Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds)

Chương 74: Không làm được nữa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Bà lão dẫn Lee Young và Ra On vào trong một căn phòng nhỏ.

Trong vùng núi tuyết này nếu không cẩn thận mà tìm thì sẽ không phát hiện được ở đây có nhà trọ. Vậy mà giống như nhà trọ đang chờ đợi ai đó vậy, phòng ốc rất sạch sẽ, chăn đệm cũng có sẵn, sàn phòng cũng rất ấm áp.

Vừa bước vào phòng, những đầu ngón tay tê cứng bắt đầu tìm về lại được cảm giác, toàn thân cũng dần tìm về lại được nhiệt độ vốn có.

Ấm quá, như vậy có thể ngủ được rồi.

Ra On vốn đang nhắm mắt hưởng thụ sự ấm áp thì đột nhiên mở to mắt ra. Sự ấm áp buồn ngủ này làm con người ta sinh ra ảo giác, quên mất tình hình hiện tại mà.

"Vừa hay có một nhà trọ, thật là may mắn. Có nơi để tránh rét thật là hạnh phúc."

Ra On nghĩ với tiêu chuẩn của Lee Young mà nói, căn phòng này thật sự quá nhỏ, có khi nào huynh ấy thấy bất tiện không? Ra On chú ý quan sát Lee Young.

Quả nhiên.

Lee Young đang nhíu mày.

Giống như Ra On đang nghĩ, Lee Young đang bực bội. Sau đó hắn từ từ mở miệng: "Ngươi ở đó làm gì vậy?"

Điều khiến Lee Young thấy khó chịu không phải vì căn phòng nhỏ. Ngược lại, hắn cực hài lòng với kích thước của căn phòng này. Nếu nói có gì bất mãn thì chính là thái độ của Ra On.

"Sao? Ta làm sao cơ?" Ra On chớp mắt vô tội.

Lee Young chỉ tay vào bức tường sau lưng nàng rồi nói: "Chứ ngồi sát rạt gần như dính vô tường như vậy là sao?"

Giống như lời Lee Young nói vậy, hiện tại Ra On đang cuộn người bó gối ngồi sát vào góc tường, cách hắn càng xa càng tốt. Rõ ràng hắn có thể nhìn thấy được sự đề phòng cảnh giác của nàng dành cho hắn.

Quả nhiên không phải ảo giác của hắn.

Hắn đã thấy lạ từ sáng. Lúc rời khỏi Han Yang, hắn đã cảm nhận được nàng đang giữ khoảng cách với hắn. Tuy nàng vẫn nói cười như thường ngày, nhưng hắn thấy được dường như xen lẫn hai thở gần gũi của họ có một bức tường ngăn cách. Lúc đầu hắn còn tưởng là do mình nghĩ sai. Cho rằng bản thân hắn quá nhạy cảm.

Nhưng chuyện lại không phải như thế. Từ khi bước vào phòng, Ra On đã lập tức chạy tới góc phòng ngồi bó gối, dáng vẻ từ trên xuống dưới đều là "ta đang cảnh giác với huynh đấy".

Rốt cuộc là gì vậy? Tại sao nàng lại cảnh giác hắn? Là vì hôm nay vô tình gặp gia gia nên nhạy cảm sao? Phải, cũng có thể có khả năng này. Nàng đâu ngờ được là sẽ gặp được gia gia nên tâm trạng nàng thay đổi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà... vẫn thấy bất mãn. Nhìn Ra On ngồi tít đằng xa, duy trì khoảng cách với hắn, Lee Young thật sự bất mãn vô cùng.

Vì để bình ổn lại tâm trạng của mình, hắn đứng lên mở cửa sổ, giơ tay lên phủi tuyết đọng trên y phục của mình.

Bộp bộp.

Bên ngoài, gió vẫn thét gào như thú dữ. Hắn vội đóng cửa lại, xoay người lại thì nhìn thấy tuyết vẫn đọng trên người Ra On.

"Ngươi qua đây."

"Sao vậy?" Ra On trợn tròn mắt.

"Trên vai ngươi toàn là tuyết kìa. Qua đây, ta phủi cho ngươi."

"Không cần đâu, để ta tự làm được rồi. Người xem này, phủi một chút là sạch sẽ thôi mà." Ra On lo rằng Lee Young sẽ tiến đến phủi tuyết cho mình nên vội vàng tự làm.

Lee Young nhíu mày càng sâu: "Có phải ngươi muốn khiến ta căng thẳng không?"

"Ta khiến người căng thẳng sao?"

"Đúng vậy, ngươi ở đó thì ta sẽ căng thẳng, vậy nên qua đây đi."

"Ta sẽ không khiến người căng thẳng đâu, đến thở ta cũng sẽ không thở, vậy nên xin người đừng căng thẳng." Ra On sợ mình sẽ phát ra tiếng thở nên dùng hai tay bịt miệng mình lại, cuộn người lại thành hình tròn, cái dáng vẻ ấy dễ thương đến không chịu nổi.

"Bên này rất ấm, đừng làm chuyện ngốc nữa, mau qua đây."

"Bên đây cũng rất ấm. Ta thích ở đây, chỗ này thật sự... rất tốt."

"Đúng là tự mình làm khổ mình." Lee Young búng trán Ra On rồi lôi nàng đến gần hắn.

"Người biết không? Điện hạ thật sự là một người kì lạ, vì sao chuyện gì cũng phải làm theo ý người?"

"Vì chuyện gì ngươi cũng không nghe lời ta nên mới thấy thế."

"Nhưng trong cuộc sống không thể như thế được."

"Cho đến bây giờ, ta muốn sống thế nào thì sống thế ấy, về sau cũng sẽ như thế."

"Vô lý quá, trên đời này làm gì có người như thế."

"Có lý chứ. Từ sau khi trở thành thế tử thì những chuyện có lý còn nhiều hơn những chuyện vô lý."

"Kiếp sau ta cũng muốn thành thế tử."

Hơn nữa... còn muốn để điện hạ Hoa Thảo trở thành thái giám hầu hạ ta.

"Đó là chuyện của kiếp sau. Còn bây giờ mau lại đây, đây là lệnh."

Nhận thấy ánh mắt mang tính uy hiếp của hắn, Ra On đành lết qua.

"Gần đây càng lúc càng hay uy hiếp người khác."

"Gần đây ngươi chẳng nghe lời gì cả nên cũng hết cách."

"Câu này ta đành phải nói, ta vốn dĩ không phải là người không biết nghe lời đâu."

"Vậy vì sao lại không nghe lời ta?"

"Đó là vì điện hạ chỉ biết đưa ra những mệnh lệnh vô lý."

"Có lý hay không là do ta quyết định, không phải ngươi."

"Bất công."

"Lại dám nói thế tử bất công." Dứt lời hắn liền nhéo hai má Ra On.

"Á, đừng vậy mà, đau lắm. Đừng mà... ủa?"

Ra On đang giơ tay lên phản kháng thì tầm mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào một góc trong phòng.

"Lần này lại làm sao vậy?"

Là thứ gì khiến nàng ngơ ngẩn như thế?

Lee Young vừa buồn cười vừa nhìn theo tầm mắt của Ra On.

Chốc lát sau, trong góc phòng, một chú cún nhỏ giơ cặp mắt to tròn nhìn hai người. Xem ra bà lão không biết để nó ở đâu để tránh tuyết nên đã nhét vào trong phòng này.

"Dễ thương quá." Ra On nhanh chóng ôm chú cún bé xíu, lông mềm như nhung vào lòng.

Đồng thời, Lee Young thở dài.

"Lần này là cún con sao?"

Vốn muốn được nhìn thẳng vào mắt Ra On để trò chuyện với nàng, kết quả lại bị cún con ngăn cản. Ra On hiện tại dồn hết mọi sự chú ý cho cún con, chẳng hề dời mắt. Nhìn thấy nàng dịu dàng vuốt ve cún con trong lòng, Lee Young đột nhiên có suy nghĩ ước gì bản thân trở thành con cún ấy. Như vậy hiện giờ hắn có thể nằm trong lòng Ra On, chứ không phải con cún kia.

"Ta điên rồi." Lee Young rùng mình, lẩm bẩm.

Ai mà ngờ được chứ. Đường đường là thế tử điện hạ của quốc gia này, vậy mà lại hâm mộ một con cún. Đối với suy nghĩ điên rồ vừa rồi của mình, hắn bật cười.

"Còn chưa được bú sữa mẹ mà đã bị cho vào phòng này rồi."

Một lúc sau.

Bà lão bê hai phần cơm nóng đi vào phòng thì nhìn thấy Ra On đang ôm cún con.

"Ngay đến sữa mẹ cũng chưa được bú tử tế sao? Vì sao? Chó mẹ không khỏe hay sao?"

"Nếu là thế thì cún con đã không đáng thương đến vậy. Không phải người mẹ nào ở trên đời cũng đáng được gọi là mẹ. Có những kẻ hy sinh con mình để giữ gìn tính mạng, giống như chó mẹ vậy của cún con này vậy. Sinh xong cún con thì đã bỏ đi rồi."

"Vậy chó mẹ sinh ra chó con rồi bỏ đi ư? Vậy chó con phải làm sao? Chó con bị bỏ lại làm sao mà sống?"

"Còn làm sao được nữa, sống được bao lâu thì sống thôi. Sống được thì sống, sống không nổi thì chết."

Nghe lời bà lão nói, Ra On đau lòng nhìn cún con trong lòng: "Nhưng cún này đã gặp được bà lão, vậy sẽ không chết."

"Còn chưa biết được, phải đợi xem thử mới biết."

"Sao lại thế? Chỉ cần cho nó ăn thì chẳng phải sẽ không chết sao?"

"Bất kể là thú vật hay loài người, không phải chỉ cần ăn no bụng là có thể sống được."

"Không phải ư?"

Nghe Ra On hỏi, bà lão chỉ vào bụng và tim mình: "Bụng bị đói tuy rằng sẽ chết, nhưng nếu tim bị đói thì cũng không sống nổi."

"Hả?"

"Chỉ khi được chăm sóc tốt thì mới lớn lên được. Nếu chỉ cho ăn mà không được lớn lên trong lòng của chó mẹ, chó con sẽ trở nên rất kì lạ. Rất dễ bị bệnh." Nói xong, bà lão tiến lại gần Ra On: "Đưa cún con cho ta rồi mau ăn cơm canh đi cho ấm bụng. Hai người vẫn luôn bị kẹt trên núi, chắc là đói lắm rồi."

"Đúng vậy, bụng đánh trống từ nãy giờ rồi."

Ra On không ngần ngại mà cầm đũa lên. Bà lão nhìn đôi tai của Ra On rồi cất tiếng nói.

"Sau khi tiểu công tử ăn xong thì đến nhà bếp nhé."

"Nhà bếp? Vì sao?"

"Đến rồi sẽ biết thôi."

Thế rồi bà lão đi ra ngoài.

Tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn ngồi đây ngượng ngùng cùng Lee Young.

Ăn xong, Ra On đứng dậy: "Ta ra ngoài một lát."

"Có cần đi chung không?"

"Không cần, ta phải đến nhà bếp xem thử. Cũng ở gần đây thôi."

Tựa như bị ai đó đuổi theo, Ra On ba chân bốn cẳng chạy về phía nhà bếp.

***

"Vậy là sao chứ?"

Thứ đang chờ đợi Ra On trong nhà bếp, lại là một thùng nước tắm còn đang bốc khói.

Ra On ngây người.

"Có gì đâu mà kinh ngạc. Ta nhìn có vẻ tiểu công tử đã đi trong tuyết rất lâu rồi. Tay chân có phải đã đông cứng rồi không? Nếu không nhanh chóng ngâm mình trong nước nóng thì sau này dễ bị bệnh lắm. Cứ xem như là đang uống thuốc phòng hờ, tắm đi."

"Nhưng mà..."

Tuy rằng rất cảm tạ tấm lòng tốt của bà lão, nhưng không thể đồng ý được.

Tựa như đã đoán trước được Ra On sẽ do dự, bà lão nói: "Năm nay ta đã 80 tuổi. Đến cái tuổi này rồi, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy được chuyện người khác không thấy."

"Vậy sao?"

Ra On nghe thế thì mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười này, bà lão lại nói tiếp.

"Ví dụ như tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì mà công tử trẻ tuổi trước mắt ta đây lại chẳng phải nam nhân mà là một nữ nhân. Chuyện này ta nhìn ra được."

"Bà... bà lão."

"Kinh ngạc à?"

"Làm sao bà biết được?"

"Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Đến cái tuổi này rồi thì sẽ nhìn thấy những điều người trẻ không thấy. Ngược lại những điều ai cũng thấy thì ta lại dễ bỏ lỡ. Chuyện như thế nhiều lắm." Bà vừa nói vừa nở nụ cười móm mém: "Ta ra ngoài đóng cửa, yên tâm mà tắm đi. Tuy rằng có hơi cũ nhưng ở đây cũng có y phục cho cô nương thay."

"Cảm ơn, nhưng mà..." Ra On lưỡng lự nhìn về phía căn phòng Lee Young đang ngồi.

Bà lão tựa như nhìn thấy suy nghĩ trong đầu nàng, lại nói: "Đừng lo. Ta sẽ ngăn cản vị công tử ở trong phòng. Ta sẽ khuyên hắn uống ly rượu cho ấm người, để hắn ngủ một lát là được."

"Đa tạ."

Sự chu đáo của bà lão khiến Ra On thấy ấm lòng. Thật ra lâu lắm rồi nàng chưa được ngâm mình trong nước ấm. Không phải bởi vì trong cung không có chỗ tắm. Thậm chí trong cung có chỗ dành riêng cho thái giám tắm rửa, nhưng nàng không thể tùy tiện tắm được.

Vậy nên nàng chỉ có thể nhân lúc đêm khuya lén chạy vào nhà bếp của Tư Thiện Đường để tắm. Nàng chẳng dám mơ đến chuyện được ngâm mình trong thùng nước ấm thoải mái thư giãn thế này.

Như được nhận quà, Ra On mỉm cười. Nhờ có sự quan tâm của bà lão mà hôm nay nàng lại được ngâm mình trong nước tắm.

Ra On cởi y phục bị ngấm nước tuyết ra rồi nhảy vào trong thùng tắm như một đứa trẻ. Sự ấm áp lập tức bao trùm toàn cơ thể. Trong sự ấm áp ấy, cơ thể căng cứng của nàng cũng dần được thả lỏng. Thần kinh căng thẳng của nàng cũng thả lỏng theo. Dùng tay vốc nước đổ lên người, Ra On nhắm mắt lại. Mùi hương từ những cánh hoa ngâm trong bồn truyền đến một cảm giác hạnh phúc. Đôi gò má trở nên hồng hào, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Thật đúng là trạng thái đã được ăn no còn được ngâm mình thật ấm.

Không hâm mộ ai cả, cũng không có gì tiếc nuối. Ít nhất bây giờ nàng cảm thấy thế.

Nếu không có tiếng mở cửa thì còn có thể tiếp tục hạnh phúc.

Ngay vào lúc Ra On đang thư giãn toàn thân trong bồn tắm thì cửa nhà bếp đột nhiên bị mở ra. Hoặc nói chính xác hơn, không phải cánh cửa vừa rồi Ra On bước vào mà là cảnh cửa đối diện. Hay nói một cách chính xác hơn nữa, đó là một cửa ngách bên hông nhà bếp.

Nhưng mà bây giờ nhìn lại nhà bếp này thật kỳ lạ, sao nhà bếp này lại có đến hai cái cửa?

Vào lúc Ra On còn đang mơ hồ, Lee Young bước vào trong.

"A!" Ra On không kiềm được mà kêu lên.

Gì vậy? Điện hạ Hoa Thảo sao lại đến đây?

Sau đó nghi vấn của nàng lập tức được giải đáp. Bởi vì bà lão đem lời nãy đã nói với nàng nói lại y chang cho Lee Young nghe.

"Tắm đi nhé, tuy rằng có hơi cũ nhưng cũng đã chuẩn bị y phục cho công tử thay rồi."

Nghe thấy bà lão nói, Ra On ngơ ngác. Bà ơi, sao bà lại hành động không giống lời nói của mình thế. Vừa rồi bà nói sẽ ngăn huynh ấy không ra khỏi phòng, sẽ giữ chân huynh ấy lại mà. Chẳng phải đã nói sẽ khuyên huynh ấy uống rượu rồi để huynh ấy ngủ sao? Tình hình bây giờ là sao thế?

Không thể để huynh ấy nhìn thấy mình được. Ra On vừa nghĩ vừa thụp người vào trong bồn tắm. Nàng thật sự ước gì mình cứ ở trong bồn này, mãi mãi không đi ra. Nhưng nàng lại chẳng phải cá, không thể nín thở lâu trong nước được. Nàng cố nhịn, cố nhịn, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng hơi trồi đầu lên khỏi mặt nước.

Mà lúc này, Lee Young cũng đã cởi y phục dính tuyết ra và bước vào bồn tắm.

Ở giữa hắn và nàng lúc này có ngăn cách một tấm bình phong, mỗi bên bình phong là một bồn tắm.

"Nhà trọ này cũng lạ thật." Lee Young nói.

Là một nhà trọ nghèo nàn sâu trong núi mà có chỗ riêng để tắm là đã kì lạ rồi. Ấy vậy mà còn có đến hai bồn tắm. Luật pháp Joseon nghiêm khắc, chuyện nam nữ cùng xuất hiện ở nơi tắm rửa là chuyện khó mà tưởng tượng được. Lúc này hắn nhìn rõ thì thấy chỗ này cố ý chia chỗ tắm ra làm hai khu vực nam và nữ. Rõ ràng là nhà trọ tồi tàn, vậy mà lại cố ý chăm sóc cho phái nữ như thế.

Bên kia Lee Young đang quan sát chỗ tắm, bên này Ra On ở trong bồn đứng ngồi không yên. Nàng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, nhưng khổ ở chỗ Lee Young đang ở ngay bồn bên cạnh. Ra On thở cũng chẳng dám thở. Đầu óc nàng xoay chuyển nghĩ xem làm sao để thoát khỏi tình cảnh khốn khó này.

Làm sao đây? Thôi được rồi, lấy y phục mặc vào đi đã rồi tính.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau