May Mà Em Cũng Thích Anh

Chương 37: Siêu nhân nhỏ




Edit: An Tĩnh
Trước khi đi thăm Lý Tô Tô, Tần Tương Nam và Từ Sướng đến cửa hàng trẻ sơ sinh và mẹ bỉm sữa để mua quà tặng cô ấy. Khi hai người nhìn thấy đủ loại đồ dùng trong cửa hàng thì mở to hai mắt.

Một nhân viên bán hàng trẻ tuổi đến hỏi họ: “Xin chào các vị, cục cưng nhà mình bao lớn rồi? Muốn mua gì ạ?”

“Mới vừa tròn sáu tuần, tôi không biết nên mua cái gì mới tốt, có để cử món đồ gì không.”

“Cửa hàng của chúng tôi là bán đầy đủ đồ dùng cho mẹ bỉm sữa và trẻ sơ sinh, từ quần áo em bé, tả lót, sữa bột, đồ chơi, cái gì cần có đều có cả. Hai vị cứ tùy ý chọn lựa. Hoặc là mua hết tất cả những đủ nên mua, an tâm chờ cục cưng ra đời là được.”

Tần Tương Nam nghĩ thầm đúng là nhân viên bán hàng biết cách làm ăn, cô chỉ muốn mua quà tặng mà thôi, thì cô phải mua đầy đủ toàn bộ đồ dùng à?

Cô quay đầu nói với Từ Sướng: “Hay là chúng ta một một bộ quần áo em bé đi.”

“Nghe em hết.”

Hai người mỗi người chọn một bộ, kết quả phát hiện Tần Tương Nam chọn một bộ quần áo màu xanh làm dành cho bé trai, còn Từ Sướng chọn một bộ quần áo cho bé gái, màu hồng, chiếc váy nhỏ còn thêu viền hoa.

Tần Tương Nam hỏi anh: “Bác sĩ Từ, tại sao quốc gia chúng ta không cho phép biết giới tính của đứa bé trong bụng vậy, quần áo cho trẻ sơ sinh còn phân ra bé trai và bé gái, đây không phải là không khoa học chút nào sao?”

Từ Sướng trả lời cô: “Nói em ngốc thật đúng là quá ngốc, không biết trai hay gái, thì chúng ta mua hai bộ, không phải người nhận sẽ vui hơn sao?”

Tần Tương Nam bừng tỉnh hiểu ra.

Sau đó hai người cầm bộ quần áo mình đã chọn lựa đi đến tính tiền.

Nhân viên bán hàng nhìn bộ quần áo nhỏ hai người chọn, mỉm cười nói: “Xem ra ba thích con gái, còn mẹ lại thích con train ha.”

Tần Tương Nam vừa định giải thích gì đó, nhưng lại nghe Từ Sướng nói: “Con gái tương đối ngoan ngoãn.”

Cô mơ hồ, tại sao Từ Sướng làm chuyện gì cũng có thể mặt không đỏ, tim không đập mạnh được vậy.

Mang theo quà tặng cho cục cưng, hai người đi đến nhà Lý Tô Tô. Bây giờ Lý Tô Tô đã thực hiện được mơ ước lúc niên thiếu, làm một bả chủ, nhà cô ấy khá sang trọng, là một biệt thự lớn có ba tầng.

Tần Tương Nam vừa nhìn thấy Lý Tô Tô đã vô cùng kích động, lập tức trở thành một người hiếu kì. Cô nhìn chằm chằm chiếc bụng phẳng lì của Lý Tô Tô, tò mò bên trong thật sự có một em bé sao?

“Nó sẽ đá cậu sao?” Tần Tương Nam hỏi cô ấy.

Từ Sướng ngồi bên cạnh đầu đầy vạch đen, “Từ tuần mười sáu đến tuần hai mươi mới có thai động như vậy.”

Tần Tương Nam nhìn anh và nói: “Anh cũng không phải là bác sĩ khoa phụ sản, ai cần anh lắm mồm.”

“Đây là kiến thức thông thường được không?”

Lý Tô Tô bị hai người chọc cho bật cười ha ha.

Tô Minh Hiên sắp được làm ba cũng bày ra vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, lên tiếng chế giễu Từ Sướng: “Khi nào các cậu cũng sinh một đứa đi, chúng ta sẽ lập hôn ước cho bọn trẻ.”

Từ Sướng không thèm để ý đến anh ta, Tần Tương Nam cảm thấy khó hiểu, vừa rồi lúc ở cửa hàng mẹ bỉm sữa và trẻ sơ sinh, Từ Sướng mặt không đỏ tim không đập mạnh ngầm thừa nhận mình là ba đứa trẻ, lúc này đối diện với câu hỏi của Tô Minh Hiên, không phải anh nên trả lời vấn đề anh ta đưa ra, khiến cô nổi giận sao, đây không phải là phong cách vốn có của anh à?

Hai người Tần Tương Nam và Lý Tô Tô trò chuyện một hồi lâu, nghiên cứu hai bộ quần áo trẻ sơ sinh vừa mới mua, cả hai đều cười như hai kẻ ngốc hai mươi tám tuổi vậy, cứ liên tục khen chúng rất đáng yêu.

Tô Minh Hiên thì lại ngồi than khổ với Từ Sướng: “Cậu thật sự không biết đâu, thời điểm phụ nữ mang thai vô cùng phiền phức, một hồi lại sai khiến bảo tớ làm cái này, mồi hồi lại làm cái đó. Nửa đêm nửa hôm còn bảo đói bụng, kêu tớ ra ngoài mua đồ ăn cho cô ấy.”

“Sau tớ lại cảm giác trông cậu rất hưởng thụ vậy.”

Tô Minh Hiên sờ lên đầu, thẹn thùng nói: “Trời ạ, quả thật là tớ cam tâm tình nguyện mà, thật sự thì người phụ nữ mang thai cũng rất cực khổ, đừng thấy bây giờ cô ấy vui vẻ mà lầm, buổi sáng còn nôn ói đến hoa mắt chóng mặt. Cô ấy không thể làm được việc gì cả.”

Từ Sướng chỉ cười cười, không nói lời nào.

Vì không muốn quấy rầy Lý Tô Tô nghỉ ngơi giữ sức khỏa, hai người Tần Tương Nam ngồi một hồi lập tức rời đi.

Trên đường trở về, Tần Tương Nam không kiềm được lòng hiếu kì của mình, hỏi Từ Sướng: “Tại sao vừa rồi lúc Tô Minh Hiên hỏi anh có muốn lập hôn ước cho bọn trẻ không, anh lại không trả lời vậy?”

Từ Sướng dừng một lúc, mới nói: “Bởi vì em quá ngốc đó.”

Dường như Tần Tương Nam nghe không hiểu anh nói gì, “Tại sao anh cứ luôn nghĩ mọi cách để mắng em ngốc vậy. Hơn nữa, chuyện này thì có liên quan gì đến đứa bé đâu.”

“Đương nhiên là có rồi, bởi vì em ngốc, còn anh lại thông minh, vậy trong tương lai đứa trẻ có thể sẽ di truyền chỉ số thông minh của em, mà hai người Tô Minh Hiên và Lý Tô Tô cũng tương đối ngốc, con của hai người họ chắc chắn cũng không thông minh lắm, anh không muốn đẩy con gái mình vào hố lửa.”

Tần Tương Nam nhất thời im lặng, mạch não anh thần kì ghê, thậm chí ngay cả chỉ số thông minh đứa trẻ di truyền cũng đã suy nghĩ kĩ, cô cười nhạt hai tiếng.

Không đến mấy ngày sau, Tần Tương Nam lại trải qua một chuyện chấn động lòng người.

Chuyện này xảy ra trong tiểu khu của Tần Tương Nam, buổi sáng lúc cô đi làm, thấy có năm sáu chú dì đứng vây quanh một chỗ, đủ loại kinh hoàng hoảng hốt, không ngờ nhìn quanh trên lầu. Tần Tương Nam nhanh chóng chạy đến nhìn, hóa ra có một đứa trẻ treo lơ lửng ngoài ban công tầng ba của tòa nhà này.

Tại sao nói là treo cổ, đứa trẻ này đang bị mắc kẹt giữa hai thanh phơi quần áo bên ngoài ban công, phân nách chống đỡ trên sào phơi, phần bắp đùi lơ lửng giữa không trung, chân đạp loạn không ngừng. Nhưng kì lạ là, đứa bé trai khoảng chừng bốn năm tuổi kia, trong tình huống cực kì nguy hiểm thế này, lại không khóc không náo loạn, bình tĩnh một cách dị thường.

“Chú ơi, sao đứa trẻ này lại chạy đến ban công vậy ạ?” Tần Tương Nam hỏi một chú đứng gần đó.

“Đại khái là người lớn ra ngoài cả rồi, để đứa trẻ ở nhà một mình, cửa sổ cũng không đóng kĩ, đứa trẻ rất bướng bỉnh, tò mò đi ra đó.” Chú ấy vội vàng lắc đầu.

“Đã có ai gõ cửa chưa ạ? Thật sự không có người ở nhà hả chú?” Cô hỏi.

“Không có ai cả, trời ạ, vừa mới gọi điện thoại cho đội cứu hỏa rồi. Người lớn nhà này sao lại sơ ý vậy không biết.”

“Đúng vậy đấy, tôi thấy đã rất lo lắng rồi.” Một dì khác đứng bên cạnh cũng phụ họa nói.

“Loại người thế này thì không nên sinh con làm gì. Tất cả những người nhưu vậy.”

Tần Tương Nam nhìn đứa trẻ treo lơ lững trên sào phơi đò, hai chân vẫn đạp loạn. Cô cảm thấy như vậy không ổn chút nào, chẳng may cơ thể mất khống chế sẽ té xuống ngay, hoặc là sào phơi đồ rơi ra sẽ rất nguy hiểm. Cô chạy về bồn hoa phía trước, hét lớn với cậu bé đang kẹt giữa không trung kia: “Người bạn nhỏ, con không nên lộn xộn nữa, cẩn thận té xuống đấy, con ngoan ngoãn chờ người lớn đến cứu em nhé.”

Không ngờ rằng người bạn nhỏ nghe cô nói thế thì trả lời lại một câu khiến Tần Tương Nam thiếu chút nữa đã hộc máu.

Cậu nói: “Con là siêu nhanh, con muốn bay.”

“Người bạn nhỏ, siêu nhân không biết làm những chuyện có tính nguy hiểm như vậy, nói cho dì nghe tại sao con lại mắc kẹt ở trên đó vậy?”

“Con bay từ phía trên xuống đấy.”

Tần Tương Nam giật mình, hóa ra đứa bé trai này lại mạo hiểm như vậy, may mắn là bị kẹt lại ở tầng ba, nếu không thì hậu quả thật khó tưởng tượng nổi.

“Vậy bây giờ con không được bay nữa, con đã là siêu nhân, mà siêu nhân chỉ có thể bay một lần thôi. Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích nhé.”

“Tại sao siêu nhân chỉ có thể bay một lần ạ, con còn chưa bay đủ đâu.”

Tần Tương Nam thật sự muốn hung hăng đạp cho thằng nhóc kia một cú, đứa trẻ hư này muốn bị đánh một trận mới biết điều đây mà.

“Bởi vì…Bởi vì pháp lực của siêu nhân chỉ hiệu nghiệm một lần thôi, vừa rồi con đã sử dụng hết lần pháp lực duy nhất đó rồi, cho nên con không bị sao cả. Nếu như còn còn bay thêm một lần nữa, chắc chắn con sẽ bị ngã xuống, lúc ngã cái mông sẽ nở hoa, rất đau rất đau đó.” Tầm Tương Nam cũng không biết mình đang nói hưu nói vượn gì, dáng vẻ còn giả vờ thể hiện sự đau đớn.

“Có thật không ạ? Nếu con bay một lần nữa thì sẽ đau ạ?” Thằng nhóc kia nghe xong cũng có hơi sợ hãi, hai chân cũng không đạp loạn nữa.

“Dĩ nhiên, con không muốn ngã để mông bị nở hoa thì đừng nhúc nhích nữa nhé.” Cô đe dọa cậu bé.

Qua một lúc lâu, có lẽ đứa bé bị kẹt ở đó nên  đã bắt đầu hơi đau, “Dì ơi, còn mệt mỏi quá, con đau quá, sao chú dì vẫn chưa đến cứu con nữa?”

“Con kiên trì chút nào, lập tức đến đây.” Cô cũng rất gấp gáo, thật ra vẫn chưa đến năm phút, nhưng quả thật trẻ con không thể chịu nổi.

Lúc này một chú đứng vây xem đột nhiên hô lớn lên: “Trời ạ, sao một cánh tay của đứa trẻ lại chui ra ngoài rồi.”

Tần Tương Nam hốt hoảng, ngẩng đầu lên thì phát hiện đứa vốn chỉ đang mắc kẹt giữa hai sào phơi đồ trên ban công, bởi vì cơn đau, nên một tay cậu bé đã thả xuống, bây giờ chỉ còn một tay đang móc trên thanh phơi đồ, lúc này cả người cậu bé lảo đảo sắp ngã.

“Người bạn nhỏ, tay cháu mau nắm chặt thanh sào lại, nếu không thì cái mông sẽ lập tức nở hoa.”

“Dì, con đau quá.”

“Chịu đựng chút nhé.” Tần Tương Nam vô cùng nóng nảy. Suy nghĩ xem có vật gì có thể đỡ được không, cô vội vàng nói với các chú dì đang đứng xem xung quanh: “Mọi người giúp đỡ một chút, ai có thể lấy drap trải giường ra được không ạ, đứa bé sắp không chịu đựng được nổi nữa rồi.”

Một dì nghe thấy, gấp gáp trả lời: “Để dì đi lấy, dì đi lấy ngay.”

Tần Tương Nam vừa cố gắng an ủi cậu bé, vừa chuẩn bị xong mọi thứ đề phóng thằng bé rơi xuống. Cô đứng trên bồn hoa, nghĩ rằng nếu cậu bé rớt xuống, cô có thể tiếp được nhanh hơn đôi chút.

“Dì ơi, con thật sự không kiên trì nổi nữa, tay con đau quá. Con không thích làm siêu nhân nữa.”

“Người bạn nhỏ đã rất lợi hại rồi, kiên trì lâu như vậy, nếu kiên trì thêm một chút nữa, con sẽ lợi hại hơn đấy.”

Mời vừa nói xong câu này, Tần Tương Nam thấy một tay còn lại của đứa bé từ từ buông xuống, chỉ cần rũ xuống một chút đã nhanh chóng thoát khỏi sào phơi đồ hoàn toàn.

Trong phút chốc, cậu bé lập tức rơi xuống, Tần Tương Nam vội vàng tìm đúng vị trí để tiếp lấy đứa bé, thật may là thằng bé rơi xuống lầu hai trước, sau khi ngừng lại một lúc, mới tiếp tục rơi lọt qua khe, cô nhanh chóng đón lấy cậu bé, trọng lượng của đứa bé khiến hai người họ ngã xuống vào bên trong bồn hoa.

Chú dì đứng xem vội vàng chạy đến.

“Trời ạ, cô gái à, cháu thật sự quá giỏi, cháu có sao không?”

Tần Tương Nam hoàn hồn từ trong cơn hoảng hốt, buông cậu bé mình ôm chặt trong tay ra, “Người bạn nhỏ, cháu không sao chứ?”

Đứa bé trai vốn bị dọa sợ nên hai mắt nhắm chặt, nghe thấy giọng nói của cô, mới chậm rãi mở mắt ra: “Dì, hình như con vừa mới bay thêm một lần nữa, con thật sự là siêu nhân.”

Tần Tương Nam hộc máu lần nữa, cố kìm lại mong muốn đánh người của mình lại, cười tủm tỉm sờ lên khuôn mặt nhỏ của cậu: “Con là siêu nhân, nhưng nhất định phải nhớ lấu, sau này không được làm như vậy nữa, thật sự rất nguy hiểm, có biết không?”

Người bạn nhỏ gật đầu, bò dậy từ dưới đất, dánh vẻ như thể không có chuyện gì xảy ra cả.

Các dì cũng đỡ Tần Tương Nam đứng dậy, lúc này cô mới cảm giác chân phải bị đau, đứng cũng không thể đứng vững, có thể là vừa rồi nóng lòng muốn cứu người, lúc nhào đến đã bị trật khớp.

“Ôi trời, cô gái à, có lẽ chân cháu bị thương rồi, thật sự là sợ chết chúng tôi rồi, cũng may không có nguy hiểm gì.”

Không bao lâu sau, đội cứu hỏa và mẹ của đứa bé siêu nhân cũng lục tục chạy đến, đoán chừng là đã sợ bóng sợ gió rồi, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ của người bạn nhỏ ngàn vạn lần cảm ơn cô, đồng thời bày tỏ sự áy náy, Tần Tương Nam nghiêm nghị phê bình bà ấy sau này không thể sơ ý như vậy nữa.

Vấn đề tiếp theo là, chân cô lại trật khớp, thì đồng nghĩa với việc cô phải nghỉ làm để đến bệnh viện.

Trông cô cứ giống như một con ếch nhảy tới nhảy lui vậy, lúc xếp hàng lấy số, mới phát hiện dường như hình ảnh này có vẻ đã từng rất quen thuộc.

Mấy tháng trước, cô đã xuất hiện trước mặt Từ Sướng với dáng vẻ chật vật không chịu nổi này, ngày đó hai người họ còn giả vờ không quen biết nhau, một người thanh cao, một người thì giả ngu. Không ngờ ngày hôm nay, sau mấy tháng, cảnh còn người mất, quan hệ của cô và Từ Sướng đã tiến triển trở nên thân mật như vậy.

Quá khứ luôn khiến chúng ta kinh ngạc, có lẽ đây chính là định luật Murphy, hôm nay trùng hợp là Từ Sướng có trong phòng khám, còn Tần Tương Nam cũng trùng hợp xếp hàng vào phòng khám của anh.

Cô bắt đầu thấp thỏm, không biết một hồi nữa anh có tức giận không.

Sự khẩn trương lần này rất khác biệt so với lần trước. Lần trước lúc cô nhìn thấy Từ Sướng, cô giật mình, không thể tin được, người tên là Từ Sướng đã dần đần bị xóa bỏ khỏi trong trí nhớ của cô, không nghĩ đến chính là trong nháy mắt lại bị kéo ngược về, có lẽ cô chưa từng quên đi, chri là cô lựa chọn không muốn nhớ lại mà thôi. Tựa như mười năm trước rõ ràng anh thích cô, nhưng anh lại giấu tình cảm này đi, ngay cả mình cũng không phát hiện được, trong trí nhớ của cô rõ ràng có một vị trí dành cho Từ Sướng, nhưng có lẽ cô đã cố ý để nó phủ đầy bụi.

Thật may, số mệnh lại trói hai người chung một chỗ lần nữa.

Màn hình gọi số xuất hiện tên cô, Tần Tương Nam nhảy lò cò vào…

__

**

Hết chương 37