Còn có con nhện to dưới cây ngọc lan kia, trước đây người làm vườn thấy nó chướng mắt, muốn dọn đi, nhưng Tô Tử vội vàng ngăn cản: “Nhện là loài côn trùng có ích, trong thời cổ đại còn được coi là vật may mắn.
Nếu nhìn thấy nhện leo xuống theo sợi tơ, đó là điềm báo tài lộc sẽ đến!”
Sau đó, anh nghe Tô Tử nói chuyện này với Mộ Tắc Ninh trong riêng tư, cô bảo: “Em chỉ thấy thương nó thôi, nó đã tốn bao nhiêu công sức mới dệt được cái mạng, vậy mà chỉ cần một cú quét chổi là tan tành hết, thật là tội nghiệp quá!”
Lòng tốt của cô lúc nào cũng có phần khác lạ.
Những con mèo hoang, chó hoang ngoài phố cô không mảy may quan tâm, ngược lại thì lại thương cảm cho những tấm lưới mà nhện nhọc công dệt, những tổ yến mà chim yến kỳ công xây dựng, hay những con kiến chăm chỉ tha mồi… tất cả đều khiến cô xúc động.
Thay vì nói cô có lòng nhân ái, chi bằng nói cô trân trọng mọi thành quả “nhọc nhằn” mà lao động mang lại, điều này liên quan đến môi trường trưởng thành của cô từ nhỏ.
Vì sự che chở của Tô Tử, con nhện đó đã phát triển mạnh mẽ trong vườn sau nhà họ Mộ, mạng nhện càng ngày càng lớn.
Nhưng khi Hứa Thi Hàn nhìn thấy nó, cô hoảng sợ hét lên.
Lúc đó, tâm trạng của anh thực sự rất tồi tệ!
Anh thậm chí còn chẳng buồn nói mấy lời an ủi qua loa, lập tức gọi tài xế của nhà, đưa Hứa Thi Hàn về.
Mộ Dung Thừa tắt vòi nước, cơn giận dịu đi phần nào, nhưng anh vẫn thấy bực bội.
Anh ghét cảm giác mất kiểm soát này.
Khi ra ngoài, Mộ Dung Thừa nghe thấy Bạch Vi buồn bã thở dài: “Nó đã hai mươi tư tuổi rồi, bao nhiêu năm qua không có công việc ổn định, suốt ngày ăn chơi lêu lổng, mẹ rất lo lắng… Chỉ mong rằng nếu nó lập gia đình, hiểu được trách nhiệm thì có lẽ sẽ khá hơn…”
Mộ Tử ở bên cạnh nói: “Mẹ đừng thất vọng, với hiệu suất của anh con, có khi tuần sau lại dẫn về cho mẹ cả dàn con dâu mới, thoải mái cho mẹ chọn!”
Những lời an ủi này, Mộ Dung Thừa lại nghe ra toàn sự châm biếm và mỉa mai.
Dẫn cả dàn con dâu?
Cô nghĩ con dâu là xâu kẹo hồ lô chắc?
Con bé này từ khi xuất viện càng lúc càng ngông cuồng, như thể sắp nổi loạn rồi!
Mộ Dung Thừa đen mặt trở lại phòng ăn.
Nhưng Mộ Tử hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của anh ta, cô cầm đũa, hớn hở nói với Bạch Vi: “Đủ người rồi! Giờ có thể ăn cơm được rồi!”
Nói rồi, cô vội vàng gắp một miếng chân giò hầm đậu nành!
——Chân giò mềm mại thơm ngon, món cô thích nhất!
Cách Mộ Tử ăn chân giò trông rất thành thạo, cô hút sạch lớp nước sốt mặn mà, đậm đà bọc quanh lớp collagen bên ngoài, sau đó dùng răng cắn tách khớp xương, cẩn thận ăn hết gân và thịt bên trong.
Tuy không thể nói là ăn một cách thanh lịch, nhưng cũng không thô lỗ, toát lên vẻ tinh tế, có chút nghịch ngợm, nhìn cũng khá thú vị.
Mộ Dung Thừa vốn không thấy thèm ăn, nhưng nhìn cô ăn ngon lành như vậy, anh cũng bắt đầu thấy đói.
Anh gắp một miếng chân giò, nếm thử, thấy dính dính khó nuốt, liền đặt đũa xuống, giơ tay lấy khăn giấy.
“Không hợp khẩu vị à?” Bạch Vi nhìn miếng chân giò trong bát Mộ Dung Thừa, nói, “Miếng đó hình như ít thịt.
”
Sau đó, bà gắp một miếng chân giò béo hơn, đặt vào bát Mộ Dung Thừa.
Mộ Tử thấy tiếc đứt ruột.
Nhìn bộ dạng của Mộ Dung Thừa, rõ ràng là không biết thưởng thức món chân giò, món ngon thế này mà đưa cho anh ta chẳng khác nào phí phạm của trời.
Mộ Tử cảm thấy thương thay cho miếng chân giò.
Sau khi được chế biến công phu như vậy, lại bị cắn qua loa vài miếng rồi bỏ dở trên bàn, thật đáng tiếc quá đi…
Liệu có ai quan tâm đến lòng tự trọng của đồ ăn?
Cô cầm đũa lật tìm trong đĩa đậu nành, lặng lẽ gắp miếng chân giò cuối cùng vào bát mình.