Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 58: Nỗi sợ hãi




Dường như đã vơi đi cảm giác khó chịu kia, Dương lau người rồi mặc đồ, nhẹ nhàng bước ra ngoài. Anh đứng trước giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngủ ngon lành.

Anh cúi xuống, khẽ đặt lên trán Huyền một nụ hôn, nhẹ tay kéo chiếc gối cạnh đầu giường đặt dưới đất nằm xuống. Vắt tay lên trán, anh suy nghĩ miên man một lúc rồi cũng chìm sâu vào giấc ngủ.

Bịch...

Bị vật gì đó rơi trúng người, Dương giật mình tỉnh giấc. Anh khẽ nhíu mày khi nhìn thấy cả người Huyền đang đè lên người mình. Mà Huyền thì cũng không kém, cả cơ thể lăn từ trên giường xuống đáp thẳng lên người anh không chút thương tiếc. Cô kêu lên một tiếng, lồm cồm bò dậy ngơ ngác: "Sao em lại ở dưới đây?"

"Còn trăng sao cái gì? Một mình một giường còn muốn chiếm luôn cả dưới đất à? Con gái con đứa chả giống ai."

Huyền đưa tay xốc xốc mớ tóc bù xù, cười nham nhở: "Tự nhiên lăn xuống chứ em biết gì đâu. Mà ngủ rồi thì ai biết sẽ thế nào?"

"Mày cố ý phải không?"

Huyền ngạc nhiên: "Cố ý gì ạ?"

"Cố ý mò xuống đây nằm với anh chứ gì? Mày định làm gì? Sàm sỡ anh à?"

"Linh tinh. Em thèm vào mà sàm sỡ anh." Cô phụng phịu, đứng dậy chui tọt vào nhà vệ sinh. Cô biết mình không thể thắng lại cái miệng khủng bố của anh nên tốt nhất là nên tránh xa ra một chút.

Hôm nay cô đi làm lại, dĩ nhiên là Dương đưa cô đến công ty. Ai nấy đều nhìn hai người với ánh mắt khác thường. Giờ giải lao, khi cô vừa bước chân xuống tới phòng nghỉ, một đám nhân viên nữ đã kéo cô vào trong đóng sầm cửa lại, bu xung quanh cô hỏi dồn dập: "Hôm qua làm sao nghỉ vậy?"

Bị kéo bất ngờ khiến Huyền không kịp phản ứng. Cô nuốt khan, tròn mắt nhìn đám người xung quanh đang vây lấy mình: "Dạ, em...hôm qua em bị ốm ạ?"

Một chị nhân viên nhìn cô chằm chằm dò xét: "Đang yên đang lành sao lại bị ốm?"

Mấy chị kia thấy thế cũng giành nhau chen vào: "Làm việc quá sức chứ gì? Cũng phải, sếp nhà mình như thế làm sao cái Huyền nó chịu nổi. Chắc cả đêm bị người ta hành đến đi không nổi luôn rồi."

"Hành...hành gì cơ ạ?" Huyền ngạc nhiên.

Chị kia bĩu môi mỉa mai: "Còn giả bộ cái gì chứ? Đều là chị em với nhau mà, có gì phải ngại. Nói đi, có phải sếp rất tuyệt không?"

"Còn phải hỏi sao? Nhìn là biết rồi."

"Đúng đúng."

Huyền nghe ù ù cạc cạc không hiểu cái gì, ngơ ngác: "Mấy chị nói gì thế? Em không hiểu."

"Thì em với sếp...thì abcxyz ấy. Thấy thế nào?"

"Chắc chắn là rất tuyệt rồi. Lại chả cho em ý một bước lên mây ấy chứ."

Huyền ngu ngơ hồi lâu mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của mấy chị kia. Cô trợn mắt, xua tay vội giải thích: "Ơ, không phải. Các chị hiểu lầm rồi. Em với sếp không có gì cả. Em bị ốm thật mà."

Mấy chị kia không tin, tiếp tục dồn dập hỏi khiến Huyền chợt nghĩ tới cái cảnh tượng mất mặt hôm qua. Tự nhiên cô lại thấy vô cùng xấu hổ.

"Thôi đừng có hỏi nữa, người ta đỏ hết mặt rồi kìa. Người ta lần đầu làm chuyện ấy, các bà cứ như thế em ấy sợ." Một chị lên tiếng, lập tức cả đám người bật cười rộn rã.

Huyền chỉ biết đỏ mặt mà đứng đó. Đúng lúc cô không biết làm thế nào để khoát khỏi đây thì tiếng chuông báo vào giờ vang lên. Như được giải cứu, Huyền vội vã lấy lí do trễ giờ rồi nhanh chóng lẻn khỏi đó chạy thục mạng về phòng làm việc.

Đứng trước cửa, cô cúi người chống tay xuống gối, một tay đưa lên vuốt ngực thở gấp. Mấy cái người kia đầu óc đúng là đen tối hết chỗ nói. Mà cô lại chợt nghĩ, nếu hôm qua cô không bị tới ngày thì có lẽ cô và anh đã...

"Ai xì, nghĩ vớ vẩn cái gì không biết." Cô lắc đầu nguầy nguậy, cố xua đi cái suy nghĩ đen tối kia ra khỏi đầu. Hít một hơi thật mạnh rồi đẩy cửa đi vào.

Dương vẫn đang chăm chú vào đống tài liệu chất đống trên bàn. Dạo này công ty cho ra hạng mục cải tiến mới nên công việc cứ chất chồng không làm không xuể. Bộ dáng làm việc của anh quả thật cũng thu hút chết người. Một tay anh nắm hờ chống bên đầu, tay kia nhẹ nhàng lật tài liệu. Khuôn mặt bình thản không gợn chút lăn tăn chăm chú nhìn vào tập giấy. Chốc chốc, gặp vấn đề gì đó thì lại khẽ nhíu mày.

Nghĩ lại cũng thấy rất buồn cười. Ngày nào còn là mấy đứa học sinh chuyên đi phá làng phá xóm, bây giờ thì giám đốc các kiểu, đúng là thời gian trôi qua nhanh thật. Tự nhiên nghĩ tới đây, cô lại nhớ tới Khánh, rồi bọn thằng Sún, thằng Hô, thằng Bống, thằng Thọt, rồi cả thằng Mập nữa. Lũ bạn bá đạo một thời đã cùng cô kề vai sát cánh. Cũng đã lâu rồi không gặp, chẳng biết bây giờ bọn nó thế nào rồi. Còn Khánh, bị điều vào công tác ở chi nhánh trong miền Nam tới giờ cũng mất dạng không chút tin tức. Có khi nào gặp được em xinh tươi nào đó rồi quên cô rồi luôn không? Hừ, đúng là cái đồ mê gái bỏ bạn.

"Làm gì đứng ngẩn ra đó? Đang nhớ thằng nào?"

Bị giọng nói làm giật mình, Huyền chột dạ lúng túng: "À...không...có nhớ ai đâu."

"Lại đây!"

"Làm gì?"

"Kêu lại thì lại, sao hỏi lắm vậy?"

Mặc dù có chút ức chế, nhưng chẳng hiểu sao chân vẫn cứ không nghe lời mà tự động bước tới gần anh. Còn chưa tới nơi, tay đã bị Dương túm lấy kéo mạnh, cả người nhào về phía trước ngồi lên người anh.

"Oái, anh hâm à?" Cô giật mình hốt hoảng thở ra một hơi, mặt mày cau có khó chịu.

Dương không thèm đáp lại, đưa tay ra sau ấn đầu cô xuống, áp môi mình lên môi cô, tham lam như muốn nuột gọn lấy. Cô hốt hoảng vùng vẫy, đập mạnh hai bên vai anh muốn thoát ra khỏi vòng kìm kẹp kia.

"Anh điên à? Đang ở công ty đấy." Huyền đinh tuột xuống khỏi người anh, nhưng khổ nỗi vòng kìm kẹp của anh chắc quá, cố gắng mãi vẫn không thể thoát khỏi.

"Công ty thì sao?"

"Còn trăng sao gì nữa? Nhỡ ai vào mà trông thấy thì sao?"

"Ai dám vào..."

Cạch...

Lời nói còn chưa kịp thốt hết ra đã bị tiếng mở cửa cắt ngang. Cả hai không hẹn mà cùng ngoảnh mặt ra phía cửa.

"Con...cháu...hai đứa..." Bà Lam vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Dương với Huyền ở trong cùng một phòng, lại đang trong tư thế vô cùng nhạy cảm kia.

Trông thấy người vừa xuất hiện trước cửa, Huyền hốt hoảng đứng phắt dây nép sang một bên. Nhìn thấy bà Lam, nỗi sợ hãi lẫn hoang mang chợt ùa đến như một cơn sóng dữ dội. Cô cứ cúi gằm mặt xuống đất, hai tay không ngừng xoắn vào nhau rịn mồ hôi, miệng run rẩy lắp bắp: "Cháu...cháu...chào bác!"

Ánh mắt bà Lam dừng lại trên người Huyền hồi lâu. Bà khẽ nhíu mày, song có con trai ở đây bà cũng không muốn anh phát hiện ra điều gì. Con trai bà, bà hiểu hơn ai hết. Nếu để anh biết lí do năm đó Huyền chia tay anh chắc chắn anh sẽ không bao giờ chịu từ bỏ Huyền. Bà nở một nụ cười nhìn Huyền nhẹ giọng: "Huyền cũng làm ở đây à?"

"Dạ...vâng...vâng ạ!"

Bà Lam bước vào trong ngồi xuống hàng ghế sát bên tường.

"Mẹ sao lại lên đây?"

"Mẹ lên thăm con Thư, tiện ghé qua xem con thế nào? Lần trước con bị thương mẹ còn chưa thăm được."

"Con không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi."

"Không sao là tốt rồi."

Liếc qua chỗ Huyền, cô vẫn đang đứng cúi gằm mặt xuống đất im lặng. Trong đáy mắt bà có gì đó không được vui nhưng vẫn cố gắng giữ sự tự nhiên nhất có thể: "Bác nói chuyện với thằng Dương một chút, cháu có thể ra ngoài không?"

"Dạ...vậy cháu đi trước."

Dương có vẻ không vui khi thấy thái độ xa lạ của mẹ mình dành cho Huyền. Trước đây mẹ anh vô cùng yêu quý Huyền, xem cô như con mình, còn bênh cô chằm chặp hơn cả con trai. Nhưng sao cái cách bà nhìn Huyền và trong lời nói hiện tại hình như có gì đó không đúng: "Có chuyện gì mẹ nói luôn đi, cô ấy đâu phải người ngoài."

"Mẹ không có ý đó, chỉ là chuyện này..."

Bà Lam còn không biết nên giải thích như thế nào thì Huyền đã vội vã lên tiếng: "Không sao, em cũng có việc phải xuống phòng kế hoạch. Bác với anh nói chuyện đi ạ. Cháu xin phép." Nói rồi Huyền cúi đầu, vội vã bước ra ngoài đóng cửa lại.

Bóng Huyền vừa khuất sau cánh cửa, Dương đã tỏ vẻ không vui, quay sang nhìn bà Lam nói: "Có chuyện gì vậy mẹ?"

"Con với nó từ bao giờ lại thế này?"

Dương ngạc nhiên: "Ý mẹ là sao?"

"Chẳng phải hai đứa đã chia tay mấy năm trước rồi sao?"

"Là hiểu lầm thôi, bọn con quay lại với nhau rồi."

Bà Lam dường như đã đoán trước được việc này khi nhìn thấy cảnh tượng lúc bước vào phòng. Nhưng bà càng nghĩ càng không thể hiểu ra được tại sao con trai bà lại một mực si tình cái con bé ấy đến thế. Không thể để chuyện này tiếp diễn, bằng giá nào bà cũng phải tách hai người họ ra cho bằng được. Cho dù có phải đóng vai ác, bà cũng quyết không để con bà tương lai không có con cháu nối dõi được.

"Chẳng phải là nó đã ngoại tình với thằng cu Khánh trước sao? Hiểu lầm cái gì? Con à, có lần một sẽ có lần hai, con suy nghĩ lại đi."

"Mẹ, chỉ là hiểu lầm thôi. Bọn con giải quyết xong rồi. Con nhất định sẽ không để mất cô ấy lần nữa, vậy nên mẹ không phải lo."

"Nhưng mà..."

"Được rồi, mẹ đừng lo quá vậy. Không lẽ mẹ không tin tưởng con trai mình?"

Bà Lam nhìn Dương chỉ biết thở dài. Anh xưa nay cứng đầu, một khi đã quyết thì trời có đánh xuống cũng sẽ không thay đổi. Thôi vậy, bà sẽ nghĩ cách khác.

"Thôi được rồi, vậy mẹ không nhắc nữa. Cũng không còn sớm nữa, mẹ về đây. Nhớ giữ gìn sức khỏe. Mẹ có mang cho con ít đồ gửi ở dưới quầy tiếp tân. Ra về ghé qua đó lấy."

"Vâng, mẹ về cẩn thận."

Bà Lam đứng dậy bước ra khỏi phòng. Vừa đi, bà vừa suy nghĩ miên man. Trước hết cứ phải tách xa bọn nó ra trước đã. Càng để gần nhau càng khó giải quyết. Nghĩ vậy, vừa bước vào thang máy, bà không ấn nút xuống sảnh mà đi thẳng lên lầu trên. Đứng trước một cánh cửa lớn, bà đưa tay gõ nhẹ.

"Vào đi!"

"Anh hai!"

Ông Hùng đang duỵêt hợp đồng, nhìn thấy có người đi vào liền ngẩng đầu lên nhìn: "Lam đấy à? Qua kia ngồi đi."

Bà Lam khẽ gật đầu, vòng sang bên cạnh ngồi xuống sofa. Ông Hùng tháo cặp kính đặt trên bàn, xoa xoa mi mắt một chút rồi cũng đứng dậy bước tới ngồi xuống đối diện bà Lam: "Em tới đây thăm thằng Dương à?"

"Vâng. Tiện qua xem anh thế nào. Mà lão Hưng nhà em sao dạo này không thấy gọi về."

"Giời ơi, chắc làn bận quá thôi. Chi nhánh bên đấy vừa mở rộng quy mô nên công việc chắc nhiều. Cái thằng ngốc ấy à, trước nay không lăng nhăng gái gú gì đâu nên em yên tâm." Ông Hùng cười ha hả, ngả lưng ra sau ghế thư giãn.

"Em nào có ý đó. À, mà anh có biết cái con bé làm chung phòng với thằng Dương nhà em không?"

Ông Hùng khẽ nhíu mày cố nhớ lại gì đó. Một lát ông liền "à" lên một tiếng trả lời: "Cái con bé Thảo Huyền gì đấy à? Anh có nghe, dạo trước còn lùm xùm cả công ty. Mà sao thế? Con bé ấy là cháu dâu tương lai nhà mình mà."

Bà Lam có chút ngạc nhiên: "Anh gặp nó rồi sao?"

"Không, nhưng là người thằng Dương nó thương mà. Anh thấy nó nghiêm túc đấy."

"Không được, hai đứa nó không thể đến với nhau được."

Ông Hùng hơi khó hiểu, nheo đôi mắt đã xuất hiện những đường nhăn nơi khóe mắt nhìn bà Lam: "Sao thế? Em không thích nó à?"

Bà Lam nhất thời không biết giải thích thế nào cho ông Hùng hiểu. Vốn dĩ xưa nay bà đâu có ghét Huyền, chỉ là bất đắc dĩ. Tuy cảm thấy có lỗi những bà cũng hết cách. Con trai bà, bà không thể để nó khổ được. Bà thở dài: "Không phải em ghét nó, mà...tóm lại là hai đứa nó không được."

"Chuyện của bọn trẻ mình đừng có cố gắng mà xen vào. Căng quá đứt dây đàn em ạ. Chúng lớn cả rồi, hạnh phúc là do chúng lựa chọn, chúng có thế nào cũng phải chấp nhận thôi. Mình càng ngăn cản nó càng không chịu từ bỏ."

Bà Lam lại thở dài một cách rầu rĩ. Không phải ông Hùng nói không có lí, nhưng nếu không xen vào thì hai đứa nó kiểu gì cũng không thể dứt. Bà phải ngăn cản trước khi quá muộn.

"Anh...cho con bé ấy nghỉ việc đi."

Ông Hùng quả quyết: "Không được. Đâu có lí do gì để đuổi việc. Phải công tư phân minh chứ, làm thế sau này còn ai muốn trung thành lâu dài với mình nữa."

"Vậy có cách nào tách bọn nó ra không? Anh giúp em đi, sau này em sẽ giải thích lí do, bây giờ thì không được."

Ông Hùng trầm tư một lúc lâu. Đứa em dâu này xưa nay là người như thế nào ông cũng đã rõ. Ông không hiểu tại sao bà ấy lại muốn chia cắt tình yêu của con trai mình, hẳn là phải có lí do gì đó khó nói. Ông khẽ chép miệng: "Thôi được rồi, để anh suy nghĩ."

"Vâng, anh cố gắng giúp em. Không còn sớm nữa, em về đây."

"Ừ, vậy em đi cẩn thận."

Bà Lam khẽ gật đầu rồi cầm túi xách đứng dậy đi ra khỏi phòng hướng về phía thang máy. Chuyện này có lẽ không nên hấp tấp, phải từ từ nghĩ cách.

Kể từ lúc rời khỏi phòng làm việc Huyền cứ như người mất hồn. Cô biết việc này sớm muộn gì cũng sẽ tới, nhưng không nghĩ nó lại nhanh đến vậy. Cô còn muốn có thêm thời gian nữa để bên cạnh anh lâu hơn. Nhưng nghĩ lại, quả thật là làm như vậy rất ích kỉ. Biết trước đã không thể mang lại cho anh một tương lai tốt đẹp vậy mà vẫn để anh hi vọng. Lẽ ra cô nên cứng rắn mà từ chối anh ngay từ đầu. Thế nhưng trái tim cô nó không cho cô cái quyền từ chối.

Lúc trông thấy bà Lam, cô như mới bừng tỉnh khỏi cõi mộng mà cô vẫn ảo tưởng lâu nay. Cô đang làm cái gì thế này? Cô phải làm thế nào cho đúng? Bây giờ thực sự không thể ở cạnh anh được nữa. Cô với anh không thể ở bên nhau được, cô không thể... Cô lại phạm sai lầm nữa sao?

"Làm gì ngồi thừ người ra đó? Nhớ tao à?"

Bị cái chạm vai làm cho giật mình, Huyền ngẩng đầu lên nhìn. Cô há hốc miệng ngạc nhiên khi thấy người vừa xuất hiện trước mặt mình: "Ơ, Khánh? Là mày thật à?"

"Không lẽ ma?"

"Thằng hâm này, về khi nào thế? Sao không báo trước. Mà mày đi mất hút không chút tin tức thế?"

Khánh khẽ nhíu mày, cốc cho cô một cái lên đầu: "Còn hỏi sao? Tại bên đó bận quá không có nhiều thời gian. Lúc gọi được thì tắt máy, xong cũng chặn số tao luôn, tao gọi có được đâu mà mất tăm với chả mất tích?"

Huyền ngạc nhiên: "Chặn số sao?" Nhìn vào mắt Khánh, cô không nghĩ Khánh nói dối nên nghi hoặc rút điện thoại ra kiểm tra. Cô kinh ngạc, tròn mắt nhìn thấy số Khánh bị nằm trong danh sách đen: "Cái này...sao lại thế?" Huyền có chút khó hiểu mới nhăn mặt suy nghĩ. Không lẽ...là anh làm?

"Thôi bỏ đi. Lâu không gặp, ra ngoài vi vu tí đi. Dạo này nhiều việc nên hơi căng thẳng. Tao cũng không ở đây được lâu lại phải vào trong đấy rồi." Nói rồi Khánh túm lấy cổ tay Huyền lôi ra khỏi phòng giải lao.

"Ơ này, thằng hâm, đang trong giờ làm việc mà đi đâu?"

"Không sao hết, thất nghiệp tao nuôi." Cứ thế, Khánh không để Huyền từ chối mà lôi xuống nhà xe, mở cửa ấn cả người cô vào trong rồi vòng sang bên cạnh, lên xe nhấn ga phóng đi.

"Ầy, ngon quá. Lâu lắm rồi mới tới đây." Huyền tròn mắt, miệng xuýt xoa ngồi trước một tô mì hải sản đặc biệt đầy ụ, nghi ngút khói đang dậy mùi thơm phức xộc thẳng vào mũi cô.

"Ngon thì ăn đi." Khánh nhìn Huyền có chút buồn cười. Cậu với đũa trong hộp đưa cho cô. Cầm đôi đũa trong tay, cô bắt đầu ngấu nghiến một cách ngon lành.

Đúng là ngon thật, nhưng hình như vẫn thiếu thiếu vị gì thì phải? Bình thường ăn mì anh nấu quen rồi nên ăn chỗ khác, tuy ngon nhưng vẫn không thể so với đồ anh nấu được. Tự nhiên nhớ tới anh, Huyền khựng đũa mì đang chuẩn bị đưa lên miệng, khuôn mặt bần thần.

"Sao thế?"

Không thấy cô trả lời, Khánh nghi hoặc nhìn cô chăm chú. Dường như phát hiện ra sự khác thường trong ánh mắt Huyền, cậu khẽ chạm vào vai cô: "Này, bị làm sao?"

"Hả? À ờ...không sao. Ăn đi, đang ngon mà." Huyền lúng túng, song lại cúi xuống ăn tiếp. Nhưng cô lại chẳng còn cảm nhận được mùi vị gì nữa mà chỉ ăn cho có lệ. Cứ thế, chẳng mấy chốc tô mì đã cạn sạch.

Ăn xong, Khánh chở cô đi vòng vòng, tới những quán cóc ven đường mà trước đây hai người thường hay tới. Xế chiều thì dừng lại ở bờ hồ gần công viên trong thành phố. Cái nắng nhàn nhạt dịu nhẹ của buổi chiều chiếu lên mặt hồ, phản xạ một màu vàng lóng lánh khiến mặt nước trông lung linh huyền ảo một cách kì lạ.

Hít một hơi thật sâu như để cảm nhận hết sự tinh hoa của thiên nhiên ban tặng, Huyền cảm giác tâm trạng cũng đã khá hơn một chút, nỗi lo sợ dường như đã tạm vơi bớt đi.

"Đúng là rất đẹp. Thiên nhiên lúc nào cũng đẹp, chỉ tiếc là những con người nhỏ bé như chúng ta lại không có nhiều cơ hội để nhìn ngắm. "

" Sao tự nhiên lại sến súa vậy?"

"Kệ tao. Hừ!" Huyền cau mày nhăn nhó, quay sang lườm Khánh một cái cháy mặt.

"Rồi rồi, đại ca em lạy chị. Đừng nhìn em bằng ánh mắt sát thủ đó. Về thôi, tối nay chúng ta có hẹn."

Huyền ngạc nhiên: "Có hẹn? Hẹn gì cơ?"

"Cứ đi rồi biết."

"Nhưng mà..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời Huyền định nói. Cô giật mình thò tay lấy điện thoại ra xem. Nhìn thấy cái tên trên màn hình, cô hơi do dự, nửa muốn nghe, nửa không muốn nghe, mắt cứ nhìn mãi vào màn hình không chớp.

"Sao không nghe?"

"Tao..."