Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 81: Ta là nữ nhân của người ấy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đôi tay lạnh lẽo chạm vào mặt vào miệng Ra On khiến nàng cứng người lại. Người có thù với điện hạ chắc không phải ẩn nấp đến tận trong cung rồi chứ?

"Suỵt."

Nam nhân đằng sau lưng ra hiệu yên lặng. Lúc này cả người nàng nổi hết da gà lên.

Chồm qua bả vai run rẩy của Ra On, nam nhân nọ cúi đầu xuống, sau đó kề sát bên tai Ra On thì thầm: "Sao lại căng thẳng như thế?"

Ra On mở to mắt. Giọng nói này...

"Điện hạ Hoa Thảo?" Nàng xoay người lại.

Dưới ánh trăng mờ mờ, nàng nhìn thấy gương mặt của Lee Young.

"Làm ta sợ hết hồn."

Lee Young thả tay ra khỏi miệng nàng, Ra On lập tức thở phào một hơi. Đôi vai căng cứng của nàng cũng được thả lỏng, mắt nàng chớp chớp hồng hồng. Tuy chỉ trong thời gian rất ngắn, nhưng nàng thật sự đã bị dọa sợ, lúc này bắt đầu cảm thấy oan ức.

"Chàng đến thì cứ nói là chàng đến, sao lại đột nhiên xuất hiện không tiếng động thế? Có biết ta sợ đến mức nào không?"

"..."

Nghe thấy Ra On cằn nhằn, Lee Young nhướng máy, không trả lời.

"Vì sao lại làm thế? Có chuyện gì sao?"

"..."

"Chẳng phải chàng về Đông Cung Điện rồi sao? Nhưng hôm nay chàng có chuyện gì thế?"

Nhìn thấy Lee Young mãi không nói chuyện như thế, Ra On lo lắng hỏi. Chẳng lẽ tay bị thương lúc nãy rất đau sao? Sao cứ im lặng không nói gì thế này.

"Điện hạ, điện hạ Hoa Thảo, rất đau sao? Đau đến không nói chuyện được luôn à?"

Ra On đưa tay lên chạm vào mặt Lee Young mà hỏi. Lúc này, gương mặt cứng ngắc của hắn mới xuất hiện nét dịu dàng.

"Là đang lo lắng cho ta sao?"

"Đương nhiên là lo cho chàng rồi."

"Vậy mà từ lúc tên kia từ Han Yang trở về thì đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn ta một cái?"

"Có quay đầu nhìn mà, vì để nhìn mặt điện hạ mà nhìn lén mấy lần luôn đấy."

"Hai lần."

"Sao?"

"Nàng nhìn ta chính diện chỉ có hai lần thôi, mà hình như có một lần còn bị Han Yul che mất nữa kìa." Vẻ mặt cực kì oán hận.

"Chàng đếm từng lần sao?"

Điện hạ Hoa Thảo, hình như chàng hơi chấp nhặt rồi đấy.

"Nhìn như vậy chẳng phải là đương nhiên sao?"

"Đương nhiên?"

"Nàng không cảm thấy đương nhiên mới là lạ đấy."

Nghe Lee Young lầm bầm như thế, Ra On buồn cười.

"Là cố tình không nhìn đấy, chỉ dám nhìn lén thôi. Vì nếu nhìn thẳng vào gương mặt của điện hạ Hoa Thảo, ta sợ tim của ta chịu không nổi."

"Lưỡi nàng có bôi mật à?"

"Chàng thích nghe không?"

"Hành động và lời nói của nàng không giống nhau, ta cũng chỉ có thể nghe."

"Ta phải làm sao chàng mới tin lời ta nói đây?"

Ra On nắm chặt tay Lee Young, mỉm cười ngọt ngào.

Trong thoáng chốc, trái tim của Lee Young giống như bị một mũi tên bắn xuyên qua, khiến hắn cứng cả người. Chẳng qua chỉ là một nụ cười nho nhỏ, vậy mà lại khiến hắn xao động như một thiếu niên khờ dại. Bực bội vì trái tim ngu ngốc của mình, Lee Young mở miệng nói.

"Đừng có cười như thế."

"Không được, cho dù ta không muốn cười đi nữa thì lúc nhìn thấy điện hạ cũng sẽ không nhịn được mà cười." Trên mặt Ra On xuất hiện một nụ cười còn đẹp hơn vừa rồi: "Vậy nên chàng rộng lượng cho ta cười đi."

"Cho dù cười như thế cũng vô dụng."

"Chàng đừng giận, như vậy không tốt cho vết thương đâu."

Dứt lời, Ra On đã nhón chân lên, dùng cánh môi đỏ thắm của mình hôn nhẹ lên môi Lee Young, thành trì kiên cố trong tim mà hắn vừa mới miễn cưỡng dựng lên vì một nụ hôn này mà ầm ầm sụp đổ.

"Nàng dám..." Vừa nói hắn vừa nhẹ nhàng kéo Ra On vào lòng.

"Sao chàng không ở trong Đông Cung Điện? Phải băng bó chữa trị vết thương mới đúng chứ."

"Băng bó xong cả rồi, cũng đã giống như nàng nói, ngồi ngốc ở Đông Cung Điện một lúc. Sau đó cũng không biết thế nào lại chạy đến đây."

Chân cứ không tự chủ được mà đi đến nơi này. Cho dù chỉ mới tách nhau có một lúc thôi, nhưng vẫn không nhịn được mà nhung nhớ.

"Ta bị bệnh rồi, rõ ràng là bệnh nan y."

"Bị bệnh? Bị bệnh gì?"

"Bệnh tương tư Hong Ra On. Bóng hình của nàng chiếm trọn đầu óc ta, chẳng nghĩ được gì nữa."

"Bệnh đó thì không cách nào chữa được đâu."

"Nàng... không sao à?"

"Sao cơ?"

"Nàng không sao ư? Nàng không có đột nhiên rất nhớ ta, nhớ đến phát điên lên được, nhớ ta muốn chết đi được sao?"

"..."

Đừng nói những lời như thế, đừng thể hiện vẻ mặt như vậy, sẽ bị người ta nghe thấy đấy. Là những lời khiến người ta cảm động, cũng khiến người ta đỏ mặt ngượng ngùng, Ra On khẽ run rẩy.

Lee Young đến gần cần cổ trắng ngần của Ra On, hít vào một hơi.

"Bất công quá."

"Sao cơ?"

"Ta vì nàng mà rối loạn tâm can, vì sao nàng lại chẳng sao cả? Dùng gương mặt bình tĩnh thế này đi nấu cháo gà cho nam nhân khác, thật sự rất bất công, không phải sao?"

Ra On ngẩng đầu hỏi: "Nhưng mà, điện hạ Hoa Thảo, làm sao chàng biết ta sắp nấu cháo gà?"

Nghe thấy câu hỏi của Ra On, Lee Young im lặng. Tuyệt đối không thể nói rằng bản thân đã ở bên ngoài Tư Thiện Đường nhìn trộm nghe lén được.

Tuy nhiên, chính sự im lặng của hắn lại là một kiểu trả lời cho Ra On. Trong đầu Ra On đột nhiên lóe lên một hình ảnh, chính là lúc Byung Yeon ôm nàng từ đằng sau.

"Chắc không phải hiểu lầm rồi chứ? Vừa rồi với Kim huynh..."

Lee Young vội nói: "Ta biết, tên đó chỉ là mượn vai nàng một lúc thôi."

Đúng vậy, không có nguyên nhân gì khác, chỉ là mượn bờ vai dựa một lát, cần một bờ vai để nghỉ ngơi thôi, muốn tin tưởng như thế, không, chuyện phải là như thế. Lúc từ ngoài cửa sổ nhìn thấy bóng dáng Byung Yeon tựa vào Ra On, hắn tưởng như tim mình đã ngừng đập. Dục vọng chiếm hữu dành cho nữ nhân của mình khiến cho trái tim hắn lần đầu nảy sinh dao động lớn như vậy đối với huynh đệ Buyng Yeon của mình.

Vì để áp chế suy nghĩ ngu ngốc đó, Lee Young lắc đầu.

"Đúng vậy, dường như Kim huynh có chuyện buồn gì đó, rốt cuộc là nỗi khổ gì nhỉ?"

"Cho dù là thế, sau này cũng đừng tùy tiện cho người khác mượn bờ vai như thế, lúc cần thì có thể mượn bờ vai của ta."

"Điện hạ." Nghe Lee Young quả quyết như thế, Ra On ngạc nhiên vô cùng, nàng nhìn hắn rồi hỏi: "Vì sao?"

"Ta sẽ ghen, biết không?"

"Sao lại như thế?"

Thấy Lee Young bày ra vẻ mặt nghiêm túc, Ra On lại tự hỏi. Đúng đấy, sao lại như thế? Đây là ai, là điện hạ Hoa Thảo đấy. Là vị thế tử có tính cách lạnh lùng, chuyện gì cũng không để vào mắt mình mà.

"Tóm lại, ta đã nói rõ rồi đấy. Về sau không được nắm tay ai khác, đến nhìn cũng không được nhìn, dù là nữ nhân cũng không được."

"Đến nữ nhân cũng không được sao?"

"Đúng vậy, đến nữ nhân cũng không được."

"..."

Điện hạ Hoa Thảo thiên hạ vô địch cũng biết ghen sao? Lại còn ghen với cả nữ nhân?

Nhìn thấu suy nghĩ của Ra On, Lee Young hơi đỏ mặt, nói: "Ta không có ghen."

"Vâng."

"Tuyệt đối không phải do ghen."

"Vâng, vâng."

***

Mùi thơm bốc lên từ nồi cháo gà tràn ngập phòng bếp.

"Điện hạ Hoa Thảo cũng thật là."

Ra On dùng cái muôi khuấy nồi cháo, nghĩ đến Lee Young liền không nhịn được mà bật cười.

Chuyện thế tử điện hạ bị những kẻ lai lịch bất minh tấn công đã lan truyền trong cung. Sau đó thế tử đến Tư Thiện Đường, ghen tuông một hồi rồi rời đi.

Điện hạ Hoa Thảo và ghen tuông. Đúng là một tổ hợp không tương xứng, khiến người ta bật cười lớn tiếng, nhưng đồng thời cũng khiến trong lòng cảm thấy ấm áp, giống như trái tim được đặt trong một nơi hoàn toàn an toàn vậy.

Lúc này, từ sau lưng nàng truyền đến tiếng người, Ra On lại không nhịn được nở nụ cười, chắc chắn là điện hạ Hoa Thảo. Chắc là lại muốn xác nhận cái gì nên mới quay lại.

Tuy rằng không phải nàng không vui, nhưng cũng phải tùy tình hình, nàng không thể cứ bị thế tử đùa bỡn được, vẻ mặt Ra On hơi lo lắng.

"Lần này lại là vì nguyên nhân nào đây? Nếu cứ như thế..."

Nhưng lại nghe thấy một giọng nói khác.

"Xem ra đã có người tìm đến đây trước ta."

Ủa? Không phải điện hạ Hoa Thảo.

Trên mặt xuất hiện nụ cười ôn hòa, gương mặt của Yoon Sung lộ ra dưới ánh trăng.

"Là tham nghị đại nhân."

Nghe Ra On cao giọng gọi y, Yoon Sung đặt tay lên miệng.

"Mong Hong nội quan nhỏ giọng một chút, sẽ bị người ta nghe thấy đấy." Yoon Sung hướng ánh mắt về phía căn phòng Buyng Yeon đang ở mà nhỏ giọng nói.

Ra On cũng nói khẽ: "Đại nhân đến lúc nào vậy? Không biết tham nghị đại nhân đến đây là có chuyện gì?"

"Hong nội quan không đến tìm ta, ta chỉ có thể đến thẳng đây mà tìm."

"..."

Trong nụ cười của Yoon Sung xuất hiện một chút lo lắng.

"Chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra, không có chuyện gì chứ?"

"May mà không có chuyện gì lớn."

Đương nhiên, đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng rồi mà.

"Đúng là may mắn." Tựa như thật sự rất lo lắng, lúc này Yoon Sung mới thở phào.

"Đại nhân rất lo lắng sao?"

"Nghe nói có chuyện lớn, ta đã thật sự rất kinh ngạc."

"Có điện hạ bảo vệ ta rồi."

Khi nhắc đến Lee Young, trong lồng ngực Ra On cảm thấy ấm áp, khuôn mặt cũng đỏ lên.

Nhìn thấy Ra On như thế, Yoon Sung nhíu mày nhẹ đến mức Ra On không phát hiện ra. Vẻ mặt hạnh phúc và cả nụ cười ngượng ngùng của Ra On tựa như một thùng nước lạnh xối thẳng vào tim Yoon Sung. Nhưng y lại không thể thể hiện tâm trạng này của mình ra với nàng.

Nụ cười của Yoon Sung càng sâu hơn, tựa như một cái mặt nạ. Sau khi che giấu tâm trạng sau lớp mặt nạ xong, y nói: "Chuyện như thế sau này sẽ còn xảy ra nhiều lần nữa."

"Chuyện như thế sẽ tiếp tục xảy ra ư?"

Ra On nhìn Yoon Sung, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Đại nhân Yoon Sung nói những người âm mưu hãm hại đến thế tử của một quốc gia sẽ còn tiếp tục hành động sao? Vì sao? Rốt cuộc là ai?

"Quyền lực rất nguy hiểm. Địa vị cao quý không có nghĩa là rất an toàn. Vị trí của điện hạ có thể là vị trí tàn nhẫn nhất, cô độc nhất trên đời này. Đi đến đâu cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng là chuyện bình thường, Chỉ cần đi sai một bước sẽ tạo nên thương tổn nghiêm trọng. Nếu không cẩn thận sẽ mất mạng."

"Sao có thể chứ." Như để phủ nhận chuyện này, Ra On lắc đầu thật mạnh.

Không thể như thế được. Chàng ở vị trí ấy không thể nguy hiểm và cô độc đến thế được. Trong hoàng cung được cả trăm, cả nghìn hộ vệ bảo vệ như thế, chàng không thể gặp nguy hiểm được.

Lúc này, Yoon Sung lại tiếp tục.

"Hong nội quan theo hầu từng bước chân của người ấy thì cũng sẽ khó khăn và nguy hiểm như thế."

"Vì sao? Vì sao thân là thế tử của một quốc gia mà đi đến đâu cũng nguy hiểm như thế? Tại sao lại nguy hiểm như vậy?"

Còn nữa, vì sao tham nghị đại nhân lại dám quả quyết rằng con đường thế tử đi là con đường vô cùng nguy hiểm?

"Là bởi vì có người muốn trở thành vua sao?"

Người ở vị trí cao nhất trong thiên hạ. Dục vọng, quyền lực là thứ con người ta luôn truy cầu, mà vị trí dễ khiến người ta thấy tham lam nhất... chính là vị vua cao cao tại thượng, người người ngước nhìn kia.

"Nếu Hong nội quan ở bên người đó, không biết lúc nào sẽ lại gặp phải chuyện như vậy."

Đằng sau sự lo lắng còn ẩn chứa cả uy hiếp.

Ra On nhìn thẳng vào mắt Yoon Sung, sau đó lắc đầu.

"Ta cảm thấy sẽ không như thế đâu."

Tuy rằng nàng không thể không nghĩ đến chuyện điện hạ Hoa Thảo sẽ luôn gặp nguy hiểm, nhưng nàng rất ghét khi phải nghĩ về chuyện đó.

"Cho dù là thế, ta cũng sẽ không rời khỏi người ấy."

"Vì sao phải tự đẩy mình vào nguy hiểm?"

Yoon Sung vẫn duy trì nụ cười như cũ mà hỏi, thế nhưng, ánh mắt của y đã trở nên lạnh lẽo, tà ác như một con rắn độc.

"Không biết." Ra On không trả lời rõ ràng mà chỉ nở một nụ cười xinh đẹp.

Vì nàng tự nguyện muốn thế.

Nhìn thấy nụ cười của nàng, y dường như nghe được đáp án như vậy.

Yoon Sung thở dài, xoay mặt nhìn phong cảnh bên ngoài.

Tuyết rơi rồi sao? Từng bông tuyết trắng rơi xuống trong đêm trăng đẹp đẽ vô ngần, nhưng trong mắt của Yoon Sung thì cảnh vật này lại rất lạnh lẽo nhức nhối, như từng mũi dao đâm vào mắt.

Giống như ánh mắt Lee Young hay nhìn hắn, lạnh lùng và sắc bén.

"Ánh trăng hôm nay thật đẹp."

Nghe thấy lời nhận xét của Yoon Sung, Ra On ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, gật đầu.

"Phải, ánh trăng thật đẹp. Có cảm giác như đang vui đùa cùng những áng mây nhẹ xung quanh vậy. Thật đẹp."

"Mây... đều sẽ như thế. So với hình ảnh ánh trăng cô độc trên trời thì khi kết hợp với mây mới trở nên đẹp đẽ. Nhưng mà, mọi việc ở trên đời đều phải có mức độ. Một chút mây nhẹ sẽ rất hợp với ánh trăng, mây đen thì không thế, có những lúc mây đen có thể che khuất đi ánh trăng trên trời."

Ra On bối rối nhìn Yoon Sung. Nghe thấy lời vô tâm kia, vì sao nàng lại có cảm giác thật lạnh lẽo?

"Đại nhân có ý gì?"

Yoon Sung lắc đầu.

Tuy rằng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chẳng thể thốt thành lời. Nếu người khác