Edit: An Tĩnh
Thẩm Chi Dương nghe Tần Tương Nam hỏi có phải anh muốn xuất ngoại du học không, anh bối rối một hồi lâu.
Một lát sau, anh cười nói: “Ngay cả cái này mà cô ta cũng nói với em sao? Tiểu Nam, em yên tâm đi, anh sẽ không xuất ngoại, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Tần Tương Nam giãy giụa thoát khỏi vòng ôm của anh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, “Anh không cần thiết phải vì em mà từ bỏ cơ hội tốt như vậy.”
“Không phải là anh vì em, anh chỉ thích ở lại đây, anh không muốn xuất ngoại.”
“Em biết cả rồi, vốn là sai khi tốt nghiệp cấp ba, anh sẽ đi du học, nếu anh vì em mà ở lại, từ bỏ cơ hội tốt cho sự phát triển của mình, cả đời này em sẽ luôn áy náy trong lòng. Thẩm Chi Dương, anh có biết không?”
Anh giật mình, không nghĩ đến cô đã biết hết tất cả. Đúng là anh từ bỏ cơ hội đi du học là vì cô, nhưng anh không hối hận vì điều đó.
Thẩm Chi Dương nắm chặt cánh tay cô, “Tiểu Nam, em hãy nghe cho kĩ. Anh chỉ cần em, anh mặc kệ cái con mẹ gì mà tiền đồ hay không tiền đồ. Chỉ cần có em ở bên cạnh, đó mới là tương lai anh mong chờ. Nếu như không có em, anh cũng không cần thứ gì khác.”
“Nhưng em không muốn anh vì em mà làm nhiếu thứ như vậy. Em sẽ không nhận nổi.”
“Em là bạn gái anh, bởi vì anh yêu em nên mới có thể làm nhiều thứ như vậy vì em, anh không cần em phải chịu đựng gì cả, có anh ở đây, em không cần phải lo lắng gì cả, không cần phải áp lực, không được suy nghĩ bậy bạ. Anh sẽ không trách em, vì đây là anh cam tâm tình nguyện.” Thẩm Chi Dương nhìn cô, nói với cô tất cả những điều muốn nói đã bị anh giấu sâu trong trái tim.
Nhưng Tần Tương Nam vẫn không muốn anh ở lại nước, từ bỏ cơ hội xuất ngoại du học tốt như vậy chỉ vì cô.
Thẩm Chi Dương không nói, anh đã nói mình thích cô đến như vậy, tại sao cô vẫn không chịu hiểu.
Hồi lâu, anh hỏi cô: “Tiểu Nam, em thật sự hy vọng anh sẽ xuất ngoại sao? Chúng ta rời xa nhau, em sẽ không đau khổ sao?”
Cô chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Chỉ cần anh có tiền đồ tốt, nếu chúng ta xa nhau, em sẽ không đau khổ.”
Thẩm Chi Dương nghe cô nói vậy, trái tim đau đớn. Trầm mặc một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, hỏi cô: “Có phải từ trước cho đến bây giờ, anh chưa từng thích anh đúng không?”
Tần Tương Nam kinh ngạc. Từ sau khi cô và anh ở bên nhau, cô đã từ từ tiếp nhận anh, Thẩm Chi Dương rất tốt, anh luôn cưng chiều cô, và cô cũng có thể cảm giác được điều đó. Cô cảm thấy rất vui khi anh thích mình như vậy, mặc dù có đôi khi cô không biết nên đáp lại anh thế nào. Nhưng cô cảm thấy, cô thích ở bên cạnh anh, thích cảm giác an tâm mỗi khi có anh ở bên.
“Em rất thích anh. Nhưng em không thể ích kỉ như thế được, không thể cứ giữ khư khư anh bên cạnh, khiến anh phải từ bỏ cơ hội phát triển được.”
Cô vẫn lặp lại câu nói kia, anh không muốn nghe cô nói những lời như vậy nữa.
“Nếu em thật sự thích anh, tại sao anh tặng em dây chuyền, cho đến bây giờ vẫn chưa thấy em đeo nó?” Anh chất vấn cô.
“Em, em cảm thấy nó quá đắt giá, chúng ta vẫn là học sinh, không thích hợp để đeo.”
“Tại sao Lý Hân Vũ nói sau này cô ta sẽ kết hôn với anh, em lại không tức giận chứ?” Anh tiếp tục hỏi cô.
“Em….”
“Tại sao em nhìn thấy cô gái khác gửi tin nhắn cho anh, viết thư tình cho anh, cho đến bây giờ em chưa từng cảm thấy không vui, sẽ không ghen tuông, sẽ không tức giận, càng chưa từng chất vấn anh? Tần Tương Nam, em thật sự thích anh sao? Tại sao đã lâu như vậy rồi, anh vẫn không cảm giác được, em cũng chưa từng đáp lại anh. Ban đầu anh cho rằng em là một cô gái hiểu chuyện, nên sẽ không làm nũng, sẽ không tranh cãi vô lý, nhưng ngày hôm nay, đột nhiên anh mới hiểu rõ. Không có một cô gái nào giống em cả, trừ khi em thật sự không thích anh….”
Tần Tương Nam nghẹn họng, cô không biết nên nói gì, cô thật sự không biết.
“Cứ xem như anh thật sự rời xa em, có lẽ em vẫn vui vẻ tiếp nhận, em sẽ không khóc, sẽ không làm ầm lên…”
Tần Tương Nam nhìn Thẩm Chi Dương, anh nói ra từng câu từng chữ này, cô có thể cảm giác được anh đang đau khổ, anh đang khó chịu, nhưng cô không biết nói gì. Cô biết anh đang rất đau lòng, nhưng cô không biết nên an ủi anh thế nào.
Một lúc sau, vẻ mặt Thẩm Chi Dương âm trầm, anh nói: “Nếu như em muốn anh xuất ngoại, anh sẽ đi ngay. Anh sẽ không làm em không vui vẻ.”
Ngày hôm sau, Thẩm Chi Dương bắt đầu chuẩn bị thủ tục xuất ngoại du học. Mặc dù như vậy, nhưng anh vẫn không muốn chia tay với Tần Tương Nam, vậy mà cô lại không chịu gặp mặt anh. Trước ngày anh lên máy bay, Tần Tương Nam nhờ người đem sợi dây chuyền đó đến trả lại cho anh.
Lúc này anh mới hiểu được, hóa ra tất cả mọi thứ từ trước đến nay, đều là anh một mình đa tình, cho đến bây giờ Tần Tương Nam chưa từng thích anh.
Từ sau khi anh xuất ngoại du học, cũng không còn tin tức gì nữa.
Từ Sướng nghe Tần Hướng Bắc kể lại nguyên nhấn Thẩm Chi Dương và Tần Tương Nam chia tay. Trong lòng nảy sinh một cảm giác không cách nào diễn tả được.
“Bác sĩ Từ, những thứ này em cũng chỉ nghe chị em kể lại thôi. Dù sao lúc chị ấy kể, em không nhìn ra rốt cuộc chị ấy có bao nhiêu đau khổ, cũng không quá tức giận. Mặc dù Thẩm Chi Dương bỏ rơi chị ấy, lựa chọn xuất ngoại du học. Nhưng chị ấy không rơi nước mắt dù chỉ một giọt. Anh nói xem, chẳng lẽ chị ấy thật tâm thích Thẩm Chi Dương sao? Dù sao em cũng không tin.”
Từ Sướng ngẫm nghĩ, sau một lúc lâu, mới tiếp lời cậu: “Có lẽ chị em chính là người như vậy. Dù cho khổ sở, cũng sẽ chỉ giấu trong lòng.”
Tần Hướng Bắc lắc đầu, nói: “Vậy cũng chưa chắc đâu, em nhìn thấy biểu hiện của chị ấy đối với một người rất khác biệt đó…”
Từ Sướng giật mình: “Ai vậy? Chị em còn thích người nào khác nữa à?”
Tần Hướng Bắc nghe anh hỏi vậy cũng hơi kinh ngạc, đột nhiên bật cười ha ha, “Bác sĩ Từ à, anh đúng là, muốn chọc cười em à…”
Từ Sướng thấy cậu cười thì khó hiểu.
“Người mà em nói, còn không phải là anh sao!” Tần Hướng Bắc vẫn cười không dứt.
Từ Sướng nhìn cậu cười, không dám tin lời cậu nói.
“Dù sao trong trí nhớ của em, chị ấy đối xử với anh rất khác. Chị ấy sẽ tức giận với anh một cách không thể giải thích được, lúc ấy em còn nhỏ tuổi, có một số việc vẫn chưa hiểu hết. Nhưng sau đó suy nghĩ kĩ một chút, mới phát hiện hai người thật sự rất giống nhau đó. Sau khi anh biết chị ấy ra ngoài hẹn hò với Thẩm Chi Dương, lập tức mất hồn mất vía. Làm sao mà chị ấy không giống vậy được? Ngày đó chị ấy cho rằng anh không đến, cứ như uống lộn thuốc vậy, vô cớ nổi giận với em. Đây không phải là do chị ấy ghen khi anh biết anh và Triệu Xán Xán đi hẹn hò sao?” Tần Hướng Bắc thở dài, “Trời ạ, Tần Tương Nam thật sự rất ngốc, ngay cả tâm tư của mình mà chị ấy còn không hiểu.”
Thấy Từ Sướng không nói lời nào, cậu vỗ nhẹ lên bả vai anh, dáng vẻ như ông cụ non, nói với anh: “Em chỉ giúp anh đến thế thôi, anh rể à.”
Lý Tô Tô đề nghị tổ chức một buổi họp lớp các bạn học cấp ba, định sẽ tổ chức vào kì nghỉ lễ Quốc khánh sắp tới. Vừa khéo đây là lúc trường trung học được nghỉ dài hạn, họ có thể tranh thủ trở về thăm trường cấp ba cũ trước đây.
Ngày họp lớp đã được Lý Tô Tô định xong, đơn vị của Tần Tương Nam cũng không có việc gì trong ngày đó nên cô đồng ý đi. Nhưng cô không xác định được Từ Sướng có thời gian tham gia không. Cô cũng không hỏi anh, bởi vì mấy ngày gần đây, quả thật Từ Sướng bận bịu không khác gì con cún, không có thời gian rảnh để nói chuyện với cô, anh bận rộn như vậy, chắc cũng không có thời gian để tham gia.
Đến ngày họp lớp, không ngờ rằng vào sáng sớm cô lại nhận được điện thoại của Từ Sướng.
“Tần Tương Nam, anh đang ở dưới lầu đây, em xuống đi.”
Cô thấy kì lạ, tại sao không nói một tiếng lại đột nhiên đến đón cô, anh có thời gian rảnh sao. Suy nghĩ đến vấn đề này, cô chuẩn bị đủ thứ lí do, một hồi đã đi xuống lầu.
Nhìn thấy Từ Sướng đứng ở dưới lầu chờ cô, Tần Tương Nam vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Đã rất lâu rồi cô chưa gặp lại anh, từ sau khi bốn người trở về từ căn biệt thự, cô chưa từng gặp lại anh lần nào. Một phần là vì hai người đều bận rộn nhiều việc, một nguyên nhân khác là từ sau buổi tối ngày hôm đó, Tần Tương Nam vẫn chưa nghĩ xem nên làm thế nào để đối mặt với anh.
“Từ Sướng, hôm nay cậu có rảnh rỗi sao? Có thể tham gia buổi họp mặt bạn bè cũ à?” Cô hỏi anh.
“Đúng vậy, hôm nay đúng lúc có thời gian rảnh, nên đi cùng em luôn.” Anh mỉm cười nhìn cô. Tần Tương Nam cũng nhìn anh, cảm thấy hôm nay anh vô cùng đẹp trai, có lẽ là vì sắp gặp lại bạn cùng lớp năm cấp ba, Tần Tương Nam xém nữa đã bị sắc đẹp của anh dụ dỗ. Cô vội vàng xóa bỏ suy nghĩ bậy bạ trong đầu mình, nhanh chóng ngồi vào xe.
Dọc theo đường đi, Tần Tương Nam nói đông nói tây hỏi anh gần đây bận rộn việc gì. Từ Sướng trả lời cô là mình bận làm phẫu thuật, viết luận văn, rồi còn ty tỷ thứ khiến anh bận rộn nữa. Cho nên gần đây anh không có thời gian rảnh để đến gặp cô, còn dặn cô không nên phiền lòng làm gì.
Tần Tương Nam cười ha hả, sao cô có thể trách anh được, tránh anh còn không kịp nữa mà.
Hai người lái xe đến trường trung học C rất nhanh. Bây giờ đang trong kì nghỉ lễ Quốc Khánh, trong trường học không có người nào, Lý Tô Tô đã hẹn mọi người cùng tụ họp ở phòng học của lớp 12A2 trước.
Tần Tương Nam vào sân trường, có hơi kích động, nói liên tục không ngừng.
“Từ Sướng, cậu còn nhớ chỗ kia không, lúc trước chúng ta làm thí nghiệm hóa học ở phòng học kia đó, tôi còn nhớ có lần ai đó làm thì nghiệm, thiếu chút nữa đã đôt cháy cả phòng học luôn.”
“Mau nhìn chỗ đó kìa, đó không phải là phòng âm nhạc mà ban nhạc các cậu tập luyện lúc trước sao? Tôi còn nhớ lúc đó Lý Tô Tô muốn kéo tôi chạy đến đây xem, nhưng tôi không có một chút hứng thú nào.”
Từ Sướng thấy cô nói mãi không ngừng được, cũng không chen lời vào, chỉ mỉm cười nhìn cô.
Chờ khi hai người đi đến phòng học của lớp 12A2, thì phát hiện đám người Lý Tô Tô đều đã đến rồi, trong lớp có khoảng hai mươi người. Ngay cả lão Vu hói tóc chủ nhiệm lớp họ cũng có mặt ở đây. Một đám người vừa nhìn thấy nhân vật phong vân là Từ Sướng bước vào, nhanh chóng ồn ào bàn luận.
Một cô gái nói với khuôn mặt thẹn thùng: “Từ Sướng đến kìa. Trời móa.”
“Không ngờ rằng Lý Tô Tô thật sự gọi Từ Sướng đến, là người bằng xương bằng thịt đó.”
“Cũng đã mười năm không gặp, Từ Sướng vẫn đẹp trai như vậy.”
“Nghe nói bây giờ Từ Sướng đang làm bác sĩ ở bệnh viện XX đó. Thật sự rất tài giỏi nha.”
Tần Tương Nam hạn hán lời, rõ ràng cô và Từ Sướng cùng đến, tại sao mọi người lại xem cô như người trong suốt vậy, bên trái một tiếng Từ Sướng, bên phải một tiếng Từ Sướng. Tần Tương Nam cô đây là người ngoài sao? Hay là mình không đẹp hơn so với trước kia nhỉ?
Cô nhìn Từ Sướng nói chuyện với các bạn học cũ, trong lòng khẽ hừ một tiếng, sau đó đi đến chỗ của Lý Tô Tô, không muốn thấy anh nữa.
Lý Tô Tô thấy Tần Tương Nam và Từ Sướng cùng đến, lập tức cảm thấy có gì đó kì lạ, “Sao cậu lại đi cùng với Từ Sướng vậy? Hôm qua cậu ấy còn bảo với tớ có thể hôm nay không có thời gian tham gia. Không ngờ rằng cậu ấy vẫn đến. Thật sự không hiểu nổi.”
Tần Tương Nam vội vàng giải thích việc anh có thể tham gia không liên quan đến cô, Lý Tô Tô vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ.
Chờ đến khi mọi người khen ngợi hâm mộ Từ Sướng xong xuôi, cuối cùng mới bắt đầu dời sự chú ý đi, nhắc đến những chuyện khác.
Bởi vì lão Vu hói tóc cũng đến, năm nay ông ấy đã hơn sáu mươi tuổi, cũng đã về hưu từ lâu rồi. Thoạt nhìn thầy có vẻ hòa nhã, ôn hòa hơn trước kia rất nhiều. Mọi người đều hỏi thăm sức khỏe ông, còn hỏi ông có nhớ bọn họ không. Mặc dù lão Vu hói tóc đã lớn tuổi, nhưng vẫn nhớ rõ tên của từng người. Ấn tượng sâu sắc nhất đương nhiên vẫn là Từ Sướng. Năm đó Từ Sướng cả học vấn lẫn tài đức đều tốt, chắc chắn ấn tượng về học sinh giỏi ưu tú sẽ luôn khắc sâu trong trí nhớ thầy. Lão Vu hói tóc nhìn các bạn học, kể ra những chuyện trước đây của họ.
Lúc nói đến Tô Minh Hiên, ông còn giả vờ tức giận, nói: “Thầy nhớ rất rõ thằng nhóc này, lúc ấy không lo học tập cho giỏi, chỉ biết lo cho ban nhạc.”
Tô Minh Hiên nghe vậy thì không vui, lập tức nói: “Thầy Vu, Từ Sướng cũng có mặt trong ban nhạc, sao thầy không nói cậu ấy.”
Lão Vu hói túc cười ha hả, “Từ Sướng người ta có thành tích tốt, sao em lại không chịu học hỏi cậu ấy chứ. Khi đó em chỉ mãi lo yêu đương có phải không, còn là học sinh trong lớp chúng ta, người đó…..”
Lý Tô Tô lập tức lên tiếng: “Thầy Vu ơi, thầy nói em đúng không ạ? Thầy còn nhớ em không?”
“Đúng đúng, chính là em, Lý Tô Tô đây mà! Cũng là một cô bé thích gây chuyện, em còn yêu đương với Tô Minh Hiên. Không lo học tập cho giỏi.”
Lý Tô Tô khoác lấy cánh tay Tô Minh Hiên, nói với lão Vu hói tóc: “Thầy Vu, hai người tụi em đã kết hôn rồi đó. Thầy nhìn xem, Từ Sướng học tập giỏi, đến bây giờ vẫn còn độc thân đó thôi.”
Mọi người lại bật cười ha ha.
Không nghĩ đến chính là hôm nay Triệu Xán Xán cũng đến đây, trước đây cô ấy là một công chúa nhỏ kiêu ngạo, vốn luôn khinh thường mấy chuyện tụ họp như thế này. Tần Tương Nam quan sát cô ấy một vòng, so với trước đây thì bây giờ cô ấy xinh đẹp hơn, khí chất vô cùng xuất chúng, chắc chắn nổi bật chói mắt nhất trong đám người.
Lão Vu hói tóc nói với Triệu Xán Xán: “Triệu Xán Xán à, cũng là một đứa trẻ ưu tú, sau đó thầy nghe nói em xuất ngoại à?”
Triệu Xán Xán mỉm cười vô cùng ngọt ngào: “Vâng, đúng vậy đó thầy, sau đó em định cư ở nước ngoài luôn. Cũng đã kết hôn và sinh con rồi.” Mọi người xôn xao, hóa ra nữ thần trước kia đã sớm sinh con đẻ cái rồi, hoàn toàn không thể nhìn ra được.
Triệu Xán Xán cho mọi người xem hình chụp của con mình, là một bé trai lai vô cùng đáng yêu. Các nữ sinh khác rất hâm mộ, còn hết lời khen ngợi con trai cô ấy quả thật có dáng vẻ quá đẹp.
Tần Tương Nam không ngờ rằng Triệu Xán Xán đã là gái một con, trước kia cô còn nghi ngờ Từ Sướng và Triệu Xán Xán ở bên nhau, suy nghĩ này có phải rất buồn cười không cơ chứ.
Lão Vu hói tóc cuối cùng mới chú ý đến Tần Tương Nam ở một góc không nói lời nào, vội nói: “Đây không phải là Tần Tương Nam sao?”
Tần Tương Nam nghiêm túc trả lời ông: “Thầy Vu, thầy còn nhớ em ạ.”
Lão Vu hói tóc gật đầu, cười nói: “Dĩ nhiên thầy nhớ Tần Tương Nam rồi, lúc thầy ở nhà cũng có thể nhìn thấy em trên bản tin. Không ngờ rằng em sẽ trở thành một phóng viên. Điều này cũng không có gì kì lạ, trong mắt thầy, em vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, nghiêm túc chăm chỉ học tập. Trước kia thầy vẫn luôn coi trọng em.”
Tần Tương Nam nghe lời nói của lão Vu hói tóc thì cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy sự cố gắng của mình bỏ ra đã được hồi đáp.
Mọi người trò chuyện một lúc, lại chuẩn bị cùng đi ăn cơm trưa. Lý Tô Tô đã sắp xếp địa điểm ăn cơm trưa xong, chính là tiệm lẩu do chính cô ấy mở ra, cách trường học không xa.
Mọi người lại ồn ào náo nhiệt di dời trận địa họp mặt.
__
**
Hết chương 24