Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 77: Vitamin V




Bài học kinh nghiệm xương máu cho Huyền, sau này trước mặt anh tuyệt đối không được nhắc tới hai từ "làm việc", những lúc ở nhà thế này lại càng không nên.

Nhưng vấn đề là người ta lại thích, cho nên dù không làm gì cũng tự nhiên bị lôi ra dày vò, bảo là thúc đẩy quá trình "tăng gia sản xuất" theo ý muốn của vợ.

Nhắc tới Huyền lại thấy buồn rầu. Mặc dù đã đi khám bác sĩ, kết quả hai vợ chồng bình thường nhưng chẳng hiểu sao mãi vẫn không thấy tin vui. Mỗi lần nói ra việc này Dương chỉ an ủi vài câu rồi lảng sang chuyện khác. Có thể anh không muốn bàn tới vì sợ cô buồn, nhưng cô đoán anh còn buồn hơn cả mình. Có người chồng nào lấy vợ rồi mà không muốn có con?

Mẹ chồng thì càng lâu càng sốt ruột, tuy bà không nói thẳng ra nhưng suốt ngày cứ mang đồ ăn thức uống bổ dưỡng lên cho Huyền, tất nhiên cô hiểu bà cũng mong có cháu bế lắm. Bà bảo hay là thử đổi môi trường sống một thời gian xem thế nào. Cô chẳng biết có đúng hay không, nhưng có cách là phải thử. Thế là ngay buổi tối hôm sau, cơm nước xong xuôi cô mới kéo anh lên phòng khách bàn bạc.

"Mẹ bảo thử đổi môi trường sống đi xem sao anh ạ! Hay em về quê ở ít hôm nha?"

"Ít hôm là bao nhiêu hôm?"

"Thì ít cũng phải vài ba tuần, hay một tháng gì đấy."

"Lâu thế? Tưởng dăm ba bữa anh còn cố mà chịu chứ nhiều vậy thì không được đâu. Nếu muốn thì cùng về."

"Vậy còn công việc trên này phải làm sao?"

"Thì lại giao cho anh họ thôi, lần nào chả thế. Thôi cứ quyết định vậy đi."

Thế là ngay cuối tuần đó hai người khăn gói về quê luôn, công việc lại vứt hết cho ông anh họ xấu số kia.

Kể ra cũng tội, anh này là cháu đích tôn trong dòng họ nhà Dương tên Khả Quốc Thịnh, lớn hơn Dương hai tuổi. Từ bé đã sống với ông bà nội bên nước ngoài. Bên đó cái gì cũng tân tiến, cộng với tài năng thiên bẩm được thừa hưởng từ gen di truyền nên thông minh, học đâu thấm đó. Tốt nghiệp đại học rồi lại học lên thạc sĩ. Bởi vì thời điểm đó Dương đã về nước thay thế vị trí trong công ty của bố mình nên anh mới có thể được học tiếp, chứ nếu không đã bị lôi đầu về rồi. Ông Hùng bảo học hành cho lắm mà cứ đi ở đâu đâu không về phụ ông cai quản công ty thì học làm gì cho phí tiền.

Thực ra sau đó anh cũng muốn học tiếp nhưng khổ, thằng em họ cưới vợ nên phải ở lại thay nó. Sau khi cưới vợ thì đi làm cứ như đi chơi, muốn làm thì làm muốn nghỉ thì nghỉ. Lắm bữa đang ngủ ngon tự nhiên có tin nhắn tới bảo "tối nay em bận, hồ sơ kế hoạch dang dở anh làm tiếp hộ em". Lần nào cũng thế, chẳng biết bảo bận là bận cái gì.

....

Ở thành phố ngột ngạt bao nhiêu thì về quê lại thoải mái bấy nhiêu. Chẳng có những dòng xe cộ tấp nập khói bụi mù đường, cũng chẳng có những tiếng động inh ỏi trên từng con phố. Quê mà, chỗ nào cũng tươi mát trong lành, yên bình đến nỗi về rồi lại chẳng muốn đi đâu nữa. 

Bây giờ người ta đang cải cách, phát triển xây dựng nông thôn mới nên cũng có nhiều thay đổi lắm. Nhà cửa được tu sửa khang trang hơn trước nhiều. Đường cũng gắn đèn sáng trưng như ở phố vậy, cho nên cảm giác vừa hiện đại mà vẫn giữ được cái hồn của quê hương.

Trên con đường làng quanh co, một nam một nữ đang đèo nhau trên chiếc xe đạp đã sờn màu theo thời gian. Đơn giản thế thôi mà trông khuôn mặt ai cũng ngập tràn hạnh phúc. Mỗi một nơi đi qua là kí ức tuổi thơ lại bắt đầu thấp thoáng hiện ra. Cái thời ấy, sao mà nhớ quá. 

"Ơ anh ơi, nhìn xem người bên kia có phải là bà Biên già không kìa?" Huyền ngạc nhiên chỉ tay về phía người phụ nữ mặc áo bà ba màu nâu đã sờn cũ đang lúi húi cầm cái gậy tre lùa đàn gà ra khỏi vườn rau.

"Hình như vậy, sao trông già thế nhỉ?"

"Mấy năm rồi chả già. Không biết bà ấy có chồng chưa nhỉ?"

"Muốn biết thì qua hỏi xem."

"Cho bà ý xé xác em ra à? Chồng kiểu gì mà xúi dại vợ đi vào chỗ chết thế?"

Dương không nói gì, chỉ bật cười thành tiếng. Huyền giơ tay đập nhẹ vào lưng anh, ngẩng đầu lườm một phát cảnh cáo. Lúc chiếc xe vừa chậm rãi đi tới gần chỗ bà Biên thì cô kêu anh dừng lại. Cô nở một nụ cười chào thật to: "Cháu chào bác Biên!"

Bà Biên dừng lại động tác lùa gà, quay về phía người vừa gọi tên mình. Hình như bà không nhận ra Huyền. Cũng phải, mấy năm trôi qua cô đã thay đổi rất nhiều rồi, khó trách bà ấy lại không nhận ra. Bà nheo đôi mắt sâu hun hút in hằn vài nếp nhăn, hơi cúi người về phía trước như muốn nhìn rõ hơn: "Ai đấy?"

"Cháu Huyền đây ạ? Bác không nhận ra cháu sao?"

Bà Biên hơi nhăn trán suy nghĩ, xong "à" một tiếng rồi gật gật đầu nói tiếp: "Lớn rồi khác hẳn nên không nhận ra. Về quê chơi à?"

"Vâng!"

Đợt đám cưới Huyền bà ấy không tới vì phải nằm viện. Trông bà ấy bây giờ khác quá, khuôn mặt cũng xanh xao kém sức sống, hốc mắt sâu hoắm với những vệt thâm quầng rõ rệt. Trước đây Huyền từng rất ghét bà ấy, nhưng bây giờ nhìn bà ấy như thế tự nhiên lại cảm thấy xót xa. Lớn tuổi rồi mà vẫn cứ phải thui thủi một mình mãi.

Lúc trở về nhà thì cũng gần chập tối, cơm nước bà Lam đã chuẩn bị sẵn sàng. Bố Dương vì bận rộn công việc nên về chẳng được bao lâu lại phải đi, thành ra cả căn nhà rộng lớn có mỗi mình bà Lam ở. Dương đã từng nói với mẹ nên đi cùng bố, nhưng bà nhất quyết không chịu, bảo phải chờ tới ngày được bế cháu mới thôi. Anh biết tính mẹ nên cũng chẳng nhắc lại, tùy ý bà quyết định. Nhưng anh không muốn việc sinh con trở thành gánh nặng cho Huyền mới bảo với mẹ rằng đừng nhắc nhiều tới việc này trước mặt cô. Bà hiểu ý con trai nên cũng không gây áp lực cho Huyền.

Cơm nước xong xuôi, Dương bảo cô đi tắm rửa còn mình thì dọn dẹp rửa chén, cũng không để mẹ dính tay vào nữa. Tới lúc anh đi tắm thì cô lại ở trong phòng ngủ của anh ngày trước, nằm trên giường vắt chéo chân bấm điện thoại, sau đó chán quá lại bật người đứng dậy đi loanh quanh. Căn phòng này, nhớ lại nhiều chuyện chỉ cảm thấy xấu hổ thôi.

Ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn học cũ trong phòng, một tay đưa lên chống cằm, một tay không ngừng gõ mấy đầu ngón tay xuống mặt bàn, Huyền đảo mắt ngắm nghía mọi thứ xung quanh. Trên kệ, kẹp giữa một hàng sách ngay ngắn có một cuốn sổ màu đen hơi lệch ra ngoài, chẳng ngờ vô tình lại lọt vào mắt Huyền. Cô tò mò với tay lôi xuống, lưỡng lự vài giây rồi cũng quyết định mở ra. Cô nghĩ hai người bây giờ là vợ chồng rồi, còn bí mật gì mà không thể biết cơ chứ? Chắc anh cũng chẳng trách mình đâu.

Trang thứ nhất, chính giữa tờ giấy trắng là hai chữ D, H viết cách nhau bởi một hình trái tim được tô đậm bằng bút mực đỏ. Huyền nhất thời sững người khi nhìn thấy dòng chữ ngày tháng năm viết nhỏ xíu ở một góc. Cô bất giác lật sang trang thứ hai, thứ ba, rồi những trang giấy tiếp theo cứ thế được mở ra. Trang nào cũng giống hệt nhau, chỉ khác mỗi mốc thời gian thay đổi theo từng ngày liên tiếp.

"Làm gì đấy?"

Giọng nói vang lên phía sau khiến Huyền giật mình, vội luống cuống gập cuốn sổ lại nhét tạm bên dưới chồng sách trên bàn rồi quay lại nhìn Dương nở nụ cười: "Không, em đâu...đâu có làm gì đâu."

"Sao nhìn mặt vợ gian thế?"

"Gian là gian như nào?"

Dương sải chân bước tới gần, hơi chau mày nhìn Huyền từ trên cao xuống: "Giống như vừa làm việc gì xấu xa lắm vậy."

"Em có làm gì đâu mà xấu xa." Vừa nói, cô vừa lén quay người lại nhìn về phía chồng sách. Phát hiện cuốn sổ lúc nãy bị ló ra ngoài, sợ anh trông thấy nên đứng bật người dậy bíu chặt lấy cánh tay anh nũng nịu: "Ngủ đi anh ơi, em buồn ngủ quá!"

Thấy thái độ của Huyền giống như đang cố lảng tránh gì đó, Dương hơi nghi ngờ, nhưng cô một mực kéo anh đi về phía giường ngủ nên anh cũng mặc kệ vậy. Chắc chẳng phải chuyện gì động trời, hú hí với vợ trước đã rồi tính sau.

"Làm việc" thì cũng đã làm rồi, cơ thể cũng rã rời hết cả nhưng chẳng hiểu sao Huyền không thể nào chợp mắt cho nổi. Nằm cạnh anh mà cứ lật người qua lại không yên. Hình ảnh dòng chữ lúc nãy xem trộm được cứ lởn vởn trong đầu mãi. Rồi tự nhiên cô lại bụm miệng cười tủm tỉm một mình.

Dương thấy vợ mình từ tối đến giờ rất lạ. Mọi khi toàn là do anh chủ động, vậy mà hôm nay lại chủ động ôm hôn mình rất nhiệt tình. Đúng là có điều gì đó rất bất bình thường. Nghĩ tới thái độ lúc tối của vợ, anh hơi nghi ngờ, có phải là đã làm ra chuyện gì có lỗi với anh nên mới như vậy không?

Vòng tay sang kéo Huyền ôm sát vào lòng, anh hỏi: "Có chuyện gì giấu anh phải không?"

Huyền lật người lại nằm đối diện với anh, trên khuôn mặt vẫn hiện rõ ý cười. Cô không nói gì, hai mắt không ngừng chớp chớp nhìn anh.

"Chưa đủ à? Muốn nữa sao?"

"Linh tinh, mệt chết rồi còn chưa đủ cái gì nữa mà chưa đủ."

"Thế thì làm sao? Nhìn mặt vợ sao gian thế?"

Tâm trạng Huyền đang tốt nên cũng chẳng muốn đôi co lại với anh làm gì. Cô nhào tới vòng tay qua ôm chặt lấy anh, rúc cả đầu dụi vào ngực anh nũng nịu, khóe miệng vẫn giữ nguyên nét cười. Rõ ràng là anh thích mình từ hồi còn bé cơ, thế mà cứ bày đặt chê cô xấu xí đần độn các kiểu. Đúng là chỉ được cái làm màu là giỏi

.....

Về quê mới được tới ngày thứ năm thì Dương nhận được điện thoại của anh họ. Công ty triển khai dự án mở rộng hệ thống bán lẻ trong miền Nam, lần này do anh họ Dương phụ trách. Vì là lần đầu nên nhờ Dương giúp một tay. Dĩ nhiên anh không thể không giúp, nhưng vấn đề là phải bay vào Nam khảo sát tình hình thị trường tiêu thụ, rồi còn phải lên kế hoạch chi tiết các thứ. Nếu thúc đẩy quá trình nhanh nhất có thể thì cũng phải mất cả tháng. Vợ anh còn ở đây, làm sao anh có thể đi lâu như vậy được?

Cả buổi tối hôm đó anh trằn trọc mãi không ngủ được, người nằm bên cạnh thì vô tư ôm cái điện thoại mở game ra chơi ngon lành chẳng để ý tới tâm sự của anh. Tự nhiên anh lại thấy hơi khó chịu, với tay sang giật điện thoại nhét luôn dưới tấm nệm.

Huyền giật mình, quay sang chau mày khó hiểu nhìn anh: "Đang chơi vui mà, ơ hay!"

"Vui cái nỗi gì mà vui. Mai anh phải đi rồi mà còn vui được à?"

Huyền chép miệng thản nhiên đáp: "Trời ơi tưởng chuyện gì. Đi rồi lại về chứ có phải đi luôn đâu. Buồn gì mà buồn."

Dương nhìn chăm chăm vào mặt cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Hay là vợ theo anh vào đó đi?"

"Anh hâm à? Còn có anh họ nữa, em đi theo làm gì?"

"Nhưng lần này đi có khi cả tháng mới được về, lâu quá."

"Có một tháng chứ nhiêu. Thôi anh chịu khó đi, công việc quan trọng mà. Em đàn bà phụ nữ đi theo chỉ tổ vướng tay vướng chân. Em ở dưới này với mẹ cũng được, bao giờ anh về đây thì em lên."

Mặc dù không muốn nhưng cũng chỉ đành vậy. Đêm đó có người cứ quấn lấy vợ mãi không chịu rời, giống như sắp phải xa nhau cả thế kỉ vậy.

Hôm sau, Dương đã thức dậy từ sớm để chuẩn bị lên thành phố cho kịp lịch trình đã đặt sẵn. Thấy Huyền còn ngủ say nên anh không nỡ đánh thức, nhẹ nhàng hôn lên mặt mỗi chỗ mấy cái, xong dặn dò nhờ mẹ chăm sóc vợ giúp mình rồi mới đi.

Huyền ngủ dậy biết anh đi rồi thì gọi điện ngay, nhưng chắc đã lên máy bay nên tắt nguồn. Cả buổi cô cứ trông điện thoại mãi. Tới gần trưa, đang loay hoay nhặt rau dưới bếp thì anh gọi báo đã đáp cánh an toàn cô mới yên tâm.

Xa vợ mới mấy ngày mà có người đã bắt đầu nhớ rồi. Ban ngày thì cùng anh họ đi khảo sát tình hình tiêu thụ và giá cả thị trường, sau đó cùng cả nhóm bắt đầu nghiên cứu, phân tích kết quả. Hễ rảnh ra một chút là nhắn tin cho Huyền ngay. Tối đến trở về khách sạn thì gọi điện nói chuyện mấy tiếng đồng hồ không biết chán, còn bắt cô mở video cho anh nhìn mặt nữa.

Huyền ở nhà chẳng làm gì đâm ra buồn chán, cả ngày cứ ôm điện thoại chờ anh gọi về. Cô biết anh bận rộn nên cũng chẳng dám chủ động gọi cho anh, lại sợ phiền anh trong lúc làm việc. Tối mà không được nói chuyện với anh là thể nào cũng trằn trọc mãi không thể nhắm mắt.

Huyền ở nhà được mẹ chồng tầm bổ bao nhiêu thứ, hết ăn rồi ngủ nên cứ tròn ra đều đều. Còn anh thì dạo này có vẻ gầy đi nhiều, sắc mặc cũng không được tốt lắm. Nhận được điện thoại, vừa nhìn thấy anh xuất hiện trên màn hình cô đã hỏi ngay: "Anh bị ốm à? Sao trông xanh xao thế?"

"Không sao, chắc do thiếu vitamin V đấy!"

Huyền hơi nhăn mặt lại suy nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng vội hỏi lại: "Vitamin V là loại vitamin gì? Lần đầu em nghe luôn đấy."

Anh giả vờ mếu máo tội nghiệp: "Vitamin vợ. Nhớ vợ quá."

Huyền cong môi xùy một cái rõ to, còn đưa mặt vào sát màn hình làm mấy động tác lè lưỡi trêu chọc anh: "Thôi đi, trong đó chả lại hú hí gái gú suốt ngày ấy chứ nhớ nhung cái nỗi gì."

"Làm gì có, anh là tuyệt đối trung thành, chuẩn người chồng mẫu mực luôn ấy. Người ta nhớ tới nỗi sụt mấy kí luôn. Mai mốt về phải đền bù thiệt hại nghe chưa?"

"Chả bù cho em, cứ tăng cân vô tội vạ luôn. Nhìn này, mặt phệ tới nỗi đựng được cả mấy chén bánh bèo luôn. Bụng thì không cần gym gủng gì cũng mấy múi mỡ. Không khéo mai mốt về lại không nhận ra em luôn ấy." Huyền đưa tay béo má, mặt xụ xuống rầu rĩ.

"Ngày trước còn mập hơn bây giờ cũng có sao. Thôi, thà mập còn hơn gầy, mất công người ta nhìn vào lại bảo anh ngược đãi vợ."

"Xùy, thôi trễ rồi đi ngủ đi, nhớ ăn uống nghỉ ngơi nữa, đừng có theo anh họ đi nhậu nhẹt nghe chưa? Chồng em ngủ ngon."

"Anh biết rồi, vậy vợ ngủ sớm đi. Đưa mặt lại đây hôn cái."

Huyền cúi xuống, chu môi hôn chụt mấy cái qua màn hình điện thoại, xong vẫy tay cười cười tạm biệt. Vậy đấy, chỉ cần mỗi ngày anh được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia thì cho dù có bao nhiêu áp lực hay mệt mỏi cũng đều được giải tỏa hết.