May Mắn Bên Nhau Ở Kiếp Này - Hoa Hoa Liễu

Chương 40: 40: Từ Chối





Mộ Tử: “……”

Là một cô gái mười sáu tuổi vừa trải qua cơn sinh tử, bây giờ cô nên thể hiện như thế nào?

Mộ Tử mở to đôi mắt đen long lanh như mắt nai, trông có vẻ hơi hoảng sợ.

Mộ Vinh Hiên nhẹ nhàng nói: “Tử Tử, có yêu cầu gì cứ nói, đại ca sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho em.”

Mộ Tử có chút do dự: “...!Bất cứ điều gì cũng được sao?”

Mộ Vinh Hiên gật đầu: “Chỉ cần là đại ca có thể làm được.”

Trong lòng Mộ Tử không vội vàng mà suy tính...

Thực ra Mộ Vinh Hiên nói không sai - chuyện này mà làm to ra thì không tốt cho bất kỳ ai trong gia đình Mộ.


Theo luật hình sự của Hoa Á Quốc, nếu gây thương tích cho người khác do sơ suất, chỉ khi gây ra thương tích nặng hoặc tử vong mới bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

Vì là tội do sơ suất nên hình phạt cũng nhẹ hơn, hơn nữa Mộ Linh mới mười bảy tuổi, dù có bị kết án thì cùng lắm chỉ bị đưa vào trại giáo dưỡng vài tháng.

Dĩ nhiên, sau khi ra khỏi trại, các trường đại học danh tiếng chắc chắn sẽ từ chối cô ấy, và sự thăng tiến trong sự nghiệp của cha cô - Mộ Vinh Hiên cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Vì vậy, Mộ Vinh Hiên mới căng thẳng như vậy.

Nhưng những điều này có liên quan gì đến Mộ Tử?

Mộ Tử trở về ngôi nhà này không phải để đối phó với một Mộ Linh nhỏ bé, mà cô muốn đạt được lợi ích từ chuyện này hơn là chỉ đơn giản để Mộ Linh vào trại giáo dưỡng.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi cô nói ra đáp án.

Mộ Tử mím môi, nhỏ giọng nói: “Em muốn đi học...”

Mộ Vinh Hiên thở phào nhẹ nhõm, như thể một tảng đá lớn rơi khỏi lòng, mỉm cười: “Tử Tử muốn đi học? Đó là một điều tốt, đúng lúc nghỉ hè sắp kết thúc, anh sẽ sắp xếp.

Em muốn tiếp tục học trung học cơ sở hay vào thẳng trung học phổ thông?”

Mộ Tử trước đây chưa học xong trung học cơ sở đã bỏ học.

Mộ Tử nói: “Em muốn vào trường Grier, học trung học phổ thông.”

Nụ cười trên mặt Mộ Vinh Hiên vừa mới nở rộ lập tức đông cứng lại.

Ngay cả Bạch Vi cũng kinh ngạc thay đổi sắc mặt, vội khuyên: “Tử Tử, ngôi trường đó không dễ vào đâu.”


Bạch Vi không phải đang nói giúp Mộ Vinh Hiên, bà chỉ đơn giản lo lắng rằng con gái sẽ không thích nghi được với môi trường ở một trường danh tiếng như vậy.

Phải biết rằng, trường Quốc tế Grier là một trong ba trường quý tộc hàng đầu cả nước, học sinh ở đó đều là con nhà giàu hoặc quyền quý, học phí mỗi năm cao ngất ngưởng, đối với người bình thường là một điều xa vời!

Ngay cả Mộ Vinh Hiên, mỗi năm khi đóng học phí cho Mộ Vân và Mộ Linh cũng cảm thấy đau lòng!

Mộ Tử chỉ là một đứa con nuôi, lại chưa học xong trung học cơ sở, mà dám mơ tưởng vào trường Grier?!

Mộ Vinh Hiên cảm thấy tức giận, cho rằng Mộ Tử không biết điều.

“Grier...!trường đó, không dễ vào đâu.” Ánh mắt Mộ Vinh Hiên lạnh lùng, “Tử Tử, cầu tiến là điều tốt, nhưng nếu quá so bì hư vinh thì không tốt.

Nếu thật sự muốn học, những trường khác cũng không có gì khác biệt.”

“Em chỉ muốn vào Grier.” Giọng Mộ Tử mềm mại yếu ớt, mang theo âm thanh nức nở, như thể nếu Mộ Vinh Hiên nói thêm câu nào, cô sẽ bật khóc.

Mộ Vinh Hiên đến để hòa giải, tất nhiên không muốn Mộ Tử khóc.

Nhưng bảo ông bỏ ra một số tiền lớn để cho Mộ Tử đi học, Mộ Vinh Hiên lại không hề sẵn lòng.


Ông đi theo con đường chính trị, không giống như hai người em làm kinh doanh.

Thu nhập ngoài lương chỉ dựa vào cổ phần của gia đình Mộ, mà công ty của nhà Mộ hiện giờ vẫn chưa thoát khỏi khó khăn, Mộ Vinh Hiên thực sự không có nhiều tiền.

Nhìn Mộ Tử trước mặt, nước mắt như sắp trào ra, Mộ Vinh Hiên bỗng cảm thấy cô gái này thật không đáng yêu.

Chỉ là trò trẻ con, ông tình nguyện nhượng bộ là vì ông rộng lượng, còn cô lại đòi hỏi quá đáng, tham lam vô độ.

“Tử Tử, em hãy nghĩ kỹ lại, ngoài Grier còn nhiều trường khác rất tốt.” Giọng Mộ Vinh Hiên vẫn ôn hòa nhưng có phần xa cách, “Anh còn có việc, khi nào em nghĩ xong, hãy nói cho anh biết.”

Đó chính là ý từ chối.

Sau khi Mộ Vinh Hiên rời đi, Mộ Dung Thừa kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Mộ Tử, nắm lấy trong lòng bàn tay, cười nói: “Nếu anh ta không chịu, thì anh trai sẽ đưa em đến Grier.”