Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 65: Cô ấy...là.tất cả




Ngồi sau xe Nhung, Huyền chỉ biết im lặng. Từng đợt gió đêm ùa vào khiến cơ thể cô khẽ run lên vì lạnh. Chạy tới gần cổng nhà Huyền, Nhung đột ngột phanh gấp khiến Huyền mất đà ngã chúi về phía trước.

"Định hại chết tôi à?"

Nhung hất cằm về phía bên kia đường nói: "Nhìn đi."

Huyền nghi hoặc nhìn về phía cổng nhà mình. Cô chợt sững người khi thấy bóng dáng quen thuộc của anh đang ngồi bệt dưới đất tựa lưng vào bức tường trước cổng. Hình như anh đã say rồi. Tim cô bất giác quặn lên từng cơn.

"Cậu đã thấy rồi chứ? Vì cậu mà Khả Minh Dương trước đây đã không còn là Khả Minh Dương nữa rồi."

Huyền im lặng không nói gì. Nhung nói đúng, tất cả đều là tại cô hết. Mặc dù rất muốn chạy tới mà ôm chầm lấy anh nhưng cô không thể. Cắn môi thật chặt, cố nén lại thứ cảm xúc vỡ vụn trong tim, cô quay sang nhìn Nhung nói với giọng như cầu xin: "Cậu...làm ơn đưa anh ấy về giúp tôi được không?"

"Tại sao tôi lại phải giúp cậu?"

"Chẳng phải cậu thích anh ấy sao?"

Nhung cau mày nhìn Huyền. Ánh mắt lúc nãy khi Huyền nhìn về phía Dương hình như có gì đó bất ổn. Nhung nhìn ra được Huyền vẫn còn tình cảm với Dương, sự nhạy cảm của một đứa con gái đang yêu cho cô biết điều đó. Nhưng tại sao lại phải từ bỏ? Lẽ nào có chuyện gì đó mà cô không biết? Nhung khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng rồi nói: "Bây giờ cậu đang định đùn đẩy trách nhiệm cho tôi sao?"

"Không phải đùn đẩy, mà là nhờ vả. Nếu được, tôi mong cậu có thể giúp tôi chăm sóc cho anh ấy." Huyền hướng ánh mắt về phía bên kia đường. Cô thừa nhận mình rất ích kỉ, mặc dù biết bản thân với anh không thể có kết quả nhưng cho dù là đã từ bỏ anh rồi, trong đầu cô vẫn có ý nghĩ không muốn anh thuộc về ai, không muốn anh bị ai cướp mất. Nhưng có lẽ đã đến lúc cô cần phải nhìn nhận lại, buông bỏ sự ích kỉ ấy đi rồi. Cô không thể mang lại hạnh phúc cho anh thì có quyền gì không để người khác mang đến hạnh phúc cho anh?

"Lùn đại ca một thời đâu rồi nhỉ? Sao bây giờ lại phải nhờ vả tôi cơ à?"

Thấy Huyền im lặng không nói gì, Nhung lắc đầu thở dài. Mấy người này, ai cũng thay đổi hết rồi.

"Mặc dù rất muốn nhưng tôi không giúp cậu được. Anh ấy say xỉn thế kia tôi làm sao đưa về? Gọi điện thoại cho người nhà của anh ấy đi."

Huyền quay sang nhìn Nhung định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Rút điện thoại ra, cô cũng chẳng có can đảm mà nói chuyện với mẹ anh nên chỉ đành gửi cho bà một tin nhắn. Sau đó cả hai cùng im lặng ở bên này chăm chú nhìn về phía đối diện.

Một lúc lâu sau, một chiếc taxi từ phía đối diện đi tới dừng lại sát lề đường trước cửa nhà Huyền. Bà Lam hốt hoảng mở cửa chạy tới chỗ Dương đang ngồi nắm lấy cánh tay anh kéo dậy: "Về nhà thôi con, đêm hôm thế này sao lại ngồi đây? Theo mẹ đi về."

Dương không nói gì, hất cánh tay bà Lam ra khỏi người mình. Trông anh lúc này tiều tụy vô cùng. Quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù. Khuôn mặt anh cũng hốc hác đi nhiều, râu ria rậm rạp không buồn cạo. Mới có một thời gian ngắn mà anh như biến thành con người khác vậy. Anh lồm cồm đứng dậy, loạng choạng bước vào trong đập cửa nhà Huyền kêu gào trong tình trạng nửa tỉnh nửa say: "Huyền ơi, mau ra đây đi. Anh thực sự không thể chịu được nữa rồi. Mau ra đây gặp anh có được không? Anh xin mày đấy."

Từ lúc bà Lam biết Huyền đã chia tay với Dương, ngày nào bà cũng thấy con trai trở về nhà trong tình trạng say khướt. Trong cơn mê còn không ngừng gào thét tên Huyền. Hai hôm nay anh không đến công ty, chỉ ở nhà nhốt mình trong phòng với men rượu. Nhìn con như thế bà đau lòng lắm. Bà cũng không ngờ con trai mình nó lại lụy tình đến vậy. Bà chạy lại gần túm tay anh lôi ngược ra sau: "Về với mẹ đi con, mẹ cầu xin con đó."

Dương căn bản không để ý tới lời mẹ mình, vẫn một mực đập cửa kêu gào. Đến lúc mệt quá, miệng không thể thốt nên lời nữa anh mới dừng động tác, xoay người trượt dài trên cánh cửa lạnh lẽo ngồi bệt xuống đất một cách bất lực.

Bà Lam nhìn con xót xa, hai dòng nước nóng hổi rỉ ra nơi khóe mắt. Bà cúi người, dùng hết sức lực kéo cánh tay anh dậy dìu anh đi ra ngoài.

Cho tới khi chiếc taxi đã mất hút trong bóng tối, ánh mắt Huyền vẫn không ngừng dõi theo về hướng đó. Tim cô đau lắm, cô muốn khóc lắm, nhưng không hiểu sao ngay cả một giọt nước mắt cũng không thể rặn ra được.

Bóp chặt hai tay, cô thẫn thờ băng qua đường lững thững đi về phía cửa nhà. Nhìn bộ dạng cô như thế Nhung cũng không biết nói gì, chầm chậm chạy xe đi theo phía sau. Đứng trước cổng, Huyền không nhìn Nhung cất giọng nói đầy mệt mỏi: "Cảm ơn cậu đã chở tôi về. Cậu về cẩn thận."

"Cậu khách sáo với tôi như thế làm gì? Tôi thấy không quen. Vậy tôi về." Nhung khẽ ho một tiếng rồi đề ga chạy đi. Huyền định xoay người đi vào thì nghe sau lưng có tiếng động lạ vội quay lại, chỉ thấy chiếc xe máy của Nhung khựng lại giữa đường cách đó một đoạn ngắn. Cô còn trông thấy Nhung có vẻ đang tức giận, đầu ngó nghiêng hết bên này tới bên kia. Lờ mờ đoán có gì đó vừa xảy ra, cô mới bước nhanh lại gần hỏi: "Xe bị gì à?"

"Nổ bà nó lốp rồi." Nhung có chút bực bội, thở hắt ra một hơi: "Tôi gửi nhờ xe chỗ cậu, bắt taxi về khách sạn vậy."

Huyền chăm chú nhìn Nhung, ánh mắt có chút do dự, sau đó lại nói: "Nếu không chê có thể ở lại nhà tôi, sáng mai rồi đi."

"Không cần."

"Khuya rồi, bây giờ chuyện taxi bắt cóc, cướp của, hiếp dâm cũng không phải là ít."

Nghe Huyền nói xong Nhung cũng có chút sợ sệt nên gật đầu đồng ý. Cả hai chật vật đẩy chiếc xe vào trong nhà Huyền. Căn nhà trống vắng, ảm đạm khiến người khác không khỏi cảm thấy lạnh lẽo. Nhung im lặng ngồi trên sofa, đảo mắt một vòng xung quanh, mãi một lúc sau mới lên tiếng: "Không có ai ở nhà sao?"

Huyền từ dưới bếp đi lên, trên tay cầm một ly nước bước tới đặt trước mặt Nhung, ngồi xuống đối diện đáp: "Tôi sống một mình."

Đôi mày liễu khẽ nhăn lại, Nhung chăm chú nhìn Huyền định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Không gian chìm trong sự im lặng, chỉ còn lại tiếng rì rào của gió bên ngoài rít vào những nhành cây nghiêng ngả, tiếng va chạm của đáy ly sứ với mặt bàn lạnh lẽo.

Cả hai người cứ ngồi như vậy, tự nhiên cũng chẳng biết phải nói gì với nhau. Không khí trở nên vô cùng gượng gạo. Huyền đứng dậy đi vào phòng tìm kiếm trong đống quần áo một bộ đồ ngủ mỏng màu xám chuột, điểm trên đó những họa tiết hình ngôi sao li ti. Giơ bộ đồ ra trước mặt Nhung, Huyền khẽ hắng giọng: "Quần áo tôi toàn là đồ chợ thôi, nhưng mặc đi ngủ vẫn thoải mái hơn bộ cậu đang mặc đó. Nhà vệ sinh bên kia, trong đó có bàn chải đánh răng chưa sử dụng, khăn mặt mới thì không có, nếu không sợ thì dùng tạm của tôi đi."

Nhung không nói gì, nhận lấy bộ quần áo rồi bước về phía nhà vệ sinh. Nhìn bộ đồ rộng thùng thình ngắn chưa tới mắt cá trên người Nhung thấy hơi buồn cười. Lúc đi ra, cô nhìn thấy Huyền đang nằm cuộn mình trên sofa. Cô định nói gì đó nhưng Huyền đã lên tiếng trước: "Cậu vào phòng tôi ngủ đi, giường không rộng lắm nhưng thoải mái hơn ngủ sofa. Tôi không muốn mang tiếng là ngược đãi khách."

Nói rồi Huyền xoay người úp mặt vào bên trong nhắm mắt lại. Nhung khẽ nheo mắt nhìn vài giây, song cũng chậm rãi bước về phía căn phòng của Huyền.

Ở nhà người lạ đúng là có chút không quen. Nằm trên giường, Nhung lăn qua lăn lại mà không tài nào chợp mắt được. Cảm giác trong người có chút khó chịu, cô bật người dậy lò dò bước ra ngoài định xuống bếp rót ly nước uống cho thoải mái một chút. Vừa bước ra tới cửa bỗng khựng lại, lùi về sau một bước lén lút nhìn ra ngoài.

Dưới ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn ngủ màu vàng nhạt từ cạnh tường chiếu xuống, Nhung thấy Huyền đang ngồi bó gối trên sofa, cơ thể hình như đang khẽ run lên. Nhung có chút kinh ngạc, cô xoay người nép vào dựa lưng bên tường.

Cô ta đang khóc?

Quay trở vào thả mình xuống giường, Nhung lại nằm trằn trọc suy nghĩ. Cô không thể hiểu nổi rốt cuộc Huyền đang suy nghĩ cái gì trong đầu nữa.

Sáng sớm, Huyền bật người ngồi dậy uể oải vươn vai. Cả đêm ngủ trên ghế nên có chút mệt mỏi. Cô bất chợt trông thấy một mảnh giấy nhỏ đặt dưới đáy ly trước mặt liền cầm lên xem. Chính giữa tờ giấy chỉ vỏn vẹn hai từ "cảm ơn". Huyền nghĩ chắc chắn là của Nhung, vậy là cô ấy đi rồi.

Hôm nay là cuối tuần nên được nghỉ làm, Huyền định bụng sẽ ra chợ mua đồ về nấu vài món mang vào bệnh viện cho bố, nhưng sực nhớ ra rằng tài nấu nướng của mình đến con lợn cũng còn chê nên ý nghĩ làm đứa con gái đảm đang của cô bị dẹp bỏ sang một bên.

Thời tiết hôm nay có vẻ rất tốt. Những tia nắng sớm dịu nhẹ rọi xuống tạo thành một lớp màng màu vàng nhạt lung linh tinh nghịch nhảy nhót dưới mặt đường, đậu trên những tán lá cây xanh mơn mởn tràn đầy sức sống. Thiên nhiên tươi đẹp cũng là một yếu tố rất quan trọng khiến tâm trạng người ta trở nên thoải mái hơn. Hít một hơi để cảm nhận hết những gì tinh túy nhất, Huyền nở một nụ cười nhẹ đón chào ngày mới, sau đó nhanh chóng bước ra cổng.

Nụ cười trên môi chợt vụt tắt sau khi nhìn thấy bóng người quen thuộc đang đứng tựa người bên bờ tường. Hai chân bỗng nhiên có chút run rẩy, lùi về sau mấy bước. Cô định xoay người chạy vào trong, nhưng phản xạ của người kia nhanh hơn đã kịp bước tới túm lấy cánh tay cô níu lại phía mình, cất giọng nói khàn đục: "Mày định trốn anh tới bao giờ nữa?"

Một suy nghĩ vừa chạy ngang đầu Huyền, có lẽ trốn tránh không phải là cách hay. Cô muốn mình phải thật mạnh mẽ, ít nhất là trước mặt anh để có thể đối diện được với anh. Bàn tay còn lại vô thức nắm chặt quai túi xách. Cô hít một hơi thật mạnh, xoay người lại giật tay mình khỏi bàn tay to lớn thô ráp kia, nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh nói: "Việc gì em phải trốn tránh anh?"

Thái độ bình tĩnh là thế, nhưng trong lòng lại đang bị xao động. Mới có mấy ngày không gặp mà anh đã biến thành bộ dạng tiều tụy như vậy rồi. Khuôn mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng như người bị thiếu ngủ trầm trọng, râu ria cũng lởm chởm không thèm cạo. Hơi thở của anh nồng nặc mùi men rượu. Trông anh bây giờ không khác mấy gã nát rượu là bao. Cô thật không dám tin vào mắt mình, đây là người đàn ông cô đã từng quen sao?

Ánh mắt anh nhìn cô sao lại bi thương đến thế? Cô cực kì không muốn nhìn thấy ánh mắt đó. Nó như một mũi nhọn xuyên thẳng vào lồng ngực cô đau nhói.

"Tại sao không chịu gặp anh?"

"Vì em không thích, thế thôi. Cũng chả có lí do gì để gặp anh cả." Cô lơ đãng nhìn ra hướng khác, thực chất là để lảng tránh ánh mắt của anh. Cô sợ nhìn vào đó sẽ không kìm được lại trở nên yếu đuối.

"Nhưng anh nhớ mày!"

Lời nói tuy khàn đục khó nghe nhưng thật sự rất tha thiết. Huyền chỉ cảm thấy tim mình đau nhói liên hồi. Cô cũng nhớ anh đâu có ít, nhưng biết phải làm sao đây?

"Em thực sự đã không còn tình cảm với anh nữa rồi, có miễn cưỡng cũng không thể hạnh phúc được."

Dương túm chặt tay Huyền, đúng lúc anh đang định nói gì đó thì Khánh xuất hiện. Cậu lái xe tấp vào bên lề đường, vội chạy tới nắm lấy cánh tay còn lại của Huyền kéo mạnh về phía mình, chau mày nhìn Dương: "Buông tay nó ra, mày làm gì vậy?"

Dương nhìn thấy Khánh, khuôn mặt hiện rõ sự khó chịu. Đôi mắt anh chuyển sang đỏ ngầu, gằn giọng: "Không phải việc của mày, mau cút ra chỗ khác."

Khánh gạt mạnh tay anh ra một cách không thương tiếc, lôi tuột Huyền ra sau lưng mình. Cậu nhìn thẳng vào mắt Dương dõng dạc nói: "Chính mày mới là người phải đi đó. Tao với nó sắp kết hôn rồi, là kết hôn đó có nghe không? Nó bây giờ là vợ sắp cưới của tao, tao đề nghị mày tránh xa nó ra."

Không chỉ riêng Dương mà ngay cả Huyền cũng chợt sững người lại vài giây.

"Có thật không?"

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt Huyền mà hỏi khiến cô tự nhiên cảm thấy hơi lúng túng. Cô biết rằng Khánh chỉ đang muốn giải vây cho mình nên đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào đôi mắt anh mà trả lời thản nhiên không chút do dự: "Ừ, bọn em sắp kết hôn rồi!"

Dương im lặng, buông tay cô thu về bên hông. Mặc dù đã bóp thật chặt nhưng vẫn không thể giấu nổi sự run rẩy. Nhân lúc đó, Khánh liền xoay người cầm tay Huyền kéo về phía chiếc xe máy đang dựng sát lề đường. Huyền dĩ nhiên đã kịp ý thức ra mọi chuyện, muốn nói gì đó nhưng lại cắn chặt môi không thốt ra lời nào. Cô im lặng, nhanh chóng ngồi lên xe.

Khánh nổ máy rồi phóng vụt đi, để lại phía sau một làn khói đen kịt nhả ra rồi từ từ tan vào không khí.

Dương đứng nguyên tại chỗ như pho tượng, ánh mắt mờ đục nhìn theo hướng chiếc xe vừa chạy đi. Tới khi bóng dáng cả hai người lẫn chiếc xe chỉ còn lại bằng một chấm nhỏ trong mắt anh mới hụt chân quỳ gối dưới đất. Câu nói lúc nãy của Huyền như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Tất cả, tất cả mọi thứ bây giờ dường như đều trở nên vô nghĩa hết.

Không gian bỗng chốc chìm vào một màn im lặng, im lặng đến đáng sợ. Anh dường như không còn nghe được bất kì âm thanh nào khác ngoài tiếng lòng mình đang sụp đổ, tiếng tim mình đang vụn vỡ.

"Mình không hiểu, thực sự không hiểu." Giọng nói vang lên phía sau, nhưng Dương không quay lại. Ánh mắt vẫn mơ hồ nhìn ra phía xa giống như đang đợi chờ một điều gì đó.

Nhung tiến lại gần im lặng nhìn anh. Đêm qua cô không tài nào chợp mắt được nên gần như là thức trắng đêm. Lúc cô ra khỏi nhà Huyền, cô ấy vẫn còn đang cuộn người trên sofa ngủ. Trông Huyền mệt mỏi như vậy Nhung cũng chẳng muốn gọi dậy làm gì, chỉ để lại mẩu giấy rồi lẳng lặng rời đi. Sau khi sửa xong chiếc xe, đang định về khách sạn mới nhớ ra là mình bỏ quên điện thoại ở nhà Huyền nên quay lại. Cô không ngờ lại chứng kiến cảnh hai người đàn ông cùng giành nhau một người con gái giữa đường như vậy. Có cái gì đó không cam lòng.

"Mình không hiểu, rốt cuộc cô ta là gì mà ngay cả một người như cậu cũng vì cô ta mà trở nên điên dại thế này?"

Một người đàn ông luôn đặt cái lòng tự tôn và kiêu hãnh lên hàng đầu, rốt cuộc thì sao? Vẫn là vì một đứa con gái mà trở nên tệ hại đến mức này.

Dương không trả lời, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước hồi lâu, sau đó đứng dậy xoay người cất bước một cách nặng nề.

Bước chân đột ngột dừng lại, anh không quay về phía sau nhìn Nhung. Anh cất giọng rất nhỏ, dường như là nói với bản thân. Thế nhưng cũng đủ để người phía sau nghe thấy: "Cô ấy...là tuổi thơ, là tuổi trẻ, là tương lai, cô ấy là tất cả. Mất cô ấy đồng nghĩa với việc tất cả mọi thứ tôi đều không có."

Rồi anh chậm rãi bước tiếp về phía trước. Rõ ràng là bầu trời rất đẹp, nhưng vây xung quanh anh lại là một màu đen xám xịt u ám.

Phải chăng từ trước tới nay anh mới chính là người thừa thãi trong mối quan hệ này? Là do anh quá cố chấp, không chịu thừa nhận bản thân mình vốn đã không còn thuộc về thế giới của Huyền nữa. Cô gái ấy, anh đã không có cách nào để giữ được nữa rồi. Cô ấy đã thực sự thay đổi rồi.

Bóng dáng Dương mỗi lúc một nhòe đi trong mắt Nhung. Phía dưới bụng đột nhiên truyền đến một cảm giác đau nhói. Đưa tay xuống ôm bụng, Nhung loạng choạng ngã gục xuống đất. Mặt cô trở nên tái nhợt, lấm tấm mồ hôi. Mọi thứ xung quanh cứ mờ dần, mờ dần rồi chìm hẳn vào bóng tối.

Cảm giác khó chịu lan truyền khắp cơ thể, mùi thuốc sát trùng lập tức xộc vào mũi ngay sau khi Nhung vừa kịp ý thức lại mọi thứ. Khó nhọc mở mắt ra, lờ mờ nhìn xung quanh, không cần đoán cô cũng biết mình đang ở bệnh viện.

Nhung chật vật cử động cơ thể, cố gắng vực người ngồi dậy. Đúng lúc ấy, cánh cửa đột ngột mở ra. Một vị bác sĩ thân hình cao lớn trong chiếc áo blouse trắng bước vào. Thấy Nhung đang cố gắng ngồi dậy, ông vội bước nhanh tới đỡ cô dậy nói: "Cẩn thận một chút!"

Nhung khẽ cúi đầu thay lời cảm ơn, đôi môi khô khốc khó nhọc cất lời: "Xin hỏi, sao cháu lại ở đây?"

Vị bác sĩ kia khẽ nheo mắt nhìn Nhung như đang dò xét, sau đó nói: "Cháu bị ngất trên đường. Cũng may có người đi đường kịp thời đưa tới bệnh viện."

Nhung hơi nhíu đôi mày lại như đang cố nhớ ra gì đó. Đoạn kí trước đó bắt đầu xuất hiện trong suy nghĩ của cô. Nhưng cô vẫn không hiểu rốt cuộc mình bị gì lại ngất đi. Trong lòng có chút hoang mang, cô ngẩng đầu hỏi tiếp: "Cháu bị gì vậy bác sĩ?"

"Cháu bị động thai."

Động thai?

Nhung nhất thời sửng sốt, hai mắt mở to hết cỡ nhìn vị bác sĩ kia không chớp mắt: "Bác...bác nói cháu có thai sao ạ? Có nhầm lẫn gì không ạ?"

"Chuyện này làm sao có thể nhầm lẫn. Cháu có thai được hơn ba tuần rồi."