May Mắn Của Anh Hạnh Phúc Của Em

Chương 21: 21: Nhạ Nhạ Bị Thương





Dạo này công việc làm ăn của Hạ Chi Nhạ không được tốt lắm.

Có nhiều khách hàng đặt đơn rồi huỷ đơn, cũng có khách lên bài “phốt” cậu phong cách của người khác khiến lượng người đặt hàng giảm sút đáng kể.

Hạ Chi Nhạ nhìn biến động tài khoản ngân hàng của mình rồi thở dài.

Cậu không hiểu mình đã đắc tội với ai a.

Rõ ràng đám người đó liên tục nhắm vào cậu.

Cậu cũng không thể nào tìm Trạch Đường Xuyên xin giúp đỡ.

Dạo này hai người đang “chiến tranh lạnh”, cũng không biết là gọi như thế có đúng hay không.

Chỉ là Hạ Chi Nhạ cảm thấy trước kia bản thân đã có đôi lúc đã vượt quá giới hạn của bản thân.

Trạch Đường Xuyên đối xử với cậu tốt quá làm cậu quên mất hai người chỉ là vợ chồng trên hợp đồng.

Còn lại, cũng chỉ như người dưng mà thôi.
Trạch Đường Xuyên dạo này bận bịu với dự án mới của công ty nên cũng không có thời gian quan tâm đến cảm xúc của cậu.

Mối quan hệ của hai người đang từ từ xích lại gần với nhau, chỉ sau một buổi tiệc đã từ từ duy trì khoảng cách xa lạ một cách khó hiểu.
Hạ Chi Nhạ đang ở trong phòng vẽ vời thì bỗng nhận được một cú điện thoại lạ.
“A lô, tôi là Hạ Chi Nhạ.”
“Chào anh, tôi là Trạch Đường Nghinh.

Tôi muốn gặp anh.”
“Tôi….”
“Kẻ thất nghiệp ở nhà như anh chắc lúc nào cũng rảnh nhỉ.

Tôi gửi địa chỉ và thời gian qua cho.

Nhớ đúng giờ giúp tôi.”
“Tôi….”
Còn chưa để cậu nói lời nào, Trạch Đường Nghinh đã cúp máy mà không cần biết cậu có đồng ý hay không.

Hạ Chi Nhạ ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại tối thui.

Em gái của Đường Xuyên tuy có vẻ xinh đẹp nhưng dường như không hoà nhã một chút nào.


Cậu cũng biết buồn mà, sao có thể làm tổn thương cậu như vậy.
Trạch Đường Nghinh sau khi cúp điện thoại xong vẫn cảm thấy bực tức trong người.

Việc làm ăn của Hạ Chi Nhạ chính là do cô phá đấy.

Nghe được tin từ Vi Tiếu Anh, Hạ Chi Nhạ không có công việc ổn định chỉ làm một ít việc lặt vặt trên mạng làm cô sôi máu hơn.

Kẻ như thế sao xứng được với anh trai cô chứ.
————————————————————-
Quán cà phê XX, lúc Trạch Đường Nghinh thủng thẳng đi đến thì đã muộn 30 phút.

Cô chính là cố tình đi muộn để xem thái độ của Hạ Chi Nhạ.

Xem ra là một kẻ ngu ngốc một cách thành thật a.
“Chào anh.”
Trạch Đường Nghinh khách khí đặt chiếc giỏ xách xuống ghế, ánh mắt lạnh nhạt nhìn từ trên xuống dưới Hạ Chi Nhạ.

Khoé miệng cô khẽ nhếch lên khinh bỉ.

Ăn vận như một ông chú, nhìn qua còn tưởng tên nhà quê nào mới lên thành phố.
“Hôm nay tôi hẹn anh ra đây nói chuyện cũng đơn giản thôi.

Anh và anh trai tôi ly hôn đi.”
Hạ Chi Nhạ gượng cười.

Cậu biết người trước mặt không thích mình nhưng chưa từng nghĩ thái độ cô ấy đối với mình lại tệ như vậy.

“Tôi kết hôn với Trạch Đường Xuyên là người tình ta nguyện.”
Cũng biết ăn nói đấy.

Chắc cái miệng dẻo quẹo đã nói xấu Hân tỷ đây mà.

Hôm nay cô phải dạy tên này một bài học mới được.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Anh Biết Mình Sắp Mất Em
2.


Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
3.

Sống Như Hoa Mùa Hạ
4.

Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
=====================================
“Chẳng qua là nhà anh thấy chiếm được món hời nên mới đưa anh vào Trạch gia làm dâu.

Hạ Chi Nhạ, nhân lúc tôi còn nói chuyện nhẹ nhàng, anh tốt nhất nên chủ động đề xuất chuyện ly hôn với anh tôi đi.

Đừng để tôi phải ra tay.”
Hạ Chi Nhạ như không nghe thấy những lời đe doạ của cô.

Cậu lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vet không quan tâm.

Hợp đồng cậu kí với Trạch Đường Xuyên, nếu muốn kết thúc cũng phải là anh nói với cậu.
Thấy cậu dầu muối đều không ăn, thái độ của Trạch Đường Nghinh càng tệ hơn nữa.

Hôm qua cô đã liên lạc với Hoa Hân.

Nghe Hoa Hân nói bị đuổi đi vì Hạ Chi Nhạ thì tức điên.

Rốt cuộc anh trai cô ăn trúng bùa mê thuốc lú gì mà lại có thể thích tên này chứ.
“Vậy là anh quyết định bám lấy anh trai tôi ăn bám Trạch gia chúng tôi.”
“Tôi không ăn bám.

Tôi có công việc riêng của mình.”
“Cái việc bán tranh cỏn con trên mạng đó sao? Anh kiếm được bao nhiêu tiền? Còn không đủ thuê căn hộ anh tôi đang ở nữa là?”
“Cô…”
Hạ Chi Nhạ bị mắng thẳng mặt rất uất ức.

Cậu muốn nói cho cô ta hiểu là cậu kiếm ra tiền, tuy không nhiều nhưng đủ cho cậu sinh sống.

Cậu không có đào mỏ Trạch Đường Xuyên.


Nhưng những lời nói ấy lại nghẹn ứ trong cổ họng của cậu.

Hai mắt cậu rơm rớm, đỏ bừng.

Trạch Đường Nghinh càng nhìn càng thấy phiền chán.

Nếu hôm nay tên này không nghe lời cô rời đi, cô sẽ khiến hắn thân bại danh liệt.
“Anh muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa.”
Hạ Chi Nhạ hoàn toàn không muốn ở lại đây nghe sỉ nhục nữa.

Cậu tuy không được thông minh nhưng cũng hiểu lý lẽ,m.

Trước giờ cậu làm việc luôn đàng hoàng thẳng lưng, đối với người trước mặt cũng chưa từng xúc phạm qua, cậu không việc gì phải ở đây nghe người ta chửi mắng cả.

Mắng không lại thì thôi bỏ đi.
Thấy Hạ Chi Nhạ cầm cặp xách đi, Trạch Đường Nghinh liền núi lấy túi của anh ta.
“Anh đi đâu.

Tôi còn chưa nói xong.”
“Tôi không rảnh ở đây nghe cô thuyết giáo.

Tôi sẽ không ly hôn, cô về đi.

Đừng tìm tôi nữa.”
“Anh đứng lại đó cho tôi.

Đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt.”
Đời này Hạ Chi Nhạ còn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào vô lý như thế.

Chuyện vợ chồng anh trai của mình mà cứ thích xen vào.

Cậu rất muốn mắng đừng có dài tay quản nhiều nhưng cuối cùng vẫn là không thốt ra nên lời.

Cả hai lôi lôi kéo kéo trong nhã gian.

Cũng may đây là phòng riêng nên không ai thấy nếu không người ta đã bổ não ra hàng trăm câu chuyện khác nhau rồi.
Lúc này, Hạ Chi Nhạ bỗng nghe tiếng động gì đó trên đầu.

Lúc cậu ngẩng đầu lên, phát hiện vật trang trí tựa như đèn chùm lung lay lung lay yếu ớt như gió.

Mà ở phía dưới chính là Trạch Đường Nghinh đang ngồi.
“Anh đứng lại cho tôi.”
Tiếng hét to của cô dường như gây ra chấn động trong không gian.

Sợi dây mỏng manh không giữ nổi sức nặng của vật trang trí, rơi thẳng xuống chỗ ngồi.

“Tránh…”
Hạ Chi Nhạ hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ nhiều.

Cậu phóng tới đẩy nàng thật mạnh.

Trạch Đường Nghinh còn đang định lên tiếng chửi thề thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ.
“Aaaaaaa….

Cứu người.

Gọi cấp cứu nhanh lên.”
Hạ Chi Nhạ bị đè dưới vật trang trí.

Nó tuy khá nhẹ lại rơi ở độ cao không cao lắm nhưng vẫn sắc nhọn.

Đầu nhọn của nó đâm trúng bụng của cậu khiến máu chảy ra ồ ạt.
Trạch Đường Nghinh cùng với nhân viên trong quán tìm cách cầm máu cho cậu trong thời gian chờ xe cấp cứu đến.

Cô nước mắt nước mũi giàn dụa.
“Anh… anh đừng làm sao a… đừng làm sao a…”
Hạ Chi Nhạ chỉ cảm thấy toàn thân đau buốt.

Đặc biệt là vùng bụng đau đớn đến không thể tả được.

Cậu cố gắng há miệng để đớp được nhiều không khí hơn nữa nhưng lúc này thở thôi cũng khó khăn.

Mất máu quá nhiều khiến Hạ Chi Nhạ choáng váng đầu óc, cậu rơi vào mê mang.

Bất quá bên tai vẫn vang lên tiếng chuông điện thoại quen thuộc.

Là tiếng chuông riêng của Trạch Đường Xuyên.

Cậu muốn bắt máy, muốn nói với anh là cậu đau quá.

Nhưng mà cậu không còn sức nữa rồi.
Ở nhà, thấy Hạ Chi Nhạ đi lâu chưa về, Trạch Đường Xuyên gọi điện nhưng lại không được.

Anh nhìn cuộc gọi bị từ chối do không có ai nhấc máy liền nhíu mày khó chịu.

Rốt cuộc dạo này cậu giận dỗi cái gì vậy, đến điện thoại cũng không bắt máy.
“Tút … tút … tút….”
“Alo, Chi Nhạ,…”
“Xin lỗi, anh là người thân của chủ điện thoại này sao? Người đó bị tai nạn mới được đưa vào bệnh viện rồi.”
“Cái… cái gì?”.