Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 50: Sở thích biến thái




Khoé miệng Huyền khẽ co giật liên hồi, cơ thể cứng đờ, tay vô thức bấu chặt vào thành cửa. Đôi mắt đen long lanh mở to hết cỡ nhìn chằm chằm vào người vừa mới bước ra từ bên trong.

Dương vừa tắm xong, trên người chỉ mặc độc một cái quần tà lỏn màu trắng ngắn tới nửa đùi để lộ cặp chân thon dài rắn chắc. Tóc anh còn ướt, một vài giọt nước vẫn đang vương vấn trên mái tóc lù xù vì mới gội kia, dường như chúng cũng đang lưu luyến không muốn rời khỏi tóc anh. Theo nhịp chân chậm rãi của anh, mấy giọt nước trên tóc cứ rung rinh, sau đó rớt xuống vai, chảy dọc xuống bờ ngực rắn chắc vạm vỡ, lăn dần xuống dưới bụng, chạm tới cái cạp quần kia rồi mất hút.

Huyền cảm thấy cơ thể mình dường như vừa bị mất đi cái gì đó, nhưng tạm thời lúc này đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng nên vẫn chưa nghĩ ra, chỉ biết đứng đờ ra đó nhìn Dương từ từ tiến lại gần. Cho đến khi cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh ngày một đến gần cô mới ý thức được là mình vừa bị tụt mất một ít máu.

Tay chân run lẩy bẩy, cô muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này ngay lập tức. Thế nhưng, chân cô như đang bị đóng xi măng không thể nhấc lên nổi.

Bởi vì thiết kế của nhà tắm khá đặc biệt, ngoài chỗ lúc nãy cô ngồi giặt áo ra, sâu bên trong vẫn còn có hai phòng nữa. Một là nhà tắm phụ, một là nhà vệ sinh. Huyền đang cảm thấy hoang mang, rõ ràng từ nãy tới giờ cô ngồi ở đây giặt áo đâu có thấy anh đi vào trong, vậy sao bây giờ anh ấy lại từ trong đó đi ra? Còn nữa, tại sao anh ấy tắm mà không phát ra tiếng nước chảy? Không lẽ anh ấy biết độn thổ? Biết tàng hình? Hay anh ấy là...ma?

"Á á á á á á!" Sau tiếng hét muốn xuyên thủng hệ mặt trời kia, theo phản xạ, Huyền giơ chân đạp thẳng vào người trước mặt một cách không thương tiếc. Bị tấn công bất ngờ, Dương không tránh kịp nên ngã ngửa ra phía sau. Anh loạng choạng với tay ra như muốn níu lấy gì đó, ai ngờ lại túm ngay vạt áo của Huyền. Thế là cô cũng bị anh kéo theo, cả hai ngã nhào xuống đất.

Tấm lưng to lớn của Dương tiếp đất một cách miễn cưỡng, kêu "bịch" một tiếng rõ rệt. Bên trên thì bị một cơ thể khác ngã đè lên.

Bất ngờ vì bị người kia túm vạt áo, Huyền cũng loạng choạng nhắm tịt mắt ngã nhào xuống, cơ thể nằm đè lên người của Dương, mặt đập cái bụp một phát vào ngực anh. Cô đau đớn, xuýt xoa cái mũi đáng thương của mình.

Cảm nhận được bên dưới người mình có gì đó mềm mềm ấm ấm cô mới giật mình mở mắt. Phát hiện mình đang nằm đè lên người anh, cô hốt hoảng nhích người tuột sang một bên. Mặt đỏ bừng, nóng ran, tim thì đang đập mạnh tới nỗi cô còn nghe được cả tiếng thình thịch bên trong lồng ngực. Lắp ba lắp bắp nặn ra được mấy chữ xin lỗi, Huyền vội vã đứng dậy định chuồn đi. Vừa mới nhổm người ngồi dậy đã bị bàn tay ai đó túm lấy sau áo kéo lại. Một lần nữa cô lại nằm ngã ra sàn.

"Hành hung người xong định bỏ trốn sao?"

Bị giọng nói pha chút tức giận của anh làm cho sợ hãi, cô chột dạ, mặt lấm tấm mồ hôi. Bây giờ mới nhớ ra là mình vừa đạp Dương ngã xuống đất. Cô lồm cồm bò dậy, nhìn Dương với vẻ ăn năn: "Sếp...sếp..có sao không?"

"Cô nghĩ có sao không? Cô định giết tôi sao? Mau, gọi bác sĩ tới đây cho tôi."

"Bác sĩ sao? Có nghiêm trọng vậy không? Chỉ ngã có chút xíu thôi mà."

"Tôi không đứng dậy được nữa."

Huyền khẽ nhíu mày nghi hoặc nhìn Dương. Anh đang nằm im dưới sàn không nhúc nhích. Có kinh khủng đến vậy không? Hay bị gẫy xương gì đó rồi? Hình như anh bị đau thật, vì cô nhìn thấy khuôn mặt anh đang nhăn lại. Tầm mắt tia xuống phía dưới, tự nhiên cô lại đỏ mặt, hai má nóng bừng, quên mất việc Dương vừa nói.

"Còn ngây ra đó à? Mau đi."

Bị Dương quát, Huyền luống cuống không biết làm gì. Mãi một lúc sau, anh kêu cô đi lấy điện thoại cho anh cô mới lồm cồm đứng dậy chạy ra phòng khách mang điện thoại vào. Cô khúm núm đứng nép vào một góc không dám nhìn anh. Không phải vì cô sợ anh, mà vì sợ mình không kiềm chế được mà cạn sạch máu rồi bỏ mạng ở đây.

Một lúc lâu sau thì bác sĩ tới. Huyền giúp vị bác sĩ kia dìu Dương dậy đi vào phòng. Cô đứng bên ngoài thấp thỏm đi đi lại lại không yên. Trông mặt vị bác sĩ kia lúc nãy có vẻ nghiêm trọng lắm cho nên cô có cảm giác hơi lo lắng. Không biết là anh có bị gì không nữa.

Cạch...

Tiếng mở cửa vang lên phá tan bầu không khí ngột ngạt căng thẳng bên ngoài. Nhìn thấy vị bác sĩ đi ra, Huyền lập tức chạy lại bên cạnh vội vã hỏi dồn dập: "Anh ấy có sao không ạ? Có bị gì nghiêm trọng không? Có bị gãy xương hay bị liệt gì không? Có..." Cảm thấy mình có vẻ nói hơi nhiều, Huyền lập tức dừng lại, ái ngại nhìn vị bác sĩ kia đang nhìn mình. Đôi mắt ẩn sau cặp kính khẽ nhíu lại, lộ rõ mấy nếp nhăn nơi khóe mắt vì tuổi tác.

"Bác sĩ, anh ấy..."

"Xương cột sống bị tổn thương nhẹ. Tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng phải chú ý đề phòng, tránh để tình trạng tệ hơn."

Nghe bác sĩ nói vậy, Huyền như trút bớt được phần nào lo lắng. Tuy vậy, cô vẫn có phần không được yên tâm cho lắm.

"Vậy bây giờ nên làm thế nào ạ?"

Vị bác sĩ kia trầm ngâm một chút, khuôn mặt hơi giãn ra, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: "Thời gian này đừng để cậu ấy vận động mạnh. Có thể thì nên ở nhà nghỉ ngơi để tránh bị ảnh hưởng. Theo tôi nghĩ, tốt nhất cần ở nhà tịnh dưỡng ít hôm đi. Đợi mấy khớp xương phục hồi bình thường lại rồi hãy đi làm. Nếu không cẩn thận có thể bị lệch đốt xương hoặc nứt. Tới lúc đó e là rất nguy hiểm."

"Có nặng như vậy không ạ?" Huyền nghe tới đây, trong lòng lại cảm thấy lo sợ. Cái gì mà lệch xương nứt xương? Có nhầm lẫn gì không?

"Tôi chỉ nói là đề phong thôi. Nếu không cẩn thận mới bị như vậy."

Huyền nghe vậy thì hiểu ra, gục gặc cái đầu rồi cúi xuống suy tư một chút. Cô cắn môi vẻ ăn năn, quả thật lần này cô đã hại anh rồi. Giá như lúc đó cô kiềm chế một chút thì đã không có chuyện gì xảy ra. Bây giờ thì hay rồi, hại anh bị hư xương sống luôn.

"Cô chú ý chăm sóc bệnh nhân đi. Thuốc tôi đã kê sẵn để trong phòng cậu ấy. Tôi xin phép đi trước." Vị bác sĩ kia họ nhẹ vài tiếng, cúi đầu chào rồi đi ra cửa. Huyền cũng dạ dạ vâng vâng, đi theo tiễn bác sĩ ra khỏi nhà. 

Đợi vị bác sĩ kia rời đi hẳn cô mới lủi thủi đi vào trong. Dù rất muốn đi vào phòng anh xem tình hình anh thế nào rồi, nhưng cô lại có chút sợ sệt. Vì vậy, cô bước tới cạnh cửa đứng nép sang một bên lén lút nhìn vào bên trong.

"Vào đây!" Giọng bên trong quát vọng ra làm giật mình, Huyền cắn môi, gãi gãi đầu rời khỏi chỗ nấp, lủi thủi đi vào bên trong.

Dương vẫn đang cởi trần ngồi tựa lưng vào thành giường. Ánh đèn nhàn nhạt bên trong chiếu lên người anh khiến bóng dáng anh trở nên vô cùng mờ ảo.

Huyền khẽ nuốt nước bọt, quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn anh. Đáng chết thật, cô luôn tự tin trước nay mình không phải là người mê trai, ấy vậy mà trước mặt cái gã kia cô lại không thể tự kìm chế được bản thân mình. Đôi mắt khẽ chớp chớp, cô nhẹ lắc đầu để cố xua tan đi mấy cái ý nghĩ đen tối vớ vẩn đang lởn vởn trong đầu.

"Còn đứng đó làm gì? Lấy cho tôi ly nước."

Huyền gật gật đầu, đi tới rót ly nước rồi tiến lại chỗ Dương. Khoảng cách càng kéo gần, cô càng cảm nhận được nhịp tim mình càng lúc càng đập nhanh hơn. Hai tay khẽ run run đưa ly nước cho Dương, mặt ngoảnh đi chỗ khác không dám nhìn anh.

"Tôi không làm gì cô đâu nên không phải sợ đến vậy!"

"À, vâng. Thì tôi đâu có nghĩ sếp làm gì tôi." Huyền vẫn giữ nguyên tư thế khúm núm như cũ, mắt vẫn nhìn sang hướng khác.

"Nhưng hình như cô đang nghĩ muốn làm gì tôi thì phải?"

"Sếp nói gì tôi không hiểu?"

"Không hiểu thì tự nhìn đi."

Huyền khẽ nhíu mày nghi hoặc, chuyển tầm mắt về phía của Dương. Bởi vì cô không nhìn mà cứ thế đưa ly nước cho anh nên bây giờ mới phát hiện hai tay cầm ly nước đang để ngay gần chỗ không nên để. Mặt bỗng nhiên đỏ bừng, tay cũng vì thế mà hốt hoảnh rụt lại, thả rơi ly nước tự do xuống khiến ly nước đổ ra ướt hết một mảng quần của Dương.

"Oái, xin lỗi sếp... Tôi...tôi không cố ý!" Lại phát hiện ra mình vừa làm thêm một việc ngu ngốc, cô vừa hốt hoảng vừa thầm than khổ sở trong lòng. Khi nào cô mới được rời khỏi cái nơi quái quỷ này đây. Cô muốn ra khỏi chỗ này lắm rồi.

"Có phải cô cố ý không? Định làm ướt quần tôi để bắt tôi lột quần ra à?"

"...." Huyền nuốt nước bọt. Tình huống này là thế nào đây? Cô cứ đứng chết trân tại chỗ, mắt mở to nhìn khuôn mặt đang khẽ nhíu lại của Dương.

"Còn đứng đó làm gì? Muốn ở đó nhìn tôi thay quần sao?"

" Tôi...." Mấy lời tiếp theo Huyền không thể thốt ra được nữa. Mặt cô lúc này đã biến thành hai quả cà chua rồi. Cô bối rối, vội vã xoay người chạy tọt ra khỏi phòng thở hổn hển. Cũng không biết người kia vừa bật cười một cách gian xảo.

Huyền co người ngồi trên ghế. Nóng quá, cô đang cảm thấy cơ thể nóng vô cùng. Đôi môi chúm chím khẽ chu lên thở phù phù, hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, chốc chốc lại phẩy phẩy như để xua bớt đi cái cảm giác hừng hực trong người. Ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống khiến cô càng cảm thấy nóng nực hơn.

Cảm giác bên cạnh có người vừa ngồi xuống, Huyền khẽ nhíu mày quay sang. Nhìn thấy Dương, cô hốt hoảng nhổm người nhích ra một đoạn xa, tay vô thức bấu lấy mép ghế. Anh lại không mặc áo, anh lại bán khỏa thân, anh lại gián tiếp hút máu của cô thêm một lần nữa.

"Cô làm cái gì vậy? Bộ có tật giật mình sao? Hay vừa nhìn trộm tôi thay quần?"

"Điên à? Tôi thèm nhìn trộm sếp thay quần sao?" Cảm thấy bị vu oan, cô liền chu môi lên cãi.

Dương thấy phản ứng của cô lại có chút buồn cười, nhưng anh vẫn giả bộ như không có chuyện gì. Khuôn mặt phiếm hồng đang phồng má lên vì tức giận khiến anh lại nổi hứng muốn chọc ghẹo: "À, hóa ra là thèm nhìn trộm tôi thay quần. Sở thích của cô biến thái thật đấy!"

"Đã bảo không thèm rồi, tai sếp có vấn đề sao? Sếp mới biến thái ấy!"

"Thì cô vừa mới nói thèm nhìn trộm tôi thay quần đấy thôi."

Huyền cảm thấy tức tối nghiến răng ken két, hai tay nắm chặt, hận không thể bay tới mà bóp chết cái người ngồi bên cạnh đang trưng cái bản mặt bỡn cợt đáng ghét ấy ra.

"Tôi không nói với sếp nữa. Tôi về đây." Đúng, cô phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Nếu không cô sẽ chết ở đây vì lên tăng xông, hoặc là máu trong cơ thể cứ tụt dần tụt mòn rồi cướp đi mạng sống của cô lúc nào không hay.

"Đứng lại đó. Tôi đã cho phép cô đi chưa?"

Huyền giả bộ như không nghe thấy, vẫn cắm đầu xoay người định rời đi. Thấy vậy, Dương liền nhoài người sang túm lấy cổ tay cô lôi lại phía sau. Huyền không xoay lại, cố vùng tay ra khỏi tay anh.

"A!"

Anh khẽ rên lên một tiếng, buông tay khỏi tay Huyền. Cô thấy vậy định nhân cơ hội chuồn đi nhưng lại cảm thấy có gì đó không ổn vội xoay người lại nhìn, chỉ thấy Dương đang ngồi trên ghế, khuôn mặt nhăn lại có lẽ là vì đau đớn.

"Sếp có sao không?"

"Hình như xương sống có vấn đề rồi!"

Nghe vậy, Huyền mới nhớ lại mấy lời bác sĩ đã nói. Chắc anh ấy vừa động người mạnh nên ảnh hưởng. Mặc dù chân muốn chạy đi, nhưng lòng lại không nỡ để mặc anh một mình lúc này. Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Dương cô lại cảm thấy có chút xót xa lẫn ăn năn: "Bác sĩ dặn sếp không được cử động mạnh, nếu không sẽ bị nứt xương lệch xương gì đấy!"

"Cô còn nói sao? Ai kêu cô không chịu nghe lời?"

"Tại sếp chứ đâu phải tại tôi."

"Còn cãi à?"

Cảm thấy ấm ức nhưng không thể nói lại. Cô đứng nép sang một bên cúi đầu xuống, mặt bắt đầu thay đổi biểu cảm liên tục. Đã đau rồi còn mạnh miệng quát người khác được. Đúng là cái đồ...

"Ngồi xuống đó đi, tôi có chuyện muốn nói."

Mặc dù trong lòng còn đang ấm ức nhưng Huyền cũng bước tới ngồi xuống một cách miễn cưỡng. Trông bộ dáng cô lúc này hệt như đứa trẻ con đang giận dỗi, mặt phụng phịu nhăn nhó, mắt cứ như muốn gườm gườm cái người trước mặt nhưng lại không dám.

"Có chuyện gì? Sếp nói nhanh đi tôi còn phải về."

"Lúc nãy nghe bác sĩ nói gì chưa?"

"Nghe rồi. Sao sếp lại hỏi thế?" Đột nhiên Dương hỏi vậy làm cho Huyền không khỏi nghi hoặc. Sao lại hỏi cô như vậy? Không lẽ định bắt cô bồi thường sao? Đây chỉ là tai nạn thôi mà, cô cũng đâu có cố ý. Hơn nữa cũng một phần là tại anh mà, ai kêu anh cứ giả thần giả quỷ làm gì cơ chứ?

"Còn hỏi sao? Tôi bây giờ bị cô hại không thể vận động được. Mấy ngày tới tôi sẽ xin nghỉ phép ở nhà dưỡng thương."

"À vâng. Đúng rồi, sếp nên nghỉ ngơi đi cho khỏe rồi hãy đi làm. Vậy tôi đi về đây." Huyền thản nhiên gật đầu ra vẻ đồng tình, sau đó đứng dậy định đi thì lại bị giọng anh làm cho cô khựng bước chân lại.

"Tôi còn chưa nói hết, cô định đi đâu?"

Anh lại muốn cái gì nữa đây? Cô thầm than khổ sở, bất đắc dĩ thở hắt ra một hơi, xoay người lại ngồi xuống chỗ cũ.

"Tôi bây giờ không thể làm được nhiều việc nữa."

"Thì sếp cứ ở nhà nghỉ ngơi. Còn việc gì nữa sao?"

"Nghĩa là bao gồm việc nhà cũng không thể làm."

"Vậy thì sao?"

Dương hơi nhíu mày, khoanh tay ngả người tựa ra sau lưng ghế chăm chú nhìn Huyền một lúc. Cái con nhóc này, không hiểu hay cố tình không hiểu đây?

"Còn trăng sao gì nữa? Bắt đầu từ ngày mai, sau khi tan làm cô phải tới đây làm việc nhà cho tôi có nghe chưa?"

"Tôi sao?" Huyền trợn mắt, há hốc miệng ngơ ngác, ngón tay còn đưa ra chỉ vào người mình ngạc nhiên. Anh ấy nói cái gì thế? Bắt cô tới làm việc nhà sao?

"Cô là thủ phạm gây ra chuyện này, không cô thì còn ai vào đây?"

"Nhưng tôi đâu có cố ý. Với lại ai kêu sếp hù dọa tôi làm gì?"

"Tôi hù dọa cô cái gì? Tôi tắm xong đi ra, cô tự nhiên nhìn thấy tôi liền giơ chân đạp tôi ngã gãy xương. Cô nói tôi hù dọa cô lúc nào?"

"Nhưng..."

"Vậy để tôi hỏi mấy người trong công ty xem như thế là lỗi của ai. Để xem cô..."

"Không được!"