Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 71: Hứa với anh




LƯU Ý: CHAP CÓ CẢNH 18+, CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC

.....

Hứa với anh

~~~~~~~

Ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, khuôn mặt khổ sở lúc nãy của Huyền bỗng chuyển sang sững sờ: "Anh...sao anh..."

"Cũng biết tìm chỗ trốn quá nhỉ?" Sắc mặt Dương lúc này trông vô cùng khó coi. Trong đáy  mắt là nửa vui mừng, nửa tức giận, lại còn có chút gì đó như là lo lắng.

"Đi về!" Chỉ hai chữ ngắn ngủi, cũng chẳng cần để ý tới phản ứng của Huyền, anh cúi thấp người xuống, vòng tay ôm lấy ngang hông Huyền nhấc bổng cô trên vai, nhằm thẳng hướng cửa bệnh viện mà hùng hổ đi tới, mặc cho Huyền kêu la inh ỏi, cũng mặc cho vô vàn ánh mắt kinh ngạc lẫn khó hiểu của những người xung quanh.

"Anh thả em xuống, thả em xuống!" Huyền cảm thấy tất cả cơ quan trong cơ thể như bị dốc ngược xuống. Ngoài việc la hét om sòm, hai chân không ngừng ngọ nguậy ra thì cô không thể phản ứng lại bằng hành động khác, bởi vì ở cái tư thế này cô chỉ cần vùng vằng mạnh là rớt xuống gãy xương như chơi. 

"Đừng có nói nhiều, gãy chân thôi chưa đủ phải không?"

Lời cảnh cáo của anh vô cùng có tác dụng. Hay tay buông thõng xuống, đầu óc trở nên quay cuồng, Huyền thôi không ngọ quậy cơ thể nữa mà để im cho anh vác đi. Tới khi cơ thể được thả xuống cô mới cảm thấy như mình vừa được sống lại. Cả người vì choáng váng, chân lại bó một cục bột mà đứng không vững, Dương ở bên cạnh phải đỡ lấy cô tựa vào người mình.

Chẳng biết mình đã lên xe bằng cách nào, cũng chẳng biết cả quá trình từ bệnh viện về ra sao. Lúc Huyền tỉnh táo trở lại thì đã phát hiện mình đang ngồi trên ghế sofa trong nhà Dương. Cô bây giờ vẫn còn cảm thấy hơi chóng mặt, ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Còn muốn đi nữa không?"

Giọng nói vang lên phía sau khiến Huyền giật mình xoay người lại mới phát hiện Dương đang đứng ngay sau lưng nhìn mình chằm chằm. Trong mắt anh xuất hiện một tia lửa đỏ rực, hai tay bóp chặt tới mức nổi hẳn mấy đường gân xanh. Cô chưa từng nhìn thấy anh tức giận như thế này, tự nhiên cô lại cảm thấy có gì đó sờ sợ ở người đối diện.

Dương không biết phải làm gì để có thể nguôi ngoai được sự tức giận này. Ngay lúc này anh chẳng thể nào làm chủ được bản thân mình nữa. Anh hùng hổ đi tới bế xốc Huyền dậy bước vào phòng mình, quăng cả người cô nằm xuống giường rồi cũng nhào lên đè cô nằm dưới thân nhìn cô chằm chằm.

Căn phòng bị bao trùm bởi một màu xám xịt, ấy vậy mà ánh mắt người đối diện cứ như hai tia sáng chói xuyên thẳng vào mắt Huyền. Hơi thở nóng hổi phả vào mặt khiến cả người cô trở nên cứng đờ, khóe miệng khẽ run run chưa kịp thốt ra lời nào đã bị anh cúi xuống áp lên môi một cách thô bạo. Tất cả sự tức giận trong lòng anh dường như đều bị dồn hết vào nụ hôn ấy, anh điên cuồng ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô mà ngấu nghiến.

Rời khỏi đôi môi ấy, anh khẽ rít lên: "Tại sao?"

Huyền im lặng, đầu óc cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng. Thế nhưng chính sự im lặng ấy lại làm cho anh không thể nào kiềm chế nổi bản thân nữa rồi. Bàn tay to lớn thô ráp hung hăng lột luôn bộ quần áo bệnh nhân mỏng dính trên người cô ném sang một bên. Huyền bây giờ mới phát hiện ra, vội vã kéo tấm chăn phía trên đầu đắp lên người mình. Trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, hai mắt cô mở to hết cỡ, miệng lắp bắp: "Anh...anh...không được..."

"Muộn rồi!"

Giọng nói khàn đục rít ngay bên tai. Anh cúi xuống gần đôi môi đang run lẩy bẩy kia mà cắn nhẹ, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua lại nơi vành môi rồi nhanh chóng tiến vào trong. Huyền sợ hãi tới mức nghiến chặt hai hàm răng của mình lại như muốn chống cự.

"Thả ra!"

Huyền nín thở cắn chặt môi, hai tay rịn mồ hôi bấu chặt mép chăn lắc đầu nguầy nguậy. Anh ngẩng đầu lên một chút, ánh mắt đục ngầu nhìn cô nở nụ cười gian xảo. Anh cúi xuống sát mặt cô, một tay đặt ngay bên đầu cô, tay còn lại giật mạnh tấm chăn trên người Huyền ném sang bên cạnh, sau đó bắt đầu chạm nhẹ vào da thịt nóng hổi mịn màng của cô bắt đầu di chuyển từ eo rồi đi dần xuống dưới. Cảm giác mới lạ kích thích tới các dây thần kinh khiến Huyền không kịp thích ứng được mà kêu lên một tiếng. Anh cúi xuống ngậm lấy vành môi cô, lợi dụng lúc ấy mà chui tọt đầu lưỡi vào trong hung hăng oanh tạc mọi ngóc ngách.

Nụ hôn của anh càng lúc càng mạnh mẽ, bắt đầu di chuyển dần xuống dưới cổ rồi trượt dọc một đường xuống thấp hơn, vừa vặn đặt ngay chính giữa hai bên đỉnh đồi rồi lại nhích sang trái một chút. Má chạm phải lớp ren sần sùi, anh nhăn trán tỏ vẻ khó chịu, bàn tay đặt dưới eo lướt ra sau lưng phực một phát kéo chiếc áo tội nghiệp vứt sang một bên. Nụ hồng be bé bị cắn lấy khiến cả người Huyền run lên, cảm giác tê dại từ các loại dây thần kinh nhanh chóng truyền đi tới mọi tế bào trong cơ thể.

Anh dừng lại mọi động tác, nhổm người ngồi dậy rời khỏi người Huyền. Cảm giác ấm áp bỗng chốc biến mất khiến cô hơi co người lại, chỉ nghe bên tai có tiếng loạt xoạt rất khẽ. Cô bất giác mở mắt ra, trong bóng đêm mờ mờ, cảm nhận được từng tấc da thịt nóng hổi đang không ngừng ma sát vời người mình, thân hình cao lớn ngày một áp sát xuống bao trùm lên người. Hơi thở của cả hai càng lúc càng dồn dập khiến nhịp tim cũng theo đó mà tăng lên. Anh cúi xuống ngậm lấy vành tai bé xíu, bàn tay to lớn lướt nhẹ trên da thịt mềm mại vuốt dọc từ bên vai xuống, trượt một vòng quanh chiếc eo thon gọn rồi từ từ di chuyển xuống thêm chút nữa, mân mê vài giây rồi tuột luôn miếng vải cuối cùng còn sót lại trên người cô.

Cả người khẽ run lên, theo phản xạ Huyền kẹp chặt hai đùi lại nhưng bị cản bởi bàn tay to lớn của anh chặn ở giữa rồi từ từ tách sang hai bên. Cảm giác chỗ nhạy cảm bên dưới có cái gì đó đang trêu đùa, cơ thể cô bỗng nhiên co rút lại, nhắm tịt mắt, hai tay bíu lấy tấm ga trải giường, sự đau đớn phía dưới cái chân bị gãy cũng chẳng còn cảm nhận được nữa, thay vào đó là một cảm giác không thể nào diễn tả bằng lời. Những gì diễn ra tiếp theo cô không còn nghĩ được nữa. Mà nghĩ rồi thì sao? Cũng không thể phản kháng lại bởi vì cả người bây giờ cứ nhũn ra không thể nhúc nhích.

Nhìn thấy phản ứng của Huyền anh chỉ hơi buồn cười, một tay đặt ngay bên đầu, một tay di chuyển lên trên giữ chặt eo Huyền. Phía dưới không ngừng đùa cợt bên ngoài khiến cả người cô vì thế mà không ngừng vặn vẹo một cách khó chịu. Hít một hơi thật sâu, anh động thân nhẹ nhàng tiến vào bên trong. Dường như bị gì đó cản trở, anh khẽ dừng động tác, lấy hết sức tiến vào phá bỏ đi cái vật cản ấy.

Một cảm giác đau nhói lan tràn đi khắp các tế bào trong cơ thể, Huyền cảm tưởng như cả người mình vừa bị xé toạc ra làm hai. Cô không nhịn được mà gào lên thành tiếng một cách đau đớn, nước mắt rỉ ra chảy dọc sang hai bên thái dương. Hai tay vô thức đưa lên bấu chặt lấy tay anh, các ngón chân co quắp lại. Anh dừng lại, vội vã cúi xuống hôn lên đôi mắt ướt át, nhẹ nhàng từng chút một xoa dịu đi. Cơn đau đớn dần tan biến theo cử động nhẹ nhàng của anh, thay vào đó là cảm giác đê mê kéo đến. Cảm giác khi hai cơ thể hòa vào nhau nóng bỏng và cuồng nhiệt khiến cho Huyền giống như người bị mê sảng, trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt không mở nhưng cũng chẳng nhắm cứ thế lờ đờ theo từng nhịp rung động. Tiếng kêu "ư ư" không ngừng phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn. Cô dường như tưởng rằng hồn phách của mình đã lạc trôi đến nơi nào đó rất xa rồi.

Khi đã đạt đến giới hạn cực điểm, anh thả lỏng cơ thể, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt phờ phạc bên dưới, đưa tay kéo mấy sợi tóc bị mồ hôi bết dính trên mặt xuống. Anh không quên gửi lại dấu ấn yêu thương tận sâu trong cơ thể cô trước khi đi ra, sau đó nằm vật xuống bên cạnh thở dốc. Huyền cứ như người vừa bị đem ra tra tấn, khắp cơ thể đau nhức rã rời, chân tay nhũn nhão như chiếc bánh mì bị thấm nước nằm im không thể nhúc nhích.

Đau đớn nhưng hạnh phúc.

Anh xoay người kéo cô sát lại bên  mình, luồn tay xuống đỡ đầu cô lên ôm gọn vào lòng rồi nhắm mắt lại. Dường như tìm được điểm tựa, cô dụi dụi vào ngực anh như một chút mèo nhỏ, cơn mệt mỏi cứ thế kéo hai người chìm vào giấc ngủ sâu trong màn đêm tĩnh lặng.

Đôi mắt khó nhọc từ từ mở ra, Huyền cảm giác cả người ê ẩm đến nỗi muốn đưa tay lên dụi mắt cũng không thể làm được. Có gì đó động đậy bên cạnh, Huyền giật mình xoay đầu lại nhìn. Đập vào mắt cô là khuôn mặt quen thuộc đang nhắm mắt, kề sát bên đầu mình. Liếc mắt xuống dưới, mặt cô bỗng nhiên nóng ran khi trông thấy vòm ngực rắn chắc quyến rũ đang phập phồng theo từng nhịp thở. Cô chợt nhớ ra gì đó mới nhìn lại mình, phát hiện trên người không mặc quần áo mới hốt hoảng giật mạnh tấm chăn cuộn tròn lấy người rồi lăn vào góc giường thở hổn hển. Hé mắt nhìn sang, thấy cơ thể rắn chắc không một mảnh vải che đậy phô ra trước mặt thì sững sờ, miệng "ứ ứ" mấy tiếng rồi thụt cổ chui vào trong chăn. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, cô sợ hãi tới mức suýt nữa xịt cả máu mũi.

Dương đã tỉnh từ nãy giờ nhưng giả vờ nhắm mắt như đang ngủ, thấy Huyền như vậy tự nhiên bật cười thành tiếng. Anh mở mắt ra, với tay sang kéo cả cái cuộn kén trong góc giường ôm chặt vào lòng. Cô ngượng ngùng cứ rúc vào tấm chăn không chịu chui ra. Anh biết cô ngại, cũng biết cô còn mệt nên không có ý định chọc ghẹo gì, vùi đầu vào tóc cô hít hít vài cái rồi bật người ngồi dậy, với đại tấm khăn treo bên tường quấn vào người bước ra khỏi phòng.

Tắm rửa xong, anh vào bếp lục tủ lạnh lấy ra ít đồ. Loay hoay hầm xương rồi cắt rau củ, xào thịt bằm,... Mấy thứ này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ, làm mãi thành quen nên chỉ loáng một cái đã nấu được nồi cháo.  Anh mỉm cười hài lòng với thành phẩm, với tay tắt bếp rồi trở ra chuẩn bị sẵn bộ bộ đồ để trong nhà tắm sau đó tiến về phía phòng ngủ. 

Người nào đó vẫn còn đang cuộn tròn trên giường ngủ. Nghe tiếng động liền giật mình mở mắt, theo phản xạ rụt cổ rúc vào trong chăn. Lúc nãy lúc anh đi ra, vì ngại quá mà quên cả việc tìm quần áo mặc vào, lại bị cơn mệt mỏi kéo vào giấc ngủ nên thành ra bây giờ vẫn đang trong tình trạng không quần không áo. Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần khiến Huyền càng cảm thấy căng thẳng, tay túm chặt mép chăn không dám thở mạnh, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

"Còn giả vờ ngủ à?" Dương ngồi xuống bên cạnh giường, túm cả người lẫn chăn kéo xích lại gần mình.

Huyền không nói gì, mắt nhắm tịt lại, hay tay níu chặt tấm chăn như sợ bị anh lôi đi mất. Cô biết chẳng thể giả vờ ngủ được nữa nên lí nhí trả lời: "Em...em muốn ngủ..."

"Giờ này còn ngủ ngáy gì nữa? Dậy đi."

"Em muốn ngủ mà. Để yên cho em ngủ đi. Anh không đi làm à? Anh đi làm đi."

"Tối qua làm việc quá sức nên hôm nay nghỉ bù."

Tối qua...làm việc quá sức...?

Huyền không ngốc tới nỗi không hiểu ẩn ý của câu nói vừa rồi. Hai má cô bỗng nhiên nóng ran, cô thầm khóc than trong lòng. Thà anh không nói ra thì thôi, nói ra rồi cô lại chỉ muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống mà trốn.

"Em..."

Còn chưa biết nên nói gì tiếp theo thì cả người bỗng nhiên bị nhấc bổng lên. Huyền hốt hoảng ló đầu ra khỏi chăn, đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc đang nhìn mình chằm chằm: "Nói nãy giờ cũng chỉ vì muốn được bế đi chứ gì? Muốn thì cứ nói ra, lại cứ thích làm màu, tốn cả mớ nước bọt của anh."

Nằm gọn trên tay Dương, cả người lại đang cuộn tròn trong chăn nên Huyền không có cách nào phản kháng lại, chỉ biết ú ớ để mặc anh bế ra khỏi phòng, đi xuống nhà tắm rồi đặt lên trên thành bồn rửa tay. Anh cúi xuống thấp gần với khuôn mặt cô nhìn cô bằng ánh mắt gian xảo: "Đền bù thiệt hại đi."

Huyền mở to mắt nhìn anh: "Đền...đền bù gì cơ?"

"Hao tổn nước bọt." Nói xong, anh cúi sát lại gần, thè đầu lưỡi liếm ngang vành môi cô vài cái rồi nhấp nhấp miệng như vừa liếm một cây kem ngọt lịm. Một tay giữ chặt vai cô, tay còn lại đưa ra sau đầu cô giữ chặt, áp môi mình vào đôi môi ướt át kia mà ngấu nghiến, chui tọt cả vào bên trong khoang miệng bắt đầu càn quét không chừa một ngóc ngách nào. Mãi một lúc lâu sau anh mới chịu buông tha cho đôi môi gần như đã sưng đỏ cả lên, trước khi rời hẳn đi còn hôn chùn chụt thêm vài cái.

"Anh..."

"Làm sao? Chưa đủ hả?" Anh đá nhẹ chân mày một cách gian xảo.

Tấm chăn quấn quanh người đột nhiên bị nới lỏng tuột xuống, Huyền hốt hoảng một tay túm lấy giữ chặt, một tay giơ về phía trước che hai mắt anh lại, mặt bỗng nhiên đỏ lựng lên: "Anh...nhìn cái gì...không được nhìn...đi ra ngoài đi."

Anh bật cười, gỡ tay cô xuống nắm chặt: "Thấy cũng thấy cả rồi, ngại ngùng cái gì nữa. Ngồi im đi anh tắm cho."

"Gì?" Huyền hét to, trợn ngược mắt lên nhìn: "Anh điên à? Nghĩ sao vậy?"

"Nghĩ sao là nghĩ sao?"

"Cái đó...để em tự làm được rồi, anh mau ra ngoài đi." Huyền ngại ngùng quay đi chỗ khác che giấu khuôn mặt đỏ ửng như quả gấc.

"Chân cẳng như thế thì tự làm kiểu gì?"

"Em...không sao hết, em tự làm được. Cũng có phải là tàn tật gì đâu mà không làm được. Anh đi ra đi."

"Không ra, cứ thích tắm cho mày đấy. Đừng có ý kiến ý cò cái gì hết, vô ích thôi." Nói xong, anh túm luôn mép chăn lôi tuột xuống tới nửa người cô.

Huyền ngượng đến nỗi không biết phải làm sao, luống cuống giơ cả hai tay che mắt anh lại: "Anh là cái đồ biến thái, không được nhìn."

"Nhìn cũng đã nhìn rồi, nhìn thêm chút nữa cũng có sao? Mày còn nhìn trộm anh nữa cơ mà, có qua có lại chứ."

"..."

Sau một hồi tranh luận qua lại, dĩ nhiên Huyền không thể nào đấu lại được anh. Cô thua, lời anh là chân lí, không nghe không được. Thế là cô chỉ biết nhắm tịt mắt, ngoảnh khuôn mặt đỏ ửng đi chỗ khác. Anh bế cô đặt xuống bệ gạch bên cạnh bồn tắm, kéo tấm chăn đang quấn trên người cô xuống, xả một chậu nước ấm rồi thấm khăn bông nhẹ nhàng lau người cho cô. Cơ thể cô khẽ run rẩy bởi những lần chạm nhẹ vào da thịt. Nhìn thấy vệt máu khô dính trên đùi cô, chẳng hiểu sao trong lòng anh bỗng xuất hiện một loại cảm giác xúc động đến kì lạ.

Anh nhấc chân cô lên luồn tấm vải ren mỏng hình tam giác vào rồi nhấc cả người cô dậy nhẹ nhàng kéo lên, xong lại vòng tay ra sau cài nút áo nhỏ vào cho cô. Từng động tác vô cùng tự nhiên và dễ dàng. Da thịt không ngừng bị chạm vào, Huyền đột ngột mở mắt ra. Nhìn thấy bộ đồ trên người cô lại trợn tròn mắt. Đây chẳng phải là bộ đồ của cô sao? Hình như là từ cái lần cô ở nhà anh, cũng đã lâu lắm rồi mà, không lẽ anh còn giữ tới bây giờ?

"Cái này..."

Dương không nói gì, chỉ nở một nụ cười hôn chụt vào môi cô rồi đứng dậy với cái áo sơ mi của mình treo trên giá mặc vào cho cô. Xong xuôi, anh cúi xuống bế cô ra ngoài đặt trên ghế, sau đó đi xuống bếp múc một tô cháo để trước mặt cô, nhìn cô một cách âu yếm: "Ăn đi!"

Huyền ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ cặm cụi ăn hết tô cháo. Thực ra là vì cô đang còn ngại lắm nên chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh. Ăn xong, đợi anh bê cái tô đi xuống bếp cô mới ngả người ra lưng ghế thở dài. Bỗng nhiên cô bật người ngồi thẳng dậy, vịn tay vào thành ghế đứng lên thì Dương cũng vừa từ dưới bếp đi lên. Thấy cô hình như định rời đi, anh vội bước nhanh tới túm lấy cánh tay cô: "Lại định bỏ đi nữa sao?"

Huyền ngẩng đầu nhìn anh đáp: "Không, anh cho em mượn điện thoại đi, em phải gọi cho Hiếu. Em sợ không thấy em ở bệnh viện mọi người lại lo lắng.

Khuôn mặt Dương hơi dãn ra, xoay người ngồi xuống ghế rồi kéo cả người cô ngồi trên đùi mình: "Tưởng gì, anh nói với nó rồi. Yên tâm."

Huyền ngạc nhiên nhìn anh: "Anh nói lúc nào?"

"Đêm qua."

Thực ra thì nửa đêm anh giật mình tỉnh dậy, cũng nghĩ tới việc đưa Huyền đi như vậy sợ người nhà của cô lo lắng nên mới nhắn tin cho Hiếu. Anh bỗng vòng tay qua người cô ôm gọn vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cô: "Anh biết hết rồi. Anh xin lỗi vì tất cả mọi chuyện. Đừng nghĩ ngợi gì nhiều, sau này chỉ cần ở bên cạnh anh như thế là đủ rồi."

Huyền chẳng biết tại sao khi nghe xong những lời ấy lại không kìm được sự run rẩy trong lòng. Cô ngẩng đầu nhìn anh, một giọt nước mắt bất giác lăn ra khỏi khóe mi. Anh cúi xuống hôn lên đôi mắt ướt át ấy thì thầm: "Hứa với anh, từ nay đừng bao giờ bỏ rơi anh nữa có được không?"