May Mà Em Cũng Thích Anh

Chương 22: Nhận ra




Edit: An Tĩnh
Tần Tương Nam chạy một mạch lên tầng ba, sau khi vào phòng của mình, cô dựa vào cửa, thở hổn hển, hai gò má đỏ bừng.

Cô không biết mình làm như vậy có đúng hay không, có vô tình làm tổn thương Từ Sướng hay không. Nhưng cô thật sự cần thời gian để suy nghĩ kĩ càng, cô không thể vì người đó là Từ Sướng mà đồng ý lời tỏ tình của anh ngay được. Tần Tương Nam cần phải có thời gian để hiểu rõ nội tâm mình, rốt cuộc cô có thích anh hay không, hoặc có thể thích anh không.

Tần Tương Nam cảm thấy mệt mỏi, giờ phút này âm thanh ở phòng bên cạnh cũng đã ngừng lại, cô tắt đèn, đi ngủ.

Một tin nhắn mới được gửi đến, cô mở ra xem.

Từ Sướng: Hôm nay xin lỗi em, bất kể là bao lâu, anh đều sẽ chờ em.

Cô để điện thoại xuống, vẫn không trả lời tin nhắn, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại.

Ngày hôm sau, Tần Tương Nam thức dậy hơi muộn, cô rửa mặt xong mới đi xuống lầu, phát hiện cả ba người họ đều đã ở dưới lầu.

Nhìn thấy Tần Tương Nam đang đi xuống lầu, Lý Tô Tô vội gọi cô: “Tần Tương Nam, mau đến đây ăn sáng nào, đầu bếp Từ lại đứng ra trổ tài này.”

Tần Tương Nam ồ một tiếng, đi về phía đó, ánh mắt không dám nhìn thẳng Từ Sướng.

Cô yên lặng ngồi ăn cơm, không nói một lời, ánh mắt cũng chỉ tập trung nhìn vào đồ ăn trong bát.

“Ăn ngon không, đây là do Từ Sướng thức dậy sớm làm cho chúng ta đó.” Lý Tô Tô hỏi cô.

Cô ừ một tiếng đáp lại. Tiếp tục ăn thức ăn trong bát.

Lý Tô Tô nhìn cô, tại sao lại có cảm giác ngày hôm nay cô có gì đó kì lạ, nhưng cũng không để trong lòng làm gì.

Cơm nước xong xuôi, bởi vì Từ Sướng vẫn còn bận chuyện ở bệnh viện nên bọn họ chuẩn bị đồ đạc quay trở về.

Trên đường trở về, Tần Tương Nam và Từ Sướng vẫn ngồi ở hàng ghế xe sau, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời. Từ Sường nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng có hơi mất mát.

Lý Tô Tô cảm giác được bầu không khí có gì đó rất kì lạ, nên muốn tìm chủ đề trò chuyện. Cô ấy nói với Từ Sướng: “Nếu như cậu có trở lại sớm hơn chút là tốt quá rồi, vậy thì bốn người chúng ta có thể ra ngoài chơi sớm hơn đó.”

“Từ Sướng người ta là bác sĩ nha, rất bận rộn, còn cái dáng vẻ này của em, mỗi ngày chỉ biết chơi.” Tô Minh Hiên trách mắng cô. Anh ấy lại hỏi Từ Sướng: “Nhưng mà Từ Sướng này, năm đó cậu đã nghĩ gì vậy, tại sao phải đi đến tận thành phố B để học đại học ngành y thế, thành phố S của chúng ta cũng có rất nhiều trường đại học tốt có ngành ý mà.”

“Bởi vì có liên quan đến chuyện người nhà thôi.” Anh trả lời.

“À, ra là vậy.” Tô Minh Hiên không hỏi nhiều nữa.

Tần Tương Nam nghe Từ Sướng nói vậy, cô thắc mắc không phải là vì năm đó, Từ Sướng thấy cô và Thẩm Chi Dương ở bên nhau, cho nên nhất thời cảm thấy tức giận, mới đi đến thành phố B sao?

Thật ra thì nguyên nhân năm đó Từ Sướng đến thành phố B cũng có một phần là vì Tần Tương Nam. Còn một nguyên nhân khác là vì năm ấy khi còn học lớp mười hai, ba anh đã qua đời.

Từ Sướng và ba anh là Từ Chí Kiệt, quan hệ giữa hai người vẫn luôn không tốt, vì muốn thấu hiểu ba mình hơn, thân thiết với ba hơn nên Từ Sướng cũng chọn theo nghề bác sĩ. Nhưng điều không nghĩ đến là lúc còn hai tháng nữa là đến kì thi đại học, ba anh bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chuyện này có liên quan đến ba Tần Siêu Minh của Tần Tương Nam.

Ba hai người đều là bác sĩ ngoại khoa, lúc đấy họ cùng tham gia một cuộc phẫu thuật cho một bé trai năm tuổi. Nhưng sau đó cuộc phẫu thuật thất bại. Lúc đó bác sĩ mổ chính là Tần Siêu Minh, bởi vì do ông đưa ra chuẩn đoán sai, khiến đứa bé trai đó mất quá nhiều máu, không thể cứu được. Bệnh viện muốn điều tra rõ tình huống để truy cứu trách nhiệm, mà ba mẹ của đứa bé kia cũng đến bệnh viện đòi công đạo cho con mình.

Vì Tần Siêu Minh sợ hãi, nên vẫn rề rà không dám thừa nhận sai lầm của mình, ngày đó, ba đứa bé nhất thời kích động, nên đã cầm dao đến đe dọa Tần Siêu Minh. Từ Chí Kiệt vội vàng chạy đến khuyên can, lúc cãi vả, ba đứa bé không cẩn thận nên đã sẩy tay, đâm một nhát vào cổ họng Từ Chí Kiệt, ông ấy chết ngay tại chỗ.

Sau chuyện này, Tần Siêu Minh cũng từ chức, hơn nữa trạng thái tinh thần vẫn luôn không được ổn định, sau đó cũng bị bệnh. Còn Từ Sướng, trong một đêm đã mất đi ba mình, trong lòng anh vô cùng khổ sở.

Mặc dù bề ngoài anh rất kiên cường, bình thường quan hệ với cha cũng không tốt, nhưng trong lòng anh vẫn thật sự rất yêu thương và sùng bái ba mình. Ba đột nhiên qua đời, đây là đả kích rất lớn đối với anh. Còn mẹ anh đã chuyển đến thành phố B sau khi ly hôn với ba, nên anh cũng đến thành phố B để học đại học.

Khi anh vô tình biết được chuyện này có liên quan đến ba Tần Tương Nam, quả thật ban đầu anh rất hận ba cô, càng không muốn nhìn thấy Tần Tương Nam nữa, Cho nên hai tháng trước kì thi tốt nghiệp trung học, anh không nói một câu nào với Tần Tương Nam, càng không đến nhà dạy bổ túc cho hai chị em cô nữa. Nhưng sau đó, có lẽ anh vẫn không quên được Tần Tương Nam nên mới dần dần buông bỏ hận thù, giấu ở trong lòng.

Dĩ nhiên những chuyện này, Triệu Mai và Tần Siêu Minh đều không nói cho chị em Tần Tương Nam biết.

Hai tháng trước kì thi tốt nghiệp trung học, bọn họ chỉ đơn thuần cho rằng vì ba qua đời nên Từ Sướng đang rất đau lòng, vì vậy anh mới không đến nhà họ dạy bổ túc nữa thôi.

Lý Tô Tô thấy hai người Tần Tương Nam và Từ Sướng đều có tâm sự gì đó trong lòng, tế bào não xoay chuyển, lập tức đề nghị.

“Các cậu nói xem, nếu chúng ta tổ chức một buổi tụ họp với bạn bè cấp ba thì sẽ như thế nào. Tớ sẽ sắp xếp mọi thứ, thông báo cho tất cả bạn học cấp ba cùng đến tham gia đông đủ. Tớ vẫn rất hoài niệm cuộc sống lúc còn là một học sinh cấp ba. Tô Minh Hiên, anh cảm thấy thế nào?”

“Nghe em hết, bà xã đại nhân.” Lý Tô Tô rất hài lòng với câu trả lời của Tô Minh Hiên.

Lại quay đầu hỏi ý kiến của Tần Tương Nam và Từ Sướng: “Hai người các cậu thì sao?”

Tần Tương Nam nói: “Tớ không chắc chắn đến lúc đó công ty có thể có giao việc gì cho tớ không, hơn nữa, bác sĩ Từ cũng rất bận rộn mà. Tớ thấy hay là thôi đi.”

Lý Tô Tô nghe cô nói vậy thì cảm thấy vô cùng mất hứng: “Tớ còn chưa nói ra thời gian cụ thể đâu đấy, làm sao các cậu biết hai người đều không rảnh? Có phải không, bác sĩ Từ?”

Từ Sướng khẽ mỉm cười: “Nếu tớ rảnh rỗi, nhất định sẽ đến tham gia.”

“Vẫn là Từ Sướng tốt.” Lý Tô Tô hừ một tiếng với Tần Tương Nam.

Dọc theo đường đi, Lý Tô Tô lại bắt đầu mặc sức tưởng tượng đến chuyện tụ họp bạn bè.

Thời điểm giữa hè trôi qua, thời tiết dần dần chuyển lạnh, cánh tay của Từ Sướng cũng đã lành lại, có thể tháo thạch cao ra. Từ sau khi Từ Sướng tháo thạch cao ra, lại bận bịu không khác gì con cún.

Quan hệ giữa anh và Tần Tương Nam, không tốt cũng không xấu, sau buổi tối ngày hôm đó, Từ Sướng cũng không đề cập đến chuyện anh thích cô nữa, Tần Tương Nam mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ở bên cạnh anh với tư cách là một người bạn.

Ngày hôm đó, Từ Sướng ngồi trong phòng làm việc viết luận văn, Lâm Nhụy Nhi đến tìm anh.

“Bác sĩ Từ, nghe nói anh đã tháo thạch cao ra rồi, nên em đến thăm anh đây. Cảm giác thế nào.”

“Cực kì tốt. Có thể làm việc lại bình thường.” Từ Sướng bận rộn làm việc trong tay mình, không ngẩng đầu nhìn cô.

“Sắp đến thời gian ăn cơm trưa rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé được không?” Lâm Nhụy Nhi hỏi anh.

“em đi ăn trước đi, anh làm xong sẽ đi ngay.” Anh nói.

Dường như Lâm Nhụy Nhi không thèm để lời nói anh lọt vào tai, vẫn ngồi lại đó không chịu rời đi, hơn nữa, còn kéo ghế đến trước mặt anh và ngồi xuống, yên lặng nhìn anh.

Lúc này Từ Sướng mới dừng công việc trong tay lại, nhìn cô nói: “Em làm gì vậy?”

“Chờ anh đó.” Lâm Nhụy Nhi hoạt bát nói, hai cùi chỏ chống lên bàn, hay tay nâng cằm, hai mắt mở to, bình tĩnh nhìn anh.

“Em nhìn anh như vậy, làm sao anh làm việc được? Anh rất bận bịu, em đi trước đi được không?”

Lâm Nhụy Nhi không vui vẻ, nói: “Em chỉ nhìn anh như vậy thôi, đảm bảo không phát ra âm thành, sẽ không quấy rầy đến anh đâu.”

Từ Sướng thở dài, buông công việc vẫn còn làm dở dang trong tay xuống, nói với cô: “Đi ăn cơm thôi.”

“Được ạ.” Lâm Nhụy Nhi mỉm cười.

Từ Sướng đứng lên, dọn dẹp lại bàn làm việc, lúc này có một cô y tá vội vàng chạy đến: “Bác sĩ Từ, bệnh nhân giường số hai mươi sáu tìm anh, anh nhanh chóng đến đó xem thử đi.”

“Được, tôi lập tức đến ngay.” Từ Sướng nói xong, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Bác sĩ Từ, vậy em ở đây chờ anh trở lại, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.” Lâm Nhụy Nhi gọi anh lại.

“Được.” Dứt lời, Từ Sướng vội vàng chạy ra cửa.

Chờ sau khi anh đi mất, Lâm Nhụy Nhi duỗi người, ngồi trên ghế, cầm lấy điện thoại chơi một lúc.

Đúng lúc này, “Ting ting” một tiếng, có một tin nhắn mới được gửi đến. Cô phát hiện âm thành này phát ra từ điện thoại của Từ Sướng đang đặt trên bàn. Lòng hiếu kì trỗi dậy, cô đứng lên, cầm điện thoại của Từ Sướng lên nhìn thử.

Một tin nhắn Wechat mới hiện ra, xuất hiện mấy dòng chữ.

Một Đường Hướng Nam: Bác sĩ Từ, nhớ ăn cơm đúng giờ.

Lâm Nhụy Nhi tò mò, Một Đường Hướng Nam này là ai vậy? Hình như cô không kết bạn wechat với người này. Lâm Nhụy Nhi đã đi theo bên cạnh Từ Sướng nhiều năm như vậy, cô đều quen biết với phần lớn bạn bè của anh, cho đến bây giờ vẫn chưa nghe qua cái tên Một Đường Hướng Nam này, thậm chí nhìn tin nhắn thì có vẻ người này rất quan tâm đến Từ Sướng.

Bởi vì điện thoại có khóa mật khẩu, nên cô không thể mở ra xem thử được. Cô không thể làm gì khác ngoài nhìn màn hình điện thoại rồi phán đoán. Lúc này bất chợt cô nhìn thấy hình nền điện thoại của Từ Sướng, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Hình nền điện thoại của anh, là ảnh chụp chung của Từ Sướng với một cô gái rất xa lạ. Cô cầm điện thoại lên xem xét cẩn thận, hai người dựa rất gần nhau, cười vô cùng vui vẻ, hình như đang cùng nhau ăn cơm. Cô gái này, dường như cô đã gặp qua ở đâu đó, nhưng vẫn không thể nhớ nổi.

Lòng Lâm Nhụy Nhi lúc này đã bắt đầu trở nên hoảng loạn, rốt cuộc cô gái này là ai chứ? Cô đã quen biết Từ Sướng nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nhìn thấy có bất kì cô gái dựa vào gần Từ Sướng thế kia, còn cười vui vẻ nhue thế nữa. Đột nhiên một loại cảm giác báo động nguy cơ mãnh liệt tấn công cô.

Cô vẫn cho rằng chỉ có mình mới có thể xứng với Từ Sướng, nhiều năm như vậy, cứ xem như Từ Sướng chưa bao giờ đáp lại tình cảm của cô. Nhưng cô vẫn tình nguyện ở bên cạnh anh và chờ đợi, sẽ đến một ngày nào đó Từ Sướng cũng sẽ yêu mình. Hơn nữa, đã nhiều năm như vậy nhưng Từ Sướng chưa bao giờ thích người khác, như vậy thì người anh thích cuối cùng sẽ chính là cô.

Nhưng bây giờ tấm hình này đã nói rõ điều gì? Từ Sướng có thể dùng tấm hình này để làm hình nền cho điện thoại của mình, nói rõ rằng cô gái này vô cùng quan trọng với anh. Đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình cực kì buồn cười, theo đuổi lâu như vậy, phòng bị lâu như vậy, bây giờ lại có một người phụ nữ không biết nhảy ra từ đâu, chen vào phá hư mọi thứ?

Cô đang nhìn chằm chằm bức hình này đến độ xuất thần, đột nhiên có tiếng gọi “bác sĩ Từ” phát ra ở cửa, dọa cho cô giật mình, tay cô run nhẹ, không cẩn thận nên làm rơi chiếc điện thoại xuống đất.

Tần Hướng Bắc đứng ở cửa nhìn thấy tình huống này, cảm thấy rất khó hiểu, “Bác sĩ Lâm, tại sao cô lại ở nơi này?”

Lâm Nhụy Nhi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói: “À, tôi đến tìm bác sĩ Từ cùng đi ăn cơm thôi. Vừa rồi anh ấy mới bị gọi ra ngoài, một lát nữa mới quay lại.” Dứt lời, cô khom người nhặt chiếc điện thoại rớt dưới đất lên.

Tần Hướng Bắc nhìn động tác tay của cô, bỗng nhiên sợ sệt lắp bắp nói: “Khoan đã!”

Lâm Nhụy Nhi lại bị cậu dọa sợ hết hồn một phen, có tật giật mình nói: “À, là như vậy, vừa nãy tôi vô tình cầm nhầm điện thoại, bị cậu dọa giật mình nên sẩy tay làm rớt xuống đất.”

Tần Hướng Bắc nhìn điện thoại trong tay cô, hỏi: “Đây là điện thoại của bác sĩ Từ à?”

“Ừ, đúng vậy.”

Tần Hướng Bắc đoạt lấy chiếc điện thoại trong tay cô, quan sát một lượt mới nói: “Ôi?” Cậu xúc động kêu một tiếng.

Lâm Nhụy Nhi nhất thời không hiểu chuyện gì, lập tức hỏi cậu: “Cậu làm gì vậy? Cậu nhìn lén như vậy không tốt đâu.”

Cậu bật cười, đáp: “Ừ, nhìn lén không tốt lắm, nhìn thấy được thì càng không tốt lắm đâu, trời ạ.”

Cô nhìn Tần Hướng Bắc với vẻ mặt khó hiểu.

Lúc này, Từ Sướng quay lại, thấy Tần Hướng Bắc cũng ở đây.

Anh lập tức hỏi cậu: “Bác sĩ Tần, em tìm anh à?”

“Đúng vậy, em vốn có mấy vấn đề học thuật muốn đến hỏi anh.” Tần Hướng Bắc đưa điện thoại lại cho anh, nói: “Bác sĩ Từ, điện thoại của anh vô tình rơi xuống đất, còn bị em vô tình nhìn thấy được đó ~” Lúc cậu nói xong câu này, còn cố ý chớp chớp mắt, mặt đầy vẻ tươi cười.

Từ Sướng cất điện thoại vào túi, nhìn nụ cười trên mặt cậu, không nói gì.

Lâm Nhụy Nhi thấy cậu không vạch trần chuyện cô nhìn lén điện thoại của Từ Sướng, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bác sĩ Tần, tôi với bác sĩ Từ muốn đi ăn cơm trưa, nếu cậu có chuyện gì cần hỏi anh ấy, đợi một lát nữa nhé.”

“Trùng hợp vậy sao, tôi cũng chưa ăn cơm, chúng ta cùng đi nha.” Nói xong, Tần Hướng Bắc lập tức khoác tay lên vai Từ Sướng, đẩy anh đi ra cửa.

Lâm Nhụy Nhi đứng ở phía sau tức giận muốn giậm mạnh chân, cô hận không thể phân thây Tần Hướng Bắc ra thành từng khúc.

__

**

Hết chương 22