"Cái này là thật sao? Thật sự là điều thế tử thích ư?" Công chúa Tiêu Dương vừa lật mấy tờ giấy trong quyển sổ nhỏ vừa thốt lên.
Ra On ngồi đối diện công chúa mà gật đầu: "Đúng vậy, những điều được viết trong đó đều là những gì thế tử thích."
Ngày hôm sau trước khi Ra On bắt đầu một ngày làm việc mới, nàng đi tìm công chúa Tiêu Dương trước. Là để trả quyển sổ nhỏ công chúa Tiêu Dương hôm qua nhờ nàng ghi lại những điều thế tử Lee Young thích.
Công chúa Tiêu Dương vừa lật từng trang giấy vừa mỉm cười, nhưng khi lật đến trang cuối cùng, vẻ mặt lại tràn đầy bất mãn.
"Vì sao câu hỏi ở trang cuối cùng lại để trống? Bây giờ chuyện thế tử muốn làm nhất là gì? Không có đáp án sao?"
Nghe câu hỏi của công chúa Tiêu Dương, Ra On ngượng ngùng nở nụ cười: "Phải, câu hỏi cuối cùng này thế tử không trả lời."
Chỉ là dùng cơ thể trả lời rồi. Hôm qua, Lee Young nắm lấy tay Ra On, hôn nàng mãi không dứt cũng chính là vì câu hỏi cuối cùng này. Công chúa Tiêu Dương, điều điện hạ Hoa Thảo của bọn ta thích nhất, không phải gì khác, mà chính là hôn môi. Phải nói là hôn môi nam nhân Nhưng cho dù chết cũng không thể nói câu này ra với công chúa Tiêu Dương được.
"Vậy sao? Không cần nữ sắc, cũng không có chuyện muốn làm. Những ngày tháng nhàm chán như vậy hãy để Tiêu Dương này giải quyết cho."
Công chúa Tiêu Dương không hề biết sự thật mà cứ thế tuyên bố một cách vui vẻ. Sau đó công chúa cất tiếng gọi cung nữ đang đứng bên ngoài.
"Ngươi, lập tức chuẩn bị những món ở trong này chuẩn bị cho tốt."
Công chúa Tiêu Dương viết ra những thứ nằm trong quyển sổ rồi ra lệnh cho cung nữ chuẩn bị.
Một lát sau.
Mặc lên y phục có màu sắc Lee Young thích, trang điểm theo kiểu Lee Young thích, nhìn rất giống nữ nhân Joseon, tóc cũng được xõa ra. Bộ dáng này ngay cả nữ nhân nhìn thấy cũng sẽ thấy đây là một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu.
Ra On nhìn công chúa Tiêu Dương, miệng đột nhiên nở nụ cười chua chát. Đây vốn là chuyện đương nhiên mà. Bây giờ điện hạ Hoa Thảo đối với nàng chẳng qua chỉ là trò chơi nhất thời thôi. Nhưng cho dù là vậy, trong lòng nàng vẫn dậy sóng. Nhìn thấy công chúa Tiêu Dương vì người nam nhân mình ái mộ mà làm đẹp theo kiểu người ấy thích, cõi lòng Ra On chợt thấy lạnh lẽo.
Nàng đột nhiên nhớ đến nụ hôn ngọt ngào với Lee Young, nhớ đến cảm giác hít thở không thông khi hắn hôn nàng cuồng nhiệt, trái tim lại không kiềm chế được mà kêu lên thình thịch. Nhưng cho dù thế nào thì chuyện yêu đương với thế tử điện hạ cũng là chuyện không thể nào xảy ra. Ngay cả mơ thôi cũng không dám.
Ra On theo thói quen đưa tay lên sờ môi cảm giác như cả người đều như đang phát sốt. Tỉnh táo lại đi, tỉnh táo lại đi Hong Ra On, ngươi chỉ là một nội quan nhỏ bé thôi. Ba năm sau ngươi sẽ rời khỏi hoàng cung rồi về nhà, vậy nên đừng trầm mê vào nữa. Chuyện khó khăn như thế đừng nên làm thì hơn. Không thể động lòng, nhất định phải cứng rắn. Ngươi phải sống như một nam nhân, hiện tại phải sống như một nội quan. Đột nhiên nàng có một cảm giác rất kì lạ, nàng vốn mang thân phận là nữ nhi mà không được sống như nữ nhi, hiện tại còn thêm là nội quan mà cũng không giống cuộc sống bình thường của một nội quan. Đây rốt cuộc là vận mệnh kiểu gì?
"Trông ta thế nào? Đẹp không?"
Công chúa Tiêu Dương xoay mấy vòng trước mặt Ra On. Ra On nở một nụ cười sáng lạn.
"Rất đẹp." Thật sự... rất đẹp. Đẹp hơn ta rất nhiều.
Tên nàng là Ra On, nghĩ là vui vẻ. Nếu vậy nàng phải sống cho xứng với cái tên này, phải sống vui vẻ, đừng nghĩ đến những chuyện xa vời nữa, đừng phiền muộn nữa. Ra On tự nhủ.
Công chúa Tiêu Dương trong lúc nhất thời bị chói mắt vì nụ cười đẹp mắt của Ra On, sau đó nàng nói: "Vậy sao? Vậy chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"Chuẩn bị xong cả rồi. Đi thôi, hiện giờ chỉ còn lại một việc là để thế tử điện hạ nhìn thấy ta xinh đẹp thế này thôi." Nói rồi công chúa Tiêu Dương dẫn đầu đoàn người.
Ra On đi ở phía sau, khẽ lắc đầu: "Nhưng mà công chúa điện hạ..."
"Làm sao?"
"Cái đang cài ở đầu công chúa là gì thế?"
"Còn là cái gì nữa, đương nhiên là hoa thu cúc mà thế tử điện hạ thích nhất rồi. Khó khăn lắm mới làm được đấy, ha ha."
Ôi điện hạ Hoa Thảo, bông hoa cài trên đầu công chúa Tiêu Dương kia... phải làm sao đây?
***
Đông Cung Điện, Trọng Hi Đường. Không khí ở đây hôm nay nặng nề hơn bình thường. Thậm chí đến tiếng hít thở trong phòng cũng khó mà nghe thấy.
Lee Young ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng tựa như băng. Hắn khó chịu đọc chồng tấu chương chất cao như núi ở trước mặt. Theo lý mà nói tấu chương là thứ được gửi cho bệ hạ, nhưng vua của quốc gia này lại không đọc được chúng. Hiện tại những tấu chương Lee Young đang đọc là thứ đã thông qua sự chọn lọc của các đại thần trong triều.
"Đúng như những gì đã nghĩ."
Những tấu chương không được trình lên đều có nội dung làm hại đến lợi ích của đám quan lại.
"Lại dám làm vậy!" Trên mặt Lee Young hiện lên nét phẫn nộ: "Bây giờ người chịu trách nhiệm giám định tấu chương là ai?"
"Là lễ tào phán thư Lee Hee Gak và Yoon Sang Seon của Đại Điện."
"Lập tức gọi họ đến Đông Cung Điện."
"Tuân lệnh."
Nhưng Choi nội quan sau khi nghe lệnh xong lại vẫn đứng nguyên tại chỗ. Bị dáng vẻ bất bình thường này của ông gây chú ý, Lee Young ngẩng đầu lên từ đống tấu chương.
"Có lời gì muốn nói à?"
"Dám xin cả gan bẩm tấu. Nhà đại giám phủ viện quân đang tổ chức hỉ sự."
"Hỉ sự?"
"Cháu trai của phủ viện quân, đại nhân Kim Geun Kyo sinh được một quý tử. Lần này làm tiệc đầy tháng, mời điện hạ đích thân đến tham dự."
Đôi mắt Lee Young trở nên lạnh lẽo: "Bảo ta đích thân tham gia tiệc đầy tháng?"
"Cùng tham dự buổi tiệc do thân thích chuẩn bị, chia sẻ tình cảm hữu nghị, cũng không có gì là xấu."
"Chia sẻ tình cảm thân thích? Thật nực cười." Lee Young chẳng có gì vui thích với chuyện này, hồi lâu sau hắn nói: "Gửi vài khúc vải đến đi."
"... Vâng."
Choi nội quan lui ra ngoài rồi lập tức phái người đến nhà lễ tào phán thư và Yoon Sang Seon.
Bên trong Đông Cung Điện chỉ nghe thấy tiếng lật từng quyển tấu chương một cách lạnh lùng của thế tử điện hạ. Bởi vì chuyện này, mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa thế tử điện hạ và ngoại thích lại càng trở nên tồi tệ. Nhưng một khi đã hạ quyết tâm thì thế tử sẽ không chịu thua, sẽ tuyệt đối không thay đổi. Người sẽ luôn đi theo từng bước trong kế hoạch của mình, hơn nữa kế hoạch đó sẽ rất kín kẽ, không một sơ hở. Thế tử điện hạ chính là như thế, từ đó đến nay chưa từng nhìn thấy chuyện thế tử điện hạ thay đổi dự trù của bản thân.
Chính ngay lúc đó.
"Đợi đã, ta đổi ý rồi."
Nghe thấy Lee Young nói câu nọ, Choi nội quan lập tức dừng lại bước chân.
Có phải vừa rồi lão mới nghe thấy câu mà trước giờ chưa từng nghe qua không? Thế tử điện hạ vừa nói là đổi ý sao?
"Chiếu tối muộn chút hẵng gọi lễ tào phán thư và Yoon Sang Seon đến Trọng Hi Dường."
"Có nguyên nhân gì đặc biệt không ạ?"
"Ban ngày ta có việc gấp cần làm."
Choi nội quan cúi đầu thật thấp: "Vâng."
Chắc chắn thế tử đang có ý che giấu một bước đi thâm sâu hơn, lại nghĩ ra kế hoạch siêu việt gì rồi sao?
Choi nội quan vừa tự nhủ vừa từng bước lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Còn lại một mình trong phòng, Lee Young ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Sắp đến giờ nàng ấy đến đây rồi, không muốn nàng ấy nhìn thấy chuyện đáng sợ nguy hiểm như thế."
Cái kế hoạch siêu việt mà Choi nội quan đang nghĩ ở trong đầu thật ra chỉ vì Lee Young lo lắng cho Ra On mà thôi.
Ánh nắng màu vàng nhạt chiếu trên vai Lee Young. Hắn nhìn bầu trời ngoài khung cửa sổ, chẳng một bóng mây.
"Sao nàng ấy vẫn còn chưa đến nhỉ?"
Lee Young cứ thế ngắm bầu trời, rồi lại ngóng trông về phía cổng Trọng Hi Đường tìm kiếm Ra On. Đợi không nổi nữa, kết quả hắn ra ngoài đình ngồi.
Cứ như thế qua bao lâu?
Đôi mắt chán nản của Lee Young lúc này đã có thêm vài phần tức giận.
"Ra On... Hong Ra On."
Khuôn mặt cứng như tê liệt của Lee Young lúc này bắt đầu có sự thay đổi. Nụ cười hắn đột nhiên trở nên rất ấm áp. Vì từ đằng xa kia, Hong Ra On với bộ y phục nội quan màu xanh lá đang chậm rì rì đi đến.
Ra On nhìn thấy hắn đang ngồi ngoài đình nên đến trước mặt hắn cúi đầu hành lễ: "Điện hạ Hoa Thảo, người ở đây làm gì vậy? Chẳng lẽ là vì đón ta nên mới ra ngoài sao?"
Lee Young buồn cười hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ chuyện đó là chuyện không thể ư"
"Đương nhiên không thể rồi. Vậy điện hạ ra đây làm gì?"
"Gió hôm nay thổi mát mẻ lắm nên ra ngoài hóng gió."
"Gió?" Ra On nghi ngờ nhìn bốn phía: "Mhưng hình như đâu có gió đâu."
Bốn bề lúc này đúng là cực kì vắng lặng. Gió ở đâu ra?
"Vừa rồi vẫn có gió mà?"
"Vậy sao?"
"Không tin lời ta?"
"Tin chứ."
"Tin mà lại có vẻ mặt đấy hả?"
Trên mặt Lee Young tràn đầy nét cười, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng công chúa Tiêu Dương ngoài cổng Trọng Hi Đường thì lập tức cứng đờ.
"Người đó là ai?"
"Là công chúa Tiêu Dương."
"Công chúa Đại Thành mà lại ở Đông Cung Điện làm gì?" Tuy rằng là đang hỏi Ra On, nhưng đôi mắt lạnh lùng lại bắn về phía công chúa Tiêu Dương.
Tiêu Dương không để tâm đến ánh mắt sắc bén ấy, nàng mỉm cười mở miệng: "Nghe nói trà của Đông Cung Điện rất ngon. Thế tử điện hạ, mong cho tiểu nữ một cơ hội có thể được thưởng thức."
Lee Young đang uống trà thì liếc mắt nhìn về phía Ra On. Còn nụ cười trên mặt công chúa Tiêu Dương vẫn giữ nguyên như cũ.
Ra On đứng sau lưng hắn cười khổ. Nhìn thấy nụ cười lạnh Lee Young dành cho công chúa Tiêu Dương, trong lòng nàng thấy rất kì lạ. Nàng cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lee Young một lần nữa, quả thật là lạnh băng cứng rắn. Vì sao điện hạ Hoa Thảo lại như thế? Sao lại lạnh lùng như vậy?
Nhưng ngay lập tức Ra On lại hiểu ra. Lee Young vốn chính là người như thế. Không cười, lạnh lẽo như gió bắc. Thế tử điện hạ vốn chính là người như thế, bắt đầu từ lúc nào thì người này đã cười? Thậm chí còn biết nói đùa trêu ghẹo nàng nữa. Thế nên nàng mới quên mất hắn vốn chính là một người lạnh lùng. Chẳng lẽ là vì nàng nên mới như thế? Đột nhiên trái tim nàng lại đập gia tốc, sự trông mong tràn ngập con tim.
Bên này Ra On đang suy nghĩ vẩn vơ thì bên đây công chúa Tiêu Dương trán muốn nổi gân xanh. Nàng nhìn Ra On rồi nói: "Nhưng mà sao ngươi lại ở đây?"
"Sao cơ?"
"Ta có chuyện gấp muốn nói với thế tử, ngươi có thể tránh đi không?"
"Vâng, tiểu nhân biết rồi."
Lúc này, Lee Young túm lấy tay Ra On rồi nói: "Có nhất định phải bắt hắn rời khỏi không?"
"Tiểu nữ có chuyện gấp muốn nói với thế tử điện hạ, vậy nên mong điện hạ cho tiểu nữ chút không gian chỉ có hai người chúng ta."
"..."
"Sao vẫn còn ở đây? Còn không mau đi đi?"
Nghe thấy công chúa Tiêu Dương lên tiếng đuổi đi, Ra On nhanh chóng rời khỏi đó.
Sau khi Ra On ra ngoài, nàng đứng ánh mặt trời, chợt có một cơn gió lạnh thổi qua.
"không biết từ lúc nào mà trời đã trở nên lạnh như vậy."
Ngay lúc Ra On đang lẩm bẩm thì đột nhiên từ chỗ Lee Youg phát ra tiếng bước chân hối hả. Ra On ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy công chúa Tiêu Dương đang đi ra. Ra On thấy khó hiểu. Nói chuyện xong rồi sao? Chẳng phải nói là phải nói chuyện với nhau à? Sao thời gian trò chuyện ngắn ngủi thế? Chẳng lẽ định cùng nhau tản bộ ư?
Nhưng không giống như Ra On đã nghĩ, một mình công chúa Ra On ra ngoài, bước chân nhanh như bị ma đuổi.
"Công chúa điện hạ."
Nghe thấy tiếng gọi của Ra On, công chúa dừng bước quay đầu lại nhìn. Nhưng không biết vì sao đôi mắt của công chúa lại hoe đỏ.
Công chúa khóc sao? Không phải chứ? Sao lại như thế? Vị công chúa tự tin đó mà sẽ khóc sao?
"Ngươi..." Không biết vì sao, công chúa lại giận dữ nhìn Ra On.
Ra On hoang mang hỏi: "Người có gì muốn nói sao?"
"Hôm nay ta đi trước, không cần đi theo ta." Trong giọng nói lạnh lẽo lại ẩn chứa giọng nức nở.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ra On vô cùng kinh ngạc, lập tức chạy đến chỗ Lee Young. Hắn vẫn giống hệt như lúc trước khi công chúa Tiêu Dương đến, ngòi vững vàng trong đình uống trà.
"Công chúa Tiêu Dương sao lại gấp gáp mà rời khỏi đây thế? Có chuyện gì không?"
"Không có gì cả."
"Nhưng hình như công chúa đã khóc."
"Không có gì chuyện gì cả, không cần lo. Còn nữa..." Lee Young ngẩng lên nhìn Ra On: "Ngồi đi."
"Sao cơ?"
"Hôm nay trà được pha ngon lắm. Muốn cùng uống với ngươi, ngồi đi."
***
"Mệt quá."
Sau khi hoàn thành một ngày làm việc mệt mỏi, Ra On vươn vai. Sau khi công chúa Tiêu Dương rời đi, Ra On ngồi xuống cùng uống trà với Lee Young. Nhưng mới chỉ uống trà yên tĩnh được một lát, Lee Young đã lại nổi thói xấu trêu đùa Ra On, hại nàng thật thảm.
"Trước kia thật sự không biết trong các nhiệm vụ của nội quan còn có thêm lăn qua lộn lại đánh lộn với thế tử điện hạ nữa. Không biết làm vậy thì sẽ càng ngày càng khỏe không."
Khi Ra On đang lẩm bẩm than thở thì nghe có tiếng chân phía sau lưng, nàng quay đầu lại nhìn. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà một đám nội quan trẻ tuổi đã đứng sau lưng nàng.
"Có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Ra On vừa hỏi xong, mấy nội quan trẻ tuổi lập tức xầm xì.
Rốt cuộc là làm sao thế?
Một nội quan cố lấy dũng khí ra bước từng bước nhỏ đến trước mặt Ra On.
"Là Hong nội quan đại nhân sao?"
"Tuy rằng không phải đại nhân gì, nhưng ta đúng là Hong Ra On."
"Quả thật ấn tượng dành cho đại nhân quá sâu đậm. Ta không biết bắt đầu từ khi nào đã muốn trở thành một người giống như Hong nội quan vậy. Hong nội quan là người ta tôn kính nhất." Nội quan trẻ tuổi kích động nắm một