngọt ngào, tươi cười giảo hoạt giống như lộ ra vài trò đùa dai đã thực hiện được.
Chu Húc nhìn bức ảnh này rất lâu, chậm chạp không đóng lại.
Ngay cả chính anh cũng không biết mình suy nghĩ cái gì.
Cho đến khi Tần Tống gọi anh tới uống rượu,anh mới hoàn hồn. Phát hiện chính mình nhìn bức ảnh này đến xuất thần, không tự giác cau mày, thoát WeChat ra.
~~~
Tác giả có lời muốn nói: Thiếu gia yêu đương một cách thầm lặng~
~~~
Chương 14 is coming...